"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Jennings
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 879 / 21
Cập nhật: 2021-08-28 15:39:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Con Sò Có Mắt
- Theo như tôi nhìn thấy… - Jacko nói
- Thì cậu hơi nhỏ. – Johnno nói.
- So với một cậu bé mười lăm tuổi. – Tommo nói.
Tôi ngẩng lên nhìn ba anh em họ. Họ đều mặc áo kẻ ca rô. Họ đều có hình xăm ở mu bàn tay. Họ đều là những anh chàng rất cao to. Và họ đúng – Tôi nhỏ con so với tuổi của mình.
- Khỉ thật. – Tôi thầm nghỉ. – Mình thật khó mà phân biệt được ba người bọn họ. Họ trông thật giống nhau.
Tôi rất lo lắng. Đây là công việc đầu tiên của tôi và tôi muốn làm tốt nó. Cả đời mình tôi đã luôn mơ ước được làm việc trên một con tàu câu như thế này. Cả đời mình tôi đã luôn muốn được đi xa và ra giữa đại dương mênh mông. Đó chỉ là một công việc tạm thời trong kì nghỉ nhưng đó là cơ hội lớn của tôi. Nếu tôi làm việc tốt, ba anh em họ nhất định sẽ giữ tôi lại.
- Hãy leo lên Oracle nào – Jacko nói.
- Và xem liệu cậu có thích nó không – Johnno nói.
- Sống trên một con tàu câu tôm. – Tommo nói.
Tôi theo anh em họ leo lên ván cầu rồi lên boong tàu. Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi đón nhận hơi mặn của biển, thấy những cuộn dây dài và boong tàu được lau sạch.
- Ôi, - tôi nói to, - thật tuyệt vời.
Anh em họ cùng cười.
- Đó là tín hiệu tốt, Alan. – Jacko nói.
- Rằng cậu sẽ làm việc tốt hơn… - Johnno nói.
- Cậu bé lần trước. – Tommo nói.
Tôi quay sang nhìn họ.
- Chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy? – Tôi hỏi.
Ba anh em họ nhìn xuống mặt biển tối và tĩnh lặng. Nụ cười biến mất khỏi gương mặt họ. Họ nói cùng một lúc.
- Cậu ta đang cho cá ăn. – Họ nói bằng một giọng rất tức giận.
Tôi đột nhiên cảm thấy lạnh toát cả người. Một bức tranh hiện lên trong đầu tôi. Bức tranh về một cậu bé nằm cứng đơ nơi đáy biển. Những con cá đang rỉa dần những ngón chân của cậu ấy.
Tôi muốn hỏi: “Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Có phải cậu ấy bị ngã khỏi tàu không?” – Nhưng nhìn vào cặp mắt chán chường của ba anh em họ, tôi quyết định thôi.
2
Ba anh em họ giao việc cho tôi làm ngay sau đó. Lau cọ boong tàu. Xếp gọn những cái giỏ câu tôm. Cạo sạch gỉ sắt khỏi những dây tời bằng thép và sơn chúng bằng sơn chống gỉ màu đỏ. Tôi rất vui vì sắp được ra biển. Và cả ba anh em họ cũng thế. Họ vừa làm cùng nhau vừa hát vang.
Có vẻ như họ cũng thích một bài rất đặc biệt. Họ hát đi hát lại bài đó. Đó là một bài hát về mấy chàng trai sống cùng một cô em gái trên một ngọn núi. Không ai được phép lại gần em gái họ cả. Rất nhiều chàng trai muốn đến gần cô gái vì cô ấy có đôi môi ngọt ngào hơn cả mật ong. Nhưng ai cũng sợ không dám liều lĩnh vì những người anh trai luôn lăm lăm dao và súng trong tay.
Cách mà ba anh em họ lên giọng làm tôi đoán như thể là ba anh em họ biết người trong bài hát vậy. Đôi khi mắt họ rơm rớm lệ khi hát về đôi môi mềm mại của cô gái.
Cuối cùng, tôi cũng phải cất tiếng hỏi. Tôi chỉ vào hình xăm và cái từ được xăm trên tay họ:
- Ai là Shelly? – Tôi hỏi. – Đó có phải là mẹ các anh không?
Ba người họ ngừng làm việc.
- Cô ấy là mặt trời của chúng tôi. – Jacko nói.
- Cô ấy là vì sao của chúng tôi. – Johnno nói.
- Cô ấy là em gái của chứng tôi. – Tommo nói.
- Và cô ấy đây. – Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Tôi ngẩng lên và thấy một cô gái. Cô ấy tầm tuổi tôi và rất xinh đẹp. Cô ấy mặc một chiếc quấn soóc bò bị sờn hết gấu. Và một cái áo bó. Cô ấy có cặp mắt sâu màu nâu và mái tóc đen. Cô ấy đi chân trần.
Cô ấy mỉm cười với một cái miệng dịu dàng và ấm áp. Ý nghĩ về đôi môi mềm mại của cô ấy len vào đầu óc tôi. Tôi cố gạt nó đi và nhìn ra mỏm núi phía xa xa. Trong khoảng một giây, những viên đá ở mỏm núi kia như hiện thành khuôn mặt của hai người đang hôn nhau.
Tôi giụi mắt và quay sang ba anh em họ.
- Đây là Shelly. – Jacko nói.
- Nếu có ai đó dám động đến nó, - Johnno nói.
- Họ sẽ kết thúc bằng việc cho cá ăn như cậu bé lần trước. – Tommo nói.
Shelly dành cho tôi một nụ cười ấm áp và chìa tay ra.
- Xin chào. – Cô ấy nói. – Đừng có để ý đến họ. Ý của họ không phải như vậy đâu.
Tôi nhìn ba anh em họ và có thể thấy rằng ý của họ đúng là như vậy. Nhưng tôi vẫn chìa tay ra và cố hết sức không nghĩ đến việc tôi muốn hôn cô ấy biết chừng nào. Tôi phải rất, rất cố gắng. Tôi không muốn bị đuổi việc trước cả khi kịp bắt đầu. Và tôi cũng không muốn kết thúc đời mình bằng việc… để cho cá ăn.
3
Vậy là con tàu câu tôm tiến ra biển. Cùng với tôi, ba anh em họ và Shelly. Tôi rất yêu công việc của mình. Tôi học cách cho đầu và xương cá băm nhỏ và những cái giỏ câu để làm mồi. Tôi học cách hạ chúng xuống tận đáy biển. Tôi học cả cách gắn chúng với những cái phao để khi quay lại chúng tôi có thể lấy những cái giỏ lên một cách dễ dàng. Tôi học cách đỏ những con tôm vào bồn chứa bên dưới. Tôi học cách nấu ăn. Cách lau cọ boong tàu. Và cả việc phải tránh xa Shelly nữa.
Lúc nào cô ấy cũng xuất hiện trong đầu tôi. Nhưng cứ mỗi khi tôi có dịp lại gần cô ấy là lập tức có một người anh thò đầu ra và sai tôi qua mạn kia của tàu làm việc.
Chẳng phải lúc nào tôi cũng có cơ hội đi cùng với một người như cô ấy. Xinh đẹp và thông minh. Khác hẳn tôi. Không, chẳng đời nào cô ấy thèm quan tâm đến tôi đâu. Và cho dù nếu cô ấy có thể thì tôi cũng chẳng dám liều. Những người anh đã nói rồi đấy. Chắc chắn họ sẽ đẩy tôi ra khỏi tàu thật nếu tôi dám chạm đến cô ấy.
Vì vậy tôi tập trung tất cả những suy nghĩ của mình vào công việc. Tôi trở nên rất yêu con tàu. Nó đã trở nên không chỉ là một nơi làm việc. Nó là ngôi nhà cùng bạn đi khắp nơi. Tiếng động cơ quay nghe như tiếng tim ai đang đập. Như thể con tàu là một cơ thể sống. Một người bạn không bao giờ làm tôi thất vọng.
- Cậu đang làm việc tốt đấy. – Jacko nói. – Nhưng…
- Đừng có yêu quý con tàu nhiều quá. – Johnno nói.
- Nó chỉ là một con tàu thôi. – Tommo nói. – Nó không thể đáp lại tình yêu của cậu được.
Nhưng tôi không chắc về điều đó. Đôi lúc vào ban đêm, khi ánh trăng dát vàng trên mặt nước và mặt biển thật yên lặng, dường như con tàu đang nói chuyện với tôi. Tôi nghĩ rằng mình được sinh ra đời để sống ở biển.
4
Một buổi sáng sớm, tôi thấy Johnno kéo lên một cái giở câu tôm. Nó được hạ sâu xuống trong nước biển xanh ngắt, một nơi không thể nhìn thấy được. Tôi nhìn cái giỏ sẫm màu dần dần hiện ra khi nó được kéo lên khỏi mặt nước. Gần hơn, rồi gần hơn nữa. Có cái gì, trong đó chứ không phải tôm.
Johnno đổ cái giỏ ra boong tàu. Rồi anh ta rú lên một tiếng khủng khiếp.
- A… a… á… Seeshell! – Anh ta rú lên – Sò có mắt.
Jacko và Tommo bò lại chỗ cái giỏ nhanh hết sức có thể.
Tôi nhìn con sò. Nó có màu kem. Có vân và hình dạng đẹp như một con trai vậy. Miệng nó ngậm chặt. Ba anh em họ chằm chằm nhìn con sò như thể là quả lựu đạn cầm trong tay và sắp phát nổ vậy.
Tommo chạy vội vào cabin và lấy ra một cái kẹp thịt nướng.
- Nhắm mắt lại. – Anh ta hét lên. – Nhắm mắt lại. – Anh ta nhẹ nhàng gắp con sò lên. Tay anh run bần bật và tôi thấy rõ là anh ta rất sợ hãi.
Johnno nhắm chặt mắt lại, thì thầm.
- Cẩn thận đấy.
Jacko thì lấy tay bịt hai mắt.
- Đừng làm rơi đấy. – Anh ta nói. – Nó mà mở ra thì chết.
Tommo giơ con sò ra trên mặt nước và thả nó ra. – Tôm. – Nó đập mạnh xuống mặt biển và rơi xuống đáy biển.
Ba anh em họ bắt đầu cuống cuồng như điên.
- Kéo nó lên. – Johnno hét vang. – Đây không phải là chỗ tốt để câu.
- Kéo giỏ khác lên đi, Alan. – Jacko nói.
Tommo biến mất vào trong khoang lái và khởi động động cơ. Ba anh em họ rõ ràng là đang cực kì gấp gáp để rời khỏi đây. Shelly đang ở bên dưới. Cô ấy không biết chuyện gì đang xãy ra.
Tôi bắt đầu kéo dây để lấy cái giỏ khác lên. Nhanh và nhanh hơn nữa. Đây rồi. Có cái gì bên trong. Một con tôm? Một con cua? Cái gì vậy?
Ba anh em họ đang chuẩn bị cho con tàu sẵn sàng rời đi. Shelly đang kéo neo lên bằng một cái tời cắm điện. Không ai để ý đến tôi cả.
Tôi chộp lấy cái giỏ và để nó lên boong. Rồi tôi nhìn vào trong.
5
Nó là một con sò biển. Nhỏ hơn con lúc nãy rất nhiều. Nó cũng có màu kem và có vân. Nhưng có một điều khác con lúc nãy. Con sò bắt đầu mở ra và những cái vòi xúc tu kì lạ màu đỏ của nó cứ uốn éo như những cái lông mi trơn tuột vậy. Tôi rùng mình và mở miệng định kêu ba anh em họ.
Nhưng đúng lúc đó chuyện xảy ra. Ôi, thật kì quặc. Thật khủng khiếp. Ôi, kinh quá.
Con sò mở hẳn ra và bên trong có một cái gì đó nhìn ra. Một con mắt. Ngay chính giữa con sò có một con mắt nổi lên. Không phải giống mắt cá, lờ đờ và lạnh lẽo. Mà đó là một con mắt người có tròng hẳn hoi.
Con mắt chằm chằm nhìn tôi.
Tôi cũng chằm chằm nhìn nó.
Tôi bắt đầu nghĩ. Cả cuộc đời tôi đã rất nghèo khổ. Tôi chưa bao giờ nhận được những món quà giáng sinh đắt tiền cả. Tôi chưa bao giờ có một cái xe đạp cả.
Và giờ đây tôi đang nhìn vào một gia tài. Một con sò có mắt? Chưa ai từng gặp thế này bao giờ cả. Tôi có thể bán nó đi. Câu chuyện này có thể có giá cả triệu bạc. Báo, tạp chí, ti vi và cả internet nữa, ai cũng muốn xem nó. Nhưng không hiểu vì lí do gì đó mà anh em họ không muốn giữ con sò lại. Họ sợ nó. Có thể họ là những người mê tín.
Nêu đưa con sò ra cho anh em họ, tôi biết rõ là họ sẽ làm gì. Họ sẽ quăng nó trở lại biển. Nhưng lúc này họ đang rất bận rộn để chuẩn bị nhổ neo. Họ không chú ý gì đến tôi.
Tôi thấy một cái bình đựng mồi ngay gần đó. Nhanh như chớp, tôi đổ những thứ bên trong bình xuống biển. Rồi tôi cầm lấy cái kẹp lúc nãy Tommo quãng lại trên boong. Với những ngón tay run rẩy, tôi thả con sò vào cái bình và xoáy nắp lại. Con sò ngậm chặt miệng lại như một con trai. Trong chốc lát, con mắt đó biến mất.
Tôi cẩn thận giấu cái bình dưới mấy cuộn dây và tiếp tục công việc. Mấy tiếng sau, anh em họ dừng lại.
- Chỗ này tốt hơn rồi. – Jacko nói. – Chúng ta sẽ thả giỏ, cậu ở đây.
Và chúng tôi làm thế.
Thả giỏ câu là một việc rất mất thời gian và phải mất nửa ngày để thả hết chổ giỏ xuống biển. Chúng tôi buộc dây vào những cái giỏ và gắn vào đó một cái phao để có thể dễ dàng tìm lại nó. Trong suốt thời gian làm việc, tôi chỉ nghỉ tới hai điều. Con mắt của con sò và Shelly, cô em gái xinh đẹp của những ông anh ngoài kia.
Shelly có vẻ muốn nói chuyện với tôi nhưng tôi không dám lại gần cô ấy. Một lần, tôi vô tình chạm phải tay cô ấy khi chúng tôi đang rửa cá. Nó khiến tôi cảm thấy như có luồng điện chạy suốt lên cánh tay vậy.
Nhưng tôi không thể nghĩ về đều đó. Điều đó quá nguy hiểm. Tôi chúi đầu vào làm việc và cố quên cô ấy đi. Cuối cùng, tôi cũng xong việc. Tôi với lấy cái bình đựng mồi và đi về chổ yêu thích của tôi ở đuôi con tàu. Chỗ này của con tàu rất thấp và tôi có thể với tay xuống chạm mặt nước biển. Tôi mở cái nắp bình ra và lấy đầy nước biển vào bình. Tôi không muốn con sò có mắt bị chết. Nó sẽ chẳng còn đáng giá bao nhiêu nếu nó chết.
Tôi xoáy cái nắp bình lại và nhình. Con sò có mắt chầm chậm mở ra. Đây rồi. Con mắt đây rồi. Nó chằm chằm nhìn tôi không chớp.
Đột nhiên, tôi thấy một việc rất kì lạ. Không phải trong cái bình. Không phải trên con tàu. Không phải ngoài biển cả. Thậm chí cũng không phải ở trên trời.
Điều tôi nhìn thấy là ở trong đầu tôi. Một bức tranh trong đầu tôi. Rõ như ban ngày. Như thể tôi đang xem một bộ phim vậy. Tôi thấy một cảnh nhỏ không thực sự xảy ra. Tôi thấy Johnno đi từ dưới lên. Anh ta đi lên boong, tì vào mạn tàu và nhổ nước miếng xuống biển. Rồi anh ta lấy tay lau trán. Ngay cả khi nhắm mắt lại, tôi vẫn thấy rõ anh ta làm như thế.
Tôi mở mắt ra và nhận thấy con sò có mắt đã ngậm lại. Không còn ai trên boong cả. Đầu óc tôi như đông cứng lại. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Có phải tôi vừa nhìn thấy mọi chuyện không? Tôi sắp bị điên à? Có những hình ảnh về những chuyện không xảy ra ở đây.
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng gì đó vọng lên từ bên dưới. Có ai đó đang đến. Tôi nhanh chóng giúi cái bình đựng con sòn có mắt vào dưới đống day rợ. Tôi nghe tiếng bước chân Johnno đi lên boong, tì vào mạn tàu và nhổ nước miếng xuống biển. Rồi anh ta lấy tay lau trán.
Y hệt như anh ta đã làm trong cảnh tôi nhìn thấy.
Tôi đã nhìn thấy anh ta làm thế. Tôi nhìn thấy anh ta nhổ nước miếng xuống biển trước cả khi anh ta làm thế. Có chuyện gì đó không ổn với tôi rồi. Tôi cần được giúp đỡ.
Nhưng tôi biết hỏi ai bây giờ. Johnno, Jacko và Tommo sẽ nổi điên lêu nếu biết tôi giữ con sò lại mất. Tôi sẽ kết thúc cuộc đời bằng việc cho cá ăn giống như cậu bé làm trước mất. Liệu đó có phải là điều cậu ấy làm sai không nhỉ? Giữ lại con sò có mắt khi cậu ấy không được phép.
Tôi phải làm gì bây giờ?
6
- Được rồi. – Johnno nói. – Đi tiếp thôi.
- Tìm một chỗ để thả neo. – Tommo nói.
- Để nghỉ đêm. – Jacko nói.
Tommo khởi động động cơ và chúng tôi hướng vào bờ.
Không có việc gì cho tôi làm nên tôi đến ngồi ở đuôi tàu và miên man nghĩ.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại những chuyện đã xãy ra. Và tất cả đều tập trung vào chuyện này. Khi tôi nhìn vào mắt con sò, tôi thấy được mọi chuyện trước khi chúng xãy ra. Tôi thấy Johnno nhổ nước miếng xuống biển trước khi anh ta làm thế.
Đúng vậy. Chẳng phải nghi ngờ gì cả. Con sò có mắt đó có thể nhìn thấu tương lai. Nó biết được chuyện gì sắp xảy ra. Và nó có thể gửi thông tin ấy vào suy nghĩ của người khác. Nó khiến tôi cũng có thể biết trước được chuyện gì sắp xảy ra.
Mặt trời chìm sâu xuống biển và những ánh trăng non bồng bềnh trên mặt biển gợn sóng. Cái bình đựng con sò có mắt nằm khuất dưới đống dây rợ. Tôi biết mình nên làm gì. Tôi nên chộp lấy cái bình và quẳng nó xuống biển. Johnno, Tommo và Jacko không thích nó. Những con sò có mắt rất nguy hiểm. Tôi không nên nhìn nó thêm một lần nào nữa.
Nhưng rồi tôi lại nghĩ về chuyện đó. Thật tuyệt khi ta nhìn thấy tương lai. Bạn có thể thắng cá cược. Bạn có thể xem bói cho ai đó. Bạn có thể biết rõ số lô tô nào sắp về, lần nào bạn cũng có thể giành giải nhất.
Tôi nhìn vào trong cái bình. Dường như con sò có mắt đang mời gọi tôi. Nó muốn tôi lấy nó lên. “Lại đây. – Có vẻ như nó muốn nói vậy. – Hãy chìm vào bùa mê của ta”.
Có phải đó là những lời con sò nói? Hay đó là những suy nghĩ của tôi nhỉ?
Chầm chậm, chầm chậm, chầm chậm, tôi sục tay xuống bên dưới đống dây và lôi cái bình ra. Con sò có mắt đang ngậm chặt miệng. Nó đang giữ tất cả những bí mật cho riêng mình.
Rồi, đột nhiên nó mở miệng ra. Nó khiến tôi nhớ đến một cái miệng đang ngáp. Và nó đây rồi. Con mắt khủng khiếp đang chăm chú nhìn tôi.
Tôi rùng mình và nhắm mắt lại. Ngay lập tức, tôi nhìn thấy một hình ảnh khác. Tôi thấy một bức tranh trong đầu tôi. Rõ như ban ngày. Mặc dù lúc đó không phải là ban ngày. Đó là ban đêm với ánh trăng non đang bồng bềnh trôi trên biển.
Trong hình ảnh tôi nhìn thấy, con tàu Oracle đang xé nước chạy với một tốc độ rất lớn. Nó đang tiến thẳng đến một bãi đá lởm chởm, hơi nhô lên trên mặt nước. Trong anh trăng, tôi thấy rõ bãi đá khủng khiếp đó. Rầm. Con tàu Oracle đâm thẳng vào bãi đá. Một lỗ thủng khủng khiếp xé toang mũi tàu ngay trên ngấn nước.
Tôi mở mắt ra trong kinh hoàng. Con sò có mắt đã cho tôi biết chuyện gì sắp xảy ra. Chúng tôi sắp đâm vào bãi đá làm con tàu bị hư hại nặng. Và tôi là người duy nhất biết điều đó.
Nghĩ, nghĩ, nghĩ đi. Đúng rồi, tôi biết phải làm gì rồi. Đúng vậy, tôi biết mà. Tôi sẽ khiến Johnno đổi hướng đi. Khi đó, chúng tôi sẽ không đâm vào bãi đá đang chờ đợi phía trước trong đêm đen nữa. Chúng tôi sẽ đi theo hướng khác. Chúng tôi sẽ an toàn.
Nhưng làm thế nào tôi mới khiến Johnno thay đổi hướng đi được?
Đơn giản thôi.
- Đá. – Tôi hét to. – Có bãi đá chết người phía trước.
Johnno thò đầu ra khỏi khoang lái.
- Tôi không thấy nó. – Anh ta hét to đáp lại.
- Ngay phía trước. – Tôi hét to. – Đổi hướng đi.
Johnno hét đáp lại bằng một giọng khàn khàn:
- Chúng ta đang đi đúng hướng. Chúng ta đang đi trong lòng kênh. Tôi đã lái qua dây hàng nghìn lần rồi. Không có đá trong lòng kênh.
Anh ta không chịu đổi hướng. Còn con sò có mắt thì đã chỉ cho tôi thấy cái gì đang chờ phía trước. Tôi cần phải làm gì đó.
- Tôi nhìn thấy chúng. – Tôi hét lên. – Tôi nhìn thấy đá.
Johnno kéo mạnh tay lái. Con tàu đã đổi hướng.
Tôi đã làm được rồi. Tôi đã khiên chúng tôi đi hướng khác. Bây giờ thì hình ảnh tiên tri của con sò sẽ không đúng nữa. Ôi, thấy trước được tương lai mới tuyệt vời làm sao.
Con tàu Oracle đang xé nước chạy với tốc độ rất lớn. Biển đang rất trống…
Không phải.
Con tàu đang tiến thẳng vào một bãi đá lởm chởm ngay bên trên mặt nước. Trong ánh trăng, tôi thấy rõ bãi đá khủng khiếp đó.
Rầm.
Con tàu Oracle đâm thẳng vào bãi đá. Một lỗ thủng khủng khiếp xé toang mũi ngay trên ngấn nước.
7
Ba anh em họ chạy lên phía trước và chăm chú nhìn lỗ thủng. Chúng tôi không gặp nguy hiểm nhưng con tàu bị hư hại rất nặng. Johnno nổi điên lên.
- Đồ con lai. Cậu khiến chúng ta đâm vào đó kia kia. Anh ta hét to. – Nhìn xem cậu đã làm gì.
Anh ta túm lấy đầu tôi và giúi nó qua mạn tàu. Anh ta muốn tôi nhìn nhưng tôi không thể. Lỗ thủng trên con tàu như một vết cắt sâu trên thịt sống. Một vết thương cho bạn của tôi. Tôi không thể tin nổi những gì vừa xảy ra. Con sò có mắt chỉ cho tôi thấy con tàu sẽ đâm vào đá. Tôi cố ngăn chuyện đó xảy ra. Nhưng chính hành động của tôi đã khiến điều đó xảy ra. Không có cách nào để thay đổi được tương lai cả. Một khi con sò có mắt chỉ cho bạn thấy điều gì đó, bạn không thể ngăn việc đó xảy ra.
Giờ thì tôi biết tại sao anh em họ lại sợ con sò đến vậy. Giờ thì tôi biết tại sao họ lại chuyển đến một chỗ câu mới khi họ câu được một con sò có mắt rồi. Những con sò có mắt luôn mang tin xấu.
Chỉ còn một việc nữa phải làm. Tôi cần phải thoát khỏi con sò có mắt. Và phải thoát thật nhanh.
Ba anh em họ đang vá lỗ thủng của con tàu. Họ lờ tôi đi. Tôi bị ghét bỏ rồi. Tôi tìm đường trở về đuôi tàu và cẩn thận lấy cái bình ra. Trời rất tối và tôi không nhìn thấy con sò Tốt quá. Như thế tôi càng an toàn.
Ôi, không, không, không. Mặt trăng nhô ra khỏi đám mây. Và trong ánh trăng bàng bạc, tôi có thể thấy rõ mắt con sò đang chăm chú nhìn tôi.
Và tôi lại thấy thêm một điều khác nữa. Một hình ảnh khác. Tôi nhìn thấy mặt ba anh em họ rõ như ban ngày. Đang quan sát cái gì đó. Cau có. Giận dữ. Bỏ lên phía trước. Và rồi tôi thấy cái mà họ đang nhìn. Họ đang nhìn tôi. Và những gì tôi đang làm.
Shelly và tôi đang hôn nhau.
Đột nhiên, con sò ngậm miệng lại và hình ảnh đó biến mất. Mặt trăng vẫn chiếu sáng lung linh.
Một câu nói xuất hiện trong đầu tôi. Chỉ một câu thôi. Một câu nói chết người. Từng từ trong câu đó nhảy múa trong đầu tôi. Cho cá ăn. Anh em họ sẽ tóm lấy tôi và quăng tôi qua mạn tàu. Tôi sẽ kết thúc cuộc đời mình giống cậu bé làm trên con tàu Oracle lần trước.
Nhưng rồi tôi dừng lại và nghĩ. Tôi không phải hôn cô ấy. Việc này là do tôi. Con sò có mắt không thể khiến bạn làm mọi điều. Nó chỉ có thể chỉ cho bạn thấy chuyện gì sắp xảy ra.
Thôi được, Shelly thật xinh đẹp. Tôi không thể ngừng nghĩ về cô ấy. Nhưng tôi không phải hôn cô ấy, đúng không nào? Điều đó là do tôi. Tôi chịu trách nhiệm về những gì mình làm. Tôi chẳng đến nỗi quá điên vì tình nên tôi có thể ngăn mình không hôn cô ấy.
Nhưng để an toàn hơn, tôi sẽ giữ con sò có mắt thêm một thời gian nữa. Để đề phòng trường hợp anh em họ vẫn còn tức giận với tôi. Nó có thể có ích trong việc biết chuyện gì sắp xảy ra.
Trời sáng.
- Xuống bên dưới đi. – Johnno gầm gừ. – Và giúp Shelly chuẩn bị bữa sáng. Chúng ta sẽ vá lại con tàu.
Anh ta đang rất tức giận, tôi thấy rõ là như vậy. Vì vậy tôi co cẳng chạy xuống bếp nhanh hết sức có thể.
Shelly dành cho tôi một nụ cười ấm áp.
- Cậu có thể nướng bánh mì. – Cô ấy nói. – Trong khi tớ rán trứng.
Ôi, cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp. Và tốt bụng nữa. Cô ấy là tất cả những gì mà một thằng con trai mong muốn. Tôi có muôn hôn cô ấy không ư? Muốn không? Ôi, trên đời này tôi chẳng muốn gì hơn thế nữa.
Nhưng tôi sẽ không làm thế. Không bao giờ. Không gì có thể khiến tôi hôn cô ấy được.
Thứ nhất là tôi không bao giờ hôn cô gái trừ phi cô ấy muốn thế. Và thứ hai là những người anh của cô ấy sẽ giết tôi nếu tôi làm thế.
Vậy là tôi an toàn rồi.
Nhưng tôi không tập trung vào những việc mình đang làm.
- Cẩn thận. – Shelly hét to.
Khói đen cuộn ra từ lò nướng bánh. Bánh mì bị cháy rồi. Cả Shelly và tôi cùng chạy tới đó một lúc. Rầm. Chúng tôi đâm sầm vào nhau và Shelly loạng choạng ngã xuống. Tôi tóm lấy cô ấy vừa kịp đỡ cô ấy không ngã xuống.
Mắt cô ấy nhìn vào mắt tôi và cả hai chúng tôi cùng cười.
Nếu tôi có hôn cô ấy thì đó phải là lúc này. Nhưng tôi sẽ không làm thế. Không đời nào. Tôi sẽ không kết thúc đời mình bằng việc cho cá ăn. Không có gì trên đời này có thể khiến tôi hôn cô ấy.
Vậy là tôi không hôn cô ấy.
Nhưng lại có chuyện xãy ra. Chuyện mà tôi không thể ngăn được. Chuyện này không phải lỗi của tôi.
Shelly nói với tôi bằng một giọng run rẩy:
- Tớ đã muốn làm điều này ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, Alan.
Cô ấy kéo đầu tôi về phía cô ấy và trước khi tôi kịp nhận thấy chuyện gì đang xảy ra, cô ây hôn tôi bằng cả đôi môi của mình.
Cô ấy hôn tôi. Không, không, không, không. Tôi không thể nào tin nổi.
Và tệ hơn. Tệ hơn rất nhiều. Qua làn khói đen, tôi thấy ba anh em họ đang tiến về phía tôi, tay co lại thành nắm đấm.
8
Chuyện này thật nghiêm trọng. Tôi phải trốn thôi. Thật nhanh. Tôi trèo lên thang thoát hiểm và chui lên khỏi của sập.
Tôi nghe những tiếng giận dữ bên dưới.
- Tóm lấy thằng nhóc xấu xa ấy. – Jacko hét lên.
- Đuổi theo nó mau. – Johnno hét to.
- Nó hôn em gái chúng ta. – Tommo gào lên.
Tôi nhìn quanh boong tàu. Tôi biết chạy đi đâu đây? Tôi có thể đi đâu được? Chuyện gì sắp xảy ra?
Chỉ có một cách để biết điều đó. Tôi chộp lấy cái bình và nhìn vào trong. Nhưng con sò đang ngậm chặt miệng. Vỏ của nó đang đóng chặt lại. Không có con mắt trong đó. Tôi lắc mạnh cái bình. – Dậy đi. – Tôi hét to. – Dậy đi.
Con sò chầm chậm mở ra và nó đây rồi. Con mắt khủng khiếp. Đang chằm chằm nhìn tôi. Lặng yên, không chớp mắt. Nhìn vào tương lai.
Ngay lập tức, tôi thấy một hình ảnh. Tôi thấy mình đang nằm trên boong tàu. Hai tay bị trói quặt ra sau. Hai chân tôi bị buộc vào với nhau. Tôi đang hét nhưng tôi không biết điều đó là điều gì. Tôi thấy anh em họ khiêng thân hình đang giãy giụa của tôi lên. Tôi thấy Shelly, bị khóa trong ca bin gần đó, đang khóc sướt mướt. Nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt cô ấy. Tôi thấy anh em họ quăng tôi qua mạn tàu. Tôi thấy mình chìm xuống dưới làn nước. Đi cho cá ăn.
Tôi xong đời rồi. Tất cả chuyện này sắp xảy ra và tôi không thể làm gì được cả.
- Tóm lấy nó. – Một giọng vang lên. Đó là Johnno.
Anh em họ đã tìm thấy tôi.
- Tóm lấy nó. – Jacko nói.
- Nhanh lên. – Johnno nói.
- Chặn nó lại. – Tommo nói.
Nhưng họ không thể chặn tôi lại. Tôi đã leo lên cột buồm rồi. Leo lên, leo lên mãi.
Cái boong tàu giờ tít xa bên dưới. Con tàu đang lắc lư từ bên này sang bên kia trước những con sóng lớn. Dưới đó cách thật xa. Tôi rất sợ. Tôi cảm thấy phát ốm lên. Tôi sợ độ cao. Trong đôi tay run rẩy của mình, tôi vẫn cầm cái bình. Và trong cái bình là con sò có mắt khủng khiếp đó. Tôi không thể vừa ôm cột buồm vừa cầm cái bình được. Tôi cần dùng cả hai tay. Đột nhiên, cái bình tuột khỏi những ngón tay tôi. Rơi, rơi và rơi. Nó lộn nhiều vòng và cạch.
Cái bình vỡ tan thành ngàn mảnh trên boong tàu.
Trong một giây, anh em họ chăm chú nhìn. Rồi tất cả bọn họ cùng hét và rú lên.
- A… a… á… Con sò có mắt mang nó đi. Nhanh lên. Đừng nhìn. Nó đang mở ra kìa. Đừng nhìn. Đừng nhìn. – Mấy anh em họ lấy tay che mắt. Họ quay lưng lại phía con sò. Họ sợ nó vô cùng.
Johnno khuỵu đầu gối xuống và lần bằng hai tay. Mắt anh ta nhắm tịt lại. Anh ta bắt đầu bò lên trước, lần tìm đường như một con chó mù. Anh ta dùng tay quờ quạng xung quanh.
Anh ta chạm vào cái này. Chạm vào cái kia. Nhưng không chạm vào cài mà anh ta muốn tìm. Con sò gớm ghiếc. Con sò biết tất cả. Nó đang bắt đầu mở ra.
Gần hơn rồi gần hơn nữa. Anh ta vỗ nhẹ vào boong tàu bằng những ngón tay. Lần nào cũng hụt mất con sò. Cuối cùng anh ta cũng tìm thấy nó. Vẫn nhắm chặt hai mắt, anh ta ấn con sò đóng miệng lại và ném nó vào không khí. Nó tạo thành hình vòng cung trước con tàu. Tôm. Nó biến mất. Trở về nơi mà nó đã đến. Về với đại dương.
Ba anh em họ mở mắt ra và ngẩng lên nhìn tôi.
- Vậy đấy. – Johnno nói.
- Cậu đã nhìn vào con sò có mắt. – Tommo nói.
- Và giờ thì cậu biết được điều mà cậu không muốn biết. – Jacko nói.
- Tôi biết các anh định làm gì. – Tôi hét to.
- Cậu đã hôn em gái chúng tôi. – Tommo tức giận hét lên.
- Không ai có thể thoát được khi làm chuyện đó. – Johnno nói.
- Không một ai cả. – Jacko nói.
Đột nhiên, có một giọng khác vang lên. Một giọng nói ấm áp. Nhưng đầy giận dữ. Đó là Shelly.
- Cậu ấy không hôn em. – Cô ấy nói.
- Bọn anh đã thấy cậu ta. – Cả ba người anh đồng thanh nói.
- Các anh không thấy cậu ấy hôn em. – Cô ấy nói. – Các anh nhìn thấy em hôn cậu ấy.
Ba người anh nhìn nhau. Mất một lúc lâu, họ không biết nói gì cả.
- Xuống đây, cậu chàng. – Cuối cùng Johnno nói.
Tôi lắc đầu. Anh ta vẫn có vẻ rất tức giận. Anh ta vẫn đang điên lên với tôi.
- Không đời nào. – Tôi nói. – Con sò có mắt chỉ cho tôi thấy những gì các anh sắp làm. Tôi biết các anh sắp quẳng tôi qua mạn tàu.
- Vậy thì cậu cũng biết… - Jacko nói.
- Rằng không gì có thể ngăn chúng tôi làm việc đó. – Johnno nói.
- Vì vậy, cậu nên leo xuống và để chuyện này kết thúc đi. – Tommo nói.
9
Vậy là tôi ở đây. Nằm trên boong tàu. Hai tay bị trói quặt ra sau. Hai chân tội bị buộc vào với nhau. Tôi đang hét to.
- Đầu trước. – Tôi hét to. – Đầu trước.
Tôi thấy anh em họ khiêng thân hình đang giãy giụa của tôi lên. Tôi thấy Shelly, bị khóa trong ca bin gần đó, đang khóc sướt mướt. Nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt cô ấy.
- Nữa. – Tôi hét to. – Nhiều nước mắt nữa cơ.
Tôi thấy anh em họ quăng tôi qua mạn tàu. Tôi thấy mình chìm xuống dưới làn nước.
Đi cho cá ăn?
Không. Tôi giãy tuột cái nút buộc lỏng lẻo ở tay và chân mình ra. Tôi nhanh chóng nổi lên trên mặt nước. Johnno đang đợi ở đó với cánh tay giang ra. Cả Shelly nữa. Cô ấy đang mỉm cười vui vẻ.
Johnno kéo tôi lên tàu và đưa cho tôi một cái khăn.
- Xong rồi. – Anh ấy nói. – Chúng ta diễn cảnh cậu nhìn thấy như thật. Chúng ta không thể ngăn cho hình ảnh tiên tri của con sò có mắt trở thành sự thật. Nhưng chúng ta có thể biến nó thành sự thật theo cách của chúng ta.
Tôi mỉm cười với ba anh em họ. Đó là một kế hoạch hoàn hảo. Chúng tôi đã diễn đúng như những gì con sò nhìn thấy. Nhưng chúng tôi thêm một chút tình huống của mình vào phần cuối. Tôi cởi dây trói và thoát ra.
Và những giọt nước mắt Shelly khóc giả vờ hết sức thuyết phục.
Ba anh em họ đã giúp tôi. Họ không phải là những kẻ giết người. Suy cho cùng, họ có phải thế không nhỉ? Tôi nhíu mày và bắt đầu lo lắng.
- Có chuyện gì vậy? – Johnno hỏi. – Có gì sai à?
- Các anh vẫn là những tên giết người. – Tôi chậm rãi nói. – Thế còn cậu giúp việc trước thì sao? Chuyện gì đa xảy ra với cậu ấy?
- Chúng tôi sa thải cậu ta. Và cậu ấy kiếm một công việc mới. – Jacko nói.
- Nhưng họ sẽ không sa thải cậu. – Shelly nói một cách chắc chắn.
- Làm sao cậu ấy kiếm một công việc khác được? – Tôi nói. – Các anh chả bảo cậu ấy cho cá ăn là gì.
- Đúng vậy. – Jacko nói.
- Cậu ấy chính xác là đang cho cá ăn. – Johnno nói.
- Cậu ấy làm việc ở một khu nuôi cá. – Tommo nói.
Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất - Paul Jennings Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất