The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Jennings
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 879 / 21
Cập nhật: 2021-08-28 15:39:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Bệ Xí Bọc Nhung
Ông Simpkin quyết định sẽ đi khỏi ngôi nhà này. Nhưng phải 12 giờ đồng hồ nữa kia. Phải chờ cho đến lúc trời tối đã, ông lão nhón chân xuống cầu thang, nhất định lão Gobble sẽ không biết gì cả. Vào giờ ấy thì lão đã ngủ từ lâu rồi và lại ngáy ầm ầm như mọi khi.
Ấm đun nước sôi réo lên. Ông Simpkin vội vã vào bếp pha cà phê cho Gobble theo kiểu lão vẫn thích. Cho bốn thìa đường, kem sữa, không cho sữa và khuấy năm lần rưỡi. Phải đúng y như thế, không hơn, không kém. Bỗng lát bánh mỳ nướng bật ra khỏi lò. Ông Simpkin vội vã quết bơ lên lát bánh, ông vội lắm vì sợ bánh bị nguội. Gobble rất ghét ăn bánh nguội. Lão là người rất khó tính trong chuyện ăn uống.
Trứng cũng đã luộc xong. Chín quả cả thảy. Mỗi quả đều được trùm một cái mũ len tí xíu để giữ ấm.
Tiếng quát của lão Gobble ở trong phòng vọng ra:
- Nhanh lên, thằng ngốc kia.
Lão rất ghét phải chờ đợi bữa điểm tâm.
Ông Simpkin hai tay run bần bật, hấp tấp đi vào buồng ngủ của người anh:
- Xong rồi, tất cả đều đúng như mong muốn.
Gobble tìm cách đứng dậy. Lão là người to béo phục phịch, cái giường của lão oằn xuống, kêu răng rắc:
- Đồ ngốc, còn đứng ngây ra nữa, giúp tao một tay!
Ông Simpkin đặt vội cái khay lên sàn, sau đó tìm cách đỡ lão béo dậy, song ông không làm nổi, tay ông gầy guộc khẳng khiu, cơ bắp thì nhão nhoẹt. Mặt ông đỏ bừng khi khom hẳn người xuống để vực lão ông béo phì dậy nhưng không được. Lão Gobble gắt gỏng, bực tức xô em lão ra:
- Mày là đồ vô tích sự, hoàn toàn vô tích sự. - Rồi lão trầy trật, vất vả đứng dậy.
Lão Simpkin run rẩy đặt khay thức ăn lên giường và nói:
- Đây là chín lát bánh mỳ phết mứt mận và bốn lát phết mứt cam, những món mà anh thích nhất đấy.
Ông mỉm cười nhìn ông anh, nhưng nụ cười bỗng tắt ngấm. Lão Gobble lồng lên:
- Đồ ngu, tao bảo mày làm mười hai lát phết mứt cam và bốn lát mứt mận kia mà! -Lão cầm một lát bánh quẳng toẹt vào tường. Lát bánh bám vào tường một lúc rồi trượt dần, trượt dần làm thành một vệt mứt dài.
Lão lại hét tướng lên:
- Dọn đi, rồi mang báo lên đây cho tao. Không bao giờ mày chịu nhớ cái gì cả.
Ông Simpkin vội vã ra khỏi phòng để lấy giẻ và nói lí nhí:
- Vâng, vâng, anh Arrnold, tôi sẽ làm ngay.
Lão Gobble không phải tên là Gobble mà là Arrnold, nhưng trong thâm tâm, Simpkin bao giờ cũng gọi ông anh là Gobble – con cừu tham lam. Song ông ta là người nhút nhát nên không bao giờ dám nói to cái tên ấy. Nhưng nghĩ trong đầu như thế cũng đủ làm ông thấy dễ chịu. Ông cười thầm, giá lão ta biết, lão ta sẽ phát điên lên mất.
2
Ông Simpkin mở cửa buồng và đi xuống tầng dưới lấy báo. Cầu thang có cả thảy 15 bậc. Ông phải đi thật nhanh. Vì ông còn phải chuẩn bị bữa ăn sáng cho mình rồi còn phải đi làm. Ông không muốn đi làm muộn.
Trong khi lão Gobble nằm dài trên giường đọc báo, ông Simpkin tất bật chuẩn bị bữa sáng cho mình. Ông không được ăn trứng, hay bánh mỳ hoặc cháo kiều mạch. Ông lấy hộp mắt cừu trong tủ lạnh và mở ra. Tuần trước ông đã mua nhầm hộp mắt cừu mà ông cứ tưởng là hộp sò huyết. Lão anh tức điên lên ra lệnh:
- Mày đã mua thì mày phải hốc cho hết cái của ấy!
Ông Simpkin mở hộp, đổ ộc những con mắt nhờ nhờ, ươn ướt dính vào nhau ra đĩa. Dường như những con mắt đó trừng trừng nhìn ông và bốc ra một thứ mùi khó chịu. Ông Simpkin đói bụng nhưng không đói đến mức không thể chịu đựng nổi. Ông không thể nuốt trôi cái của này vì thế ông lại cất cái hộp vào tủ lạnh.
Ông gọi với vào buồng:
- Anh Gobble... à quên, tôi muốn nói là anh Armold, tạm biệt, tôi đi làm đây!
Lão béo nói vọng ra:
- Hôm nay là ngày lương đấy. Hết giờ thì về ngay. Đừng có mở phong bì, tao không muốn mày phung phí khoản tiền lương của chúng ta cho những thứ vớ vẩn đâu.
Ông Simpkin nói lí nhí:
- Được rồi, anh Armold, tôi nhớ rồi.
Ông đi làm. Lão Gobble chưa hề đi làm một ngày nào. Lão chỉ nằm ườn trên giường, ăn sôcôla luôn mồm và xem truyền hình. Trong khi đó thì chú em tội nghiệp phải làm việc suốt ngày ở nhà máy phân bón.
Cứ cuối tuần ông Simpkin lại đưa cho ông anh phong bì đựng số tiền lương. Gặp lúc vui vẻ thỉnh thoảng lão cũng rút vài ba đôla cho người em.
Ông Simpkin phải cố gắng lắm mới làm xong phần việc của mình. Suốt ngày ông phải đóng phân vào bao, một công việc thật nặng nhọc. Ông thấy đói cồn cào, bụng sôi òng ọc. Buổi trưa ông hoàn toàn không ăn một chút gì. Nếu chưa ăn hết cái món mắt cừu luộc thì lão anh không cho ông tiền để mua thức ăn khác. Ông Simpkin là người rất nhút nhát, ông không dám đổ cái thứ kinh tởm đó vì sợ lão anh bắt được.
Ông quản đốc Tom Richards hỏi:
- Cậu không ăn gì à?
- Tôi không đói! - ông Simpkin trả lời, mắt cụp xuống, liếm môi, liếc trộm ông quản đốc ăn ngon lành xuất bánh của mình.
Hết ngày ông Simpkin nhận tiền lương và lững thững đi về nhà. Lão Gobble sẽ cất khoản tiền này vào túi và tối nay lão sẽ buộc Simpkin phải ăn hết món mắt cừu, trong khi đó ông phải chứng kiến lão anh béo ị ngốn sạch sành sanh những chiếc bánh ga tô và bánh kem ngon lành.
Trời mưa lâm thâm. Ông Simpkin bước đi chậm chạp và suy nghĩ kế hoạch trốn đi đêm nay. Nhưng tại sao lại phải chờ tới tận đêm? Tại sao không trốn ngay từ bây giờ cùng với khoản tiền? Dù sao đây cũng là tiền của mình kia mà. Mình có thể bắt đầu một cuộc đời mới, tìm chỗ làm việc mới và lão Gobble tham lam sẽ không thể nào tìm thấy.
Mình có thể ngủ trong một quán trọ.
Lão Gobble để toàn bộ khoản tiền mà ông Simpkin kiếm được, có lẽ tới hàng nghìn đôla, trong một cái hộp và giấu dưới đệm giường. Ông Simpkin ước ao giá có một phần khoản tiền đó, song ông cũng thừa biết chẳng bao giờ lão anh tham lam chia cho mình.
3
Những người đi làm vội vã rảo bước về nhà. Đường phố đông đúc, náo nhiệt. Trời rất lạnh nhưng ông Simpkin lại cười thầm phấn khởi. Ông xé túi lương và nhìn những đồng đôla nằm gọn ghẽ ngay ngắn trong túi. Toàn bộ khoản tiền này là của ông. Ông cảm thấy lâng lâng sung sướng khi tự tay mở phong bì đựng tiền lương của bản thân mình.
Nhất định mình phải trốn. Mình sẽ tới một quán trọ và thuê buồng tại đấy. Mình sẽ gọi một bữa ăn thịnh soạn. Còn khoản mắt cừu để dành cho lão Gobble, nếu lão muốn. Ông Simpkin cố giấu nụ cười khoái trá. Một quán trọ. Phải, mình sẽ ở trọ, nhưng trước hết mình phải tìm một nhà vệ sinh. Do hồi hộp, lo lắng ông Simpkin cảm thấy buồn buồn trong bụng, ông phải kiếm nhà vệ sinh.
Gần đây có công viên. Ông chạy vội trên bãi cỏ ướt át tới một chỗ cây cối khá rậm rạp. Trời đã nhá nhem tối. Nhà vệ sinh ở chỗ nào nhỉ? Rõ ràng gần đây có nhà vệ sinh cơ mà!
A, kia rồi, sau rặng cây là một ngôi nhà xây bằng đá tảng, trông chẳng khác gì nhà tù.
Ông Simpkin nhìn đồng hồ, còn hai phút nữa là 5 giờ. Ông nhìn thấy tấm biển với dòng chữ: "Nam" và chạy vội vào. Trên tường đầy những dòng chữ nguệch ngoạc. Thông thường đó là những dòng chữ với nội dung tục tĩu, thô thiển. Ông Simpkin tìm cách không để mắt tới những dòng chữ dơ bẩn đó. Nhưng ông không làm nổi, ngay trên đầu ông có dòng chữ:
1. Ngôi nhà này sẽ đóng cửa lúc năm giờ.
Lúc đó có tiếng loảng xoảng khá to, sau đó là tiếng bấm khóa.
Mới đầu ông Simpkin cũng chưa có phản ứng gì. Sau đó ông mới giật mình, ai đó đã khóa cổng. Ông chạy vội chạy vàng ra chỗ cổng sắt. Một dây xích cuộn mấy vòng với một cái khóa to tướng. Cổng đã bị khóa. Ông kêu lên khe khẽ:
- Ê, còn tôi ở trong này mà!
Ông Simpkin thấy ngượng không dám gọi to. Ông nghe rõ tiếng bước chân mỗi lúc một xa, ông hớt hải rụt rè nói:
- Xin lỗi các vị, còn tôi ở trong này mà!
Tiếng chân xa dần rồi tắt hẳn. Không có tiếng trả lời. Ông Simpkin bị nhốt một mình trơ trọi trong nhà vệ sinh công cộng vào một đêm lạnh giá và ướt át.
Ông lại lấy hết sức can đảm hét to:
- Cứu tôi với, cứu tôi với!
Khu công viên chìm trong bóng tối tĩnh mịch. Nhà vệ sinh im phăng phắc. Ông nhìn lên trần chỉ thấy một ngọn đèn nhỏ le lói. Không có lối thoát. Ông đã bị nhốt trong nhà xí.
4
Càng về đêm càng lạnh. Ông run rẩy khoác chặt chiếc măng tô rồi lại gọi to một lần nữa:
- Cứu tôi với, cứu tôi với.
Mưa rơi nhè nhẹ. Không có tiếng trả lời. Ông biết, từ giờ tới sáng ngày mai sẽ chẳng còn có ôi tới đây. Ông đảo mắt tìm một chỗ ngồi. Nền nhà ướt át, lạnh lẽo. Bụng đói cồn cào.
Ông Simpkin bắt đầu chú ý hơn tới những dòng chữ nguệch ngoạc, bỗng ông trông thấy một dòng chữ có đánh số.
2. Vị trí tốt nhất trong nhà.
Một mũi tên chĩa về phía ca bin. Một nụ cười thoáng hiện lên trên mặt ông. Ai đó đã đùa tếu. Ông đi theo mũi tên tới ca bin. Ông bị bất ngờ đến mức không thở được nữa. Bệ xí bọc nhung! Cái chậu óng ánh như dát vàng, nút bấm nước bằng kim cương, nơi này giống ngai vàng nhiều hơn là bệ xí.
Điên thật! Tại sao người ta lại bố trí một chỗ ngồi tuyệt vời như thế này ở đây? Bọn trộm cắp, lưu manh có thể phá tan hoang tất cả trong khoảnh khắc. Ông lại nhìn kỹ cái ca bin và phát hiện dòng chữ:
3. Không đứng.
Bỗng ông Simpkin thấy chân mỏi nhừ và muốn ngồi nghỉ. Hai chân buộc ông phải cất bước. Ông đi về phía bệ xí bọc nhung và ngồi xuống. Ông muốn đứng, nhưng không tài nào đứng được. Ít ra ông cũng có cảm giác muốn đứng nhưng hai chân ông như muốn khuỵu xuống. Có lẽ ông đã quá mệt mỏi. Phải, có lẽ là như vậy.
Trong góc có tiếng động sột soạt. Một cái bóng cựa quậy, chạy vút qua rồi lại quay vù trở lại. Ông Simpkin sợ rúm người, tim ông muốn ngừng đập người nổi gai ốc.
Chuột. Ông rất sợ chuột. Ông co chân lên và mồm "xuỵt, xuỵt" liên hồi. Ông nói sẽ:
- Cút đi, chúng mày cút đi.
Lũ chuột chui tọt vào hang.
Giây phút nặng nề trôi qua. Ông Simpkin vẫn co ro ngồi, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ lũ chuột sục sạo lúc nãy. Mãi sau ông mới nhận thấy còn một loạt dòng chữ có đánh số. Trên vỏ hộp đựng giấy vệ sinh nguệch ngoạc dòng chữ:
4. Rock'n'roll.
Lại trò đùa gì nữa không biết. Ông dán mắt vào cái hộp đựng giấy vệ sinh. Nó bắt đầu cựa quậy. Ông Simpkin tin rằng cái hộp đó đang ngọ nguậy. Nó lắc la lắc lư. Trống ngực ông đập thình thình, ông sợ lắm. Quả ở đây đang diễn ra những cái thật lạ lùng. Ông muốn được ra khỏi nhà vệ sinh này thật nhanh. Có ôi đó đang làm trò đùa ở đây nhưng ông không thấy có gì đáng cười cả.
5
Lúc này chiếc hộp đựng giấy vệ sinh bắt đầu giật giật, hết tiến lại lùi, nhổm lên rồi sà xuống y như người nhạc công đánh nhịp bằng chân vậy. Rõ ràng nó đang nhảy múa theo một điệu nhạc không có âm thanh. Ông Simpkin có cảm giác như đã nghe ở đâu đó bản nhạc này. Ông tin rằng đó là bản nhạc Rock'n'Roll đã có từ lâu rồi.
Bất thình lình cái hộp ngừng chuyển động.
Mặc dù trời lạnh nhưng ông Simpkin toát mồ hôi. Ông đang bị nhốt, không khác gì con chuột, trong cái nhà xí điên rồ này.
Ông tìm cách khớp nối tất cả những điều đang diễn ra. Rõ ràng những điều viết lung tung trên tường đều có một ý nghĩa nhất định. Dòng chữ đánh số đầu tiên thông báo: "Ngôi nhà này sẽ đóng cửa lúc năm giờ" Và quả thật nó đóng cửa chính xác tới từng phút. Song đấy chưa phải là điều đặc biệt nhất.
Điều thứ hai: "Chỗ đẹp nhất trong nhà". Quả đúng là chỗ đẹp nhất thật, đồng thời cũng là điều lạ lùng nhất.
Sau đó là dòng chữ "Không được đứng". Lúc đó ông cảm thấy như bị thôi thúc phải ngồi xuống. Còn cái giá treo cuộn giấy vệ sinh "Rock'n'Roll" thì ngó ngoáy nhún nhảy theo đúng nhịp điệu Rock'n'Roll. Thật đấy, dù bạn muốn tin hay không thì tùy. Hay đó chỉ là những ngọn gió thoảng qua, hay là ống nước làm nó rung lên như vậy?
Ông Simpkin có cảm giác như sắp bị mất trí. Nhưng người bị mất trí là người duy nhất không biết mình mất trí. Còn ông, ông lại tự kiểm tra xem mình có còn là người bình thường hay không. Điều đó chứng tỏ ông không phải là người mất trí. Có đúng thế không các bạn?
Ông nói se sẽ với mình: "Hãy bình tĩnh lại nào", và nghe rõ tiếng vang giọng nói của chính mình trong buồng vệ sinh lạnh lẽo.
Chỉ có một cách giải thích. Ông tìm cách xua đuổi ý nghĩ đó ra khỏi đầu và không nghĩ đến chuyện ấy nữa. Song suy nghĩ đó cứ ám ảnh và luồn lách trong đầu ông. Những dòng chữ ghi ở đây đều trở thành sự thật. Những điều ghi trên tường sẽ trở thành hiện thực.
Hai bàn tay ông run bần bật. Ông chạy ra cổng túm lấy mấy song sắt lắc lấy lắc để và hét rất to:
- Cứu tôi với, cứu tôi với, cho tôi ra khỏi nơi này.
Mưa vẫn rơi, gió thổi ào ào nhưng tịnh không có tiếng trả lời.
Ông gọi to, la hét rồi giật lấy giật để cánh cửa sắt nặng nề. Nhưng không có lấy một tiếng đáp lại trong đêm tối vắng vẻ.
Simpkin thất thểu đi về chỗ có cái bệ bọc nhung và ngồi xuống. Ông nhắm nghiền mắt, không muốn đọc những dòng chữ trên tường. Ông cảm thấy sợ hãi khi nghĩ tới chuyện đó.
Một tiếng động phá vỡ sự tĩnh mịch trong đêm tối. Có tiếng kẹt cửa. Ông Simpkin mở choàng mắt. Cánh cửa buồng từ từ mở ra phía ngoài.
6
Bên dưới cửa có một khoảng trống tương đối rộng. Ngay phía trên khoảng trống đó có dòng chữ nguệch ngoạc:
5. Cẩn thận, người nhảy điệu Limbo.
Lại một trò đùa tếu nữa. Nhưng ông Simpkin không cười. Môi ông như cứng lại. Miệng ông khô khốc và hai con mắt lồi hẳn lên.
Tiếng nhạc từ từ nổi lên. Dường như có cả một băng nhạc hòa tấu trong nhà xí. Một dàn nhạc vô hình. Ông Simpkin biết rõ bản nhạc "The Limbo Rock". Đa đa đa đa. Đa đa đa đa. Tiếng nhạc lôi cuốn, dồn dập và vô cùng sôi nổi.
Bỗng nhiên trong ngôi nhà lạnh lẽo hiện lên những bóng người đang lả lướt khiêu vũ. Họ hiện lên từ cõi hư vô, đội những cái mũ trông hết sức ngộ nghĩnh, họ thổi kèn, vỗ tay và tung cao chân nhảy nhót. Dòng người nghiêng ngả, lả lướt nhích dần về phía cánh cửa.
Từng người, từng người trong đám khách đang khiêu vũ, khi ra tới cửa đều ngả người ra phía sau chạm sát tới mặt đất và đi ra ngoài. Họ không hề đoái hoài tới ông. Ông như một con ma không được mời nhưng vẫn có mặt trong buổi tiệc. Ông sợ sệt ngồi co rúm, bất động trên cái bệ bọc nhung, khi đoàn người khiêu vũ lại xuất hiện trở lại. Một luồng gió mạnh làm cánh cửa đóng sầm lại. Ông Simpkin sợ hãi nhắm nghiền mắt. Khi mở mắt thì những người vừa múa nhảy lúc nãy không còn ai. Trong phòng chỉ còn một mình ông, không khí hoàn toàn yên ắng.
Có chuyện gì ở đây thế này không biết? Chuyện gì? Chuyện gì? Phải chăng đây là một cơn ác mộng? Tất cả những dòng chữ có đánh dấu đều trở thành sự thật. Liệu còn bao nhiêu dòng chữ nữa? Người ta viết không biết bao chuyện kinh khủng ở trong cái nhà xí này. Ông ngửng mặt thì thấy dòng chữ:
6. Chết đuối trong nhà xí lúc bình minh.
Ông Simpkin kêu thét lên và nhảy vọt từ bệ xí bọc nhung xuống rồi nhìn trừng trừng vào hố nước, rên rỉ:
- Không, không thể như thế được!
Ông chạy tọt vào góc nhà tìm một chỗ càng xa hố xí càng tốt. Ông quỳ, cúi khom người, nhắm nghiền mắt để không thấy thêm bất kỳ một dòng chữ nào nữa. Ông cố chợp mắt để khi tỉnh dậy quên hết những cơn ác mộng này.
Nhưng ông không tài nào ngủ được. Ông lại ngồi thu lu không động đậy. Thời gian trôi qua chậm chạp. Bụng ông sôi òng ọc, hai chân tê cứng. Ông có cảm giác nỗi lo sợ dường như không bao giờ hết. Nhưng cuối cùng thì những tia nắng đầu tiên cũng rọi qua chấn song cổng ra vào.
Bình minh.
Ông Simpkin run như cầy sấy, ông đưa mắt nhìn quanh tìm cái gì đó làm vũ khí. Nhưng ông không tìm thấy cái gì cả.
7
Ông ngước mắt nhìn lên tường và thấy một cái bóng. Đó là con chuột. Nó đang bò từ từ ra phía trước. Ông Simpkin càng co rúm người hơn nữa. Điều gì sẽ xảy ra khi con chuột với những cái răng nhọn hoắt này nhảy bổ vào ông? T
ốt nhất là không nên chần chừ. Ông đứng lên huơ huơ hai tay và luôn mồm xùy xùy đuổi. Con chuột giật mình, nó đứng bằng hai chân sau và rơi tõm xuống lỗ hố xí có bệ bọc nhung. Ông Simpkin lao nhanh như tên bắn về phía hố xí và ấn vội cái nút kim cương.
Nước ào xuống và cuốn phăng con chuột đi.
Ông Simpkin thở phào nhẹ nhõm. Dòng chữ thật là linh nghiệm. Con chuột đã bị chết đuối đúng vào lúc bình minh.
Ông tự hỏi, không hiểu còn có những dòng chữ gì nữa. Ông nghĩ không cần phải sợ nữa. Ông lướt mắt tìm những dòng chữ có đánh số và thấy câu:
7. Không đâu bằng ở nhà.
Bỗng có tiếng chìa khóa mở cổng lách cách. Ông Simpkin đảo mắt nhìn quanh căn buồng giam mình một lần nữa và biến thẳng. Ông không thấy bóng người bảo vệ đâu cả. Ông không hề biết ai là người mở cửa. Thây kệ. Ông đã được tự do. Ông chạy thật nhanh qua công viên. Ông nghĩ thầm, quả thật "không ở đâu bằng ở nhà". Nếu ông đi thật nhanh thì có khi về tới nhà mà lão Gobble vẫn chưa dậy. Ông sẽ làm cho lão một bữa điểm tâm thật ngon lành và đưa cho lão phong bì tiền lương. May ra lão sẽ bỏ qua cho ông tội đêm qua say sưa nên không về nhà. Còn nếu không thì ông đành chịu hình phạt nào đó do lão anh nghĩ ra.
Dù chuyện gì đi nữa thì vẫn cứ hơn là một đêm kinh hoàng ở trong nhà xí. Bỏ nhà trốn đi thật là một sai lầm lớn.
Ông Simpkin thấy bụng đói cồn cào. Khi chuẩn bị bữa ăn sáng cho Gobble ông sẽ ăn một bữa no nê món... mắt cừu.
Ông Simpkin không rảo bước được nữa. Ông lê bước nặng nề, chậm chạp. Đôi vai ông trĩu hẳn xuống, dường như ông phải vác một vật gì rất nặng. Bỗng ông dừng chân, chạy rất nhanh qua công viên.
Cổng nhà vệ sinh vẫn mở. Ông chạy vội vào trong và nhìn đồng hồ. Kém hai phút đầy bảy giờ. Ông lục túi và tìm thấy cái mà ông đang cần, đó là cái bút chì. Ông lôi cây bút ra và nắn nót viết lên tường dòng chữ:
8. Đúng 7 giờ lão GOBBLE phải biến đi vĩnh viễn.
Ông chạy như bay về nhà và vọt vào buồng. Ông gọi:
- Gobble, Gobble, anh có nhà không đấy?
Không có tiếng trả lời.
Không biết lão ta biến đi đằng nào?
Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất - Paul Jennings Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất