I love falling asleep to the sound of rain

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Jennings
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 879 / 21
Cập nhật: 2021-08-28 15:39:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Người Dơi
Một viên đá có lỗ xỏ. Một dạng đồ trang sức màu xanh đựng trong một cái túi da. Nó nằm đó, dưới ánh sáng rọi ra từ chiếc đèn pin của tôi.
Hẳn là có ai đó đã đánh rơi. Nhưng đó là ai? Chỉ có bố, tôi và hai cái lều của hai bố con tôi ở giữa rừng này thôi mà. Tôi cầm cái dây rút ở miệng túi và nhấc cái túi lên. Rồi tôi bỏ vào lều.
Đáng nhẽ ra tôi đưa cho bố xem cái viên đá có lỗ xỏ dây này. Nhưng bố thì đang ngáy ầm ầm trong lều của bố mà tôi thì không muốn đánh thức bố dậy. Có cái gì đó rất kì lạ về nó. Cái túi đã bị sờn hết còn cái dây thì bị xoắn lại. Như thể nó đã được đeo trên cổ một người rất nhiều năm rồi vậy.
Ai là chủ nhân của nó nhỉ? Ai mà lại bị lạc đường giữa khu rừng hoang thế này. Tôi chui vào trong cái túi ngủ và hi vọng rằng không có ai rình mò quanh đây. Tiếng động trong rừng hôm nay dường như đặc biệt to. Tiếng ếch ồm ộp kêu vọng từ các ao tù nghe rõ mồn một. “Ái chà, chúng đâu có thể làm đau mình được mà”. – Tôi nói nhỏ.
Có cái gì đó nhảy vọt lên khỏi một bụi rậm. “Chuột túi ấy mà”. – Tôi thì thầm bảo mình.
Tiếng gầm gừ, làu bàu vang đầy trong không khí. “Gấu túi đấy mà”. – Tôi hi vọng.
Tôi nhắm mắt lại và cố bắt mình ngủ. Tôi không dám nghe những tiếng thở dài và sột soạt quanh mình. Tôi tự bảo mình rằng lều của bố chỉ cách đây có vài mét thôi. Nhưng trong đêm tối, tối om om thế này thì nó như cách cả triệu mét ấy.
Sợ ư? Phải nói là tôi đang rất sợ. Nhỡ có ai ngoài kia thì sao? Đang bò. Đang quan sát. Đang chờ đợi. “Can đảm lên, cô gái. – Tôi tự nhủ. – Chẳng có ai ngoài kia cả đâu”.
Có tiếng một cành cây gãy. Tiếng gãy khô, giòn vang rõ ràng trong không khí. Tôi vội vã nín thở. Tôi không dám động đậy. Nhưng tôi không ngừng nghỉ ngợi. “Đi đi, làm ơn đi đi”. – Bộ óc đông cứng lại của tôi cứ cứng đờ lại.
Cửa lều bị nhấc lên. Tôi có thể nhìn thấy sao trên trời và những cái cây đen sì bên ngoài. Có ai đó đang di chuyển. Một bóng đen đang sột soạt tìm kiếm. Có hai bàn tay cầm lấy cái túi của tôi lên và lục lọi. Tôi muốn hét to lên nhưng có cái gì đó đã ngăn tôi lại.
Hai đốm sáng nhỏ đảo đi đảo lại trên một cái đầu đen sì. Mắt. Một đôi mắt tuyệt vọng.
Thật nhẹ nhàng, tôi lần những ngón tay của mình. Hệt như những cái chân nhện đang bò, tôi luồn tay dưới chân, lần tới chỗ để cái đèn pin. Nhẹ nhàng thôi, đừng quấy rầy nó. Đừng làm nó tức giận. Tay run lẩy bẩy, tôi chĩa cái đèn pin vào cái bóng mờ mờ kia. Tôi cảm thấy mình như một người lính với một khẩu súng không đạn vậy. Tôi bật công tắc đèn lên.
Và nó đứng đó. Một cậu bé hoang dã với một mái tóc rối và làn da trơn, nhờn. Người nó phủ toàn giẻ rách đang bay phần phật.
Cả căn lều vang lên tiếng kêu rin rít như thể có hàng triệu con chuột ở đây vậy.
Cậu bé lùi lại. Một tay nó cầm một mẩu bánh vừa lấy trong túi tôi. Trong tay kia là cái túi da với viên đá có lỗ xỏ đó. Nó hít một hơi vào, quay người định chạy rồi nó dừng lại.
Nó nhìn tôi bằng một cái nhìn im lặng khẩn thiết. Một tiếng gọi tuyệt vọng, cầu xin được giúp đỡ. Nó giơ một tay ra trước mặt để che ánh sáng từ cái đèn pin. Mặt trăng nhô ra khỏi đám mây và chiếu lên căn lều một lớp ánh sáng nhè nhẹ. Đáng nhẽ tôi phải gọi bố, Nhưng mắt tôi dường như đang bị khóa lại trong đoạn đối thoại không lời với kẻ đột nhập kia.
Tôi có thể thấy trằng cậu bé kia cũng đang sợ như tôi. Cậu ta đang trong tư thế định chạy đi. Giống như một con thú hoang rất muốn ăn nhưng không thể lấy nó từ tay con người vậy. Tôi phải thật cẩn thận. Chỉ một cử chỉ sai thôi là cậu ta…
- Này. – Bố hét to.
Như thể là có ai đó bật điện lên vậy. Trong chớp mắt, cậu bé biến mắt tăm. Tôi thậm chí còn không kịp thấy cậu ta chạy đi nữa.
2
Bố con tôi ngồi nói chuyện gần hết đêm về những gì vừa xảy ra.
Chuyện kể rằng có một người thích ẩn dật được gọi là Lonely Pearson đã từng sống trong một căn lều trong khu rừng này cùng với vợ và con trai ông ta. Người vợ là một chuyên gia về dơi, giống như bố tôi vậy. Cách đây chín năm, vợ ông ấy mất là Lonely trở nên điên dại với nỗi đau đó.
Ông ấy đã làm một số việc rất tồi tệ. Ông ấy đốt tất cả những gì từng thuộc về bà ấy. Sách vở, quần áo, những bức ảnh bà ấy chụp những con dơi. Nhiều thứ lắm. Dường như là ông ấy rất tức giận bà ấy vì bà ấy đã chết đi và bỏ ông ấy lại một mình với cậu con trai nhỏ năm tuổi – Philip.
Thứ duy nhất còn lại là một viên đá màu xanh có lỗ xỏ. Mẹ của Philip luôn đeo nó quanh cổ của bà. Cậu bé vẫn thường nghịch viên đá mỗi khi bà đọc truyện cho cậu nghe vào giờ đi ngủ.
Sau khi mẹ mất, Philip đã giấu viên đá đó đi. Lonely Pearson đã nguyền rủa và nổi điên lên. Ông ấy quát tháo và lục soát khắp nơi. Ông ấy gần như xé căn lều ra thành từng mảnh. Nhưng Philip không chỉ cho ông ấy chỗ giấu ở đâu. Cậu bé giữ bí mật đó cho riêng mình và ông Lonely không bao giờ tìm thấy nó được.
- Vậy chuyện gì đã xảy ra với Philip ạ? – Tôi hỏi bố.
- Cậu bé chạy vào trong rừng. Lonely không thể tìm được nó. Cũng không ai tìm thấy nó. Cảnh sát đã tìm kiếm rất nhiều tuần. Cuối cùng họ đành dừng lại. Mọi người đều cho là cậu bé đã chết rồi.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi hỏi:
- Thế còn ông Lonely ạ?
- Ngày nào ông ấy cũng tìm kiếm con trai. Không bao giờ ông ấy thôi tìm kiếm cả. Nhưng ông ấy đã qua đời năm ngoái rồi.
Tôi không ngừng nghĩ về khuôn mặt buồn bã, hoang mang chăm chú nhìn tôi trong ánh trang lúc nãy.
- Làm sao mà cậu ấy có thể sống ngoài kia được chứ? – Tôi hỏi. – Trời đêm rất lạnh. Mà lại chẳng có gì để ăn nữa.
Bố lắc đầu và tắt cái đèn dầu.
- Tối nay thế là đủ rồi. – Bố nói. – Con phải đi ngủ đi. Chúng ta sẽ phải leo suốt hai ngày mới đến được hang dơi đấy. Con sẽ phải huy động hết cả sức lực còn lại đấy.
- Nhưng….- Tôi bắt đầu.
- Chúc ngủ ngon, Rachel. – Bố nói.
Tôi nghe thấy tiếng bố kéo khóa túi ngủ lại. Tôi đang ở trong lều của bố. Hơi chật chội nhưng bố bảo thế này an toàn hơn.
- Chúc bố ngủ ngon. – Tôi lẩm bẩm đáp lại. Tôi đang nghĩ đến đêm mai. Tôi sẽ quay về lều của mình. Chắc chắn thế, không nghi ngờ gì cả.
3
Ngày hôm sau, trời thì nóng và hành lí của chúng tôi trở nên nặng kinh khủng. Bố con tôi khó nhọc vượt qua những bụi cây ken dày đặc. Xuôi theo những con mương ẩm ướt đầy dương xỉ và vắt. Leo lên những triền dốc đầy đá nhọn sắc như dao cứa vào da thịt. Dọc theo những con đường mòn với tiếng chim bói cá và ve sầu kêu ra rả đầy trời.
Đó là một vùng đất tuyệt đẹp nhưng hành lí của tôi thì ngày càng trở nên nặng trĩu. Cả trái tim tôi cũng vậy. Có một nỗi buồn bao trùm trong không khí. Thỉnh thoảng tôi còn nghĩ rằng mình thoáng thấy một cái nhìn trộm nào đó. Nhưng tôi không chắc về điều đó. Tôi quay phắt người lại. Một cành cây lay động nhè nhẹ. Có phải không nhỉ?
Chúng tôi dừng lại ăn trưa ở một thung lũng đầy rêu. Bố đưa cho tôi một miếng bánh. Nó đã bắt đầu có mùi. Tôi bọc nó lại và cho vào túi.
- Con không đói à? – Bố hỏi.
- Con giữ lại để tí ăn. – Tôi trả lời. Tôi đang rất đói nhưng tôi giữ miếng bánh lại không phải để cho mình. Tôi có kế hoạch cho miếng bánh này rồi.
Chúng tôi thu dọn rồi lại tiếp tục đi. Thỉnh thoảng chúng tôi đi lên. Lúc khác lại đi xuống. Nhưng chung quy lại thì chúng tôi đang ở vị trí ngày càng cao hơn.
Bố tôi là một nhà hoạt động vì môi trường. Trong tất cả những sinh vật sống, bố thích nhất là dơi. Bố thích chúng phát điên lên ý.
Chúng tôi đi đến chỗ hang dơi nằm trên đỉnh cao nhất của dãy núi. Nó có tên là Mỏm Dơi. Bố sẽ lấp lối vào cái hang đó. Trần của cái hang đó sắp bị sập xuống. Nếu nó sập sớm thì cả đàn dơi trong đó sẽ chết hết.
- Nhưng thế thì chúng sẽ chết đói mất. – Tôi đã nói thế trong lần đầu tiên bố bàn với tôi kế hoạch của mình.
- Không. – Bố đáp lại. – Chúng ta sẽ lấp lối vào hang khi trời tối. Đó là lúc chúng ra ngoài kiếm ăn. Chúng sẽ bắt buộc phải tìm một cái hang mới. Đó là cách duy nhất để cứu được đàn dơi.
Và thế là chúng tôi ở đây. Khó nhọc leo lên núi cao. Tìm đường lên để lấp lối vào hang dơi trước khi nó sập xuống và giết chết đàn dơi.
Trong đầu bố lúc nào cũng mơ đến dơi. Nhưng tất cả những gì tôi nghĩ đến là một cậu bé có tên Philip.
4
Tối hôm đó, chúng tôi hạ trại tại một khoảng trống trong rừng. Bố con tôi xếp đá thành vòng tròn và đốt lửa lên. Phía trên đầu chúng tôi, những ngôi sao lấp lánh trên trời đêm vắng lạnh trông hệt như một nắm đường ai đó ném lên trời. Mọi thứ cứ như thể là chẳng có điều gì xấu xa tồn tại trên đời này hết.
Những cây bạch đàn như những bóng ma xám xịt. Mặt đất toàn sỏi, cành gai và kiến. Tôi rùng mình khi nghĩ rằng có ai đó đang sống bên ngoài kia. Với đôi chân trần và rất cô đơn.
Bố bò vào lều của mình. – Đi ngủ thôi, Rachel. – Bố nói.
- Con muốn ngồi cạnh đống lửa một lúc nữa. – Tôi nói.
Điều đó chẳng thể qua nổi mắt bố. Bố biết tôi đang định làm gì.
- Cậu ta sẽ không đến đâu. – Bố nói. – Cậu ta sống hoang dã và đang sợ hãi. Khi nào về chúng ta sẽ huy động một đội tìm cậu ta.
Tôi cứ ngồi đó một mình, mà lại không phải một mình, bên cạnh đống lửa đang cháy và tung những bông hoa lửa lên những cành cây bên trên. Những âm thanh của đêm như thức cùng tôi.
Tôi nhìn ra bìa rừng tối om. Tìm kẻ đang quan sát. Chờ kẻ đang đợi chờ. Mong rằng Philip sẽ đến.
Cuối cùng, lửa cũng tắt và tôi chìm trong bóng tối cùng với những sinh vật đang ẩn náu trong rừng.
Thật nhẹ nhàng, tôi đi đến chỗ những cái cây và bẻ một miếng bánh. Tôi đặt nó lên một tảng đá. Cứ được vài mét tôi lại làm thế. Tôi làm thành một hàng dài mẩu bánh nối với nhau dẫn đến cạnh đống lửa đã tàn.
Rồi tôi quay lại chỗ ngồi và chờ đợi.
Nhiều phút trôi qua. Rồi hàng giờ trôi qua. Mặt trăng chầm chậm khuất sau những đám mây. Tôi cố chống chọi để không ngủ gục. Nhưng không được. Bạn chỉ có thể chống lại cơn buồn ngủ được chừng ấy thời gian thôi. Rồi nó đã chiến thắng. Đầu bạn gục xuống, mắt nhắm lại. Đó là những gì xảy ra với tôi đấy.
Tôi không rõ mình đã ngủ thiếp đi bao lâu nữa. Rồi có thứ gì đó đã khiến tôi thức dậy. Không phải là một tiếng động. Không phải là một thứ gì đó từ trong rừng. Đó có vẻ như là một ý nghĩ hay một giấc mơ gì đó. Hoặc là kí ức về giọng nói của một người phụ nữ. Tôi chợt tỉnh như sáo và chăm chú nhìn quanh khu đất trống. Tôi đã bỏ lỡ một điều.
Miếng bánh đầu tiên đã biến mất. Nó không còn đó nữa.
Đúng lúc đó tôi nhìn thấy hai thứ. Trên một cây cao có một bóng người đang nấp trên cành cây và quan sát. Và ở rìa khu đất trống đó có một người nữa đang đứng. Đó rõ ràng là Philip.
Đúng vậy.
Cậu ấy đang thận trọng bò dần về giữa khoảng đất. Những bóng cây trong rừng vắt ngang cậu ấy. Cậu ấy vẫn mặc như một người hành khất. Hàng trăm miếng giẻ rách đang bay phất phơ trên người cậu ấy. Mắt cậu ấy đảo lia lịa, hết từ bên này sang bên kia. Đầu tiên cậu ấy nhìn mẩu bánh rồi lại nhìn sang tôi. Cậu ấy bỏ lên trước mấy bước rồi cầm một mẩu bánh lên. Mặt trăng lại lộ ra sau những đám mây.
Và Philip đứng đó. Rõ mồn một. Phải mất một lúc, tôi vẫn không thể nào hiểu nổi, không thể nào tin nổi những gì mắt mình đang nhìn thấy. Những mớ giẻ rách trên người cậu ấy cứ phất phơ bay như có gió nhẹ. Nhưng rõ ràng là đêm rất yên tĩnh, không hề có một chút gió nào mà.
Mớ giẻ rách ấy đang sống. Chúng đang náo động, bò lung tung và rít lên.
Dơi đang bám kín người cậu bé hoang dã đó. Chúng treo mình trên tóc, ngực cậu ấy. Trang phục cậu ấy mặc chính là những con dơi sống. Tôi không thể tin nổi. Đôi mắt cậu ấy rất trong trẻo. Một đôi mắt nâu rất đẹp. Tôi hét lên một tiếng rất to và bước lùi lại.
5
Hành động của tôi khiến Philip giật mình. Cậu ấy đưa hai tay lên ôm mặt. Cậu ấy trông giống như một cuốn sách sống với những trang giấy xám đang vật lộn trong gió vậy. Hai con dơi bay vù lên để nấp vào sau những tán cây.
Philip sợ hãi nhìn tôi rồi nhìn những con dơi đang bay thành vòng tròn trên đầu. Không nói một lời, cậu ấy đưa hai tay lên miệng huýt sáo nhè nhẹ. Những con dơi trên cây bay trở lại và bám vào tóc cậu ấy. Những con dơi khác đã ổn định trở lại.
- Xin lỗi. – Tôi nói bằng một giọng khàn khàn. – Tôi không có ý làm cậu sợ. – Tôi muốn nói rất nhiều điều. Bụng tôi cồn lên. Tôi cảm thấy mặt mình đỏ bừng. Tôi muốn nói một điều gì đó thật dịu dàng. Thật quan tâm. Một điều gì đó khiến chúng tôi trở thành bạn bè. Thậm chí là hơn thế nữa. Nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra để nói là:
- Cậu ăn bánh nhé?
Philip chăm chú nhìn tôi, rồi quay sang mẩu bánh. Tôi có thể thấy là cậu ấy đang lưỡng lự. Tôi tự hỏi không biết trước đây cậu ấy đã từng gặp một cô gái nào chưa nhỉ.
- Tớ là bạn của cậu mà. – Tôi nói. – Tớ sẽ không làm cậu đau đâu. Tớ hứa đấy.
Cậu ấy đang đói. Tôi đoán là từ lâu, rất lâu lắm rồi cậu ấy không được nếm hương vị của bánh ngọt. Có lẽ là cậu ấy toàn phải ăn thức ăn của loài dơi. Hoa quả, nhậy, và những thứ tương tự như vậy.
Cậu ấy mỉm cười. Chỉ một thoáng thôi. Nhưng thế cũng đủ làm tim tôi đập nhanh hơn. Philip tiến lên mấy bước nữa, đến chỗ mẩu bánh tiếp theo. Cậu ấy đã bắt đầu tin tôi. Thậm chí, có khi cậu ấy còn thích tôi nữa cũng nên. Nhanh như một con rắn quăng mình, Philip nhảy tới chỗ mẩu bánh và bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Cậu ấy ăn hệt như một đứa bé năm tuổi. Cậu ấy dùng cả hai tay để nhét bánh vào mồm và làm vụn bánh dây khắp mặt.
Giá mà tôi có thể làm cậu ấy tin mình. Khi đó tôi có thể nói chuyện được với cậu ấy. Sẽ giữ cậu ấy lại. Philip đã nuốt hết mẩu bánh cuối cùng và cứ đứng đó nhìn vào mắt tôi.
Thật chậm, tôi tiến lên một bước.
- Được rồi. – Tôi thì thầm. – Được rồi mà.
Lũ dơi kêu chí chóe và đánh cánh lao xao. Philip đang ở tư thế sẵn sàng bỏ chạy. Nhưng cậu ấy vẫn để tôi lại gần. Như có một sợi dây vô hình đang gắn kết chúng tôi lại với nhau.
- A… a… á… - Một tiếng hét khủng khiếp vang lên từ một ngọn cây. – Rắc – Cành cây gãy gục xuống. Cái bóng lúc nãy tôi nhìn thấy giờ đang rơi xuống, tây cố tóm lấy các cành cây trong lúc rơi và hét lên mãi. Cái bóng rơi bịch xuống đất và nằm đó rên rỉ. Đó là bố.
Lũ dơi hoảng hốt bay loạn lên trong không khí như một bầy ong lớn bị vỡ tổ. Trang phục trên người Philip trong thoáng chốc đã biến mất hết. Cậu ấy đứng đó, không mặc gì cả. Cậu ấy chằm chằm nhìn tôi. Cậu ấy nghĩ rằng chúng tôi định bẫy cậu ấy. Philip giơ nắm tay lên và rồi, cảm thấy làm thế sẽ tốt hơn, cậu ấy bỏ chạy vào trong rừng.
- Quay lại đi. – Tôi hét lên. Nước mắt chảy ròng ròng trên mặt tôi. – Làm ơn quay lại đi mà.
Nhưng chỉ có lũ dơi ở lại. Chúng bay vòng vòng trên đầu tôi và rít lên đầy sợ hãi.
Tôi chạy lại chỗ bố.
- Xin lỗi con. – Bố nói. – Bố không thể để con một mình gặp cậu ta được. Bố phải để mắt đến con.
- Bố có sao không ạ? – Tôi hỏi.
Bố cố đứng lên nhưng không nổi.
- Trật mắt cá chân rồi. – Bố rên rỉ.
Cả hai bố con tôi cùng ngẩng lên nhìn lũ dơi đang bay vòng phía trên đầu. Dường như chúng không biết bay về đâu cả. Rồi một âm thanh rất nhẹ chợt vang lên trong trời đêm.
- Suỵt… - Bố bảo.
Một tiếng huýt sáo nhè nhẹ vang lên trong đêm. Đó là tiếng huýt do Philip dùng tay che miệng tạo ra. Lũ dơi kêu lên như điên. Chúng bay thêm một vòng nữa rồi cùng kéo nhau hướng về phía tiếng huýt sáo. Chỉ còn lại bố và tôi giữa khoảng đất trống, tối đen và tĩnh lặng.
6
Những suy nghĩ thất vọng đến điên cuồng tràn ngập trong đầu tôi. Philip, Philip, chúng tớ đã phản bội cậu. Bố, sao lại rình mò con chứ? Bố, bố có đau không?
Bố đang ôm mắt cá chân rên rỉ.
- Thế là phải kết thúc chuyến đi rồi. – Bố nói. – Bố không bước nổi một bước nào cả.
- Nhưng còn lũ dơi thì sao? Trần hang có thể sập xuống chúng. Đàn dơi sẽ chết nếu chúng ta không bịt miệng hang lại
- Bố xin lỗi, Rachel. – Bố nói. – Bố không thể đi được và con thì không được phép đi một mình. Chúng ta sẽ ở lại đây. Những người bảo vệ khu rừng biết rõ hành trình của chúng ta. Họ sẽ cử một trực thăng đi tìm nếu chúng ta không về đúng lịch. Chúng ta sẽ an toàn nếu ở lại đây.
Tôi hít vào một hơi thật sâu.
- Nhưng thế phải mất ba ngày. Nhỡ trần hang sập xuống thì sao? Con sẽ đi một mình.
- Đừng có ngốc thế. – Bố nói. – Con còn chưa bao giờ nhìn thấy một thỏi thuốc nổ mà. – Bố sẽ không bao giờ cho phép con lại gần chỗ thuốc nổ đó. Con sẽ tự giết mình mất. – Bố chộp lấy cái ba lô và giữ nó thật chặt. Cái ba lô đó chứa thuốc nổ.
- Có một điều bố chưa nghĩ đến. – Tôi nói.
- Điều gì?
- Philip. Dơi bám khắp người cậu ấy. Cậu ấy mặc chúng thay quần áo.
- Thì sao? – Bố nói.
- Và cậu ấy còn đặt tay lên miệng huýt sáo gọi chúng nữa.
- Thế thì sao?
- Thế bố nghĩ cậu ấy sống ở đâu? Cậu ấy là người dơi. Chắc chắn là cậu ấy sống trong hang cùng lũ dơi. Và trần hang thì sắp sập xuống. Chúng ta phải cứu cậu ấy.
Bố im lặng một lúc lâu. Bố biết là tôi nói đúng.
- Con sẽ không đi đâu cả. – Cuối cùng bố nói. – Nhỡ con bị lạc thì sao? Con không thể sử dụng thuốc nổ được. Dẫu gì thì cậu ấy cũng không chịu ra khỏi hang. Cậu ấy sống rất hoang dã. Từ năm tuổi tới giờ cậu ấy không hề nói chuyện với ai. Không. Đợi ở đây cho đến khi có sự giúp đỡ. Và không bàn cãi thêm gì nữa.
Mỗi khi bố bạn nói “không bàn cãi thêm gì nữa”, thì đúng là như vậy.
Nhưng không phải lần này.
Tôi không biết diễn tả như thế nào. Nhưng khuôn mặt của Philip cứ ám ảnh mãi trong đầu tôi. Bụng tôi cuộn lên. Mặt tôi nóng bừng. Chỉ nghĩ đến cậu ấy thôi cũng khiến tôi run rẩy cả người.
Cái hang đó có thể sập xuống đất bất cứ lúc nào. Cậu ấy có thể sẽ chết một mình, khắp người phủ đầy dơi. Cách xa, rất xa đồng loại của mình. Đã chín năm rồi cậu ấy không hề có được cảm giác của một bàn tay phụ nữ.
- Con sẽ đi. – Tôi nói. – Và bố sẽ không thể ngăn con được.
- Không. – Bố nói, mặt đanh lai. – Con mới chỉ mười bốn tuổi thôi. Bố cấm con.
- Bố bị trật mắt cá và không thể đi. – Tôi nói. – Bố không thể cấm con được. Tạm biệt bố. – Tôi quay người và bắt đầu đi ra khỏi khoảng đất trống tiến vào rừng đêm.
- Thôi được. Thôi được, Rachel. – Bố gọi theo. – Nhưng quay lại đi. Con phải chuẩn bị đã. Hãy mang theo thức ăn và la bàn. Dây thừng nữa. Mọi thứ cần thiết. Nếu không người ta sẽ phải tìm hai thiếu niên bị chết đấy.
Mọi chuyện xảy ra như thế đấy. Tôi nhét vào ba lô thức ăn và những thứ cần thiết. Những thứ tôi phải dùng. Ngoại trừ thuốc nổ. Không có cách nào khiến bố bỏ tay ra khỏi ba lô của bố được.
Khi trời sáng, tôi đã sẵn sàng lên đường. Tôi tiến thẳng về hướng hang dơi. Dãy núi hiện ra trước mặt chúng tôi như một đôi cánh khổng lồ.
- Hãy nhớ, - bố hét lên – không được đi vào trong hang đâu đấy. Hứa với bố nhé.
- Vâng ạ. – Tôi vừa nói vừa tiến vào rừng. – Con hứa ạ.
7
Đó là hành trình rất gian nan. Càng trèo lên cao, tôi càng gặp nhiều khó khăn hơn. Những cây lớn giờ đây nhường chỗ cho những tảng đá khổng lồ và bụi rậm. Hai đầu gối của tôi trầy xước hết, máu rỉ ra rất nhiều. Hai chân tôi đau buốt.
Nhưng tôi không quan tâm. Tôi cần phải đưa Philip và lũ dơi ra khỏi hang. Nhưng bằng cách nào đây?
Tôi sáo bằng cách đặt tay lên miệng thì tôi sẽ gọi được cậu ấy. Và đưa lũ dơi ra ngoài.
Nhưng tôi không thể nào làm được. Tôi vẫn thường rất ngưỡng mộ những đứa bạn ở trường biết huýt sáo bằng cách đặt tay lên miệng mà.
Mặt trời lên cao quá đầu tôi rồi bắt đầu xuống thấp về phía sau dãy núi. Trước khi tôi kịp nhận ra thì bầu trời đã tối thẫm xuống.
Tôi đứng cao chênh vênh phía trên khu rừng, ngay rìa mỏm núi. Đám cây rừng phía dưới trông giống hệt như một mặt biển yên bình đang gợn sóng lăn tăn trong những tia nắng mặt trời cuối cùng. Những con vẹt mào bay quanh, kêu ầm ĩ trên tổ của chúng. Tôi chui vào trong túi ngủ và hi vọng rằng mình sẽ không lăn sát mép núi trong khi ngủ.
Nhưng tôi không ngủ được. Nền đất cứng quá. Và tôi không ngừng nghĩ về Philip.
Vì vậy tôi tập huýt sáo bằng tay. Tôi thổi cho đến khi hai môi khô nẻ ra. Nhưng tôi vẫn không tạo ra được tí âm thanh nào. Thật đáng thất vọng.
Ngày hôm sau, tôi lại tiếp tục trèo lên cao. Những hòn đá lạo xạo và nát ra dưới chân tôi. Chúng lặn xuống thung lũng bên dưới. Tôi trở nên thiếu thận trọng, tôi không đứng lại để nghỉ.
Tôi biết thời gian đang trôi đi rất nhanh. Tôi không dám nghĩ đến những gì mình sẽ nhìn thấy khi lên đến hang dơi.
Tôi không dám dừng lại. Thậm chí không sử dụng la bàn nữa. Suy cho cùng, chỉ có một con đường. Đó là leo lên cao mà thôi.
Đó là lí do khiến tôi đi lạc. Tôi thấy mình ở một khoảng đất trồi lên, bề mặt toàn đá là đá. Tôi bị ngã xuống một cái khe. Tôi nằm ngất xỉu ở đó hàng giờ đồng hồ. Mất ba lô. Mất la bàn. Và mất cả cảm giác nữa.
Cuối cùng, tôi trèo lên rồi cứ ngồi thế và khóc. Tôi không có bản đồ. Tôi không có cách nào biết mình đang ở đâu. Hoặc là cái hang ở đâu. Tôi bị lạc hoàn toàn rồi.
Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy nó. Treo trên một bụi cây mâm xôi. Cái túi da nhỏ. Tôi loạng choạng đi lại và chộp lấy nó. Tôi lóng ngóng mở cái nút ra và nhìn vào trong. Một viên đá màu xang với cái lỗ xỏ đang ở trong đó.
Chắc chắn là Philip lại đánh rơi. Hai lần trong vòng ba ngày?
Tôi không thể tin là cậu ấy lại liên tục đánh rơi một thứ quý giá đến vậy. Đó là thứ duy nhất nhắc cậu ấy nhớ về mẹ của mình.
Tôi mỉm cười. Tôi đoán rằng cậu ấy cố ý để lại đó. Cho tôi. Để chỉ đường cho tôi. Dẫu vậy, đó chỉ là những gì tôi nghĩ. Những gì tôi hi vọng.
Tôi cầm chặt cái túi và loạng choạng leo tiếp. Lên trên đỉnh núi. Nơi những mỏm núi đá thẳng đứng dốc xuống tất cả mọi phía.
Một triền đá nhỏ tạo thành cái cầu dốc xuống thung lũng phía dưới. Nó xa đến nỗi khiến đầu tôi quay mòng mòng.
Và ở đó, phía bên kia là một cái hang khổng lồ, nơi tôi cần phải đến. Cái hang dơi.
Thường thì không gì có thể khiến tôi đi qua cái cầu đá đó. Không bao giờ
Nhưng bằng cách nào đó, tôi bắt đôi chân run rẩy của mình phải bước đi. Cho đến khi tôi đứng đó, nhòm vào trong hang, nhìn vào cái cửa hang đen ngòm.
Xung quanh thật tĩnh lặng, không một tiếng động, ngoài tiếng gió lạnh nhẹ thổi từ trên nói.
Tôi nhìn lên trần hang. Tôi thấy nó có vẻ ổn. Làm sao bố biết được là nó sắp sập nhỉ?
Tôi đưa tay lên miệng và thổi. Không gì cả. Tôi không tạo ra được tiếng huýt sáo. Ngay cả tiếng rít cũng không. Thật thất vọng.
- Philip. – Tôi gọi. – Philip, ra ngoài đi. – Cái hang sắp sập rồi.
Chỉ có sự yên lặng đáp lại.
Tôi quên mất lời hứa với bố. Hoặc là tôi cố lờ nó đi. Tôi cũng không chắc nữa.
Tim đập thình thịch, tôi bước vào cửa hang tối om. Tiếng nước nhỏ giọt phía xa xa. Những âm thanh nhẹ thoảng bao quanh tôi.
Khi mắt đã quen với bóng tối, tôi có thể nhìn thấy một tảng đá lớn trên trần hang. Dường như là nó nhúc nhích. Đúng thế. Có hàng ngàn con dơi đang bám trên đó. Cánh chúng đập nhẹ trông như một cái chân đang nổi trên mặt hồ vậy.
Còn bao lâu nữa thì trần hang sẽ sập xuống? Tôi run quá.
- Philip. – Tôi vội vã gọi. – Philip.
Không có tiếng trả lời. Tôi cất cao giọng lên.
- Ra ngoài đi, đồ ngốc. – Tôi quát lên. – Ra ngay.
Không phải Philip là kẻ ngốc. Mà kẻ đó là tôi. Tiếng tôi vọng một cách khủng khiếp quanh các vách hang. Nó dội vào các phiến đá, gây chấn động không khí quanh đó.
Không một tín hiệu báo trước, tảng đá sống trên đầu tôi rơi bụp xuống đất. Nó khiển quả núi bị chấn động tới tận chân. Cả cái hang mù mịt trong bụi.
Tiếng của tôi đã khiến tảng đá rơi xuống.
Hàng ngàn con dơi bay lẫn trong bụi. Chúng bay quanh. Kêu lên. Rít lên. Tôi quay người và bỏ chạy ra phía có ánh mặt trời. Một tảng đá khác lại tơi xuống. Tiếng rơi của nó dội mạnh vào vách hang. Đá rơi càng nhiều hơn.
- Philip. – Tôi hét to. – Philip, ra ngoài ngay.
Bụi bẩn, giống như khói trào ra khỏi cái ống khói bị đổ vậy, cuồn cuộn dâng lên tràn ngập không khí. Và trong đám bụi ấy là Philip. Máu chảy dài từ vết thương rất sâu trên đầu cậu ấy. Cậu ấy lê bước ra và ngã xuống dưới chân tôi. Ngất xỉu.
Tôi lôi cậu ấy ra cửa hang. Tôi đẩy cậu ấy về phía cái cầu đá. Rồi tôi dừng lại và nhìn, chứng kiến những gì đang xảy ra trong nỗi kinh hoàng.
Cái cầu đã bị gãy. Rơi sập xuống thung lũng bên dưới. Chúng tôi mắc kẹt lại trên đỉnh núi. Không có đường xuống.
8
Trần như nhộng. Không một mảnh vải.
Philip tội nghiệp. Nằm im lìm trên ngọn núi trơ trọi. Phơi ra dưới gió. Cậu ấy chết rồi sao? Tôi không biết nữa.
Đáng nhẽ tôi nên lấy cái áo ngoài của mình phủ lên người cậu ấy. Để cậy ấy khỏi trần trụi. Nhưng không đủ thời gian. Đá vẫn tiếp tục đổ xuống. Không có đường xuống. Và đàn dơi. Chúng chết mất.
- Giúp với, có ai giúp tôi với.
Không ai trả lời. Tôi chỉ có một mình.
Tôi tống cả nắm tay vào mồm và thổi. Tôi điên cuồng tìm cách cứu đàn dơi. Tôi cố huýt sáo thật to nhưng không thể.
Lũ dơi vẫn trong đó. Chúng sẽ chết vì lỗi của tôi. Vì tôi đã hét lên khiến đá rơi xuống. Còn Philip. Có phải cậu ấy cũng chết không?
Cậu ấy mở mắt ra. Cậu ấy nhìn tôi. Có phải cậu ấy đang oán trách tôi không? Có phải ánh mắt cậu ấy nói rằng tôi đã giết chết bạn bè của cậu ấy không?
Không, không phải. Cậu ấy mỉm cười. Cậu ấy cố nói vào cái túi tôi đeo ở cổ. Viên đá của mẹ cậu ấy.
- Cái này. – Tôi nói. Cậu ấy gật đầu và nhắm mắt lại.
Tôi lấy viên đá màu xanh ra và chăm chú nhìn nó. Tôi biết mình phải làm gì rồi.
Tôi bắt đầu thổi qua cái lỗ.
Tiếng huýt vang lên trong không khí. Một âm thanh mạnh mẽ và trong trẻo. Âm thanh tuyệt vời nhất mà tôi từng được nghe.
Cái hang vọng ra tiếng gì như tiếng sấm. Không phải do đá rơi mà là tiếng đập cánh. Hàng trăm, hàng ngàn, hàng triệu đôi cánh. Đàn dơi chen nhau bay ra khỏi hang. Chúng bay kín cả bầu trời. Chúng đậu kín cả đỉnh núi cho đến khi tôi chẳng thấy gì ngoài một màu nâu xám. Tôi đã cứu được đàn dơi.
Philip mở mắt ra và mỉm cười. Cậu ấy cầm lấy viên đá từ tay tôi và thổi. Cậu ấy truyền đi thông điệp riêng của cậu ấy cho lũ dơi.
Chúng sà xuống từ trên trời như những cái lá cây mùa thu trong bão. Tôi hét lên. Chúng tóm lấy tóc tôi. Chân tôi. Chúng bám chặt vào cái áo khoác ngoài của tôi với những cái móng bé xíu. Lũ dơi bám quanh người tôi như một mớ giẻ rách.
Tôi nhìn Philip. Cậu ấy không còn trần truồng nữa, mà giống như tôi, đang mặc một bộ quần áo sống. Người dơi. Cả hai chúng tôi. Đang mắc kẹt trên dỉnh Mỏm Dơi.
Lũ dơi đập cách theo một nhịp điệu rất đặc biệt. Chúng tạo nên một cơn bão với những tiếng rít khủng khiếp.
Hai chân tôi bị nâng khỏi mặt đất. Tôi đang bay. Tôi được đưa lên cao, lên cao, cao mãi. Tôi được nâng lên không trung bằng sức mạnh của những đôi cánh dơi đập liên hồi. Tôi được giữ chặt bằng những đôi chân bé xíu.
Ngọn núi giờ ở rất xa phía dưới. Tôi thấy một tiếng nổ ầm với bụi tràn ra khỏi cái hang bên dưới. Trần hang đã sập xuống.
Tôi nín thở nhìn cảnh tượng những thung lũng bên dưới. Giống như con mồi kẹp trong mỏ của một con đại bàng núi, tôi được mang bay lên giữa những đỉnh núi.
Và phía trên tôi, Philip, đang được nâng bởi những người bạn của cậu ấy, bay vút lên rồi sà xuống giữa bầu trời xanh.
Cậu ấy vẫy tay và chỉ.
Xa, rất xa phía bên dưới, phía trên những thảm cây là một cuộn khói. Lửa do bố đốt lên.
Lũ dơi bắt đầu bay thấp xuống. Hạ chúng tôi xuống trong không khí lạnh buốt.
Lần đầu tiên Philip cất tiếng nói. Cậu ấy chỉ vào đống lửa và nói đúng một từ.
- Nhà.
Và đó là nơi chúng tôi trở về.
Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất - Paul Jennings Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất