Nếu bạn chưa từng nếm mùi thất bại, tất bạn chưa gặp thử thách thực sự.

Dr Porsche

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Jennings
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 879 / 21
Cập nhật: 2021-08-28 15:39:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Lý Do Hành Nghề
Người phóng viên nở nụ cười nhìn Tracy.
- Tôi muốn nói về nghề nghiệp của em. - Anh ta nói. - Nó sẽ là một câu chuyện hấp dẫn trên báo. Không nhiều thanh thiếu niên chọn theo nghề này. Thế ban đầu, tại sao em lại chọn nó?
- Thế này ạ. - Tracy nói. - Mọi chuyện bắt đầu khi mẹ nói với em rằng mẹ sẽ tái hôn.
2
- Mẹ rất tiếc. - Mẹ nói. - Nhưng mẹ sẽ vẫn kết hôn dù con có thích hay là không.
- Nhưng mà... - Tôi bắt đầu.
- Không nhưng gì cả. - Mẹ cắt luôn. - Tối nào mẹ thấy rất cô đơn khi con và Andy đi ngủ rồi. Và hơn nữa mẹ yêu chú Raph. Chú ấy là một người rất đáng yêu. Mẹ nghĩ là con cũng thích chú ấy cơ mà.
- Đúng vậy. - Tôi nói. - Không phải là con không thích chú ấy mà là nghề nghiệp của chú ấy. Chú ấy chôn người trong nghĩa trang.
- Nghề đó thì có vấn đề gì? - Mẹ hăng hái nói. - Và mẹ sẽ không thôi yêu Raph chỉ vì chú ấy là người làm dịch vụ lễ tang. Con không thể đánh giá một người qua nghề nghiệp được.
- Thật là xấu hổ. - Tôi nói. - Hôm qua chú ấy đưa chúng ta xuống phố đi ăn món cá rán với khoai tây chiên bằng chiếc xe đưa tang. Mẹ không nhận ra là bữa trà được mang vào nhà mình bằng cái xe tang à? Vẫn cái xe ấy được dùng để chở người chết đi khắp nơi. Tất cả bọn trẻ con đều cười. Một đứa còn giả chết ngậm hoa ở mồm và nằm dài trên đường khi chúng ta đi ngang qua. Ông cụ Manor còn ngả mũ xuống khi chúng ta đi qua nữa. Thật là cực kỳ xấu hổ khi đi quanh thành phố trong chiếc xe tang. Sao chú ấy không mua cái xe bình thường như người khác chứ?
- Lúc này này Raph không thể mua xe khác được. - Mẹ nói. - Dạo này việc kinh doanh không tốt.
- Con cho là chú ấy đang mong chờ có một thằng điên nào đó cầm rìu đi quanh thành phố hoặc mọi việc sẽ khá hơn nếu có bệnh dịch hạch xảy ra đấy.
- Chuyện đó chẳng có gì buồn cười cả, Tracy ạ. - Mẹ hét lên. Mẹ bắt đầu nổi cáu nên tôi quyết định rút lui.
Dù sao, tôi cũng phải đồng ý với mẹ. Chú Raph là một người rất tuyệt vời. Chỉ có điều thật không may là chú ấy lại kiếm sống bằng cách chôn người chết thôi. Và cả động vật nữa. Tôi cũng nên kể cả việc này nữa. Chú ấy cũng có nghĩa trang dành cho vật cưng nữa. Chú ấy cũng thường nhận chôn nhưng con vật cưng bị chết ở một khu đất nhỏ ngoài thành phố.
Vậy đấy, mẹ với chú Raph kết hôn và thế là tôi và em trai Andy của tôi có cha dượng mới. Vào tuần trăng mật của họ, cả nhà chúng tôi đều đi đến khu trượt tuyết để nghỉ cùng. Đi bằng cái xe tang, tất nhiên. Tôi đã thử đủ cách mình nghĩ ra để khiến chú Raph không mang cái xe đó đi nhưng chẳng có tác dụng gì.
- Nó rất hợp với việc đi trượt tuyết. - Chú ấy nói. - Chúng ta có thể để đồ trượt tuyết ở phía sau và đằng trước thì có rất nhiều chỗ để hành lý.
Thật tồi tệ. Một công việc đáng xấu hổ. Ngày nào chúng tôi cũng đến chân bãi trượt tuyết trong chiếc xe tang màu xám với dòng chữ:
R.HENDERSON – DỊCH VỤ MAI TÁNG NGƯỜI VÀ ĐỘNG VẬT
Dòng chữ được viết ngay trên cánh cửa. Mọi người cứ liên tục đổ xô đến xem có ai vừa bị giết.
Bữa trưa, chúng tôi thường dùng đồ nướng với bếp nướng đặt ngay sau xe. Chú Raph thường làm món sườn và bít-tết. Có một ông đến và nói rằng ông ấy biết là dạo này thịt bò rất đắt nhưng ăn thịt như thế này chẳng phải là quá lắm sao. Chúng tôi trở thành đề tài gây cười của cả khu trượt tuyết này. Chúng tôi được gọi là “Những kẻ ăn thịt đi trượt tuyết.”
Do vậy tôi cảm thấy mừng quá thể khi tuần trăng mật của họ kết thúc. Thật là một cơn ác mộng. Tuy nhiên, khi chúng tôi về nhà thì mọi việc cũng chẳng khá hơn lên. Thật đấy. Chú Raph chuyển đến sống với chúng tôi và ngay lập tức dựng lên một xưởng làm việc ở cuối vườn.
- Nó để làm gì ạ? - Tôi hỏi. - Và tại sao nó lại chẳng có cái cửa sổ nào cả ạ?
Chú ấy cẩn thận nhìn quanh.
- Đừng nói với Andy đấy. - Chú ấy nói. - Em trai cháu còn quá nhỏ để có thể hiểu chuyện này. Đó là một cái xưởng sản xuất quan tài.
- Cái gì cơ ạ? - Tôi rú lên. - Bọn con gái bạn cháu sẽ nghĩ gì nếu chúng biết chúng ta có những cái quan tài ở cuối vườn?
- Thế thì đừng nói với họ. - Raph nói. - Những gì họ không biết sẽ không khiến họ tổn thương.
- Nhưng cháu biết. - Tôi vặn lại. - Cháu sẽ chẳng bao giờ ngủ được khi biết có những chiếc quan tài ở cuối vườn.
- Đừng có quá nhạy cảm như thế. - Chú Raph nói. - Chúng chỉ là những cái quan tài rỗng thôi mà. Chú có mang các tử thi về đây đâu. Chúng được để ở nhà tang lễ cho đến khi việc mai táng được tiến hành cơ mà. Sẽ có ngày chú muốn cháu cùng cộng tác với chú trong công việc kinh doanh này.
- Chuyện đó chỉ xảy ra khi nào cháu là một cái xác chết thôi. - Tôi nói.
Chú Raph chẳng thèm nhếch mép cười. Chú ấy đã nhất định là tôi sẽ cùng cộng tác với chú ấy rồi. Trông chú ấy buồn đến nỗi tôi tự nhiên thấy thương cho chú ấy.
Đúng lúc đó Andy chạy vào phòng.
- Chú đang làm cái gì đấy ạ? - Nó chỉ vào ba cái quan tài đã hoàn thành được một nửa và hỏi.
Chú Raph thậm chỉ không chớp mắt lấy một lần.
- Thuyền đấy. - Chú ấy nói dối.
- Chú đang đóng mấy con thuyền.
Andy chỉ mới có bảy tuổi nên tin ngay.
- Oao! - Nó nói. - Thật tuyệt vời.
Thật là ngu ngốc khi nói dối như thế và tôi biết là thể nào cũng có chuyện rắc rối xảy ra. Tôi nói cấm có sai. Hai ngày sau, khi tôi đang ngồi một mình ở nhà thì điện thoại reo vang. Đó là đồn cảnh sát Portland. Họ yêu cầu tôi xuống bãi biển chính ngay lập tức.
Khi đến đó tôi thấy một chuyện đáng xấu hổ nhất trong đời mình. Hàng trăm người đang tập trung trên bãi biển. Họ đang cười ngặt cười nghẽo. Vài người thậm chí còn cười lăn ra trên bãi cát. Tất cả bọn họ đều đang cười vì cùng một lí do: Em trai Andy của tôi. Nó đang chèo cái quan tài quanh những người bơi lội trên bãi biển.
Nó đã vần cái quan tài lên xe kéo ván lướt sóng của tôi và dùng xe đạp kéo ra bãi biển. Rồi nó thả cái quan tài xuống nước. Nó cứ tưởng đó là một chiếc thuyền thật. Tôi không thể tin nổi nữa.
Tất nhiên, câu chuyện đó được đưa lên báo và cả trên ti vi nữa. Cả gia đình đều cảm thấy thật xấu hổ. Ai cũng biết là cậu em trai Andy của tôi đã chèo thuyền bằng một cái quan tài. Suốt hàng tháng trời tôi không dám nhìn mặt bọn con gái trong trường. Còn chú Raph thì lại chẳng quan tâm đến chuyện đó.
- Đó là một cái quan tài tốt. - Chú ấy nói. - Nó không thấm một giọt nước.
3
Sau vụ đó, mọi chuyện còn trở nên tồi tệ hơn nữa. Mẹ quyết định là tôi sẽ giúp chú Raph vào ngày nghỉ cuối tuần vì chú ấy không đủ tiền để trả người giúp việc làm thêm ngoài giờ.
- Con sẽ không lại gần các xác chết. - Tôi nói. - Không đời nào.
Chú Raph trông có vẻ bị tổn thương. Chú ấy rất hi vọng là tôi sẽ trở thành người làm dịch vụ mai táng giống chú ấy.
- Thôi được. - Chú ấy nói. - Cháu có thể giúp trong việc mai táng vật cưng. Chú cũng không hi vọng là cháu sẽ giúp ngay trong việc mai táng người.
Nghe thì có vẻ không quá tệ nhưng trên thực tế thì đó là cả một thảm họa. Chú Raph thường chở những con vật cưng bị chết trong chiếc xe tang và đưa chúng đến nghĩa trang động vật ngoài thành phố.
Thật đáng ngạc nhiên trước những gì một số người có thể làm. Có những ngôi mộ nhỏ cho chó, mèo, chim hoàng yến, chuột và cả thỏ nữa. Lại còn có cả những ngôi mộ lớn nữa. Người ta đặt tên cho những con vật và chúng được chôn trong nghĩa trang.
Rất nhiều người cho rằng vật cưng của họ cũng là những con người. Ví dụ như bà cụ Trap chẳng hạn. Bà ấy muốn tổ chức một đám tang thật đặc biệt cho con mèo Fibble của bà ấy.
- Hãy đến lúc bốn giờ và đưa nó đi. - Bà ấy nói qua điện thoại. - Tôi muốn có một đám tang theo đúng nghĩa của nó với linh mục, xe tang và hoa. Chẳng có gì là quá tốt với Fibble tội nghiệp của tôi cả. - Tôi có thể nghe thấy rõ bà ấy đang sụt sịt ở đầu kia của điện thoại. Tôi lắc đầu. Thật không thể nào hiểu nổi. Ai lại đi trả tiền cho đám tang của một con mèo chứ.
- Tốt. - Chú Raph nói. - Bốn giờ là tốt rồi. Chú sẽ phải đón một con hươu ở sở thú lúc ba giờ. Chúng ta sẽ rẽ vào nhà bà cụ Trap để đón Fibble lúc quay về.
Tôi rên lên:
- Con gì chết ở sở thú ạ? Cháu hi vọng đó không phải là một con voi.
- Không. - Chú Raph trả lời. - Đó là một con hươu cao cổ con.
Khi chúng tôi tới sở thú, ông Proud, giám đốc sở thú đang đứng cạnh xác con hươu cao cổ tội nghiệp. Ông ấy rất buồn.
- Tôi muốn các anh làm công việc này thật chu đáo. - Ông ấy nói. - Hãy đào một cái hố sâu thật đẹp. Tôi muốn con hươu cao cổ này được yên nghỉ trong yên bình. Hãy cẩn thận với nó đấy. Chuyến đi cuối cùng của nó phải thật chậm, trang nghiêm và nhẹ nhàng. Tôi sẽ lái xe tới nghĩa trang để đảm bảo rằng các anh làm công việc này một cách chu đáo.
Mắt ông ấy đỏ mọng và sưng phồng lên. Tôi có thể thấy là ông ấy rất yêu con hươu này. Ông ấy lái xe tới nghĩa trang và để chúng tôi đưa con hươu lên xe.
Nó chỉ là một con hươu con thôi nhưng rất nặng. Và nó quá to so với cái rơ moóc. Cái cổ dài của nó treo vòng ra phía sau và chạm xuống đất.
- Chúng ta không không thể để như thế này được. - Chú Raph nói. Rồi chú ấy buộc một sợi dây quanh hai cái sừng bé tí ti của con hươu và kéo nó lên. Cái đầu con hươu được kéo lên khỏi mặt đất. - Không có cách nào để buộc nó lại và giữ cho đầu con hươu khỏi sa xuống đất cả. - Chú Raph bảo tôi. - Cháu sẽ phải ngồi trên lưng con hươu trên rơ moóc và kéo cái dây thừng để giữ được đầu nó trong không khí.
- Chú đang đùa đấy à? - Tôi gắt lên.
- Không hề. - Chú Raph nói. - Đó là cách duy nhất. Chú sẽ lái thật chậm để cháu không bị ngã xuống. - Không nói thêm một lời nào nữa, chú ấy trèo lên chiếc xe tang và bắt đầu lái đi. Tôi chỉ có đủ thời gian để trèo lên xác con hươu và giữ cho đầu nó ngẩng lên.
Chúng tôi ra khỏi sở thú và đi dọc theo phố. Không biết chú Raph có đi lối sau thành phố để mọi người khỏi nhìn thấy chúng tôi không nhỉ? Không, chú ấy không làm thế. Chú ấy đi xuyên thẳng qua ngay giữa thành phố. Bạn có thể tưởng tượng trông chúng tôi như thế nào rồi đấy. Một cái xe tang, kéo theo một cái rơ-moóc chở xác một con hươu cao cổ ngất ngưởng. Và trên lưng con hươu ấy là một cô gái đang giữ sợi dây thừng cố cho cái cổ con hươu không quệt xuống đất.
Điều đó khiến cho giao thong bị tắc nghẽn lại. Mọi người la hét và quát tháo. Mọi người đua nhau đổ xô ra khỏi các cửa hàng để chứng kiến cảnh này. Chuyện này còn tệ hơn cả việc Andy chèo thuyền bằng cái quan tài nữa. Chúng tôi cứ phải dừng lại mỗi khi có đèn đỏ, trơ ra trước con mắt của mọi người. Tôi chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã đến vậy trong suốt cuộc đời mình. Nhưng đó vẫn chưa phải là chuyện tồi tệ nhất.
Tay tôi bắt đầu mỏi rã rời ra. Cái cổ con hươu rất nặng. Đầu con hươu bắt đầu xệ dần xệ dần xuống mặt đường cho đến khi cuối cùng nó bị kéo lê trên mặt đường nhựa. Tôi cố kéo nó lên nhưng tôi không giữ được lâu.
- Dừng lại. – Tôi hét lên bảo chú Raph. – Dừng lại. Đầu nó đang bị kéo lê trên đường.
Chú Raph vẫn tiếp tục đi. Chú ấy đang nghe tường thuật trực tiếp vòng đua chung kết qua ra-đi-ô nên không nghe thấy tiếng tôi. Vì thế chúng tôi cứ đi như thế suốt chặng đường đến nghĩa trang dành cho vật cưng. Đầu của con hươu tội nghiệp hẳn phải đập lên đập xuống mặt đường đến hàng trăm lần.
Cuối cùng, khi chúng tôi về đến nơi, thì thấy ông Proud đang đứng đợi với cái khăn mùi xoa liên tục chấm lên mắt. Ông ấy đi lại chỗ xác con hươu để kiểm tra. Đột nhiên ông ấy dừng lại. Hai mắt ông ấy suýt nữa thì lồi ra khỏi đầu.
- Chuyện gì vậy? – Ông ấy rú lên. – Con hươu tội nghiệp của tôi. Mũi nó đâu rồi? Mũi nó mất rồi. Các người đã làm gì với mũi của nó thế hả?
- Cháu xin lỗi. – Tôi nói. – Nó bị kéo lê trên đường. Cái đầu nó quá nặng nên cháu không giữ được.
- Con bé ngu ngốc. Ông ấy hét lên. - Đồ độc ác. - Ông ấy chạy lại chỗ tôi với hai bàn tay giơ ra như mười cái móng vuốt. Mặt ông ấy đằng đằng sát khí.
Tôi quay người và bỏ chạy. Tôi cắm đầu chạy xuống phố với ông Proud đầy giận dữ đuổi theo phía sau. Ông ấy đuổi theo tôi tận mấy dặm nhưng cuối cùng ông ấy cũng bỏ cuộc và dừng lại.
Tôi đi về nhà với nước mắt chảy ròng ròng trên mặt. Tôi phát ốm lên vì chú Raph và những đám tang của chú ấy – đám tang người và vật. Cuộc sống của tôi đã hoàn toàn trở thành một mớ hỗn độn. Tôi quyết định là sẽ không bao giờ liên quan đến bất cứ việc gì của cái công ty chuyên lo việc tang lễ ấy nữa. Sẽ không đời nào tôi để mình bị dính dáng vào nó nữa. Nếu muốn tôi tham gia vào công việc của mình, chú Raph chỉ có nước nhảy xuống hồ thôi. Tôi phát ốm lên vì chú ấy rồi.
Tôi đi lên phòng mình và đóng cửa lại. Tôi đã nói một tràng dài về việc mình sẽ không bao giờ, không bao giờ cùng tham gia công việc mai táng với chú Raph nữa.
Sau khoảng chừng một tiếng đồng hồ, có tiếng gõ cửa phòng tôi. Chú Raph thò đầu vào phòng. Chú ấy chẳng nói lời nào về chuyện con hươu cả. Chú ấy lắc một cái bình cũ trước mặt tôi. Tôi có thể nhìn rõ một đồng xu kêu lộc cộc dưới đáy bình.
- Cháu có thể bán cho chú một đồng xu trong bộ sưu tập của cháu được không? - Chú ấy hỏi. - Chú chỉ còn có một đồng thôi.
- Để chú làm gì với nó? - Tôi hỏi đầy nghi ngờ.
- Chúng dạo này khó mua quá. Thường thì chú có đầy lọ này nhưng giờ chỉ còn có một thôi. Kể từ khi họ chuyển sang dùng tiền giấy thì càng ngày càng khó kiếm tiền xu.
Một suy nghĩ khó chịu thoáng qua trong đầu tôi.
- Nó có liên quan gì đến dịch vụ tang lễ không ạ? Vì nếu nó có dính dáng thì chú sẽ không được lấy một đồng xu nào của cháu cả. Cháu phát chán lên với chú và các xác chết của chú rồi.
- Chú chuẩn bị chôn một người đàn ông. Cần có hai đồng xu cho mỗi tử thi. Mỗi xu để một bên mắt. Linh hồn của người chết sẽ không an nghỉ nếu họ không được chôn với hai đồng xu.
Tôi vớ lấy cái gối và ném vào người chú ấy.
- Chú đi đi. - Tôi hét lên. - Cháu không muốn nghe bất cứ điều gì về việc chôn cất tồi tệ của chú nữa. Và nhớ nhồi điều này vào trong đầu chú này, cháu sẽ không bao giờ làm việc cho chú như một nhân viên lo dịch vụ tang lễ đâu, không bao giờ. Bộ mặt buồn rầu của chú Raph biến mất ngay khỏi phòng tôi.
Một lát sau, tôi đi xuống dưới nhà và nghe tiếng chú Raph đang nói chuyện với mẹ. Tôi không nhớ chính xác từng từ nhưng đại khái chú ấy nói với mẹ là: “Anh sẽ để cái xác lại trong xưởng tối nay. Lúc này anh quá mệt nên không thể đưa nó đi được.”
Đầu tôi bắt đầu quay mòng mòng. Thế này thì thật quá lắm. Đây là giọt nước cuối cùng làm tràn ly. Giờ thì chú ấy đã đi quá xa và lại mang cả xác chết về nhà chúng tôi nữa. Vì lí do này hay lí do khác chú ấy đã mang một cái xác về để trong xưởng làm việc. Thế mà chú ấy đã hứa là sẽ không bao giờ làm như vậy đấy. Tôi chộp lấy chìa khoá và chạy thẳng ra vườn sau đến chỗ cái xưởng. Tôi mở cửa và chạy bổ vào trong, bỏ lại chìa khoá cắm ở cửa.
Tôi nhìn quanh và dĩ nhiên là đúng như tôi đã nghi ngờ, có một chiếc quan tài mới đang được đặt trên bàn. Nắp quan tài đã được đóng rất chắc. Chú Raph không bao giờ đóng nắp quan tài trừ phi có xác chết bên trong. Trời ạ, tôi như phát điên lên. Tôi quay người và đúng lúc đó thấy gió thổi cửa đóng lại.
Ngay lập tức, tôi bị chìm trong bóng tối. Sự tối tăm khủng khiếp. Tôi loạng choạng lần ra cửa và cố mở nó. Nhưng nó không nhúc nhích. Chú Raph đã thay một cái khoá mới sau vụ Andy vào xưởng và lấy cái quan tài đi bơi thuyền. Tôi bị khoá lại bên trong rồi. Tôi thậm chí còn không thể bật điện lên được vì công tắc điện được lắp bên ngoài cửa.
Tôi hét lên bằng giọng to nhất có thể và ra sức đá vào cánh cửa. Không ăn thua gì. Không ai nghe thấy tôi cả. Được một lúc, tôi sụp xuống ngay chỗ cửa. Tôi kiệt sức rồi. Trong này im lặng như một nấm mồ. Tôi nghe rõ tiếng tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi chỉ có một mình trong bóng tối.
Mà có phải thế không nhỉ?
Ngay giữa phòng là cái quan tài nằm chình ình. Với một cái xác chết bên trong. Tôi bắt đầu tự hỏi không biết đó là ai. Liệu đó có phải là người mà chú Raph đã hỏi mua của tôi một đồng xu không? Chú Raph đã nói gì nhỉ? Linh hồn của người đã chết sẽ không yên nghỉ nếu không có hai đồng xu đó. Và đó là lỗi của tôi. Tôi đã không cho chú ấy một đồng xu của tôi vì lúc đó tôi đang điên lên vì chuyện con hươu cao cổ.
Tôi cứ ngồi đó trong bóng tối và sự yên lặng bao quanh. Tiếng thở của tôi dường như cũng to như tiếng gió bão. Tôi cố thở thật nhẹ nhàng. Tôi không muốn đánh thức người chết dậy.
Tôi bắt đầu nghĩ đến ma. Tôi tưởng tượng có một con ma một mắt đang nhìn tôi một cách đểu cáng. Nó đang buộc tội tôi. Tôi tự bảo mình đừng có ngu ngốc thế. Người ta đã chết rồi thì làm sao còn sống lại được. Tôi biết rõ như thế mà. Vấn đề là ở chỗ, những lời khuyên kiểu đó chỉ có tác dụng vào ban ngày khi ta có bạn bè ở quanh. Nhưng khi bạn bị khoá trong một căn phòng tối om và im ắng với một cái xác chết thì đó lại là chuyện hoàn toàn khác.
Sự im lặng dường như càng lúc càng sâu hơn. Trời bắt đầu trở lạnh và tôi rùng mình liền mấy cái. Tôi quá sợ đến nỗi không dám nhúc nhích vì cứ sợ cái xác chết trong quan tài kia sẽ nghe thấy tôi. Tôi tưởng tượng thấy con mắt không được che đồng xu của xác chết. Có phải nó đang đảo lia lịa không? Có phải nó đang tìm kiếm tôi không?
Rồi một chuyện xảy ra khiến máu trong người tôi đông cứng lại. Tôi nghe thấy, rất rõ ràng, một tiếng hắt hơi nhỏ nhỏ.
Không có gì phải nghi ngờ về điều đó. Tiếng hắt hơi đó vọng ra từ trong cái quan tài. Cái xác đó còn sống.
Tôi suýt rú lên vì sợ hãi nhưng bằng cách nào đó tôi đã cố gắng tự chủ được. Tôi tống nắm tay vào mồm và bò chúi vào một góc. Liệu đó có phải là do tôi tưởng tượng không nhỉ? Liệu tôi có nghe tiếng hắt hơi thật không nhỉ?
Tôi biết là mình nghe rõ mà. Tai tôi căng ra trong im lặng. Cái gì vậy? Tiếng cào. Vọng ra từ quan tài. Nó đang cố thoát ra ngoài.
- Lạy Chúa nhân từ! - Tôi lẩm bẩm. - Đừng để nó bắt được con.
Tiếng cào càng trở nên to hơn.
Tôi đã ngu ngốc làm sao. Giá mà tôi cho chú Raph đồng xu mà chú ấy muốn, thì linh hồn kia có phải đã yên nghỉ rồi không.
- Làm ơn đến đây, chú Raph! - Tôi thì thào. Làm ơn đến đây cứu cháu với!
Có tiếng khóc than vọng ra từ quan tài.
- Cháu sẽ làm mọi việc chú Raph ạ. Cháu sẽ làm việc cùng chú. Cháu xin hứa. Cháu thề rằng nếu bây giờ chú đến đây cháu sẽ cùng làm việc với chú. Hãy đến cứu cháu đi.
Đúng lúc đó, như thể là chú ấy nghe được tiếng của tôi ấy, chú Raph mở cửa bước vào. Cả căn phòng bỗng sáng choang.
- Xin chào. - Chú ấy nói. - Cháu đang làm gì ở đây vậy?
Tôi chỉ vào cái quan tài.
- Nó vẫn sống. - Tôi rền rĩ. - Cái xác kia vẫn sống. Cứu cháu với, cháu sẽ làm việc cùng chú.
Nụ cười trên mặt chú ấy tắt ngấm. Chú ấy bước lại chỗ cái quan tài và mở nắp ra.
- Nó cũng vậy. - Chú ấy nói. - Nó vẫn còn thở. Bà cụ Trapp sẽ vui lắm đây.
- Bà cụ Trapp á? - Tôi cố thở. - Bà ấy thì có liên quan gì?
- À. - Chú Raph cười thật tươi khi lôi một đống đầy lông ra. - Fibble là con mèo mà bà ấy yêu quý mà.
Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất - Paul Jennings Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất