A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Jennings
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 879 / 21
Cập nhật: 2021-08-28 15:39:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Những Cái Bóng
ãy nghĩ đến những việc xấu xa nhất mà bạn từng làm
Được rồi. Tại sao bạn lại làm điều đó?
Bạn không biết, đúng không? Mà thật ra chẳng ai biết tại sao đột nhiên mình lại làm một việc xấu xa nào đó
Ngay cả dù đó là bố hay mẹ bạn thì đôi khi họ cũng làm điều gì đó tồi tệ. Hay là người bà yêu quý của bạn cũng thế. Cả thủ tướng nữa. Thậm chí là cả giám mục ở nhà thờ nữa. Mọi người ai cũng có những lúc rất khó chịu. Có những lúc rất tham lam. Có những lúc rất thô lỗ. Có những lúc rất ích kỉ. Chả ai hoàn hảo cả. Thế mới là con người
Đôi lúc, khi tôi nóng giận, mẹ tôi thường bảo: “Richard hôm nay không phải là mình rồi”
Và điều đó khiến tôi tự hỏi: Nếu bạn không phải là mình thì bạn là ai?
1
Và một ngày tôi đã tìm ra câu trả lời cho câu hỏi đó. Hôm đó, tôi đang dạo quanh khu vui chơi, lòng rất thảnh thơi. Tôi chẳng có tiền nhưng xung quanh đây có nhiều thứ, tôi có thể xem mà chẳng phải trả đồng nào cả. Khu chăm sóc động vật này. Người đi cà kheo này. Người hát rong chơi vi-ô-lông này. Người bắn mũi tên lửa này. Những quầy bán đồ trang sức và nến thơm này. Những đứa trẻ đang chơi bóng bay này. Và cả những ông bố bà mẹ đang đẩy xe đẩy nữa
Đúng vậy. Điều tuyệt vời nhất trên thế gian này là tự do
Trừ hội chợ, trò Tàu ma, trò Quai búa, trò Tên lửa tới Sao Hỏa, phòng quay Cảm giác mạnh, Nhà gương và lều Bo Bo với bong bóng
Mỗi trò đó đều phải mát năm đô la. Mà tôi thì chẳng có đô nào cả. Một xu cũng không. Tôi rỗng túi hoàn toàn
Thật ra thì Nhà gương khiến tôi thấy hơi sợ. Bên ngoài Nhà gương có một người đàn ông thấp bé ngồi bán vé. Tên ông ta là Hình Ảnh. Ông ta đội một cái mũ bóng chảy và có một mảng râu lún phún ở cằm. Ông ta có cặp mắt trông rất xấu xa. Cặp mắt ấy như thể luôn nhìn xuyên thấy người bạn. Ông ta khiến tôi thấy rùng mình. Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn muốn vào trong đó. Tôi muốn nhìn thấy hình ảnh của mình hiện lên trong những cái gương ở Nhà gương
Nhưng tôi còn muốn vào nhìn Bo Bo và bong bóng hơn. Đó là một cô gái xinh đẹp không mặc quần áo ngồi trong một cái bồn tắm đầy bong bóng.
Không một mảnh vải trên người. Dẫu vậy, đó chỉ là những điều bọn bạn ở trong trường truyền tai nhau thế thôi
Tôi đi qua lều của cô ấy và giả vờ như không nhìn chằm chằm vào bức vẽ quảng cáo bên ngoài. Đó là bức tranh vẽ cô gái đang ngồi trong bồn tắm và giơ một chân trần lên trời
Bạn không thể nhìn thấy gì khác nữa vì bong bóng phủ khắp người cô gái. Bạn biết ý tôi là gì rồi đấy
Đột nhiên, tôi nảy ra một ý. Một cách để có thể xem Bo Bo và bong bóng mà không mất tiền
Tôi chầm chậm bước đến chỗ anh chàng đang bán vé vào lều. Anh ta là một gã trông thật khó chơi với một đống khuyên tai và hình xăm
- Xin lỗi. Tôi nói. – Anh có cần người lau dọn bên trong không ạ? Miễn phí
Anh ta cúi xuống nhìn tôi với một nụ cười đã rộng giờ còn ngoác rộng hơn. Và rộng hơn nữa. Anh ta ngửa đầu ra sau mà cười. Răng anh ta vừa dài vừa vàng khè và anh ta cười như điên đến nỗi tôi có thể nhìn thấy cả cuống họng anh ta. Cái lưỡi gà ở cuối cuống họng anh ta cứ lắc lư như điên
- Này, Harry. – Anh ta gào lên. – Giải quyết thằng này đi. Nó định nhìn trộm Bo Bo bằng cách xin lau sàn đây này
Mặt tôi bắt đầu nóng bừng lên. Tôi không biết trốn vào đâu nữa. Dường như tất cả mọi người trên thế giới này đều nhìn tôi và cười cợt hay sao ấy
Một người đàn ông gầy nhẳng, móm mém vội vã đi đến và bắt đầu quang quác lên như gà ấy. Ông ta gập người lại, hai tay bám chặt vào cạnh sườn và thở hổn hển.
- Muốn lau sàn miễn phí để xem Bo Bo miễn phí đây. Ha ha ha. Hô hô hô….
Ôi, giá mà tôi có thể tan biến đi được. Nếu tôi có thể biến thành làn khói và biến mất. Dường như tất cả mọi người đi qua đó đều dừng lại nhìn tôi và biết rõ trong đầu tôi đang nghĩ gì. Thật là bẩn thỉu. Chắc chắn họ đang nghĩ thế đấy
Tôi bắt đầu loạng chặng lùi ra dần. Cố tìm xem có nơi nào để trốn không. Tìm xem có tảng đá nào mà bò xuống dưới để trốn không
Đột nhiên tôi nghe có giọng nói:
- Cậu có thể lau sàn nhà cho tôi. Và tôi sẽ trả tiền cho cậu
Đó là ông Hình Ảnh. Người đàn ông ở Nhà gương
- Hãy quay lại đây vào sáng mai. – Ông ta nói. – Ngay từ sáng sớm. Tôi sẽ trả cậu mười đô la cho việc lau Nhà gương
Như có một cục đá trượt xuống cổ họng tôi. Nó trượt xuống, xuống, xuống mãi cho đến khi các ngón chân tôi cũng run lên
Ông ta mỉm cười. Một nụ cười lạnh lẽo. Như thể chẳng có gì ấm áp đằng sau cặp mắt xấu xa kia vậy
Linh cảm trong con người tôi bảo tôi hãy chạy đi. Nhưng tôi nghĩ đến chỗ tiền đó. Và Bo Bo với bong bóng. Thế là tôi gật đầu đồng ý
2
Sáng hôm sau, tôi đến khu vui chơi ngay khi mặt trời vừa lên. Tất cả những người tổ chức trò chơi trong khu vui chơi đều đang chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày mới. Một ông già đang tắm cho con voi của mình. Hai thanh niên chỗ xe tải đang dỡ từng bịch xúc xích xuống. Một cậu bé trạc tuổi tôi đang tháo bạt che những cái ô tô trò chơi ra.
Tôi bước đi đầy lo lắng tới Nhà gương
- À, Richard, - Ông Hình Ảnh nói. – Cậu đến để làm việc đấy à?
Ông ta ấn vào tay tôi một cái xô đầy nước và một cây lau sàn rồi biến mất vào trong cái lều to tối tăm. Tôi đi theo ông ta
- Sao ông lại biết tên cháu? – Tôi hỏi
Ông ta ngắt lời tôi bằng một giọng nhỏ và nhão nhoẹt:
- Dùng cây lau sàn. Chổi sẽ làm tung bụi lên gương.
Ông ta đổ ít nước xà phòng vào xô và bỏ đi. Chân ông ta tạo ra những tiếng sột soạt như thể đang bước trên lá khô vậy
Cả căn lều là những hàng lang với những dãy gương dài. Giống hệt như một cái mê cung với những khe hở thỉnh thoảng lại mở ra ở chỗ này, chỗ kia. Căn lều rất tối. Điều này khá là lạ so với một nơi đầy những hình ảnh phản chiếu
Tôi bắt đầu lau cái gương cong. Một Richard béo ú, cứ bắt chước những hành động của tôi. Tôi bước tới bước lui, nhìn cái hình phản chiếu của mình trong gương hết to lớn lên lại bé lại
Tất cả những cái gương ở đây đều cho những hình ảnh rất kì quặc. Béo. Gầy. Xấu. Cong. Uốn khúc
Tôi vừa lau vừa nhìn. Lau và nhìn. Trong này thật vắng vẻ. Sao yêu ắng quá? Thật đáng sợ. Bên trong Nhà gương này
Cả buổi sáng yên ắng rồi cũng trôi qua. Dường như tôi cách xa khu vui chơi và cuộc sống ngoài kia cả triệu dặm. Xung quanh tôi có rất nhiều người thế mà tôi lại chỉ có một mình. Mỗi khi tôi cúi người xuống là những phiên bản xấu xí của tôi cũng cúi xuống lau nhà. Những hình ảnh phản chiếu đáng ghét đang cầm cây lau sàn trong những ngón tay xoắn vặn của chúng
Tôi rùng mình. Sao tôi lại nhận công việc kinh khủng này chứ? Tôi rất muốn chạy nhào ra khỏi căn lều này và chạy trốn vào thế giới thật ngoài kia. Nhưng ở đâu đó quanh đây, trong căn lều tăm tối này, còn ông Hình Ảnh. Ông ta cứ quanh quẩn đâu đó, như một con chuột trong chạn bát. Tôi sợ quá nên không dám chạy trốn khỏi ông ta. Ông ta thuộc loại người sẽ luôn bám theo bạn. Không bao giờ để bạn thoát đâu
Từng phút, từng phút trôi qua. Hay là từng giờ nhỉ? Thật khó mà nói rõ được. Những hình ảnh xấu xí của tôi lặng lẽ lau sàn xung quanh tôi. Chúng cứ trốn trong gương, lẳng lặng bắt chước từng hành động của tôi
Tôi bắt đầu lau nhanh hơn. Tôi muốn thoát khỏi công việc này. Kết thúc nó thật nhanh. Lấy tiền của tôi và chạy đi. Tôi lau càng ngày càng nhanh. Những bản sao của tôi cũng lau càng ngày càng nhanh
Tôi lau đến một góc và nhìn thấy một cánh cửa
Trên đó là một tấm biển đề: PHÒNG CỦA RICHARD
3
Có một căn phòng nhỏ bên trong căn lều. Nó được làm bằng thép. Rộng khoảng gấp đôi một cái toilet
Phòng của Richard ư? Thế có nghĩa là gì nhỉ? Có phải ông Hình Ảnh đã để tấm biến đó đặc biệt dành cho tôi? Hay là còn Richard nào nữa? Và trong phòng có gì chứ?
Tôi không biết là mình có phải quét dọn trong đó không nữa
- Này. – Tôi gọi to
- Này. – Những bản sao im lìm của tôi trong gương cũng há mồm ra gọi theo tôi. Khỉ thật. Những cái mồm méo xệch méo xạc với đủ hình dạng đó dường như đang cười tôi. Những bản sao của chính tôi
Tôi như đang bị bắt nằm một mình trên giường trong đêm tối. Bạn nghe tiếng động. Bạn muốn gọi mẹ. Nhưng nếu đó là một tên trộm, một kẻ đột nhập thì hắn sẽ biết bạn ở đâu. Và đến chỗ bạn như một cái bóng
- Đừng có ngốc nghếc thế. – Tôi tự nhủ. – Đừng có ngu ngốc. Đây chỉ là một căn phòng thôi
Tôi đẩy cửa căn phòng mở ra và bước vào cùng với xô nước và cây lau sàn
Trong phòng không có gì ngoại trừ một cái gương. Nó rộng bằng cả bức tường. Không phải là một cái gương biến dạng như ngoài kia. Nó thẳng và phẳng như những cái gương trong phòng tắm ở nhà. Trên bức tường đối diện với cái gương có treo một bức tranh. Một bức tranh lớn trải từ trần nhà xuống sàn. Bức tranh vẽ cảnh một đồng cỏ bao la với một khu rừng ở ngoài rìa
Cái cửa bị khóa lại sau lưng tôi. Chỉ có một âm thanh nhỏ thôi. Nhưng tôi biết, đơn giản là tôi biết vì nó giống như tiếng khóa kêu cạch một cái trong phòng giam vậy
Không có tay nắm cửa
Chỉ có lỗ tra chìa khóa
Không có cách nào để thoát ra
- Này. – Tôi hét lên. – Giúp tôi với. Để tôi ra đi. – Những lời nói của tôi đập vào bức tường dày câm lặng. Tôi biết là không ai có thể nghe thấy tôi. Tôi đã vào cánh cửa, gào lên và đấm vào nó. Nó không suy chuyển. Một chút nhúc nhích cũng không
Tôi chỉ còn lại một mình
Có phải một mình tôi không nhỉ? Cái gương phát ra ánh sáng yếu ớt như thể nó có nguồn sáng của riêng mình vậy. Tôi dịch lại gần và chăm chú nhìn nó. Sức nóng của cơ thể tôi trôi sạch xuống chân và tôi run lên vì sợ hãi. Đó không phải là chiếc gương bình thường. Tôi thấy trong đó hình ảnh phản chiếu của bức tường phía sau tôi. Đồng cỏ bao la. Khu rừng. Cây dây leo, dây bò và gai góc. Những cái cây cao chót vót. Tất cả đều có trong gương
Nhưng tôi thì không
Tôi không nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình. Như thể là tôi không có ở đây vậy
Tôi quay lại chỗ cái cửa và lại tiếp tục đá, đấm, gào, thét vào nó. Tôi đá đến khi chân tôi đau nhừ. Nhưng không có ai đến cả. Tôi đã bị khóa lại trong căn phòng im lìm này, cách li hẳn với thế giới sống động ngoài kia. Tôi như ở trong cái quan tài chôn dưới lòng đất. Không ai nghe thấy tiếng tôi. Không ai nghe thấy tiếng tôi ngoại trừ ông Hình Ảnh
Tôi chăm chú nhìn cái gương sáng yếu ớt. Có cái gì đó vừa thay đổi. Có cái gì đó khác lúc nãy. Đó, qua đồng cỏ. Trên một cái cây. Tại bìa rừng có cái gì đó giống như một quả dừa trên cây. Nó động đậy. Nó chúi xuống tránh bị nhìn thấy
Một khuôn mặt. Có ai đó hoặc cái gì đó đang sống bên trong gương
Tôi liền quay lại chỗ cửa
- Cho tôi ra khỏi đây. – Tôi hét lên
Không có tiếng trả lời. Tôi quay lại chỗ cái gương. Vật lúc nãy không còn ở trên cây nữa. Nó đã di chuyển đến gần hơn. Chạy lắt léo từ bụi cây này sang bụi cây khác. Nó nhìn thấy tôi và dừng lại. Như thể là nó bị đông cứng lại trước cái nhìn của tôi vậy
Liệu điều này có thật sự xảy ra không nhỉ? Tôi giụi mắt và nhìn lại. Vèo một cái. Nó đã tiến lại gần hơn
Giờ thì tôi có thể nhìn thấy vật đó rõ hơn rồi. Đó là một con người. Nó đang nhìn tôi từ sau một bụi cây. Đó là một con người mà tôi nghĩ là tôi biết
Tim tôi đập thình thịch như hàng triệu cái búa cùng đập một lúc vậy. Tay tôi ướt đẫm mồ hôi và lạnh ngắt
Tôi cố gắng không để nỗi sợ hãi lấn chiếm. Tôi cố gắng bắt đầu óc mình phải làm việc. Tôi không muốn con người trong gương kia tiến lại gần hơn. Tôi phải tự giúp mình. Không còn ai ở đây nữa cả
Tôi liếc nhanh ra cửa. Làm cách nào ra khỏi đây bây giờ?
Rồi tôi quay lại nhìn cái gương. Nó lại lén chạy lên. Nó không phải là một người đàn ông. Nó là một cậu bé. Hễ tôi cứ nhìn đi chỗ khác là nó lại lẻn lên. Hẳn là có điều gì đó với nó. Nhưng điều đó là gì đây?
Tôi chằm chằm nhìn và nhìn nó, cố gắng không chớp mắt. Nó cũng chằm chằm nhìn lại tôi từ khoảng xa. Chờ cơ hội để tiến lên
Thời gian chầm chậm trôi qua. Từng giây, từng phút trôi qua như mộ con sên bò dưới ánh mặt trời
Nó là ai? Tôi quyết tâm phải tìm ra điều đó. Tôi nhắm mắt lại và đếm đến năm
Ôi, không, không, không, không đời nào. Giờ thì nó đến gần lắm rồi. Và tôi có thể nhìn rõ mặt nó. Tôi biết nó là ai rồi
Là tôi. Thằng bé đó là tôi. Mũi của tôi, tai của tôi, tóc của tôi. Nó là tôi mà không phải tôi. Không phải là một hình ảnh phản chiếu. Nó giống như một cái bóng sống của tôi ấy
Nó cứng đờ người trước cái nhìn của tôi. Tôi sợ quá. Trong đời mình chưa bao giờ tôi thấy sợ đến thế
Nghĩ đi. Phải dùng cái đầu của mày ấy, Richard ạ. Tôi tự nhủ. Nó sẽ và không thể tiến lên trong khi tôi nhìn nó
Tôi nhìn chăm chú hơn, tập trung hơn. Không hề chớp mắt. Nó không thích thế. Nó không thích tôi nhìn nó. Giống như một con thỏ hoảng hốt trước ánh đèn pha, nó chớp mắt và di chuyển chỗ liên tục. Rồi nó bắt đầu lùi lại
- Đi. – Tôi nói với chính mình trong gương. – Đi. Đi đi. Đi ngay
Chầm chậm, rồi ngày càng nhanh hơn, nó lùi lại. Đột nhiên, nó quay người và chạy ngược vào rừng. Nó lại trèo lên cây. Tôi lại thấy nó ở đó. Một bộ mặt bé tí phía xa xa. Giống như một quả dừa ở giữa các cành cây
Nhưng tôi biết là nó đang đợi. Chờ thời cơ của nó để lẻn lên.
- À, Richard. – Một giọng nói nhỏ và ướt nhoẹt vang lên. Thì ra cậu ở đây
4
Tôi không nghe tiếng cửa mở ra. Nhưng tôi nghe thấy tiếng đóng lại. Và tôi biết đó là ai. Lão Hình Ảnh.
- Nhìn tôi này. – Lão ta nói
Tôi liếc nhanh ra đó. Lão ta cũng đang chăm chú nhìn cái gương
Tôi biết trò của lão ta. Lão ta muốn tôi nhìn khỏi chiếc gương. Khi đó cái bóng của tôi trong gương lại có thể lẻn lên một lần nữa
Tôi sẽ không mắc lừa đâu. Không bao giờ
- Hãy nhìn tôi khi tôi nói chuyện với cậu. – Lão ta phun ra
Tôi là con mồi của lão ta. Giống như một con ruồi mắc trong lưới nhện vậy
Nhưng tôi vẫn tự chủ được. sẽ không có cách nào bắt tôi rời mắt khỏi cái bóng của mình trong gương cả. Không bao giờ. Nó sẽ không lẻn lên được với tôi đâu
Tôi dịch xa lão Hình ảnh. Nếu lão ta tóm tôi và vật tôi ra sàn thì cái bóng trong gương của tôi sẽ có đủ thời gian để chạy lên. Lão Hình Ảnh cũng di chuyển. Tôi cảm thấy cái áo khoác của lão chạm vào người tôi
- Nhìn tao đây. – Lão ta rít lên. Lão ta không tóm tôi. Lão ta đang đứng sững cả người lại. Lão ta cũng đang chằm chằm nhìn vào gương. Đột nhiên, tôi nhận ra lý do tại sao. Lại có một cái bóng khác ở bìa rừng. Đội mũ bóng chày. Râu không cạo. Trông rất lởm chởm
Lão Hình Ảnh cũng có bóng trong gương.
Đột nhiên lão ta trở nên rất tức giận. Lão ta quay người và tóm lấy tay tôi
- Nhìn tao! Nhìn tao đây! – Lão ta quát to
Nhưng tôi không nhìn. Tôi thấy bóng lão Hình Ảnh băng qua đồng cỏ. Gần hơn. Rồi gần hơn nữa. Nhảy qua những bụi cỏ cao. Chạy như điên về phía chúng tôi. Cái bóng đó là bản sao của lão Hình Ảnh. Một con người giống lão ta. Chỉ giống thôi chứ không giống hoàn toàn
Lão Hình Ảnh chộp lấy đầu tôi. Lão quay mặt tôi về phía lão. Cổ tôi đau khủng khiếp.Lão ta quá khỏe so với tôi. Sự căm ghét và khiếp sợ hòa trộn trong con người lão khiến lão có sức mạnh phi thường
Tôi cố nói nhưng chỉ thở khò khè được mấy từ:
- Ông ta đang đến chỗ ông đấy
Lão ta rú nghẹn lại và bỏ tôi ra. Lão ra nhìn kĩ vào trong gương và thấy cái bóng của lão đã chạy gần đến chỗ chúng tôi. Lão ta chằm chằm nhìn với cặp mắt mở to trừng trừng. Cái bóng dừng lại. Đông cứng trước cái nhìn của lão ta
Lão Hình Ảnh sợ chết khiếp khi nhìn thấy cái bóng của lão. Nhưng tôi thì không. Bản sao của lão Hình Ảnh không phải là một bản sao hoàn toàn. Nó là sự trái ngược. Cái bóng đó có khuôn mặt nhân từ, tốt bụng với một ánh mắt nhìn ấm áp
Cái bản sao đáng ghét của tôi cũng đang chạy đến giữa đồng cỏ. Nó đã lẻn lên khi lão Hình Ảnh tóm đầu tôi. Nó đã chờ cơ hội đó mà
Ở đó, bên trong gương, những cái bóng của chúng tôi bị đông cứng trước cái nhìn của tôi và lão Hình Ảnh. Không ai trong chúng tôi dám nhìn đi chỗ khác
Lão Hình Ảnh bắt đầu bước lùi lại phía sau. Cánh cửa đằng sau đã bị khóa nhưng lão vẫn có thể ra ngoài. Lão biết cách mở cửa. Lão ta đang tìm chìa khóa trong túi
- Tôi nghĩ là cậu cần thêm thời gian ở một mình. – Lão ta nói
Lão ta đang định bỏ tôi ở lại đây một mình. Cuối cùng thì tôi cũng sẽ phải rời mắt khỏi cái gương thôi. Cuối cùng thì tôi cũng buồn ngủ thôi
Và lúc đó. Và lúc đó
Cái bóng kia sẽ ra chỗ tôi
Tôi phải làm gì đó. Tôi phải ngăn lão Hình Ảnh ra khỏi cửa. Lão ta lại lùi thêm một bước nữa
Bất thình lình, tôi quay ngoắt khỏi cái gương. Lão Hình Ảnh cũng thế. Lão ta đang rờ rẫm với cái chìa khóa, cố tra nó vào lỗ khóa
Ở khóe mắt mình tôi thấy hai cái bóng đang chạy về phía chúng tôi. Cái bóng của lão Hình Ảnh ở gần hơn. Gần sát ngay ở chỗ chúng tôi. Cái bóng của tôi thì ở xa hơn, tận cuối đồng cỏ nhưng đang chạy rất nhanh
Tôi nhìn quanh tìm một thứ vũ khí. Và tôi đã tìm thấy
- Nhận lấy này. – Tôi quát lên
Tôi hắt cả xô nước vào mặt lão Hình Ảnh. Lão rú lên khi nước xà phòng tràn đầy vào mắt lão. Lão tức tối giụi, lau và gạt nước khỏi mắt. Nhưng lão ta không nhìn thấy gì
Tôi chặn cái bóng của tôi tại chỗ bằng cái nhìn. Và giữ nó lại. Trong nhà giam bằng gương của nó
Cái bóng của lão Hình Ảnh ngày càng gần hơn. Chạy như điên. Lớn hơn và gần hơn. Rồi ông ta đến ngay trước mặt chúng tôi. Ông ta nhảy khỏi cái gương, hạ xuống ngay chân lão Hình Ảnh, người vẫn đang gào thét và giụi hai mắt.
Không nói một lời, cái bóng tóm lấy lão Hình Ảnh, nâng lão lên quá đầu, xoay lão một vòng và ném thẳng lão vào trong gương
Lão Hình Ảnh rú lên. Một tiếng rú khủng khiếp và kéo dài. Âm vực của nó cao đến nỗi hai tai tôi điếc đặc. Rồi như tấm kính bị vỡ bởi giọng của một ca sĩ ô –pê-ra, cái gương vỡ tan tành. Nó rơi xuống sàn thành hàng triệu mảnh nhỏ. Lão Hình Ảnh đã biến mất. Bị nhốt trong cái gương của lão
Tôi quay lại và nhìn cái bóng của lão Hình Ảnh
Ông ta cười với tôi bằng một khuôn mặt nhân từ và ấm áp. Những nếp nhăn giãn ra hai bên khóe mắt thân thiện của ông ấy. Cái bóng chả có vẻ gì là sợ hãi cả
- Cảm ơn cháu. – Ông ấy nói – Thật vui là được quay trở về
Cái bóng mở cửa ra và dẫn tôi ra ngoài dưới ánh nắng mặt trời
- Đây là tiên công của cháu - Ông ấy nói. – Mười đô la như đã thỏa thuận
Ông ta thật là một người tử tế. Thật sự là như vậy
Tôi mỉm cười với ông ấy
- Tất cả chuyện này là thế nào ạ? – Tôi hỏi khi cầm lấy tiền của mình. – Có thật nó đã xảy ra không ạ?
Ông ấy gật đầu
- Ai cũng có cái bóng của mình. – Ông ấy nói. – Chúng tồn tại lẫn lộn. Mạnh và yếu. Nhân từ và độc ác. Rộng lượng và xấu xa
Tôi run rẩy
- Cháu sợ cái bóng của cháu lắm
Ông ấy gật đầu:
- Đừng sợ - Hãy đi dạo dưới ánh mặt trời và suy nghĩ về điều đó nhé
5
Tôi đã đi dạo. Qua chỗ chăm sóc động vật nàu. Người đi cà kheo này. Người hát rong chơi vi-ô-lông này. Người bắn mũi tên lửa này. Những quầy bán đồ trang sức và nến thơm này. Những đứa trẻ đang chơi bóng bay này. Và cả những ông bố bà mẹ đang đẩy xe đẩy nữa.
Cuộc sống dường như rất bận rộn. Nhưng tôi không cảm thấy được điều đó. Tôi không ngừng nghĩ về cái bóng của mình
Vấn đề nằm ở chỗ đó. Cái bóng của bạn sẽ chẳng bao giờ tới được bạn nếu bạn luôn để mắt đến nó. Bạn cần phải học sống cùng với mặt trái của con người mình. Thật sự nó không quá xấu. Thỉnh thoảng chúng ta cũng làm chuyện gì đó không hay. Nhưng thế thì sao nào? Miễn là đừng để chuyện đó đi quá xa
Đó chính là điều cuối cùng tôi đã nhận ra. Tôi quay lại chỗ Nhà gương. Tôi muốn hỏi người đàn ông ở Nhà gương xem tôi nghĩ thế có đúng không
Nhưng ông ấy đã đi rồi. Cỏ ở chỗ cắm lều vẫn phẳng lì. Ông ấy đã thu dọn và chuyển đi
Dẫu vậy, anh chàng với khuyên tai và hình xăm vẫn còn ở đó với cái lều của mình. Tôi đi lại chỗ anh ta
- Tôi muốn hỏi một câu. – Tôi nói
Anh ta liếc nhìn tôi một cách đểu cáng với lông mày nhướn lên. Nhưng anh ta trả lời tôi vẫn như cũ
- Năm đô la. – Anh ta bảo tôi
Tôi ấn năm đô la vào tay anh ta và đi vào xem Bo Bo và bong bóng
Thôi được. Mẹ tôi sẽ không thích chuyện này. Và một số người sẽ nghĩ tôi là bẩn thỉu. Nhưng khỉ thật, trong chúng ta luôn tồn tại hai con người mà
Chẳng có ai hoàn hảo cả.
Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất - Paul Jennings Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất