Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Jennings
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 879 / 21
Cập nhật: 2021-08-28 15:39:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Mười Hai Bông Hồng Nở Thắm
Coi này, cậu chàng đó cứ loanh quanh bên ngoài cửa hàng bán hoa và Jenny (người bán hàng) nghĩ là cậu ta sẽ gây rắc rối. Cô nghĩ rằng cậu ta sắp ăn cắp thứ gì đó. Đó là lí do tại sao cô ấy gọi cho tôi. Tôi có đai đen ju-đô và nếu tôi có thể nói về mình thì điều đó là: tôi thật sự rất giỏi đánh nhau.
Không phải vì tôi dẻo dai. Không phải thế. Thường thì tôi im lìm như một con cừu non ấy. Tôi cũng không cao to. Thực ra thì có rất nhiều người nghĩ là tôi mười bốn tuổi và họ thường rất ngạc nhiên khi tôi nói với họ rằng tôi đã mười bảy tuổi rồi. Tôi được nhận vào làm ở cửa hàng bán hoa này vì sức khỏe của tôi. Họ cần một người đủ khỏe để xếp gọn tất cả các cái hộp và mang những bình hoa nặng cho Jenny. Lúc đầu, nhìn thân hìnhh tôi thì họ không muốn nhận tôi nhưng khi tận mắt chứng kiến những gì tôi có thể làm thì họ thay đổi quyết định và giao việc cho tôi.
Dẫu vậy, quay lại câu chuyện của chúng ta. Cậu chàng đó (trạc cỡ tuổi tôi) có cách cư xử rất lạ lùng. Cậu ta chăm chú nhìn vào những loại hoa bán giảm giá trong cửa hàng. Những khi có ai đó nhìn cậu ta thì cậu ta chuồn ngay xuống phố. Nhưng chỉ năm phút sau, lại thấy cậu ta quay lại rồi.
Việc đó xảy ra khoảng chừng hai mươi lần. Mà tôi cũng cần phải nói thêm rằng trước đây tôi cũng từng thấy cậu ta loanh quanh ở đâu đó. Có thể là trên tàu.
- Đừng lo. – Tôi bảo Jenny. – Tôi sẽ giải quyết anh chàng lập dị này trong nháy mắt. – Tôi đi ra cửa sổ và tiến về phía anh chàng có cách cư xử đáng ngờ ấy. Ngay lập tức, cậu ta quay người bước đi.
- Quay lại đây. – Tôi ra lệnh bằng một giọng nghiêm khắc nhất. – Tôi muốn nói chuyện với cậu. – Cậu ta quay người lại, mặt đỏ nhừ. Tôi có thể thấy rằng cậu ta đang lo lắng. Hai đầu gối cậu ta run lẩy bẩy như nhũn ra đến nơi. Và cậu ta cứ đứng đó, mồm miệng há hốc ra.
- Cậu loanh quanh ở đây làm gì vậy? – Tôi hỏi và bắt đầu cảm thấy thương hại cậu ta. Trông cậu ta có vẻ hoảng sợ và tôi có cảm giác rằng có thể cậu ta đang thích Jenny cũng nên. Tôi phải thừa nhận rằng cô ấy là một cô gái dễ thương nhất trong những cô gái ở Melbourne này và cậu ta chẳng phải là người đầu tiên trồng cây si cô ấy.
Dường như cậu ta gặp vấn đề gì đó về phát âm. Cứ như thể là cậu ta đang bị một bàn tay vô hình nào đó xiết quanh cổ nhưng cuối cùng cậu ta cũng phát ra được từ “hoa”.
Tôi tóm chặt tay cậu ta và dẫn cậu ta đến trước quầy bán hàng.
- Đây, - tôi nói, nháy mắt với Jenny – quý ông này muốn mua hoa.
Jenny nở nụ cười chết người trên khuôn mặt và nói với giọng ngọt ngào nhất của cô ấy.
- Loại hoa nào, thưa ngài?
Tôi mỉm cười một mình. Cô ấy luôn gọi những anh chàng xấu hổ là “ngài”. Điều đó khiến họ cảm thấy tốt hơn khi họ lúng túng trong việc mua hoa. Mặt anh chàng thậm chí còn đỏ hơn nữa và cậu ấy luống cuống nhìn quanh. Rõ ràng là cậu ấy không thể phân biệt nổi hoa móng chuột[4] với hoa cẩm chướng thế nào.
- Hoa hồng. – Cậu ấy buột ra, tay chỉ vào dãy hoa đắt tiển nhất.
Tôi cũng cần kể với bạn ngay chuyện mà sau này trong đám tang cậu ấy tôi mới biết. Anh chàng tội nghiệp này có tất cả hai mươi sáu đô la trong túi. Hai mươi đô trong đó vừa được đổi từ séc lương hưu của bà cậu ấy và sáu đô la là của cậu ấy. Bà cậu ấy rất cần số tiền này vì đó là số tiền mua tạp phẩm trong cả tuần. Jenny nhìn những bông hồng và nói:
- Đó là một lựa chọn hoàn hảo. Chúng rất đẹp, đúng không? Cậu muốn lấy bao nhiêu?
Lại một lần nữa cậu ấy phải cố gắng lắm mới nói được: - Bao nhiêu, à, tôi, à, cô biết đấy.
Trời ạ. Cậu ấy rõ ràng là cậu con trai nhút nhát nhất mà tôi từng gặp. Dường như cậu ấy không thể nói lên được những nhược điểm để làm những bông hoa đẹp hơn. Cô ấy gói những cành hoa trong một tờ giấy rất đẹp, rồi cô ấy lấy một sợi dây ruy-băng dài và thắt một cái nơ. Sau đó, cô ấy vuốt cái móng tay thanh mảnh của mình dọc theo hai đuôi dải ruy-băng và chúng cong lên như bị phù phép. Bản thân tôi từng thử như vậy rất nhiều lần nhưng chẳng bao giờ thành công cả. Có lẽ bởi vì tôi đã cắn cụt hết móng tay của mình.
- Có phải để dành tặng cho bạn gái của cậu không? – Jenny hỏi. Cô ấy rõ ràng là có hơi tò mò, Jenny ấy. Anh chàng mặt đỏ lắc đầu và chăm chú nhìn xuống giày.
- Dẫu vậy, chúng là để dành cho một cô gái đúng không?
Cậu ta ngượng nghịu lắc đầu.
- Có phải đây là lần đầu tiên cậu tặng hoa một cô gái, đúng không? – Cô ấy dịu dàng hỏi.
Cậu ấy gật đầu và phát ra một tiếng riu ríu trong cổ họng.
- Vậy tôi sẽ viết gì trên tấm thiếp đây? – Tôi có thể thấy rằng Jenny đang cảm thấy thương hại cậu ta. Cô ấy đang cố làm hết những gì có thể để giúp cậu ấy. Anh chàng tội nghiệp đó dường như không cất nổi lời. – Thế tên cậu là gì? – Cô ấy gợi ý. – Cậu phải ghi rõ những bông hoa này do ai gửi chứ.
- Gerald. – Cuối cùng cậu ấy cũng trả lời. – Tên… tên tôi là Gerald.
Jenny mỉm cười và dịu dàng hỏi:
- Thế những bông hoa này dành tặng cho ai?
Cậu ấy chẳng biết phải đứng trên chân nào nữa. Cậu ấy quá xấu hổ. Cậu ấy nhìn sang tôi như thể cậu ấy không muốn tôi đứng đó vậy.
- Đi đi. – Jenny nói. – Cậu đang làm cho khách hàng bối rối đấy.
Cô ấy là chủ vì vậy tôi đi ra sau cửa hàng và bắt đầu xếp mấy cái bình hoa bằng xi măng.
Jenny viết chữ gì đó lên tấm thiệp rồi buộc nó vào dây ruy-băng. Tôi trốn phía sau dãy hoa thủy tiên nên tôi có thể nghe được những chuyện đã xảy ra. Tôi thật sự hy vọng mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp đối với anh chàng nhút nhát đó.
Jenny vuốt vuốt lần cuối cùng bó hoa và trao nó cho chủ nhân mới.
- Giờ thì, - cô ấy nói – mỗi bông hoa giá hai đô la. Vậy tất cả là hai mươi tư đô.
Hãy quyên chuyện Gerald đỏ mặt trước đây đi.
Không có gì có thể so sánh được với điều xảy ra tiếp theo. Mặt cậu ấy đỏ tưng bừng như mười hai bông hồng mà cậu ấy vừa mới mua. Làn sóng đỏ tràn từ tai xuống cổ và theo như tôi thì xuống tận ngón chân cậu ấy mất.
Jenny và tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chỉ sau này tôi mới biết được rằng cậu ấy nghĩ bó hoa có đắt lắm cũng chỉ khoảng hai đô la thôi. Cậu ấy đã bảo Jenny bó chúng lại và giờ thì cậu ấy không thể trả lại chúng được nữa. Cậu ấy quá xấu hổ. Cậu ấy rút số tiền lương hưu của bà ra khỏi túi, nhìn chúng trân trân rồi giúi chúng vào tay Jenny. Trong khoảng một phút, tôi có cảm tưởng rằng cậu ấy định nói gì đó với tôi. Tôi cố giả như mình không hề nghe gì từ nãy giờ. Cậu ấy bước mấy bước về phía tôi, rồi lại đổi ý, chộp lấy chỗ tiền trả lại và đi nhanh khỏi cửa hàng.
- Thật là một anh chàng kì cục. – Tôi cá là chúng ta sẽ không gặp lại cậu ta nữa.
2
Tôi đã nhầm. Nửa tiếng sau, cậu ta bước vào đúng toa tàu tôi đang ngồi.
Tôi rên lên. Không phải vì Gerald và bó hoa của cậu ấy mà vì Scouse và cái đầu trọc của gã cũng đang xuất hiện trong toa tôi ngồi. Gã là một thằng con trai to lớn và rất xấu tính. Gã chẳng thích gì ngoài việc trêu trọc những người yếu hơn và khiến họ trải qua những khoảng thời gian rất khó khăn. Gã thường đi cùng chuyến tàu với tôi nhưng thường thì tôi cố gắng vào khác toa với gã. Gã nhìn Gerald, cười khẩy một cái và bắt đầu khạc ra sàn.
Mặt Gerald đỏ chưa từng thấy. Cậu ấy đang đứng quay lưng ra cửa, bó hoa cầm sau lưng. Cậu ấy đang cố giấu bó hoa để những hành khách khác không nhìn thấy. Cậu ấy không muốn người khác nhìn thấy mình cắm hoa đi trên tàu. Thỉnh thoảng cậu ấy lại liếc nhìn tôi vẻ mặt rất bối rối.
Đoàn tàu này là một trong những đoàn tàu bạc. Đó là đoàn tàu có cửa khép tự động, hai cánh cửa tự động trượt vào giữa khi chúng đóng lại. Khi đoàn tàu lắc lư chuyển bánh, hai cánh cửa đóng vào nhau sầm một cái, kẹp cả bó hoa của Gerald. Cậu ấy chỉ biết đứng đó run rẩy, kéo kéo bó hoa và nắm chặt phần cuốnhưng, tay vẫn giấu sau lưng như thể không có chuyện gì xảy ra. Phần cành hoa thì nằm bên trong toa tàu còn phần bông hoa thì nằm bên ngoài.
Mọi người trên tàu bắt đầu cười. Tôi phải cắn lưỡi như điên để cố nhịn cười nhưng tôi phải thừa nhận rằng chuyện này thật buồn cười. Gerald cứ chăm chăm nhìn một vết nhỏ trên trần. Cậu ấy đứng đó, hai tay để phía sau lưng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cả.
Một vài người bắt đầu cười khúc khích thành tiếng. Anh chàng tội nghiệp không biết phải làm gì nên đành tiếp tục giả vờ như mọi chuyện vẫn ổn. Gerald nhìn quanh một cách tuyệt vọng. Tôi chắc chắn rằng nếu lúc này cánh cửa mở ra thì cậu ấy sẽ nhảy ngay khỏi con tàu đang chạy để thoát khỏi sự cười cợt này.
Người duy nhẩt trên toa tàu không nhìn thấy bó hoa là Scouse. Gã quá bận rộn gãi gãi cái đầu cạo nhẵn thín của mình và tu ừng ực rượu từ một cái chai. Thỉnh thoảng gã lại ợ một cái rõ to.
Đoàn tàu đi vào đường hầm và mọi thứ trở nên tối đen. Tôi ngừng cắn lưỡi và cho phép mình ngoác một cái cười thật to. Tôi không thể nhịn được. Dù thế nào thì Gerald cũng không thể nhìn thấy tôi cười trong bóng tối. Đúng lúc đó, đèn bật sáng và tôi gặp ánh mắt nhìn của Gerald.
Cậu ấy đã nhìn thấy tôi cười. Đôi mắt hoang mang của cậu ấy như muốn nói “Cả cậu cũng thế ư?” Đó chính là lúc tôi nhận ra rằng tôi đã phản bội cậu ấy. Tôi cố nở một nụ cười và mở miệng để nói nhưng cậu ấy đã ngoảnh đi chỗ khác ngay khi đoàn tàu dừng lại ở ga tàu điện ngầm.
Cánh cửa mở ra và Gerald trân trân nhìn những gì còn lại của bó hoa trị giá hai mươi tư đô la. Chúng đã biến mất. Cậu ấy cứ đứng đó tay cầm mười hai cái thân cành hồng bị gãy được gói bằng giấy màu hồng. Không còn lại dù chỉ một cánh hoa. Tất cả chúng đã bị tuốt hết trong đường hầm. Giờ thì cậu ấy đã mất sạch lương hưu của bà và bó hoa của mình. Thậm chí còn tồi tệ hơn nữa là cậu tự biến mình thành một kẻ ngớ ngẩn ngay trước một toa tàu chật ních người trong đó có tôi.
Với một tiếng kêu như bị nghẹn lại, cậu ấy nhảy xuống sân ga. Scouse nhảy theo sau cậu ấy.
- Hãy nhìn cậu bé bước ra từ truyện cổ tích đang giữ chặt bó hoa vô hình của mình này. – Scouse chế nhạo.
Tôi cũng bước xuống tàu và đứng sang một bên khi nó tăng tốc đi qua tôi.
Scouse hoan hỉ giật lấy bó cành hoa từ tay Gerald.
- Nhìn xem này. – Gã ta nhạo báng khi đọc tấm thiệp mà Jenny đã viết:
TẶNG SAMATHA VỚI TÌNH YÊU CỦA GERALD.
- Tao cá là cô ta sẽ thích nhận những thứ này lắm. – Scouse giúi bó cành hoa đầy gai vào mặt Gerald.
Gerald giật lấy bó cành hoa và nhìn quanh như một con thỏ đang bị bị săn đuổi. Cậu ấy nhìn thẳng vào tôi, mắt đỏ bừng vì xấu hổ. Cậu ấy muốn chạy đi nhưng Scouse đã đứng chắn đường. Không nói một tiếng, Gerald nhảy từ sân ga sang đường ray và chạy vào trong đường hầm.
- Quay lại. – Tôi hét lên. – Cứ năm phút lại có một đoàn tàu chạy qua chỗ đó đấy.
Cậu ấy không trả lời và tôi nghe tiếng chân cậu ấy chạy xa dần vào trong đường hầm.
- Hãy để cho cậu biết cổ tích đi đi. – Scouse nói, nhè cái răng vàng chóe ra và nhìn tôi một cách điểu cáng. Rồi gã nhổ vào mặt tôi và vừa bỏ đi vừa cười.
Tôi vừa hét vừa chạy dọc sân ga và tìm được một người khuân vác.
- Có một người trong đường hầm. – Tôi hét lên.- Hãy dừng tàu lại.
Mặt đất bắt đầu rung lên nhè nhẹ và một luồng gió nhẹ thổi ra từ trong đường hầm. Một tiếng ầm ầm chầm chậm nổi lên và sau đó là một tiếng hét.
Đoàn tàu ầm ầm nhô ra khỏi đường hầm. Khi nó chạy chậm lại tôi nhìn thấy có một bó cánh hoa dính trên toa tàu.
3
Không có nhiều người dự đám tang của Gerald. Người cha xứ và những người phụ hòm chỉ có tôi và bà cậu ấy. Sau khi quan tài được hạ xuống huyệt chúng tôi chầm chậm đi bộ ra cổng nghĩa trang. Tôi kể cho bà cậu ấy nghe những gì xảy ra ở cửa hàng hoa. Phần còn lại bà đã được biết từ cảnh sát. Bà mỉm cười buồn bã và giải thích về chỗ tiền lương hưu mà Gerald dùng để mua hoa.
- Không phải vì bà coi trọng số tiền đó đâu. Nếu có thể làm cho Gerald sống lại thì bà sẵn sàng mất đi mọi thứ bà có.
Nước mắt lưng tròng, tôi đứng nhìn bà cụ lưng còng đang chầm chậm bước đi. Tôi đã kể cho bà nghe về tên Scouse xấu xa nhưng tôi không kể về chuyện tôi đã cười trên tàu khi những bông hồng bị kẹt ở giữa cánh cửa toa tàu. Tôi cảm thấy rất xấu hổ.
Đêm hôm đó tôi gặp những cơn ác mộng tồi tệ về những bông hồng và gai của chúng. Tôi cứ liên tục nhìn vào một đường hầm tối om mà từ trong đó vọng ra một giọng nói buồn thảm gọi mãi tên tôi.
Cả ngày tôi làm việc cũng không tốt. Tôi liên tục đánh rơi và làm vỡ hết thứ này đến thứ khác. Và lòng bàn tay tôi thì ngứa như điên. Tôi gãi nó liên tục nhưng vẫn không hết ngứa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng hết giờ làm. Tôi đi vào kho để bình hoa để lấy cái áo pa-ca[5]. Một cảm giác buồn vô cùng xâm chiếm lấy tôi. Duòng như nó đang tràn ra khỏi cơ thể tôi, từ lòng bàn tay tôi.
Và rồi điều đó xảy ra. Từ lòng bàn tay trái của tôi, một bông hồng đỏ như máu mọc lên khỏi da thịt tôi. Từ từ, nó nảy lên, hé nụ và nở tung ra. Một bông hoa đẹp lộng lẫy đang dịu dàng nghiêng đầu trên một cái cành rất thanh nhã. Tôi cố hét lên nhưng không bật thành lời. Tôi lắc đầu như điên và bông hồng của tôi rơi xuống đất.
Tôi ngã sụp vào một chiếc ghế, bàng hoàng và sợ hãi nhìn bông hoa. Không, không phải sợ hãi mà là kinh hãi khi mười một bông hồng nữa lần lượt mọc lên từ lòng bàn tay tôi.
Ngay khi bông hồng thứ ba mọc lên tôi đã biết là sẽ có đủ một tá hoa hồng. Mười hai bông hồng nở thắm. Những bông hoa đỏ như máu và trên mỗi cánh hoa đều có hai cái chấm. Và dưới mỗi chấm đó là một đường cong vòng xuống.
Tôi chăm chú nhìn những cái chấm. Chúng có mắt. Những đôi mắt buồn. Và dưới cặp mắt là một cái miệng buồn bã. Mỗi cánh hoa của từng bông hồng là khuôn mặt của cậu bạn đã qua đời. Tôi biết rằng từ dưới nấm mồ Gerald đã đến gửi một lời nhắn.
Tôi bàng hoàng nhặt những bông hồng lên và mang vào trong cửa hàng. Rồi tôi gói chúng trong một tờ giấy màu hồng và buộc chúng bằng một cái ruy-băng thắt thành nơ. Tôi vuốt cái móng tay gặm nham nhở của mình dọc theo những cái đuôi ruy-băng và chúng uốn cong lên. Sau đó, tôi viết lên một tấm thiếp nhỏ và buộc chúng vào sợi ruy-băng.
Rồi tôi đi về nhà.
Scouse đang ở trên tàu.
Gã liếc mắt nhìn đểu cáng ngay khi thấy tôi. Tôi đứng quay lưng lại cánh cửa và khi hai cánh cửa trượt đóng lại gần nhau, tôi để cho những bông hồng bị kẹt lại ở giữa. Tôi cứ đứng đó, không nói một lời khi đoàn tàu lắc lư chuyển bánh.
Không có một ai trên toa tàu, ngoại trừ Scouse.
- Lại thêm một con con người bé nhỏ nữa với bó hoa ở cánh cửa. – Gã ta nhạo báng. Gã ta đứng dậy và đấm vào bụng tôi. Cú đấm rất đau. – Lại một kẻ đần độn nữa. Một kẻ hèn nhát nữa lại mua hoa.
Tôi lấy tay không cầm hoa tóm lấy cổ tay gã và cố ngăn không để gã tiếp tục đấm tôi.
Đúng lúc đó, đoàn tàu đi vào đường hầm và Scouse lợi dụng bóng tối thoát khỏi tay tóm của tôi. Tôi cảm thấy hai cánh tay chắc khỏe của anh ta xiết quanh cổ mình và tôi tuyệt vọng vùng vẫy để thở được. Tôi đang nghẹt thở. Anh ta đang bóp cổ tôi.
Tôi thấy như sự sống đang dần rời bỏ tôi, nhưng tôi không cho phép mình bỏ những bông hồng ra, vì vậy tôi chỉ còn có một tay rảnh và tôi không thể ngăn anh ta lại.
Không một dấu hiệu báo trước, hai cánh cửa bung ra như thể nó được mở bằng một đôi tay khổng lồ vậy. Tiếng gầm và dồn đầy vang khắp toa tàu. Hương hoa hồng ngọt ngào nhấn chìm chúng tôi. Hai bàn tay đang xiết cổ tôi chợt lỏng ra và Scouse hét lên sợ hãi. Khi điện bật lên tôi thấy cả toa tàu là những bông hồng đang leo, bò khắp nơi. Chúng quấn vào nhau và bò lên với một tốc độ thật kinh ngạc. Chúng phủ toàn bộ giá để hành lí và tay vịn an toàn. Chúng quấn dọc theo hàng ghế ngồi và hoàn toàn phủ kín toa tàu. Tôi không nhúc nhích được. Rồi tôi thấy một cái tua dài quấn quanh chân tay Scouse. Và cả quanh cổ gã nữa.
Chặt hơn rồi chặt hơn nữa, chúng quấn quanh cổ họng con người xấu xa đó cho đến khi cuối cùng gã nằm sóng xoài trên sàn. Tôi biết rằng gã đã chết.
Và rồi, cũng nhanh như khi chúng quất hiện. Những bông hồng biết bò đó trườn khỏi toa tàu và biến mất trong đường hầm tối om. Chẳng có chút dấu vết nào thể hiện là chúng đã từng xuất hiện cả. Ngoại trừ mười hai bông hồng mà tôi đã mang theo. Chúng vẫn còn y nguyên, không hề hấn gì mặc dù bị kẹp quay ra đường hầm. Khi tàu dừng lại ở sân ga, tôi vuốt phẳng quần áo và cầm bó hoa lên.
Tôi nhìn một lần nữa tấm thiếp tôi đã viết. Trên đó ghi:
TẶNG GERALD VỚI TÌNH YÊU CỦA SAMATHA.
Khi tôi về đến nhà, mẹ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy những bông hoa
- Lý do gì thế, Samatha? – Mẹ nói. – Chúng thật đẹp. Và nhìn này, mỗi cánh hoa đều có hai cái chấm trông như những cặp mắt và một đường cong trông như một cái miệng. Chúng là những khuôn mặt.
Tôi thấy nước mắt mình trào ra.
- Đúng vậy, - tôi nói khi nhìn chúng gần hơn – và những khuôn mặt bé nhỏ đó đều đang cười.
Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất - Paul Jennings Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất