I speak in hugs & kisses because true love never misses I will lead or follow to be with you tomorrow.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Jennings
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 879 / 21
Cập nhật: 2021-08-28 15:39:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Con Chim Ma
Hai chị em sinh đôi ngồi cùng nhau trên bãi biển và ném từng mẩu thức ăn của bữa trưa cho lũ mòng biển.
- Em chẳng muốn nói dối bà chút nào cả. - Tracy nói.
- Như thế thật không công bằng. Bà đã chăm sóc hai chị em mình từ khi bố mẹ qua đời. Nếu không có bà thì hai chị em đã ở trong trại trẻ mồ côi từ lâu rồi.
Gemma thở dài:
- Chúng ta sẽ không làm cho bà bị tổn thương. Chúng ta chỉ làm những gì bà thích mà thôi. Nếu chúng ta tìm được những viên hồng ngọc của bố, chúng ta có thể bán được rất nhiều tiền. Khi đó chúng ta có thể sửa chữa Seagull Shack và đưa cho bà một ít tiền.
- Sao chị không đợi đến khi chúng ta mười tám tuổi. Di chúc của bố để lại đã nói rằng khi đó chúng ta sẽ được toàn quyền sở hữu Seagull Shack. Chúng ta thậm chí có thể chuyển đến và sống ở đó nếu chị muốn. - Tracy nói.
Gemma bắt đầu cáu kỉnh:
- Chị đã bảo với em cả triệu lần rồi. Phải ba năm nữa chúng ta mới được mười tám tuổi. Người cuối cùng thuê Seagull Shack nói nó đang rời ra thành từng mảnh nhỏ. Nếu chúng ta đợi từng ấy thời gian nữa thì ngôi nhà đã bị thổi bay khỏi mỏm đá hoặc bị những người lang thang phá hủy rồi. Khi đó thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ tìm thấy những viên hồng ngọc nữa. Vì chúng hiện đang ở trong ngôi nhà. Chị chắc là bố đã giấu chúng trong nhà trước khi bố mất.
Tracy ném một mẩu bánh mì khác cho lũ mòng biển.
- Vậy chúng ta sẽ nói với bà như thế nào đây?
- Chúng ta sẽ nói với bà rằng chúng ta sẽ ở lại khu cắm trại Surfside One một đêm. Khi đó chúng ta sẽ đi bộ dọc theo mõm núi đến Seagull Shack. Nếu khởi hành ngay từ sáng thì chiều chúng ta sẽ đến được đó. Chúng ta sẽ dành cả đêm để tìm những viên hồng ngọc trong nhà. Nếu ta tìm thấy chúng, bà sẽ có một ít tiền gửi ngân hàng và chúng ta có thể đưa những người thợ xây dựng đi thuyền đến để sửa sang lại Seagull Shack.
- Nghe này, - Tracy nói với chị, - điều gì khiến chị nghĩ rằng chúng ta có thể tìm thấy những viên hồng ngọc đó? Người ta đã tìm đi tìm lại nơi đó nhiều lần kể từ khi bố mất mà chẳng tìm được gì cả.
- Đúng vậy, nhưng chúng ta chưa từng tìm. Chúng ta biết mọi ngóc ngách của ngôi nhà đó. Và chúng ta hiểu bố. chúng ta hiểu cách suy nghĩ của bố. Chúng ta có thể tìm ở những chỗ không ai có thể nghĩ tới. Và chị cũng cho rằng chị biết chỗ đó. Chị có ý này. Chị nghĩ rằng bố đã giấu nó trong con mòng biển nhồi bông. Chị đã mơ như thế.
- Này, chị nhìn thấy không? - Tracy đột nhiên kêu lên. - Mẩu bánh mì đâu rồi?
- Mẩu nào?
- Em ném mẩu bánh mì cho lũ mòng biển và nó biến mất?
- Vớ vẩn. - Gemma nói. - Một trong những con chim đã bắt được nó. Mẩu bánh đó không biến mất.
Tracy ném một mẩu bánh mì khác vào trong không khí. Nó bắt đầu rơi dần xuống đất và đột nhiên dừng lại như thể nó được bắt bởi một bàn tay vô hình nào đó. Nó nâng lên cao quá đầu hai cô bé rối quay lại và bay ra xa. Tất cả những con mòng biển khác vỗ cánh bay theo nó. Vừa bay, chúng vừa kêu quang quác vừa chí chóe cãi nhau.
- Oao. - Gemma kêu lên. - Làm sao mà em làm được thế vậy?
- Không phải em. - Tracy chậm rãi nói. - Có cái gì đó bay đi cùng nó. Có cái gì đó mà chúng ta không nhìn thấy. Một thứ vô hình. Có thể đó là một con chim.
Gemma phá lên cười:
- Liệu đó có phải là một con chim ma không?
- Điều đó không buồn cười như chị nghĩ đâu. - Tracy nói. - Đó là một dấu hiệu. Một cái gì đó hoặc là một ai đó muốn chúng ta đến Seagull Shack.
- Cũng có thể em nhầm. - Gemma đáp lại. - Cũng có thể cái đó không muốn chúng ta tới Seagull Shack thì sao? Gió đột ngột đổi hướng thổi về phía tây nam khiến hai cô bé co người lại run rẩy.
2
Hai ngày sau Tracy và Gemma khó nhọc đi dọc theo mỏm núi hoang vu, vắng vẻ. Người hai cô bé còng xuống với những chiếc ba lô và những chai nước uống. Xa xa phía bên dưới họ, biển Nam chồm sóng và dội vào vách đá. Phía trên đầu họ là bầu trời xanh ngăn ngắt chỉ có duy nhất một con mòng biển trắng bé tí ti đang bay vòng vòng trong không khí mặn hơi muối biển.
- Còn phải đi xa bao lâu nữa đâu? - Gemma rên rỉ. - Chân chị không lê nổi nữa. Chúng ta đã đi bộ hàng giờ rồi.
- Giờ thì không còn bao xa nữa đâu. - Tracy nói. - Chỉ quanh chỗ mũi biển kia thôi. Chúng ta có thể nhìn thấy cái mái nhà nâu cũ kĩ bất cứ lúc nào… Này, cái gì vậy? - Cô bé sờ tay lên đầu và kéo xuống một chất màu trắng dính nhơm nhớt. Rồi cô bé nhìn con mòng biển đang bay vòng vòng trên đầu. - Con chim đáng ghét kia. - Cô bé hét lên với nó. - Nhìn xem này. Con mòng biển kia đã ị lên trên đầu em.
Gemma ngồi xuống đám cỏ trên triền dốc và phá lên cười.
- Thử tưởng tượng mà xem. - Cô bé nói. - Mỏm núi này dài hàng dặm và không có ai quanh đây thế nên con chim đó phải ị lên đầu em thôi. - Tiếng cười của cô bé chợt tắt ngấm vì bị cái gì đó rơi vào mắt. - Á…á…á, nó ị vào mắt chị. Con chim ngu ngốc đó đang bỏ bom chúng ta.
Họ ngẩng lên nhìn và thấy rằng bây giờ có đến bốn năm con chim đang bay trên đầu họ. Một con trong số chúng nhào xuống và bắt đầu bỏ bom. Một cục phân màu trắng khác đập lên đầu Tracy. Những con chim khác lần lượt theo nhau và ị lên tóc hai cô bé. Họ giơ tay lên che đầu và bắt đầu chạy. Thêm nhiều con chim nữa tụ tập lại, bay vòng trên đầu và bổ nhào xuống bỏ bom hai kẻ đang chạy trốn. Phân chim rơi như mưa trên đầu hai cô bé.
Hai cô bé loạng choạng bỏ chạy. Chẳng có chỗ nào để trốn trên mỏm núi lộng gió này cả - chẳng có chỗ nào để trốn khỏi cơn mưa phân chim đang nhấn chìm họ cả.
Tracy bị vấp và ngã nhào xuống. Nước mắt vạch một hàng dài trên khuôn mặt phủ trắng đầy phân của cô bé.
- Cố lên. - Gemma hét lên. - Chạy tiếp đi. Chúng ta phải tìm được một chỗ để trốn. - Cô bé kéo em lê bước chạy và cả hai cô bé dò dẫm tìm đường đi trong cơn mưa phân chim đang dội xuống ào ào bởi những con mòng biển đang quang quác kêu và nhào lộn trên đầu.
Cuối cùng, khi đã mệt nhoài và không mở nổi mắt, hai chị em đổ sụp trong vòng tay nhau. Hai chị em đứng túm lại và cố bảo vệ nhau khỏi đám phân chim đang ào ào trút xuống bằng cách giơ ba lô lên che đầu. Gemma bắt đầu ho rũ rượi. Phân chim màu trắng phủ đầy tai, mắt và mũi cô bé. Cô bé phải cố gắng lắm mới thở được.
Và rồi, cũng nhanh như khi bắt đầu, đợt tấn công đột ngột kết thúc. Cả đàn chim kéo nhau bay ra biển và biến mất phía chân trời.
Hai cô bé ngồi đó thở hổn hển và thổn thức. Cả hai người đều phủ đầy phân chim. Có phải chuyện này thật sự xảy ra không? Chúng đã biến đi đâu rồi? - Cô bé lo lắng nhìn ra biển.
- Có khi chúng hết đạn rồi. - Tracy nói. - Tốt hơn cả là chúng ta nên chạy đến chỗ ngôi nhà nhanh hết sức trước khi chúng quay lại.
3
Một tiếng sau, hai cô gái cũng lê được đến chỗ ngôi nhà. Ngôi nhà tọa lạc ở một nơi cao hơn mực nước biển, nằm ngay rìa mỏm đá nhô thẳng ra ngay trên mặt biển đang cuộn sóng phía dưới. Cái mái nhà lợp tôn và những bức tường bằng gỗ tróc lở vẫn đang ngạo nghễ đứng chống những cơn gió thổi từ biển vào.
Cà hai cô gái thấy nước mắt chảy ròng ròng trên mặt mình.
- Nó khiến em nhớ đến bố và những kì nghỉ đi câu cá cùng bố ở đây. - Tracy nói. Họ đứng đó, một lúc lâu nơi mái hiên cũ kĩ, nhìn lại và cùng nhớ về những kỉ niệm ngày xưa.
- Điều đó sẽ không có ích bây giờ đâu. - Gemma nói khi mở khóa và đẩy cửa ra. - Lau sạch người và bắt đầu tìm hai viên hồng ngọc thôi.
Mọi thứ trong nhà vẫn nguyên xi như kí ức của họ. nhà chỉ có hai phòng: một phòng bếp với một cái bàn cũ, ba cái ghế, mấy cái cần câu và lưới vương vãi xung quanh và một phòng ngủ với ba tấm đệm trên sàn. Trong bếp còn có một bồn rửa bát và một cái tủ búp-phê cũ với một con mòng biển nhồi lông đứng trên đó. Nó chỉ có một chân và mỗi một bên cánh đều có một đám lông màu đen. Con chim đang chăm chú nhìn lên bầu trời qua ô cửa sổ phủ đầy sương và những làm sóng phía xa xa.
- Trông nó như thật ấy nhỉ. - Tracy run rẩy. - nhưng mà sao bố lại bắn nó nhỉ? Bố có bao giờ giết chim đâu.
Nó bị thương. - Gemma nói. - Và đó là cách giải thoát nó khỏi sự đau đớn. Rồi bố nhồi lông nó và để nó lên đây vì nó rất to. Bố bảo rằng đó là con mòng biển lớn nhất mà bố từng thấy.
- Vậy đấy. - Tracy nói. - Em thấy vui mừng khi chị là người duy nhất sẽ nhìn vào bên trong để tìm hai viên hồng ngọc vì em sẽ không đụng vào nó đâu. Em không thích nó.
- Việc đầu tiên. - Gemma nói - là chúng ta phải rửa sạch đống bẩn thỉu này đi đã. Sau đó chúng ta sẽ bắt đầu tìm hai viên hồng ngọc.
- Hai cô bé rửa sạch chỗ phân chim bằng nước lấy từ vòi trong chậu rửa. Rồi họ cùng ngồi xuống bàn và nhìn con mòng biển được nhồi. Gemma rạch một vết nhỏ ở bụng nó và lôi những thứ nhồi trong bụng ra. Sự im lặng bao trùm cả căn nhà và cả mỏm núi. Ngay cả tiếng sóng cũng không nghe thấy nữa.
Cả không khí xung quanh cũng lặng ngắt.
- Những viên hồng ngọc không có ở đây. - Cuối cùng Gemma nói. Cô bé cho lại những vật liệu nhồi vào con chim và đặt nó lên bục. - Chị thấy vui là việc này rồi cũng xong. - Cô bé tiếp tục. - Chị không thích cảm giác này một chút nào. Nó khiến chị run lên.
Khi bóng đêm lặng lẽ bao trùm lên toàn bộ ngôi nhà, hai cô bé vẫn tiếp tục công cuộc tìm kiếm những viên hồng ngọc. Họ thắp nến lên và tìm kiếm suốt đêm mà vẫn không thấy. Cuối cùng, khi đã quá mệt mỏi, Tracy giở túi ngủ ra và chuẩn bị đi ngủ. Cô bé đi lại chỗ cửa sổ và kéo rèm lại nhưng chưa đi đến nơi cô bé đã đứng sững lại. Một tiếng thét chói lói vang khắp căn nhà.
- Nhìn kìa. - Cô bé hét lên. - nhìn xem này.
Cả hai cô bé hoảng sợ nhìn con mòng biển khổng lổ đang đậu bên ngoài bậu cửa sổ. Nó chằm chằm nhìn họ. Cặp mắt đỏ rực thỉnh thoảng lại chớp chớp.
- Chị có thể nhìn xuyên qua nó. - Gemma thì thầm. - Chị có thể nhìn thấy cổ họng nó. Người nó trong suốt.
Con chim đó cứ chăm chú nhìn họ như cầu xin họ trong im lặng và lò cò lấy đà bằng một chân duy nhất của nó rồi vỗ cánh bay vào ánh trăng.
Trước khi hai cô bé kịp mở miệng nói, một tiếng tí tách nhỏ vang lên trên mái nhà lợp tôn. Chẳng bao lâu sau, tiếng đó vang lên to hơn rồi cả căn nhà rung lên với những tiếng động to như tiếng trống.
- Bão rồi. – Gemma kêu lên.
- Không phải bão. – Tracy hét to đáp lại. – Đó là lũ chim. Lũ mòng biển đã quay lại. Chúng đang bỏ bom căn nhà. – Cô bé sợ hãi nhìn trừng trừng đàn chim ma đang thả đầy cơn mưa phân màu trắng trong đêm tối.
Suốt cả đêm đó lũ chim ị liên hồi lên mái nhà. Càng về sáng tiếng phân chim rơi có vẻ nhỏ đi nhưng chúng vẫn rơi không ngừng. Cuối cùng, hai cô bé ngủ thiếp đi, không thể căng đôi mắt mệt mỏi của họ ra thêm một chút nào nữa.
4
Mười giờ sáng, Tracy tỉnh dậy thấy xung quanh vẫn tối thui. Cô bé bật đèn ở đồng hồ điện tử của mình lên.
- Dậy thôi. – Cô bé hét lên. – Muộn mất rồi.
- Không thể nào. – Gemma trả lời. – Trời vẫn tối mà.
Cả căn nhà tối như một nấm mồ, Gemma thắp nến lên và đi lại chỗ cửa sổ.
- Chả thấy gì cả. – Cô bé nói.
Tracy kéo cửa trước ra và rú lên khi một đợt phân chim tràn vào nhà. Nó chảy thành một dòng bẩn thỉu vào đầy bếp.
- Nhanh lên. – Cô bé nói. – Giúp em đóng cửa lại nếu không chúng ta bị chết chìm trong cái đống hôi thối này mất.
Hết loạn choạng, càu nhàu lại rên rỉ, cuối cùng họ cũng đóng được cửa và chặn dòng phân chim hôi thối lại.
- Cả căn nhà bị chôn kín rồi. – Gemma nói. – Và cả chúng ta nữa. Bị chôn sống trong đám phân chim.
- Và chả ai biết chúng ta đang ở đây nữa chứ. – Tracy thêm vào.
Họ ngồi rầu rĩ trong ánh nến chập chờn. Tất cả các cửa sổ đều bị phủ kín mít bởi phân chim và cả ngôi nhà cũng thế.
- Chẳng có lối nào ra ngoài cả. – Gemma rên rỉ.
- Trừ phi…- Tracy lẩm bẩm – chúng chưa phủ kín ống khói. – Cô bé chạy lại chỗ lò sưởi và nhìn lên. – Em có thể nhìn thấy bầu trời. – Cô bé tuyên bố.- Chúng ta có thể trèo lên ống khói.
Phải mất rất nhiều lần bò toài và đùn đẩy, cuối cùng hai cô bé cũng trèo lên ngồi trên đỉnh cái ống khói bằng đá. Họ nhìn ngôi nhà mà không tin nổi vào mắt mình. Cả ngôi nhà bị vùi kín hoàn toàn trong núi phân chim trắng xóa. Cái ống khói là bằng chứng duy nhất cho thấy là có căn nhà dưới cái đống bẩn thỉu đó.
Nhìn kìa. – Gemma với tay ra chỉ. – Con mòng biển trong suốt kìa. – Con chim đó đang đứng một mình trên mỏm đá hoang vắng, chằm chằm nhìn hai chị em sinh đôi đang run lẩy bẩy. – Nó muốn thứ gì đó. – Gemma khe khẽ nói.
- Và em biết đó là cái gì. – Tracy nói. – Hãy đợi ở đây. – Cô bé lại chui ngược trở lại ống khói, trèo xuống và một lúc lâu sau đó thì trèo lên mang theo con mòng biển được nhồi lông.
- Hãy nhìn kĩ con chim ma đó mà xem. – Tracy hổn hển nói. – Nó chỉ có một chân và cũng có những đám lông màu đen trên cánh. Nhìn mà xem, nó to thế nào. Nó chính là con chim đó. – Cô bé giơ cao con chim nhồi lên. – Đó là bóng ma của con chim nhồi này. Nó muốn lấy lại thân thể nó. Nó không thích bị nhồi và bỏ lại trong ngôi nhà. Nó muốn quay lại với tự nhiên.
- Được rồi. – Gemma hét lên với con chim đang nhìn họ chằm chằm. – Mày có thể lấy lại nó. Chúng tao không cần nó. Nhưng trước tiên chúng ta phải xuống khỏi đây đã.
Hai cô bé trượt, khua hai tay, lăn lông lốc và cuối cùng cũng xuống được tới chân đống phân chim nhớp nháp. Rồi, giống như hai linh hồn trắng tinh, bốc mùi hôi thối, hai chị em đi tới mép mỏm đá với con chim nhồi trên tay. Con chim ma cứ đứng đó chăm chú nhìn và chờ đợi.
Tracy kéo con chim nhồi ra khỏi bệ đứng của nó và ném nó vào trong không trung, về phía mỏm đá nơi nó từng sống và yêu thích. Đôi cánh của nó dang rộng ra trong làn gió nhẹ, nó chầm chậm xoay vòng quanh, giống như một cái tàu lượn. Và sau mấy vòng như thế nó va vào tảng đá nơi sóng biển đang chồm lên phía dưới.
Con chim ma chầm chậm cúi người trong không khí và lao xuống cho đến khi nó hạ xuống, trên cái xác được nhồi cứng đờ của nó.
- Nhìn kìa. – Tracy sợ hãi nói khẽ. – Con chim ma đang mổ lên cái xác nhồi. – Nó đang mổ lên cái đầu kìa.
Một đợt sóng chồm qua tảng đá và con chim nhồi biến mất trong lớp bọt sóng. Con chim ma đập cánh bay trong làn gió nhẹ rồi nó bay lên phía trên đầu hai cô gái.
- Nó chuẩn bị bỏ bom chúng ta đấy. – Gemma hét to khi giơ hai tay lên che đầu.
Hai viên nhỏ rơi bộp xuống ngay cạnh họ.
- Mắt của con chim nhồi. – Tracy nói bằng một giọng khàn khàn.
- Không, không phải. – Gemma đáp lại. – Đó là những viên hồng ngọc của bố.
Hai cô bé ngồi đó, không nói được gì, sững sờ nhìn hai viên đá nhỏ nằm dưới chân họ.
Rồi Tracy ngẩng lên nói:
- Cám ơn, chim ma nhé.
Những con chim đã đi rồi và tiếng của cô bé chìm vào tiếng biển đang gầm gào phía dưới.
Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất - Paul Jennings Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất