Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Jennings
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 879 / 21
Cập nhật: 2021-08-28 15:39:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Bên Trong, Bên Ngoài
Mary, em gái tôi, liếc mắt nhìn đĩa hình tôi đang cầm trên tay. Nó hỏi:
- Anh mang cái gì về thế?
Tôi thản nhiên trả lời:
- Tên giết người bằng cưa xích.
Nó tru tréo ngay lên:
- Anh tồi lắm. Anh đã hứa thuê một đĩa thật hay. Anh thừa biết em không thèm ngó những phim tàn ác, kinh tởm như thế đâu, phim gì mà lại giết người bằng cưa xích kia chứ. Hơn nữa hôm nay đến phiên em. Em có quyền chọn phim. Anh đã hứa là sẽ mượn phim tình yêu, nếu em để cho anh đi mượn kia mà.
Tôi nói:
- Đây chính là phim tình yêu. Bộ phim kể về một tên đã cắt bạn gái của mình bằng cưa...
Nó cắt lời tôi:
- Em ứ xem. Lại vẫn cái trò kinh dị, hãi hùng, khát máu. Anh thừa biết là em không thể xem loại phim đó. Xem những phim ấy là em mất ngủ cả tuần liền. Anh biết thế kia mà.
Em tôi càng nói giọng càng to hơn, những giọt nước mắt giả vờ của nó lăn trên má. Nó hy vọng mẹ tôi sẽ nghe thấy và không cho tôi xem cuốn băng này. Tôi bảo nó:
- Này, mày đừng gào ầm lên như thế. Bố mẹ đi chơi rồi. Trước hai giờ sáng bố mẹ không về đâu. Các cụ đi xem phim rồi.
Nó xẵng giọng:
- Được rồi, hãy đợi đấy, anh sẽ biết tay tôi.
Nói xong nó đóng sầm cửa và đi ra ngoài. Mary là đứa to xác nhưng tính khí y như một đứa trẻ mới lọt lòng, tôi chưa thấy ai nhát như nó, trên màn hình có cảnh hơi ghê ghê một chút là nó nhắm nghiền mắt, bịt chặt tai lại. Nó không thể chịu đựng nổi những cảnh đó. Tôi thì hoàn toàn ngược lại. Chẳng có gì có thể làm tôi sợ cả. Với tôi càng rùng rợn càng thích. Nếu gặp một con ma thật sự tôi cũng chẳng sợ. Tôi chỉ cười khẩy về những cái trò như thế.
Tôi cho đĩa vào đầu máy và dọn dẹp chỗ ngồi cho thoải mái. Bộ phim còn khá hơn là tôi tưởng. Phim bắt đầu về việc người ta quan sát qua cửa sổ một tên sát nhân đang chuẩn bị cho cưa xích hoạt động. Bất thình lình máu phọt ra thấm đẫm cửa sổ đến nỗi người ta không còn thấy cái gì cả. Bộ phim toàn những xác chết là xác chết. Những bộ xương người đứng dậy từ những nấm mồ, lũ ma không đầu đi đi lại lại và người bị cưa xích cắt thành nhiều khúc nhỏ. Phim tuyệt hay. Có lẽ trong suốt cuộc đời của mình tôi chưa bao giờ lại cười nhiều đến như vậy.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau tôi cảm thấy đói. Tôi vào phòng ăn, làm vài cái bánh mỳ quết đầy bơ lạc, cho thêm rau, chuối và thịt. Tôi còn định cho thêm một ít tương hạt cải nhưng chả thấy đâu cả. Trong khi đang lục lọi ở trong nhà ăn thì tôi nghe tiếng Mary đi vào phòng. Tôi hỏi nó và không buồn đứng dậy:
- Thế nào, em nghĩ lại rồi hả? Sao, ở một mình trong buồng em sợ phải không?
Bỗng nhiên tôi nghe thấy một tiếng động kinh khủng. Mary đã ấn vào nút tắt máy viđeo và nhanh như chớp nó rút lấy cái đĩa hình rồi chạy biến ra ngoài. Tất cả chỉ vỏn vẹn vài giây đồng hồ. Mary làm còn nhanh hơn cả thằng khốn nạn trong bộ phim "Tên cướp ở nghĩa địa" (một phim cực hay nói về một kẻ điên, chuyên ăn cắp xác chết). Tôi chạy vọt ra cầu thang đuổi theo nó. Nhưng không kịp. Nó đã về đến buồng riêng, đóng sập cửa và khóa trái lại.
Tôi đập cửa thình thình:
- Giả tao cuộn băng đây, đồ rắn độc. Đúng đến đoạn hấp dẫn nhất, lũ dòi chui nhung nhúc ra khỏi mộ.
Nó nói qua lỗ khóa:
- Đừng hòng. Em không đưa đâu. Em không thể chịu đựng nổi những tiếng la hét, thở dài than vãn cũng như tiếng nhạc rùng rợn mà em vừa nghe thấy. Em sợ lắm. Em chỉ đưa trả lại cuốn băng này nếu anh đến đó mượn đĩa "Câu chuyện tình yêu".
Tôi hỏi lại nó:
- Đĩa “Câu chuyện tình yêu” ấy à? Đừng hòng, tao không thể xem những phim ủy mị như thế!
Mary lại than vãn:
- Anh Gordon, em sợ lắm, anh hãy trả cuốn băng này đi.
Thật thê thảm. Nó rên rỉ như người phụ nữ yếu đuối trong bộ phim "Làm vợ thủ lĩnh bộ lạc ăn thịt người", một bộ phim nói về chuyện tàn sát phụ nữ với nhiều cảnh đầu rơi máu chảy và về một lão luôn thèm khát thịt người.
Mary sở dĩ sợ hãi như vậy vì bố mẹ tôi không có nhà. Điều đó làm tôi nảy ra sáng kiến. Tôi bảo nó:
- Hãy đưa trả lại anh cuộn băng, nếu không anh đi chơi và em ở nhà một mình.
Không có tiếng trả lời. Con nhỏ thật bướng bỉnh. Tôi quay lại và đi xuống cầu thang. Tôi cáu Mary thực sự vì tôi rất muốn xem nốt cuốn phim này. Khi tôi ra gần đến cửa thì Mary đã đứng ở trên cầu thang:
- Anh Gordon, anh quay lại đi, em sợ ở nhà một mình lắm.
Tôi vẫn cứ đi. Bây giờ thì muộn rồi. Tôi thấy cần phải dạy cho nó một bài học.
2
Tôi cười một mình khi đi tới một quãng đường tối mù mù. Mary quả là đồ vô tích sự, nó sợ ngay cả cái bóng của nó. Lúc này chắc nó run bần bật vì ở nhà một mình. Tự nhiên tôi lại thấy buồn cười. Nhưng rồi tôi cảm thấy băn khoăn tự hỏi, tại sao Mary lại nhát như thế nhỉ? Tôi là người chẳng hề biết sợ là gì. Thậm chí tôi đã xem cả bộ phim "Con mắt tử thần" mà không mảy may sợ hãi.
Thế tại sao Mary lại sợ, nó là em ruột tôi, cùng một dòng máu với tôi mà lại có phản ứng trái ngược hẳn với tôi.
Tôi nghĩ tới tất cả những phim kinh dị mà tôi đã từng xem. Chả có phim nào làm tôi sợ cả. Vả lại nếu có phim nào đó ghê sợ thật thì tôi cũng không vì thế mà mất bình tĩnh. Tôi đã quá quen với những phim kinh dị rồi cho nên ngay cả một con ma thật cũng không thể làm tôi sợ hãi. Tôi không cần nghĩ ngợi gì nhiều và sẽ nói toạc với nó, tốt nhất mày hãy cuốn xéo đi.
Tôi đi qua "Cửa hàng cho thuê băng đĩa suốt đêm" rồi rẽ vào một ngõ hẻm tối tăm. Tối hôm đó không có trăng. Tôi gần như thầm mong có cái gì đó hãi hùng xảy ra. Tôi cứ đi mãi, đi mãi trong đêm tối mịt mù tới một khu vực mà tôi không quen biết. Nhà cửa càng đi càng thưa thớt hơn, cuối cùng tôi đi tới một con đường mòn chạy ngoằn ngoèo giữa những hàng cây.
Đi được một lúc thì tôi gặp một cái mà tôi không ngờ sẽ thấy ở trong rừng. Đó là một thùng thư. Cái thùng thư cũ kỹ, méo mó đứng ngay bên vệ đường nhỏ hẹp dưới những hàng cây tối om om. Tôi dò dẫm đi dọc con đường đó để xem đến đâu.
Con đường ấy dẫn tới một ngôi nhà cũ kỹ, đổ nát. Lúc đó trăng đã ló ra nên tôi có thể nhìn rất rõ. Mái nhà lợp bằng tôn đã rỉ nhoèn, nhiều chỗ vênh váo, xê hẳn xuống. Cây mâm xôi mọc lan tới sát hiên nhà. Tất cả cửa kính đều bị vỡ. Cửa đóng. Tất nhiên không có gì có thể cản trở tôi bước vào ngôi nhà này. Tôi dò dẫm từng bước ở buồng ngoài. Một cái giường gỗ cũ kỹ không có đệm đứng ở góc phòng. Song dù sao thì giường vẫn là giường. Lúc ấy tôi đã thấm mệt bèn leo lên và lăn kềnh ra nằm nghỉ.
Tôi chẳng thấy sợ gì cả. Hoàn toàn không. Tôi dự định sẽ ở lại trong căn lều cũ nát này cho tới khi bố mẹ tôi về nhà. Đây sẽ là một bài học nhớ đời cho con Mary.
Tôi nhắm mắt lại và tưởng tượng mình là người hùng trong bộ phim "Ngôi nhà của thần Chết" Tôi là kẻ săn đuổi bọn ma quỷ. Một người chỉ biết có chiến thắng. Tôi hoàn toàn không biết sợ là gì, ít ra vào thời điểm này tôi không thấy e ngại gì hết. Vì thế, khi có một ngọn nến là là bay tới tôi cũng không hề chớp mắt.
3
Đúng vậy, một ngọn nến đang cháy bập bùng. Nó lướt bay trong phòng, cuối cùng, khi tới gần chỗ tôi nó đứng lơ lửng giữa phòng rồi dừng lại. Tôi không hề đụng cựa chỉ giương mắt thờ ơ nhìn nó. Cây nến nhích lại gần tôi hơn và cuối cùng nó tới sát mặt tôi, chỉ cách vài đốt ngón tay. Tôi hít một hơi rõ dài và thổi phù làm tắt ngọn nến. Tôi nghe thấy tiếng thở dài não ruột. Sau đó mọi cái biến mất.
Tôi trở mình nằm nghiêng làm bộ lim dim ngủ (một mánh khóe mà tôi đã thấy ở trong bộ phim "Vết máu trên gác mái"). Một lát sau tôi nghe thấy tiếng leng keng ở buồng bên cạnh. Tôi không hề có phản ứng gì cả. Tiếng động to dần, nghe rào rào, ầm ầm. Nhưng tôi vẫn mặc xác không thèm chú ý. Nhưng sau tiếng động to đến nỗi mặt đất rung chuyển làm tôi nhói cả tai. Tôi quát: "Trật tự, thật không thể nào nghỉ ngơi ở đây được một lúc!". Ngay lập tức tiếng động kinh khủng tắt hẳn.
Tôi có cảm giác sẽ còn lắm chuyện xảy ra. Quả tôi có mặt ở đây thật đúng chỗ. Chẳng bao lâu, một làn sương mù xanh biếc cuồn cuộn lách qua cửa sổ bay lướt vào nhà. Làn mây mù đùng đục này mỗi lúc một lan tỏa rộng hơn, lả lướt bay đi bay lại. Tôi nói:
- Này, đây không phải chỗ hút thuốc lá, tắt đi! Vớ vẩn là cháy nhà đấy.
Làn sương cuộn xoáy lại trông như một cái lò ạo to tướng chui ra ngoài. Trời, thật là tuyệt, thật là siêu, y như trong phim "Bóng ma trên hồ nước".
Sau đó xảy ra một chuyện kể cũng hơi ly kỳ. Tôi thừa nhận điều đó. Nhưng tôi vẫn hoàn toàn làm chủ. Không biết có chuyện gì nhưng rõ ràng có ai đó hoặc vật gì đó muốn làm tôi sợ hết hồn đến nỗi phải la hét thất thanh chạy ra khỏi ngôi nhà. Nhưng tôi quyết không tỏ ra sợ hãi. Một đôi môi dày thâm xịt to tướng hiện ra, hết mở lại bụm miệng lại khoe những cái răng bàn cuốc vàng ệch ghê tởm. Sau đó xuất hiện những giọt máu ngay bên trên đôi môi. Một cái lưỡi to đùng chĩa làm đôi thò ra khỏi mồm, nước dãi nhểu thành giọt. Cái lưỡi dài thè lè liếm môi rồi ngoáy ngoáy, chĩa thẳng và nhích lại gần tới chỗ tôi.
Tôi quát:
- Đồ thối mồm.
Có lẽ nó không hiểu thối mồm là gì vì nó cứ dí sát vào mặt tôi như cái đầu rắn ở thế tấn công. Tôi bèn giảng giải cho nó hiểu:
- Hơi thở mày hôi hám, kinh lắm. Không khác gì con lợn khổng lồ trong phim "Con lợn lưng nhọn"[2].
Tôi cảm thấy có tiếng nức nở trước khi cái lưỡi đó biến đi. Phải chăng tôi đã xúc phạm nó.
Tiếp sau đó là sự xuất hiện một cái đầu lâu với hai hố mắt sâu hoắm. Tôi bảo:
- Ông bạn ơi, vẫn cái trò vặt vãnh, không có cái gì ghê rợn hơn à?
Từ hai hố mắt tuôn ra những giọt máu đỏ. Tôi lại nói:
- Chưa ăn nhằm gì, cái trò này ta đã thấy trong phim "Cái đầu lâu rữa nát".
Những khúc xương cuối cùng xuất hiện và cả cái thây ma bắt đầu nhảy nhót, quay tít mù, hỗn loạn. Lời bình của tôi về cái chiêu này là: "Không có gì đặc biệt! Cách đây ít năm cái trò này còn là mốt đấy, này cậu không có đĩa nhạc Rap nào hay sao? Cho vào máy đi!".
Có lẽ đó là điều xúc phạm quá lớn làm nó không thể chịu nổi.
Bộ xương ngồi xuống một cái ghế long chân lắc la lắc lư. Nó biến thành một con ma nhỏ. Nó có hình thù một kẻ mê nhạc Punk[3]. Người nó trong suốt và khoác chiếc áo da đóng rất nhiều đinh. Ngoài ra nó mặc quần bò, một cái kim băng xuyên qua mắt. Đầu nó cạo trọc lốc ở chính giữa chừa lại một mảng tóc đỏ chót.
4
Nó nhìn tôi rồi gục đầu xuống, nước mắt rơi lã chã. Nó rên rỉ:
- Không ăn thua gì cả. Ngay đến một cậu học trò cũng không hề sợ những trò kinh dị của tôi. Vì tôi là một kẻ bất tài, một đồ vô tích sự.
Tôi quát:
- Này, mày biến đi và ngậm miệng lại, Một giờ tao sẽ đi khỏi đây, tao không cần gì hơn ngoài một chút yên tĩnh!
Nó lắc đầu quầy quậy và nói:
- Không, anh không thể đi được. Tôi cần anh cho cuộc thi. Nếu tôi đỗ thì anh có thể đi đâu thì đi - nếu như anh còn đi được - nhưng nếu tôi trượt thì anh sẽ bị đóng thành băng và phải chờ tới kỳ thi tới.
Tôi hỏi nó:
- Kỳ thi tới là bao giờ?
- Sang năm, cũng vào thời điểm này. Tôi bảo nó:
- Không được. Tao phải về lo cho bản thân tao và em gái tao. Nó đang ở nhà một mình và sợ chết khiếp. Có lẽ tốt nhất là tao đi về ngay bây giờ.
Tôi tìm cách ngồi dậy nhưng không tài nào nhích người lên được, dường như có những bàn tay vô hình ra sức ấn tôi xuống.
Nó nói:
- Anh hãy nghe đây. Tôi không cho anh đi đâu hết. Anh phải ở đây với tôi. Nếu tôi thi đỗ anh mới được đi, nếu không thì anh sẽ bị làm đông lạnh bỏ vào kho chờ tới sang năm.
Trong khi nó nói, cái kim băng trên mũi nó luôn nhấp nha nhấp nhô.
Mồm tôi còn có thể mấp máy nhưng toàn thân tôi như bị tê dại không thể cựa quậy được. Tôi bảo nó:
- Tao phải đi. Tao không thể nằm chết dí ở đây một năm. Tao đã đặt thuê băng "Jack – Thợ xẻ" cho tối mai rồi.
Nó nói:
- Nếu thế thì anh hãy giúp cho em thi đỗ.
- Thế cậu phải làm những gì?
- Thượng cấp của tôi sẽ tới. Tôi phải làm cho nạn nhân của mình, tức là anh, sợ hãi. Nếu đủ rùng rợn thì tôi sẽ đỗ. Nếu không lão sẽ đánh trượt. Nhưng triển vọng thật xấu. Anh chẳng biết sợ là gì lại còn chế giễu xách mé nữa. Tôi xin nói toạc ra với anh tình hình này xấu với cả hai chúng ta. Nếu tôi không làm anh sợ hãi tím tái mặt mày thì tôi sẽ bị trượt và nếu tôi trượt thì cả hai chúng ta phải ở lại đây cho tới giờ này sang năm.
Tôi nói:
- Thế thì có khó gì. Ta sẽ đóng kịch, làm ra vẻ sợ hãi. Mày sẽ thi đỗ còn tao thì có thể ra về. Nó buồn bã lắc đầu:
- Không được đâu. Thượng cấp là người rất lõi đời, khôn ngoan. Có thế mới làm thượng cấp được chứ. Ông ấy có thể nhận thấy những dao động nhỏ nhất trong con người anh. Ông ta sẽ biết ngay nếu anh không sợ thật sự.
Tôi khẩn khoản nói:
- Thôi, để tao đi, tao sẽ giúp mày xem có cách gì không. Mày có thể bắt chước cuốn phim "Khủng bố lúc nửa đêm".
Nó hỏi tôi với ánh mắt nghi ngờ:
- Anh không trốn đi chứ?
- Ta hứa với chú mày đấy.
Những bàn tay vô hình buông tôi ra.
Tôi được tự do đi lại trong phòng. Tôi nghĩ tới Mary, chắc chắn lúc này nó đang run sợ hốt hoảng. Nhưng cái con ma mê nhạc Punk này thì hoàn toàn không thể làm cho tôi biết sợ là gì.
Tôi hỏi nó:
- Này, cậu đã xem "Những bóng ma trong đêm" chưa? Cũng có một số pha được đấy.
Nó nói:
- Không, em chưa xem phim đó. - Nó luống cuống. - Chết rồi, thượng cấp tới, anh ngồi lên giường đi, cuộc thi sẽ bắt đầu ngay đấy.
5
Tôi ngồi đúng vị trí theo yêu cầu. Thượng cấp trôi bồng bềnh xuyên qua tường. Lão ta mặc một bộ complê kẻ sọc, áo sơ mi màu trắng và đeo cra-vát đen. Tay trái lão cầm một chiếc cặp da màu đen, mắt đeo kính gọng vàng. Tôi có thể nhìn thấu qua lão ta. Lão không hề mảy may quan tâm đến tôi và chỉ hơi chú ý đến thằng mê nhạc Punk – con ma. Lão ngồi xuống ghế, mở cặp, lấy bút bi và cuốn sổ ghi chép. Sau đó lão nhìn đồng hồ rồi nói với con ma:
- Mày có 10 phút. Bắt đầu đi!
Tôi có thể tưởng tượng là con ma mê nhạc Punk rất hồi hộp. Nó muốn nhất định phải thi đỗ. Và để được như thế nó nhất thiết phải làm tôi sợ hãi thực sự. Nhưng tôi là người không biết sợ. Không sợ một chút nào cả. Vì tôi đã xem phim kinh dị từ hàng chục năm nay cho nên tôi khinh những trò chơi trẻ con này. Nhưng tôi lo sợ sẽ bị ướp lạnh để chờ tới sang năm. Tôi cố làm ra vẻ sợ hãi nhưng không làm được.
Con ma mê nhạc Punk huơ huơ tay trong không khí và vớ một quả bóng quần vợt rồi để lên bàn. Sau đó nó tung một ít bột hồng lên quả bóng rồi nói: "Úm ba la, lộn trong ra ngoài". Quả bóng bắt đầu lăn trên bàn và một đường nứt từ từ hiện ra sau đó quả bóng bị lộn trái, phía trong lộn ra ngoài. Rất có ấn tượng, song chẳng có gì ma quái cả. Mạch đập của tôi không hề mạnh lên một chút nào. Tôi đã cảm thấy thế nào cũng bị làm đông lạnh và phải chờ một năm cho đến khi thằng ma Punk này phải thi lại một lần nữa. Ông bạn Punk của tôi phải nghĩ ra một cái trò gì đó khá hơn thì mới ăn thua. Tôi phải cố gắng giấu một cái ngáp dài. Cái anh chàng ma Punk này thật thiếu trí tưởng tượng.
Bước tiếp theo nó làm một khúc dồi nhỏ. Sau đó hắn lại rắc bột màu hồng lên và lại đọc thần chú: " Úm ba la, lộn trong ra ngoài ". Khúc dồi nứt toác ra như bị nướng vậy. Sau đó mọi thứ bị lộn ngược, phần thịt lộn ra ngoài, phần vỏ bọc chui vào trong. Lão chủ viết một cái gì đó vào sổ tay. Những trò này có tính ảo thuật nhiều hơn là kinh dị, quái đản. Tôi hoàn toàn chẳng thấy sợ một chút nào. Tôi lo lắm.
Con ma mê nhạc Punk lại quờ một quả dưa hấu trong không khí. Nó lại rắc một ít bột màu hồng và lại đọc thần chú: " Úm ba la, lộn trong ra ngoài ". Quả dưa hấu lộn ngược, trong ra ngoài, thịt quả và hạt dính tất cả bên ngoài. Lão chủ lại viết cái gì đó vào cuốn sổ tay.
Con ma Punk nhìn tôi rồi chẳng nói chẳng rằng nó rắc một ít bột hồng lên người tôi và đọc thần chú: "Trong, ngoài".
Lão chủ hét toáng lên:
- Dừng lại.
Sau đó lão bị ngất lịm. Lão bị ngã lăn quay trước khi tôi bị ngã vài tích tắc. Là ma cho nên lão không bị thương. Còn tôi hình như bị đập đầu vào thành lan can và tôi đã bị ngất quãng nửa tiếng đồng hồ. Khi tỉnh dậy tôi nhìn quanh chỉ thấy căn nhà trống trơ, không có một chút dấu vết gì về hai con ma, trên lớp bụi mỏng bám trên giường hiện lên dòng chữ: "Tôi được A cộng".
Tôi cũng chả biết mình đã đi về như thế nào. Tôi hoảng sợ đến độ đầu gối run lẩy bẩy. Chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ làm tôi co rúm người lại.
Khi về đến nhà tôi vội vàng đi ngủ vì Mary đang xem một phim kinh dị chính cống: "Muppet – Tên tội phạm vĩ đại” khiến tôi sởn cả da gà.
Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất - Paul Jennings Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất