The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Tác giả: Khúc Thụy Du
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 108
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7743 / 28
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67 -
ông việc ở xí nghiệp lúc trồi, lúc sụt. Hôm thì nghĩ chờ dài cổ như cổ cò, hôm thì tăng ca mệt nghỉ. Gần tháng nay, toàn bộ công nhân xí nghiệp bị quay như cái chong chóng. Ông Chang – giám đốc đổ thừa là “ yếu tố khách quan “ phải khắc phục khó khăn vì quê hương đất nươc. Có người cắc cớ nói quê hương của chúng tôi là nước Việt Nam chớ không phải ở tít Đài Loan. Ông Chang trả lời, xí nghiệp càng ăn nên làm ra thì sẽ đóng thuế cho nhà nước Việt Nam càng nhiều. Đấy cũng là cách cống hiến cho Tổ quốc của các bạn! Vì cống hiến cho Tổ quốc mà công nhân phải làm việc từ năm giờ sáng đến tận tám, chín giờ tối mới được rời khỏi xưởng. Ai không chấp hành lịnh tăng ca thì sẽ bị trừ lương, thậm chí cho nghỉ việc. Làm cực quá, trong khi giờ tăng ca chỉ được tính bằng giờ hành chính nên nhiều người bất bình, kéo đến khiếu nại với công đoàn xí nghiệp. Nhưng vai trò của công đoàn chỉ là hình thức cho có, kỳ thực chỉ là bù nhìn. Cách đây hai hôm Ban giám đốc thấy vài người ở xưởng may áo gió rủ rê mọi người lãn công. Ngay lập tức mấy người đó bị chụp cái mũ gây rối làm đình trệ sản xuất, và dĩ nhiên bị tống ra khỏi xí nghiệp một cách không thương tiếc! Cuối cùng những công nhân thấp cổ bé miệng vì miếng cơm manh áo mà chịu câm nín, nuốt cục tức vô bụng. Mấy cậu trong tổ sửa chữa văng tục:
- Mẹ kiếp! Cả tháng trời làm cực như con chó, về tới nhà chưa kịp tắm là lăn ra ngủ nói chi đến chuyện gặp người yêu! Phen này chắc để thằng khác nó rinh mất “ dĩa mứt gừng! “.
Đang ca cẩm thì bà Trần đột ngột xuất hiện, cả bọn ngậm tăm, không dám hó hé một tiếng! Mấy cô thợ may được dịp trêu tức bõ ghét, mọi khi có việc nhờ đến là cham chảm yêu sách.
Bữa nay bà Trần không đến xưởng, trong lòng hiếu nóng ran như lửa hơ. Hỏi, ai cũng lắc đầu nói không biết. Tan ca vào lúc tám giờ tối, Hiếu vô nhà tắm tranh thủ tắm táp mát mẻ. Lúc này bên trong có vài cô cũng đang tắm, họ trần truồng, tóe nước vào nhau, cười rặc rặc, thậm chí còn ra sức bình phẩm thân thể của nhau. Cô này vú tròn, đít lép; cô kia ngực quá nhỏ, chưn đi vòng kiềng! Rồi lá tre, lá vông. Cô nọ có đôi chưn dài nhưng xương sườn lộ từng giẽ trông giống bộ xương khô! Ôi thôi đủ cả! Mọi khi chuyện này diễn ra rất bình thường. Nhưng không hiểu sao tối nay Hiếu mới để ý đến. Cô nhìn họ không chớp mắt, trong lòng bỗng trỗi dậy cơn ham muốn nhục thể dữ dội. Cô liên tục nuốt nước miếng và tưởng tượng đang làm tình với họ và dường như quên mất sự tồn tại của mình. Cứ thế, cô đắm chìm trong cơn hoan lạc thể xác bằng trí tưởng tưởng bay bổng...
- Chị Hiếu! Làm gì đứng trơ ra như khúc cây vậy? Không tắm sao?
Hiếu bừng tỉnh, cởi quần áo và hòa vào đám đông. Cô không thể nào rời mắt khỏi cô gái có cặp ngực như hai quả đào chín đỏ. Mỗi khi cô ta cử động, đầu vú núng nính như mời mọc. Không dằn được, Hiếu bước đến đưa tay tóm lấy. Cô gái ré lên:
- Bàn tay chị Hiếu thấy ghê quá, rờ đến đâu da gà nổi đến đó!
Toàn thân Hiếu như bị ngọn lửa đam mê thiêu đốt, ánh mắt si dại dán chặt vào phần dưới cơ thể cô gái. Cô bé chợt nhận ra thái độ kỳ quặc của Hiếu, đẩy một cái thiệt mạnh thiếu điều té chúi nhủi:
- Chị làm vì vậy?
- À không, giỡn thôi mà! – Hiếu chống chế, giội nước ào ào. Làn nước mát lạnh vẫn không thể nào xua tan cái nóng bên trong. Cô bỗng nhớ đến bà Trần, nhớ quay cuồng!
Hiếu đạp xe nhằm nhà bà Trần thẳng tiến. Đi được một đoạn khá xa thì nghe có tiếng kêu ơi ới ở phía sau. Không cần quay người lại, cô cũng biết người đó chính là Tưởng. Tưởng rạp người trên yên, guồng nhanh đôi chưn, thoắt đó đã vượt song song với cô:
- Còn sớm mà, đi coi phim với anh đi!
Hiếu đạp nhanh cố bỏ xa Tưởng, nhưng anh ta không chịu buông tha con mồi, miệng cứ lải nhải bài ca con cá sống vì nước:
- Đi đi mà.
- Tui đã biểu anh hãy tránh xa tôi!
- Không, anh thề sẽ đeo đuổi em cho tới khi nào em chấp nhận anh mới thôi.
- Tui đã có người yêu rồi, anh nghe rõ chưa?
- Rõ - Tưởng cười khì khì:- Người yêu của em là cái mụ La Sát ấy chớ gì?
Hiếu giận dữ nhảy xuống xe, nhìn thẳng vô mắt Tưởng, mặt cô tái đi vì giận:
- Ừa, thì đã sao nào? Anh ghen đó hả?
Tưởng gật đầu tỉnh bơ:
- Ừ, thì ghen. Với lại anh muốn cứu vớt em khỏi nanh vuốt con mẻ. Phải là cậu với mợ nằm cùng giường mới đúng lẽ đời. Ai lại mợ với mợ vô duyên lắm!
- Anh cút ngay. Nếu không tui sẽ la lên đó.
- Thì em cứ việc la! – Tưởng khêu khích, từ từ sấn tới.
Tưởng cứ đinh ninh Hiếu chỉ hù suông, không ngờ cô làm thiệt.
- Bớ người ta, có ông này định sàm sỡ với tui nè!
Hiếu la rất lớn khiến vài người phải dừng xe lại nghe ngóng. Tưởng hết hồn, vội đạp xe đi thẳng không dám ngoáy cổ lại.
Lát sau, Hiếu đã đứng trước cửa nhà bà Trần, thấy cánh của bị khóa cô lắc đầu thất vọng rồi đạp xe quành về. Bây giờ cô cảm thấy đường về nhà sao mà xa vời vợi!
oOo
- Cạn hết ly này, em xin ngừng cuộc vui, hẹn các anh dịp khác.
Mấy gương mặt đỏ ké cặp kè nhau ra chiếc taxi nổ máy đợi sẵn. Thuê Nhành là một người đàn ông nhỏ thó, liên tục cựa mình trong bộ quần áo quá cỡ. Ông ta cũng là dân bợm nhưng mấy bữa nay bị chứng đau bao tử hành hạ nên không thể uống được rượu. Tiền mình bỏ ra lại phải giương mắt nhìn thiên hạ chén chú chén anh vừa tiếc của hùi hụi vừa thèm nhểu nước miếng!
- Ghê thiệt! Có mấy thằng mà tụi nó “ đập phá “ bằng cả đại đội lính tinh nhuệ! Mẹ kiếp! Của chùa nên chúng nó nốc cứ như rồng uống nước!
Ông ta vừa chửi bới, vừa thò tay vô túi áo, đếm tiền trả cho Nhành. Nhành tự nhiên cầm lấy cho vô túi xách.
- Khi nào hết bịnh, nhứt định tôi phải mời cô so một trận thấp cao. Ai thua người đó trả tiền!
Nhành nhún vai, cho xe vọt đi. Tối nay, Nhành thấy trong người không được khỏe, lại vừa bia, vừa rượu Tây loại nặng độ nên mau say, mấy lần vô nhà vệ sinh móc họng, nhưng không nôn ra được. Đi được chừng mươi phút, rượu bắt đầu ngấm. Mệt đứ đừ. Mắt nhìn “ quáng gà “. Đôi tay run lẩy bẩy khiến chiếc xe chạy ngoằn ngoèo theo đường chữ chi. Trong tình trạng say nhừ tử như vậy không biết bằng cách nào Nhành về được tới nhà mà không gặp chuyện gì, cứ như có phép lạ. Vừa quẹo vô hẻm. Chưa kịp rút chìa khóa xe ra khỏi công tắc Nhành đổ gục ngay vũng nước dơ ngay hẻm. Chập tối chị Hai làm cá, nước dơ không đổ xuống cống mà lại đổ ra sân. Hôi rình. Lúc này Hiếu cũng mới vừa về. Trong nhà không có ai, Hiếu đành phải ì ạch kéo Nhành vô bên trong, sau đó giải quyết nốt chiếc xe đang nằm chỏng vó.
- Nhành! Nhành! – Hiếu đưa tay vỗ vỗ lên má Nhành:- Hôi quá trời! Dậy thay đồ rồi ngủ. Nhậu chi dữ vậy không biết.
Nhưng Nhành đã hoàn toàn bất tỉnh. Hiếu lên gác lấy bộ đồ bộ khô, rồi dùng khăn xấp[1] nước lau người Nhành. Khi chiếc áo ngoài được cởi bỏ, để lộ thân thể nõn nuột, hấp hổi, cơn đam mê thể xác trong người Hiếu bỗng trổi dậy. Hiếu nuốt nước bọt ừng ực, đôi tay run rẩy rờ rẫm khắp cơ thể bất động như xác chết của Nhành. Trong cơn mê muội, lý trí cô bỗng thức tỉnh, nó biểu cô phải chấm dứt ngay cái trò đồi bại này. Mình đang làm gì thế nhỉ? Hiếu hốt hoảng đặt Nhành xuống, lùi lại vài bước, mắt nhìn sang chỗ khác. Nhưng con quỷ nhục dục một lần nữa lại xúi giục cô, và lần này cô không thể nào cưỡng lại được nữa. Hiếu cúi xuống hôn Nhành, hôn khắp nơi trên cơ thể. Hơi nóng rừng rực từ người Nhành tỏa ra khiến Hiếu ngây ngất. Cô đứng dậy trút bỏ quần áo trên người và...
oOo
Vì phải hoàn tất bản báo cáo để sáng mai kịp trình bày với giám đốc và đoàn cán bộ công ty mẹ từ Hà Lan sang nên Ngân phải tranh thủ hoàn tất. Gần mười giờ đêm công việc mới tạm ổn, chỉ cần sửa chữa lại một ít là có thể in ra giấy. Lúc đầu cô định làm luôn nhưng cái bụng cứ liên tục réo lên, đói, khiến cô không thể tập trung vào công việc, cứ hết sai chỗ này rồi sai chỗ khác, cuối cùng cô quyết định gác lại. Về nhà ăn uống nghỉ ngơi cho lại sức, mai đến sớm hoàn thành nốt cũng được.
Về đến nhà, thấy cửa đóng, bên trong lại không có ánh sáng, Ngân nghĩ chắc mọi người đã đi ra ngoài hết rồi. Khóa nhà là loại khóa sập, chỉ cần ấn cái nuốm tròn bằng đầu ngón tay bên trong, kéo mạnh cửa là nó tự khóa lại. Muốn vô được phải dùng khóa mở ra, mà Ngân lại không có chìa. Thật ra Ngân cũng có một chiếc nhưng cô đã vô ý làm rớt từ tuần trước, chưa kịp làm cái khác. Ngân ngồi bệt xuống mái hiên thở dốc, chờ có người về mở cửa. Ngồi được một lúc, Ngân bỗng nghe có tiếng động phát ra từ bên trong. Áp tai vô cánh cửa kiếng, nghe rõ ràng là tiếng khò khè hơi thở người. Lúc đầu cô cứ tưởng mình nghe lộn, nhưng khi tiếng tiếng hôn chụt chụt trên da thịt, tiếng da thịt vỗ vào nhau...thì cô chắc chắn là không thể có chuyện lầm lẫn. Cô đứng dậy, nhìn qua khe hở. Trong ánh sáng nhờ nhờ từ cái bóng đèn trái ớt trên tran thờ hắt xuống, Ngân thấy hai thân hình trắng phau đang cuốn vào nhau. Trời ơi, cái gì vậy? Lại dòm thiệt kỹ. Trời ơi! Hai người đàn bà đang.... Không thể nào giữ bình tĩnh được nữa, Ngân đấm mạnh lên cánh cửa kiếng màu khói:
- Mở cửa!
Bên trong có tiếng quẫy đạp, tiếng loảng xoảng, tiếng vải sột soạt.
- Mở cửa! Ai ở trỏng vậy?
Gần hai phút sau, bên trong sáng đèn. Tiếng “ tách “ cái ổ khóa. Hiếu thò đầu ra nhìn Ngân sượng sùng, lúng túng. Thấy Hiếu áo quần xốc xếch, tóc tai bù xù, Ngân lờ mờ đoán ra sự việc. Cô lách mình vô bên trong. Nhành nằm bất động. Chiếc khăn tắm phủ hờ lên thân thể lõa lồ.
- Chị Hiếu! Chuyện gì đã xảy ra?
- Có gì đâu. Nhành, nó say rượu té vô vũng nước dơ, tao thay đồ cho nó. Hiếu trả lời lúng búng trong cổ họng, mắt không dám nhìn thẳng người đối diện.
- Rồi sau đó chị còn làm gì nữa? Em đã thấy hết trơn!
Hiếu đứng xụi lơ cán cuốc. Mấy bữa rày do ảnh hưởng áp thấp nhiệt đới, trời lạnh mà trên trán Hiếu ướt đẫm mồ hôi.
- Tại sao chị lại làm như vậy, hả chị Hiếu? Em cứ nghĩ đây là cơn ác mộng. Trời ơi, chị đã mang nỗi ám ảnh khủng khiếp đó vô cái nhà này! Chị...chị định biến tất cả mọi người thành...
Ngân không thể nào nói tiếp được nữa, cô đứng dựa lưng vô vách tường, ngửa cổ nhìn lên trần nhà thở khò khè, ánh mắt còn hiển hiện sự kinh hoàng tột cùng.
Hiếu run lập cập, đôi chưn mềm nhũn như bún. Đoạn cô gieo cơ thể nặng nề như treo đá ngồi chum hum[2] dưới nền nhà, mái tóc rối nùi che kín gương mặt nửa sáng nửa tối. Lát sau Hiếu ngẩng lên, gương mặt nhòe nước:
- Tao..tao, à không, chị..chị không hiểu tại sao nữa, cứ như là bị ma xúi. Tự nhiên chị không thể nào dừng lại được và thế là...
- Chị đừng nói nữa! Tôi kinh tởm chị! – Ngân nói nhỏ vừa đủ nghe, nhưng giọng lạnh và sắc như lưỡi dao dao bầu chặt phăng những câu nói rời rạc của Hiếu thành từng mẫu vụn:- Ngay từ đầu, mọi người đã hết lời ngăn cản chị nhưng chị chẳng thèm đoái hoài đến. Bây giờ mọi việc đã ra nông nỗi như vầy đây! Chị đã tự đánh mất mình. Và giờ đây chị còn tính lôi mọi người vô cuộc chơi quái dị này!
“ Lưỡi dao bầu “ đã chém Hiếu đổ gục như thân chuối bị đẵn gốc:
- Thậm chí chị còn kinh tởm chính mình. – Hiếu nói vừa hụt hơi, vừa run rẩy:- Nhiều lần chị cố xua đi cơn thèm muốn bịnh hoạn đó, nhưng chị không thể!
Cả hai im lặng tránh nhìn vào mắt nhau, Hiếu bỗng quỳ sụp xuống dưới chưn Ngân, thốt lên những lời ai oán:
- Chị đã bị cuốn vô cái vòng tròn tội lỗi này mất rồi. Bây giờ thì chị không thể nào thoát ra được nữa, chỉ có cái chết mới có thể gột rửa tội tình! Ngân hãy giúp chị! Chị khẩn cầu, van xin em!
Hiếu liệng con dao yếm[3] bén ngót trước mặt Ngân.
Ngân bật khóc, đỡ Hiếu dậy. Tiếng khóc của hai người đàn bà nghe sao mà buồn não ruột. Ngoài kia chợt phát ra những âm thanh “ lốc cốc “ những thanh tre khua vào nhau lúc xa, lúc gần. Đấy là tiếng rao mời của mấy người bán mỳ gõ. Ngân thấy bao tử mình chợt quặn lên từng đợt.
_______________
[1] Động từ = Nhúng vào nước; dấp · Xấp khăn lau mặt.
[2] Ngồi khom lưng co rút người lại
[3] Dao lưỡi mỏng, mũi bằng, góc trên vuông, góc dưới tròn, dùng thái thịt, thái da heo.
Như Lục Bình Trôi Như Lục Bình Trôi - Khúc Thụy Du