Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Khúc Thụy Du
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 108
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7743 / 28
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33 -
hiếc ô tô đời mới bốn chỗ ngồi đổ xịch trước quán cà phê cách chốt đèn giao thông ngay ngã tư chừng mươi mét. Người đàn ông điều khiển xe trạc ngoài bốn mươi tuổi có gương mặt sáng sủa, thông minh, tóc chải dợn sóng, cặp kính cận năm độ gắn chặt trên sống mũi làm tôn thêm vẻ trí thức lịch lãm. Người đàn bà ngồi phía sau kém chồng chừng vài tuổi, mặc chiếc áo dài nhung màu tím có thêu hình phong cảnh, tóc vấn cao quý phái. Trên cổ đeo chiếc vòng kiềng bằng vàng mười tám bự cỡ ngón út. Gương mặt đẹp, nghiêm nghị được trát một lớp phấn dày. Cặp môi mỏng dính thoa son đỏ tươi có vẻ không phù hợp với lứa tuổi của bà.
Vụ từ trong quán bước ra, gật đầu cười cầu tài. Người đàn bà nghiêng mình mở cửa xe. Nhanh như sóc,Vụ chun vô, ngồi xuống bên cạnh. Người đàn ông mắt nhìn vào kiếng chiếu hậu, hỏi:
- Bây giờ ta đi đâu?
Người vợ coi đồng hồ rồi nói:
- Còn sớm. Hay là kiếm một chỗ kín đáo dùng điểm tâm rồi bàn chuyện luôn thể.
Người đàn ông gật đầu. Đánh xe vòng vòng qua mấy ngã tư, cuối cùng dừng lại trước quán ăn xinh xắn, nằm nép mình kín đáo dưới tán cây tùng. Sau khi kêu mấy món, người đàn bà tỏ vẻ nôn nóng vào luôn câu chuyện:
- Chuyện chú nói với vợ chồng tôi tiến triển tới đâu rồi?
Vụ xé bánh mỳ cho vào miệng nhai ngấu nghiến, nói:
- Tốt thôi. Thằng em mà ra tay thì anh chị cứ yên tâm!
Người đàn bà cựa mình trên ghế, tỏ vẻ kích động:
- Cái tánh xuê xoa của chú, tôi không yên lòng chút nào. Trước tiên, tôi muốn biết vài nét về cái cô gì gì đó..
- Trang! Anh chị muốn biết về điểm nào?
- Tất cả!
- Được thôi! – Vụ nhịp nhịp đầu ngón tay lên mặt bàn:- Một con nhà quê rặt một trăm phần trăm, không phết phẩy chút nào, tuy đã lên thành phố gần năm năm nhưng con nhỏ đó vẫn giữ nguyên cái chân quê vốn có, từ cách ăn mặc, đi đứng thậm chí cái tật nói ngọng “ rờ “ thành “ gờ “ vẫn i xì không thay đổi..
- Cưa sừng làm nghé đó chú Vụ ơi! Lơ tơ mơ coi chừng bị xỏ mũi.
Vụ ngả người vào thành ghế tựa, cười ha hả:
- Đầu tui có sạn bự chà bá, dụ ai thì dễ chớ dụ được tui hơi khó đó. Nói không phải khoe, con ruồi bay qua tui còn biết con nào đực, con nào cái nữa là. Về chuyện này, tui xin lấy cái đầu của mình ra bảo đảm với hai vị, được chưa.
Nét mặt người đàn bà nhẹ hẫng. Bà ta day mặt về phía chồng khẽ gật gù mấy cái, rồi quay sang Vụ:
- Cứ tạm tin như thế. Chú nói tiếp đi! - Người đàn bà nói như ra lịnh.
- Hoàn cảnh con nhỏ đó vô cùng bi đát, nợ nần tứ văng không hy vọng trả nổi..
- Chuyện đó chú không cần nói chúng tôi cũng rõ như lòng bàn tay. Nếu tiền bạc dư dả thì chẳng ai lại làm chuyện dại dột như vầy. Điều tôi quan tâm là tư cách và hình thức của cô ta.
- Xinh đẹp. Nết na. Tuy mới tiếp xúc có một lần nhưng cô ta đã tạo cho tôi ấn tượng rất tốt.
Từ đầu người đàn ông chỉ ngồi theo dõi câu chuyện qua làn khói thuốc mờ đục, bỗng lên tiếng:
- Chú nên biết, đây là một việc hết sức tế nhị, xét về đạo lý và luật pháp đều không ổn. Chúng tôi là những người có vị trí trong xã hội nếu để mọi việc đổ bể thì uy tín, danh dự cũng đi tong. Tôi lo gặp phải người không đứng đắn thì mệt lắm.
Người vợ gật đầu tán đồng ý kiến của chồng và nói thêm:
- Nhìn chung đám dân nghèo hạ tiện đều có chung một chứng bệnh là ham tiền, họ sẵn sàng giở mọi thủ đoạn bẩn thỉu để đạt được mục đích. Nếu không đáp ứng đầy đủ lòng tham vô đáy của họ thì họ làm lớn chuyện. Việc này chắc chú rõ hơn chúng tôi.
- Ừ, thiên hạ ở đâu mà không có người tốt, kẻ xấu – Vụ gật đầu:- Tui đã từng chứng kiến vài vụ làm tiền một cách trắng trợn. Không đưa thêm tiền thì họ nhất định không chịu giao con lại còn dọa sẽ đưa lên mặt báo. Đối với bọn tráo trở đó, cách tốt nhứt là dùng luật rừng mới trị được. Tôi đã từng ra tay và kết quả không đến nỗi tồi. – Vụ vung tay như lưỡi dao chém mạnh vào không khí.
Người đàn ông thốt lên:
- Đừng làm vậy! - Tôi không đồng ý việc dùng bạo lực giải quyết vấn đề. Không khéo bị lôi thôi với tòa án thì mệt lắm.
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của người đàn ông, Vụ toét miệng cười để lộ hàm răng đóng bợn:
- Đấy chỉ là hạ sách bất đắc dĩ mà thôi. Để hai vị yên tâm, tui sẽ làm bản cam kết chỉ nhận tiền đúng theo hợp đồng, nếu có gì trục trặc tui sẽ tự lo liệu theo cách riêng của mình. Anh chị là những người có học cứ đụng đến pháp luật là sợ té đái! Đối với những người như tui, luật giang hồ còn cao hơn cả luật của nhà nước!
Người đàn bà nói:
- Vậy thì ta cứ theo cách đó mà làm. Nhưng tôi nói trước, anh không được lôi chúng tôi vô cuộc.
Đoạn người đàn bà thờ dài thườn thượt:
- Cũng vì muốn có một đứa con để nối dõi tông đường mà chúng tôi phải khổ sở như vầy. Cầu trời cho mọi việc diễn ra suôn sẻ.
Người đàn ông vò nát gói thuốc, ném xuống gầm bàn, định gọi nhân viên phục vụ mang gói khác thì bà vợ nói:
- Anh hút ít thôi, ho sù sụ cả đêm mà cứ hút! – Đoạn chị ta nhướng mắt về phía Vụ, nói:- Chú tả chi tiết hình thức cổ có được hôn?
- Tuyệt! Không chê vào đâu được – Vụ trả lời, mắt liếc về phía người đàn ông một cách ngụ ý:- Tóc dài, da trắng như bông bưởi, gương mặt thánh thiện như đức Mẹ ở nhà thờ và đặc biệt vẫn còn là trinh nữ!
- Cổ có thông minh không? – Người vợ hỏi Vụ.
- Tôi không biết, nhưng nhìn mặt mũi cũng sáng láng lắm.
- Anh nói sao, tôi nghe vậy. Phải nhìn tận mặt mới tin. Tôi lo, đẻ ra đứa con mặt mũi tối hù như đêm ba mươi, chắc tôi chết mất.
Vụ coi đồng hồ rồi nói:
- Bây giờ là bảy giờ mười lăm phút. Còn bốn mươi lăm phút nữa mới đến giờ hẹn. Chỗ cô Trang ở là xóm lao động nghèo, toàn là dân ba trợn chuyện nhỏ bằng cây kim cả xóm cũng biết, anh chị không nên quá phô trương dễ bị người ta để ý. Theo tui, hai vị nên ăn mặc dân dã và đi bằng xe taxi sau đó đi bộ vào tránh gây ồn ào, không tốt.
Như Lục Bình Trôi Như Lục Bình Trôi - Khúc Thụy Du