Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Tác giả: Khúc Thụy Du
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 108
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7743 / 28
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24 -
ết tiết học, Hoạt cùng mấy người bạn ngồi trên mấy phiến đá bên cạnh bãi cỏ xanh um, mọi người đang bàn tán sôi nổi về đề tài “ Sự thăng hoa trong quan hệ tình dục”. Một người có vẻ già đời nhứt trong đám nói oang oang:
- Muốn thăng hoa trong tình dục thì trước hết ta phải có kiến thức, có văn hóa trong quan hệ.
- Cái gì? – Hoạt ngạc nhiên thốt lên:- Chuyện ấy mà cũng phải đòi hỏi khắt khe dữ vậy sao?
- Thằng này khờ bỏ mẹ! – Anh chàng sinh viên già nói:- Khi chưa lập gia đình thì tình yêu là quan trọng nhưng đã có gia đình rồi thì tình dục là yếu tố then chốt, bởi vì tình dục là động lực của tình yêu! Một vạn tiếng yêu đầu môi chót lưỡi không bằng một lần lên giường! Tao nói có đúng không tụi bây.
Cả đám gật đầu, vỗ tay như pháo. Người đó nói lách chách văng nước miếng tùm lum:
- Nhưng chuyện trên giường là vấn đề hết sức tế nhị, phải có bài bản hẳn hoi chớ không như anh thợ cày cứ hùng hục như trâu là xong chuyện! Vì thế mới nói là cần phải có kiến thức, có văn hóa. Vậy đó là những gì?
Anh bạn tằng hắng lấy giọng, cố tình dây dưa để mọi người sốt ruột rồi mới tiếp tục câu chuyện:
- Trước hết ta nói về vấn đề văn hóa trong quan hệ tình dục. Ở xứ ta chuyện quan hệ thể xác chỉ được thừa nhận bằng sự ràng buộc pháp lý. Xã hội và luật pháp không thừa nhận mọi hình thức “ xé rào “ nào. Bên Châu Âu thì khác: nếu tôi trân trọng bạn, ngưỡng mộ bạn thì tôi sẵn sàng hiến dâng cho bạn! Trong trường hợp này quan hệ tình dục không đơn thuần gói gọn trong khái niệm tình yêu nữa mà mang ý nghĩa sâu xa hơn, lớn lao hơn..
Một người sốt ruột cắt ngang:
- Ô hay, các ông chồng, bà vợ bên bển không ghen à?
Người đang kể nhíu mày khó chịu, há miệng cười khà:
- Đấy là triết lý sống của họ, ai cũng vậy thì ghen làm gì. Điều đó hay hay dở là do suy nghĩ của mỗi người. Riêng tao, tao ủng hộ triết lý đó.
- Vậy mai mốt vợ anh đi với thằng khác anh có nổi điên hôn? – Anh chàng có mái tóc rất nghệ sĩ lên tiếng.
- Nếu như cô ta đến với gã đàn ông lạ không bằng tình yêu thì có thể chấp nhận được.
- Nói hay! Lúc đó, anh không cầm dao rượt vợ chạy có cờ, tui đi lộn đầu xuống đất!
Hoạt nháy mắt ra hiệu người bạn im lặng để người kia tiếp tục câu chuyện.
- Tạm thời dẹp chuyện này qua một bên, đợi khi khác nói tiếp. Trở lại vấn đề văn hóa, ta phải hiểu như vầy..Đứa nào còn thuốc cho tao một điếu.
Một người xăng xái móc thuốc châm lửa, gắn lên miệng anh ta. Người nói chuyện cười híp mắt. Cái đầu rối nùi không chải liên tục gật gù ra chiều khoái chí:
- Thằng này coi vậy mà chơi được. Để tao truyền đạt một số kinh nghiệm mai mốt ngủ với vợ. Lớ quớ “ trả bài không thuộc “ nó đạp xuống giường! – Người kể chuyện chuyền điếu thuốc cho người khác rồi nói bô bô:
- Các cô, các chàng chúng ta có tật xấu cố hữu là: mỗi khi đi ra đường thì diện rất sang, phấn son rực rỡ, dầu thơm nứt mũi rồi thì giày cao gót, bóp da, quần là, áo lụa... Các chàng thì ăn mặc bảnh bao, sơ mi đóng thùng, giày da đen bóng, tóc tai láng lẩy đến nỗi mấy con ruồi đậu lên là trợt chưn té gãy giò! Nhưng khi lên giường thì hỡi ơi! Nàng xốc xếch như miếng xơ mướp nhún vô thùng sơn, da trắng bợt như người chết đuối! Chàng cũng chẳng hơn gì, quần xà lỏn ống rộng, “ cái sự đời “ lòng thòng đen như mõm chó! Đầu bù tóc rối như ổ quạ. Dòm mà phát ói! Hôi hám, dơ dáy vậy còn hứng thú đâu nữa mà nghĩ đến chuyện ái ân!
Hoạt hỏi:
- Vậy anh phải làm sao?
- Còn làm sao nữa. Trước khi ngủ tao bắt con vợ phải ăn mặc thiệt là hấp dẫn, khêu gợi còn hơn lúc ra đường! Nhìn làm sao phải sướng con mắt! Con mắt mà sướng thì cái khác mới sướng theo!
- Còn đàn ông thì sao?
- Từ từ để tao kể tiếp, chưa chi đã nhảy vô miệng rồi ngồi chễm chệ ở trong trỏng! Dân gian có câu “ tốt khoe xấu che “, nếu anh là người lực lưỡng, cơ bắp thì nên mặc áo thun ba lỗ, quần short..Còn như anh là người hơi khiếm khuyết thì nên mặc quần áo ngủ loại dài vừa thanh lịch vừa hào hoa và có thể xức thêm một chút dầu thơm dành cho nam giới.
- Chà chỉ có “ chuyện đó”, mà coi bộ rắc rối quá! Còn nghệ thuật?
Cả đám gần như nín thở, mắt không rời cặp môi dày thâm sì người kể chuyện.
- Nghệ thuật là ở chỗ, ta phải biết cách làm cho cả hai cùng thăng hoa. Đàn ông chúng ta có cái dở muôn thuở, khi muốn thì muốn cho bằng được, cứ nghiến răng, nghiến lợi trèo trên bụng người ta mà hùng hục như trâu cày! Xong thì lăn đùng ra ngáy như sấm, không biết trời trăng gì nữa, cũng chẳng thèm đoái hoài đến tâm lý, cảm giác của bạn tình như thế nào. Cô nào xui xẻo quơ phải thằng chồng tệ lậu như vậy coi như gởi thân nhầm bến đục!
Đoạn anh ta ngừng nói, cặp mắt láo liên:
- Tạm thời nói tới đây thôi. Bữa nào tụi bây bao chầu nhậu đế Gò Đen với dê bảy món, tao tuốt luốt phần còn lại! – Giọng anh sinh viên già cao vút lên:- Các bạn trẻ hãy hiểu rằng, tình dục là một điều gì đó thiêng liêng hơn thú vui xác thịt tầm thường. Bây giờ phải về nhà tranh thủ nựng bà xã một cái!
Cả bọn cười ồ lên. Cùng đứng dậy tiến ra bãi giữ xe ở gần cổng chính. Hoạt trèo lên xe chưa kịp đạp cần khởi động thì có tiếng kêu khe khẽ phát ra từ phía sau gốc cây bàng:
- Anh Hoạt! Anh Hoạt!
Kêu mấy lần mà Hoạt vẫn không nghe thấy. Người bên cạnh đưa tay vỗ vỗ vai Hoạt mấy cái, vừa nói vừa cười:
- Cái rờ moóc của mày tới kìa!
Hoạt quay lại thấy Huệ, kêu lên:
- Ồ, Huệ!
Huệ có vẻ mắc cỡ, nhìn mọi người rồi cúi mặt xuống, co chưn đá đá mấy viên sõi nhỏ. Hoạt bước tới, hai tay xòe ra. Người bạn cười rung cả đôi vai to bè:
- Chà vừa xong phần lý thuyết là có phương tiện thực hành liền ta, sướng quá ha!
Hoạt nhứ nhứ nắm đấm. Huệ nói:
- Họ nói gì vậy anh?
- Chuyện tào lao hơi đâu bận tâm. Em chờ anh có lâu không?
- Mới tới tức thì! – Thật ra Huệ đã đứng chờ cả tiếng đồng hồ rồi. Sốt ruột quá tính về thì Hoạt xuất hiện.
- Em ăn trưa chưa?
- Chưa! Mà rồi!
Hoạt cười nhe răng. Hai bàn tay dang ra phía trước rồi thu về trước ngực như muốn gom không khí về phía mình:
- Yêu nhau thắm thiết thiếu điều thành vợ thành chồng rồi mà còn bày đặt giữ kẽ! Thôi, mình lại quán cơm đàng kia làm một bụng đi. Anh mà lên cơn đói thì mồ hôi xuất hãn dầm dề.
Huệ đỏ mặt, định nói gì đó lại thôi. Mỗi người dắt một xe đi bộ đến quán cơm “ Sinh Viên“. Mấy người bạn đang ăn cơm, nhìn thấy Hoạt bèn vẫy tay kêu rối rích:
- Vô đây còn chỗ trống nè! Sẵn dịp ra mắt phu nhân của mày luôn thể.
Huệ núp phía sau Hoạt. Đầu móng tay cào cào lưng Hoạt mấy cái:
- Đi chỗ khác thôi anh, đám bạn của anh toàn là quỷ sứ với ma vương!
Hoạt suy nghĩ vài giây rồi quyết định:
- Mình kiếm quán cà phê nào nghĩ chưn đi, đợi vãn vãn thì quay lại ăn cơm.
Huệ gật đầu. Hai người ghé vô quán cà phê cách đó không xa.
Hoạt hỏi Huệ:
- Uống gì? Cà phê đá nghen.
- Thôi, cà phê dễ nổi mụn lắm kêu cho em ly đá chanh.
Huệ cầm cái muỗng cà phê cán dài dầm dầm nước đá một cách hẫng hờ, rồi hỏi:
- Sao chủ nhật anh không ghé để em chờ hoài?
Nói xong, Huệ biết mình hớ mặt đỏ rần.
- Bài vở nhiều quá đi không được – Hoạt cầm ly cà phê nhấp một ngụm lớn, nói rổn rảng:- Anh đang chuẩn bị luận văn tốt nghiệp nên không có thời giờ rảnh.
Huệ muốn nói, chẳng lẽ, anh không dành một ít thời gian cho em sao. Nhưng cô lại nói khác đi:
- Kẹt thì thôi, lúc nào rỗi hãy đến! Em cũng túi bụi.
Hoạt vặn người mấy cái kêu răng rắc. Huệ hớp một ngụm đá chanh rồi tìm cách khươi mào câu chuyện:
- Thất nghiệp ở không buồn quá!
Nói xong, Huệ len lén nhìn Hoạt coi anh có phản ứng gì không. Hoạt nghểnh cổ tỏ ý lắng nghe.
Huệ nói tiếp:
- Em có đứa bạn bị thất nghiệp lên thất nghiệp xuống nằm khoèo cả tháng. Tánh nó xảnh xẹ nên chẳng ai thèm mướn. Vậy mà ma xui quỷ khiến thế nào lại đâm đầu vô cái nghề....Anh có biết nghề gì hôn?
- Gì? – Hoạt nói một cách máy móc, mắt ngó ra con đường nhựa cong cong đang trân mình chịu đựng dưới cái nắng trưa như thiêu như đốt.
Huệ thấy tim đập nhanh, mắt nhìn chăm chăm lên nút ruồi nhỏ béo trên sống mũi Hoạt, nói rõ từng tiếng:
- Khóc mướn!
Hoạt tỉnh bơ, đưa tay gãi gãi đầu rồi ngả lưng vô thành ghế một cách khoan khoái:
- Có gì lạ đâu!
- Anh không thấy kỳ à?
- Sao lại kỳ? Cũng là công việc lương thiện cả mà.
Huệ lén thở phào như vừa trút được gánh nặng. Để chắn ăn cô nói tiếp, giọng trở nên tự tin, rủng rảng hẳn lên:
- Em thấy nó làm sao á! Nước mắt đâu có dư để khóc người dưng, khóc cha khóc mẹ còn chưa đủ nữa là!
- Đói thì đầu gối cũng phải bò! Cô bạn em dù sao còn có lòng tự trọng hơn vạn người khác. Ra đường, anh thấy nhiều cô trẻ đẹp có sức khỏe không tìm kiếm công việc tử tế mà làm lại đâm đầu vô vũ trường làm cave, bán bia ôm, hớt tóc thanh nữ... Gặp phải hạng người đó cho dù có trả tiền tấn anh cũng không chở. Dơ xe!
Huệ mừng ra mặt, định nói, nếu em làm cái nghề đó, anh có đồng ý không? Tuy nhiên cô không đủ can đảm để nói ra. Hoạt bỗng lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô:
- Tuần tới mình đi chơi nghe?
- Anh bận làm luận văn mà! – Giọng Huệ có vẻ hờn mát.
Hoạt cười ha hả, choàng tay qua vai Huệ kéo sát về phía mình. Cô cảm thấy xúc động xiết bao, hạnh phúc xiết bao. Nếu không có bà chủ quán ngồi gần đó thì cô đã ngả vào lòng Họat từ lúc nào. Bao nhiêu điều muốn thổ lộ bỗng nhiên bốc hơi vào không trung.
Như Lục Bình Trôi Như Lục Bình Trôi - Khúc Thụy Du