I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Tác giả: Khúc Thụy Du
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 108
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7743 / 28
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22 -
iếu giựt mình thức giấc lúc năm giờ thiếu hai phút sáng. Sở dĩ Hiếu biết rõ thời gian một cách chính xác là nhờ chiếc đồng hồ treo trên tường đối diện với chỗ nằm. Cảm giác đầu tiên là đầu đau như búa bửa, tay chưn nặng thịch như đeo đá. Hiếu dậy vào giờ này không phải vì những tiếng động xung quanh mà là quen tật. Ngày nào cũng vậy, dù có đi làm hay ở nhà thì cô cũng dậy vào lúc này chính xác như cái đồng hồ. Thậm chí nhiều bữa tăng ca, nửa đêm mới về đến nhà, một giờ sáng mới lên giường thì đúng năm giờ cô cũng thức dậy. Mọi người nói tại số Hiếu bị trời đày!
Khi ngồi bật dậy, Hiếu mới nhận ra trên người không một miếng vải che thân. Cô giựt mình “ ối “ lên một tiếng thảng thốt, đưa mắt ngó quanh và “ ối “ thêm lần nữa. Bà Trần nằm kế bên, cũng trong tư thế lõa lồ, mặt xây vô phía trong. Chiếc mền bông che nửa phần bên dưới. Cặp ngực tròn, nhòn nhọn chảy xuống lòng thòng. Hiếu, mặt tái mét, ngồi sững sờ như tượng, cố ôn lại mọi chuyện đã qua. Và cô không mất nhiều thời gian lắm để nhớ lại tất cả. Ban đầu là....Sau đó cô thiếp đi. Trong mê man cô cảm thấy có ai đó đang đè lên người mình...nhiều lần như vậy cho đến gần sáng. Mùi mồ hôi lạ còn bám trên thân thể, Hiếu bắt lộn mửa. Tại sao lại ra nông nỗi như vầy? Hiếu thầm hỏi và tự nhiên ứa nước mắt. Cô cố dồn nén cho nước mắt chảy vô trong nhưng nó bướng bỉnh không nghe theo sự điều khiển của lý trí, cứ chảy ngược ra ngoài. Ban đầu chỉ là những tiếng khóc thầm, rấm rức, rồi bỗng òa ra..
Bà Trần ngồi dậy, nhếch mông về phía Hiếu, đưa tay tính vuốt tóc cô. Tức thì, Hiếu đứng phắt lên, quăng cái nhìn tóe lửa về phía bà ta:
- Xin hãy để cho tui yên. Chị là một người đàn bà quái thai!
Bà Trần hơi sửng sốt trước sự phản ứng dữ dội của Hiếu, vẻ mặt cau lại, đôi mắt như hai cây đinh cắm ngập vào bầu vú săn chắc phập phồng theo từng nhịp thở. Hiếu quơ lấy quần áo định mặc vô thì bà Trần bất ngờ nhào tới, giằng lấy, liệng xuống đất.
- Buông tui ra!
- Không buông!
Bà Trần cầm vai Hiếu lắc mạnh. Hai ánh mắt cọ quẹt vào nhau. Nẩy lửa. Đôi mắt của bà Trần vừa man dại vừa ẩn chứa quyền lực của con cọp cái. Hiếu hoảng sợ như con chó hửi phải nước đái cọp. Cô cụp mắt xuống, nói vừa đủ nghe:
- Tại sao chị lại làm như vậy?
Thấy “ đối phương “ đã lép vế, bà Trần dấn thêm một bước: đưa đôi bàn tay có những ngón dài hơi nhọn vuốt ve khắp cơ thể Hiếu. Hiếu bắt rùng mình ớn lạnh, muốn phảng kháng nhưng lại buông tay bất lực. Được đàng chân, lâng đàng đầu bà ta ôm cô thật chặt và hôn túi bụi khắp cơ thể. Giọng nói bị rè đi:
- Bởi vì tôi yêu em! Em có biết không?
- Đừng chị Trần – Hiếu nói yếu ớt.
Chẳng nói chẳng rằng, bà Trần vật ngã Hiếu xuống giường, vừa hôn vừa rờ rẫm. Cái lưỡi mềm rũn lướt nhanh trên cơ thể...Cô thở hổn hển, mắt đờ đi…Chừng vài phút sau cảm giác ghê tởm chuyển sang cảm giác đê mê và đôi tay ghì chặt bà Trần một cách vô thức lúc nào không hay....
oOo
Trên đường đưa Hiếu về nhà bà Trần tạt vô shop thời trang mua cho cô bộ quần áo mà theo cách nói của cô bán hàng là mẫu mới nhứt được cập nhật theo catalo. Hiếu từ chối không cầm. Bà Trần ra hiệu cho cô nhân viên lấy xuống cho vô bịch nylon, rồi ấn vào tay Hiếu:
- Em phải lấy! Không thôi, tôi giận đó. Tôi giàu lắm. Em không biết tôi giàu như thế nào đâu, chút quà mọn có thấm gì.
Bà Trần nhìn Hiếu tình tứ rồi đề nghị:
- Mình kiếm chút gì cho vô bụng đi, tôi thấy đói cồn cào!
- Thôi, để em về. Mấy đứa ở nhà chắc đang trông đứng trông ngồi.
Bà Trần vùng vằng tỏ vẻ không vui, liếc xéo một cái thiệt mạnh tưởng chừng văng cả con ngươi:
- Trước hết phải sống vì mình rồi mới tới người khác! Thân mình còn lo chưa xong, hơi đâu mệt óc lo cho thiên hạ. Bọn tiểu yêu ấy là cái thá gì mà em phải bận lòng dữ vậy?
Hiếu cương quyết từ chối, bà Trần đành miễn cưỡng chiều theo. Khi cách nhà gần trăm mét, Hiếu biểu dừng lại. Cô không muốn mọi người biết mối quan hệ tréo ngoe của mình với bà Trần.
- Em về đây!
Bà Trần đưa tay đặt lên môi hôn “ chóc “ một cái rồi vụt về phía Hiếu:
- Nhớ gọi điện cho tôi nhá, tôi chờ.
Hiếu không trả lời, cắm đầu bước đi như chạy. Cô cảm thấy khó xử với món quà trên tay. Vừa bước tới cửa đã thấy Nhành và Ngân đang đợi sẵn. Nhành lẹ miệng:
- Dữ hôn, đi đâu cả ngày hôm qua đến giờ? Công chuyện nhà dăng dăng, vậy mà bà trốn đâu mất biệt, bây giờ mới thấy lú mặt - Vừa nói Nhành nhanh tay giựt cái túi trên tay Hiếu, mở ra coi, rồi trầm trồ:
- Ái chà hàng hiệu! Cả triệu đồng chớ chẳng chơi.
Hiếu không nói gì, đi một nước vô nhà tắm. Nhành vẫn không buông tha:
- Đích thị là chị đi ngủ với trai rồi nó trả công bằng thứ này rồi, có đúng không?
Hiếu kêu Ngân đóng cầu dao máy bơm, nói vọng ra:
- Mày đừng có mà nói sàm! Hổng lẽ tao bệ rạc như vậy.
Nhành đưa bộ đồ cho Ngân. Ngân ướm thử rồi khen xuýt khen xoa:
- Đẹp quá ha! Của chị Hiếu mà em mặc vừa y!
Hiếu nói vọng ra:
- Nếu thích thì cứ lấy mà xài, tao tròng bộ cánh đó lên mình thì khác gì thím Tư Ếch đi Sài Gòn!
- Nói vậy thôi, chớ làm sao em dám hỗn.
Nhành bước lại nhà tắm, đập cửa rầm rầm:
- Nói thiệt đi, đi đâu từ hôm qua tới giờ?
- Con quỷ này, mày điều tra tao đó hả? Tao ghé thăm đồng hương rồi ngủ luôn ở đó, được chưa?
- Tui không tin, bạn bè của chị bao nhiêu người tui có danh sách hẳn hòi. Vậy chị ghé con Thỏa hay con Lành?
Hiếu im lặng, giội nước ào ào. Trong nhà này Hiếu chỉ ngán mỗi Nhành, mấy đứa kia thì nói sao làm vậy không dám cãi. Vừa kỳ cọ Hiếu vừa lo không biết phải đối phó với Nhành như thế nào. Con chằn ăn trăn quấn đó giỡn nhây như đỉa!
- Sao không trả lời vậy. Đứa nào?
Hiếu bực mình, đáp:
- Đứa nào. Thây kệ tao, mắc mớ gì mày mà hỏi đon hỏi ren!
Nhành bật cười khanh khách, ngửng cổ lên gác kêu lớn:
- Huệ ơi xuống đây nghe chị Hiếu kể chuyện ngủ với trai nè.
Huệ nhảy liền một lúc hai bậc thang:
- Vậy hả! Chị Hiếu lén ăn trái cấm mà giấu kín như bưng không cho em út biết hén! Trái cấm chua ngọt như thế nào, chị cho em một quả!
Hiếu đẩy cửa bước ra, nước từ trên tóc chảy ròng ròng xuống vai áo.
- Đâu mà. Tụi bây bị con Nhành cho ăn cháo lú mất rồi! Xích ra cho tao đi.
Nhành nói:
- Ở với chị mấy năm, tui còn lạ gì tánh chị nữa. Nói thiệt đi!
Ba con yêu nhền nhện quây lấy Hiếu thay nhau cật vấn. Hiếu cãi ong óng. Bỗng Huệ vỗ đùi đét một cái, reo lên:
- Em biết rồi, chị đi chơi với bà Trần có đúng hôn?
Hiếu biến sắc, đứa con ranh con lộn này coi vậy mà tinh ý, chưa kịp phản ứng thì Nhành tiếp lời:
- Bả là dân “ ô môi “ thứ thiệt, chị mà theo bả thì cũng thành “ ô môi “ tuốt!
Hiếu, mặt biến sắc không biết phải ăn nói làm sao bỗng trên gác có tiếng giậm chưn thình thịch, tiếp theo là tiếng la ú ớ của Trang, nhân cơ hội Hiếu bèn lảng sang chuyện khác, cô đưa mắt hỏi Ngân. Ngân trả lời:
- Trang bị nóng hầm hầm, nằm ngay đơ cán cuốc từ đêm qua tới giờ. Em tính đưa đi nhà thương nhưng mọi người cứ lần chần.
Cuộc “ điều tra “ tạm kết thúc. Mọi người chen lấn nhau, chạy sầm sập lên gác. Chỉ có một đêm mà Trang khác đi nhiều, gương mặt hốc hác trơ xương, đôi mắt trõm lơ, cặp môi nhợt nhạt, khô cong tróc thành từng miếng vảy, miệng há ra thở từng hơi mệt nhọc tựa như cá mắc cạn đớp không khí. Thấy mọi người bước lên, khóe mắt cô lấp lánh hai giọt nước.
Hiếu rờ trán Trang, giựt mình la lên:
- Sao nóng quá vậy! Tụi bây đã cho nó uống thuốc gì chưa?
Ngân gật đầu, nói đã cho Trang uống mấy viên acemol. Bây giờ đã đỡ hơn chớ hồi khuya nóng như lò lửa. Hiếu nhìn Trang lo lắng, nói:
- Tụi bây lấy khăn thấm nước, đắp lên trán nó đặng hạ nhiệt. Nó bịnh như vầy mà chẳng đứa nào thèm ngó ngàng gì ráo.
Tức quá, Huệ gân cổ cãi lẫy:
- Chị nói! Em đã thức cả đêm trầy trật với nó, cả chị Nhành và Ngân cũng vậy, có ai ngủ nghê gì được đâu! Ba chớp ba nháng, vừa về tới nhà đã la um sùm trời đất!
Hiếu kề tai Trang nói nhỏ:
- Trang ơi, mày thấy trong người như thế nào, có cần phải đi nhà thương hôn. Sao lại lắc đầu? – Đoạn Hiếu ngước mắt lên nhìn mọi người, hỏi:- Có nấu cháo cho nó chưa?
- Rồi – Huệ đáp cụt ngủn:- Em nấu sẵn nồi cháo trắng đầy nhóc mà nó không thèm ăn. Con nhỏ này bịnh hoạn sao mà khó tánh quá trời không ai chiều nổi!
- Cháo trắng làm sao nuốt trôi, – Hiếu ra lịnh:- Ra chợ mua vài ngàn thịt, xin thêm mấy cọng hành. Nhớ nêm lạt lạt và cho mấy một nhúm tiêu cay cay đặng giải cảm.
Trang muốn ngồi dậy nhưng còn yếu quá không thể tự làm một mình được. Huệ đỡ cô lên, đặt sau lưng chiếc gối cho êm. Nhành hỏi:
- Về quê thế nào rồi, Trang?
Trang ngồi thừ như người mất hồn, cặp môi mấp máy không sao bật thành tiếng. Lúc sau, cô nói bằng giọng lạ hoắc của một người khác:
- Chết rồi! Chết rồi!
- Má chết rồi hả? – Cả đám giựt mình la lên lạc giọng.
- Không. Em chết!
Mọi người nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm. Nói năng kiểu này có ngày bể tim chết thiệt chớ chẳng chơi!
Huệ lấy khăn ướt lau trán Trang, nói:
- Nó bị sảng rồi, còn sống nhăn răng mà nói chết.
Trang lắc đầu, đôi mắt vô hồn nhìn mà không thấy gì:
- Sống mà như người đã chết!
Đoạn Trang nắm tay Hiếu nói lào phào:
- Chị ơi, con người ta sống cần nhứt là cái gì hả chị?
Hiếu chưa hiểu hết ý tứ, thì Huệ đã vọt miệng nói liền:
- Tức nhiên là tình yêu rồi! Có vậy cũng hỏi đố!
Trang khẽ gật đầu:
- Vậy khi tình yêu đã chết rồi thì cuộc sống còn nghĩa lý gì, hả các chị?
Hiếu nói:
- Tụi bây chỉ quan trọng hóa vấn đề. Tao có yêu ai đâu mà vẫn sống phây phây! Yêu cha yêu mẹ còn không đủ thì lấy đâu tình cảm thừa thãi mà ban cho kẻ khác! Ứ hự! Lo trang trải nợ đời muốn sút quần, rớ thêm món nợ tình chi thêm cực!
Nhành đảo mắt nhìn mọi người, nói:
- Có khi phải đưa con Trang vô nhà thương gấp, nó nói toàn là những điều nhảm nhí, bậy bạ, cái gì mà yêu đương với chết chóc chớ! Thằng Thật còn trờ trờ ra đó, ngày nào nó cũng ghé đây, ngồi tới tận khuya thiếu điều muốn mọc rễ trên nền xi măng!
Huệ nói góp vô cho có tụ:
- Phải đó! Hễ mở miệng ra là ảnh nhắc tới mày. Bản tánh đàn ông vốn luôn biết kiềm chế, thương người ta đứt đuôi con nòng nọc cũng cố ngậm miệng để chứng tỏ cái nam nhi, ảnh thì cứ tuốt tuồn tuột, người như vậy không phải dễ kiếm đâu, nghen! – Đoạn Huệ dòm ra cửa:- Thế nào lát nữa ảnh cũng vác mặt tới cho mà coi!
Trang, mặt bí sị, nói trong nấc nghẹn:
- Em nói chuyện trong lúc đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, các chị hãy tin em. Em đã quyết định chia tay với ảnh rồi!
- Hả! – Mọi người đồng thanh thốt lên. Riêng Huệ không kiềm nén được, nắm vai Trang lắc thật mạnh:
- Mày nói cái gì vậy, con điên? Tao còn đang tính làm đám cưới một lượt với mày vừa vui vừa đỡ tốn. Vậy mà bây giờ mày lại...- Huệ xoe hai bàn tay ra phía trước tỏ vẻ bất lực:- Bộ ở nhà cấm cản mày hả?
- Không ai cấm tui hết. Tất cả là do tui tự quyết định.
Nhành dòm thẳng vào mắt Trang, nghiêm giọng nói:
- Có gì khuất tất đàng sau chuyện này phải hôn? Mày nói thẳng ra để mọi người còn biết đường mà liệu tính, chuyện to tát tới đâu còn giải quyết được nữa là. Bi quan, tuyệt vọng chỉ làm làm thêm rối beng mà thôi.
- Nói đi! Tao sốt ruột quá! – Hiếu nói.
- Em không thể nói được!
Huệ chĩa mỏ vô:
- Có chuyện gì buồn phiền nói ra cho mọi người biết đặng cùng khóc cho vui!
Ngân bật cười bởi cách ví von của Huệ, “ khóc cho vui “ là nghĩa làm sao?
Trang lắc đầu, nhắm mắt lại ra hiệu kết thúc cuộc nói chuyện.
Hiếu nhìn Trang rồi quyết định:
- Con Trang còn đang mệt, đợi khi khác hẳn tính, bây giờ hãy để nó nghĩ ngơi.
Mọi người lục thục kéo xuống từng dưới. Riêng Huệ cố nấn ná lợi, cố ý đợi một lời giải thích của Trang. Nhưng chưa kịp hỏi thì Hiếu đã đứng bên cạnh, nắm tay lôi xuống:
- Đừng ép nó tội nghiệp, xuống phụ tao nấu cơm.
Đợi mọi người khuất dạng, Trang ngồi dậy, hai tay ôm mặt khóc nức nở. Sợ tiếng khóc phát ra thành tiếng cô đặt nắm tay vào miệng, cắn chặt lại, cô cắn chặt đến nỗi các ngón tay rướm máu.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Ngân mang cháo lên cho Trang. Nghe tiếng chưn người bước lên cầu thang Trang nín khóc, nằm xuống, kéo mền trùm đầu. Ngân một tay cầm chén cháo, tay kia vỗ vỗ lên người Trang mấy cái:
- Dậy ăn chút cháo đi Trang!
Trang im lặng, không động đậy. Ngân ngồi xếp bằng bên cạnh, nói:
- Thôi mà, làm bộ hoài. Giờ này mà ngủ nghê cái gì? Ăn chút cháo đi cô nương, không ăn uống gì thì làm sao hết bịnh?
Kêu hoài không được, Ngân bất lực mang chén cháo đi trở xuống.
Nhành xăn tay áo lên, nói:
- Để tao! Con nhỏ này không dùng bạo lực là không xong.
Nhành chạy lên, giựt tung mền chiếu, dựng Trang ngồi dậy, đặt chén cháo trước mặt:
- Có ăn hay không trả lời cho một tiếng!
Trang lắc đầu, nói phều phào:
- Em không muốn ăn chỉ muốn chết!
- Muốn chết thì ra đường mà chết! Cái nhà này xui tận mạng rồi, rước thêm cái thây ma chết sình nữa làm sao ngóc đầu lên nổi?
- Em đang khổ tâm mà chị còn không thương em!
- Tao thương mình chưa đủ nói chi thương người khác! Mày có chịu ăn không hay là đợi tao biểu tụi nó đè xuống đổ vô miệng? Huệ, Ngân đâu?
- Thôi để em ăn.
Nhành day mặt sang chỗ khác cười thầm:
- Con Huệ coi chừng nó, nếu nó không giải quyết hết chén cháo thì nói cho tao biết để tao còn tính.
Mọi người trở xuống. Huệ múc từng muỗng cháo bón cho Trang:
- Ăn đi mày. Chị Hiếu phải lặn lội ra chợ mua mấy ngàn đồng thịt nấu cháo, mày mà không ăn là phụ lòng chỉ đó - Cháo mới nấu, còn nóng, Huệ đưa miệng thổi phù phù:- Chà, thơm quá! Giá như tao cũng bị bịnh để được ăn cháo thịt bằm.
Mọi khi Huệ thường hay bắt nạt Trang, việc gì cũng đùn đẩy cho Trang làm. Vậy mà hôm nay lại cư xử tốt với Trang quá sá, thế nào ông trời cũng mưa lụt mưa lội cho mà coi.
- Sao chị tốt với tui quá vậy?
- Tốt gì tao. Trong nhà này tao đứng hàng áp chót. Mày bị bịnh tao không có ai để ăn hiếp. Nè, tao hỏi thiệt. Có chuyện gì buồn, nói tao nghe có được không?
Trang lắc đầu. Huệ lộ vẻ thất vọng, lấy cái khăn ướt lau trán Trang.
- Mày không nói thì thôi, nhưng phải hứa với tao là cho dù gặp bất cứ chuyện gì cũng không được hành động thiếu suy nghĩ, nghe chưa?
Trang gật đầu, nằm xuống. Huệ nằm xuống bên cạnh. Sức nhớ ra một chuyện, Trang nói:
- Chừng nào anh Thật có tới, chị nhớ nói là tui chưa lên, nghen.
- Sao vậy? – Huệ ngỏm dậy, lấy tay gạt cái mền trên người Trang sang một bên, đang sốt mà đắp mền là không tốt:- Ngày nào ảnh cũng tới chờ chực, trông thiệt tội, trốn tránh không phải là cách hay.
Trang gật đầu rồi thở dài:
- Tui biết, nhưng không thể nào làm khác được. Rồi lần lần ảnh cũng hiểu ra thôi.
- Dễ gì! Khi khổng khi không bị người yêu phụ rẫy làm sao mà chịu nổi. Ít ra cũng phải biết nguyên cớ làm sao mới được chớ. Tao dám cá với mày, nếu mày không giải thích ngọn ngành anh Thật sẽ không bao giờ chịu để yên đâu, không đúng, tao làm con chó sủa gâu gâu!
Huệ ngồi xoải chưn, đôi tay cử động một cách vô thức, gương mặt hiện rõ sự băn khoăn, lo lắng:
- Thà cứ như chị Hiếu, Chị Nhành không vướng bận chuyện yêu đương trai gái lại hóa ra hay! Mấy chỉ sống nhởn nhơ, thong dong tự tại chẳng phải bận tâm lo nghĩ gì, chớ một khi đã vướng vô vòng tình ái rồi thì khổ lắm! Biết là khổ mà vẫn cứ đâm đầu vô vậy mới kỳ. Tình yêu giống như á phiện, chỉ cần thử một lần là ghiền, hễ thiếu nó là người cứ sặc sừ như kẻ mất hồn, sống mà như người đã chết!
Không ngờ những lời vô tình của Huệ khiến Trang càng thêm tủi thân, cô lấy khăn lau nước mắt. Nỗi khổ của Trang như thỏi nam châm hút chặt Huệ vào lực từ trường. Huệ cũng buồn lây.
Dưới nhà. Mấy chiếc xe đạp được đem ra dựng ngoài sân để lấy chỗ trống, tất nhiên đã được khóa lại cẩn thận. Dạo này đám thanh niên xì ke cứ lảng vảng trong xóm, hễ thấy sơ hở là ra tay. Tuần rồi nhà Tư Thắng dựng chiếc xe đạp quay ra quay vô có mấy phút thì mất! Chủ nhà tức giận chửi cả buổi. Bực mình ở chỗ, kẻ cắp đã cao chạy xa bay chỉ người lương thiện là phải chịu tra tấn cái lỗ tai! Nhành nhắm mắt, nằm quay mặt vô vách như đang ngủ. Hiếu nằm bên cạnh, mắt dán lên trần nhà, suy nghĩ lung tung. Ngân lấy sách tiếng Anh ngồi tựa lưng vào tường lẩm nhẩm như đọc kinh.
Hiếu nói:
- Trời đất! Lúc này mà còn tâm trí nghĩ tới việc học hành, tao phục mày quá sá quà sa!
- Dạ, ở không cũng hổng biết làm gì, biết thêm kiến thức không bổ bề ngang cũng bổ bề dọc!
Hiếu gật đầu:
- Nói cũng phải! Mày giỏi thiệt đó. Nhắc tới chuyện học hành là tao nổi da gà. Đầu óc tao bây giờ chỉ nghĩ tới tiền và tiền, ngoài ra chẳng còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác. Này, ngồi học nhớ dòm chừng mấy chiếc xe. Ở thành phố mà không có nó chẳng khác nào bị chặt mất cặp giò! – Sực nhớ chuyện chiếc xe đạp, Hiếu hỏi Ngân:- Chiếc xe sửa hết bao nhiêu tiền? Chắc cũng bộn, cái của nợ đó, bỏ thì thương, vương thì tội. Học đi. Tao ngủ đây.
Nói xong, Hiếu nhắm mắt lại làm bộ như ngủ để khỏi bị ai quấy rầy. Hiếu muốn thảnh thơi đầu óc nghĩ tới chuyện khác. Hiếu nhớ đến bà Trần, nhớ đến những cử chỉ vuốt ve, mơn trớn, nhớ đến cảm giác vừa sợ hãi, vừa kinh tởm lại vừa đê mê...Hiếu tự thú nhận với mình, cô đã từng thèm yêu và thèm được yêu. Đã bao lần trong những giấc ngủ lưng chừng nửa tỉnh nửa mê, cô phác họa chân dung người yêu của cô là chàng trai có thân hình cao lớn, vạm vỡ, gương mặt đẹp như những bức tượng cổ Hy Lạp, tất nhiên, người đó phải có cái tên thật đẹp và chiều chuộng cô hết mực! Cô và người đó sẽ có một ngôi nhà rộng rãi và đàn con lóc nhóc. Hiếu đã ấp ủ những giấc mơ đẹp đẽ, hạnh phúc ngọt ngào trong triền miên huyễn hoặc giữa cuộc đời thật đắng cay tê đầu lưỡi, nợ đời nặng gánh âu lo như ngọn núi lớn đè trĩu đôi vai. Năm tháng đi qua, Hiếu đã bắt đầu già và những giấc mơ cũng bắt đầu quắt lại...Cô chỉ mong một người đàn ông đứng tuổi, điềm đạm, có một vài tật xấu cũng được miễn sao người đó yêu thương cô, sống có trách nhiệm là đủ lắm rồi.. Những lúc trần truồng trước tấm kiếng hoen ố trong nhà tắm, cô đau đớn nhận ra rằng mình đã già rồi, già thiệt rồi! Những nếp nhăn xuất hiện ngày càng nhiều hơn ở đuôi mắt, ở khóe miệng và cặp ngực tròn căng ngày nào đã bắt đầu chảy xệ. Trên gương mặt chưa từng được hôn đã lấm tấm tàn nhang. Có người đã từng nói, tạo hóa sanh ra đàn bà để thuộc về đàn ông, nếu không, chỉ đơn thuần là sinh linh giống cái! Vậy mà cô chẳng thuộc về ai cả! Không thuộc về ai! Cô đã cắn răng, giấu chặt nỗi đau vào lòng, bám víu vào những niềm vui giả tạo để có cớ mà tin mà yêu cuộc đời này! Có lúc giận đời quá, Hiếu muốn gào lên, đàn ông trên thế gian biến đâu hết rồi! Các người có biết sự tồn tại của sinh linh nhỏ bé này hôn? Bề ngoài, Hiếu tỏ ra dửng dưng, sắt đá. Nhưng có ai biết nỗi cô đơn như khối u ác tính đã bắt đầu di căn. Hiếu không thể ngờ và không bao giờ nghĩ rằng người đầu tiên chạm vào thân thể của cô lại là một người đồng giới! Chuyện sinh hoạt tình dục đồng giới xảy ra hà rằm. Đó là những cô gái lớn tuổi, lỡ thời. Trong số họ có những cô rất đẹp, rất dễ thương nhưng vì hoàn cảnh, vì áp lực công việc mà đành cam phận gái già! Không có đàn ông để yêu, để được vuốt ve, chiều chuộng, họ quay sang yêu lẫn nhau! Đến nỗi có nhiều cặp còn mướn nhà sống chung rồi cũng “ anh anh, em em “ như vợ chồng thật sự! Hiếu cho đó là trò tồi bại, một sự tha hóa nhân cách, quặt quẹo tâm hồn. Vậy mà hôm nay cô lại trở thành người trong cuộc! Hiếu miên man nghĩ ngợi, không biết khi người đàn ông chạm vào cơ thể, cô có cảm giác như thế nào? Có giống như cô đã từng với bà Trần không?
Ngân không thể nào tập trung học bài được, những ý nghĩ lộn xộn, rối nùi như mớ bùng nhùng cứ bám lấy tâm trí cô. Ngân lại nhớ về ba, người đàn ông có gương mặt khắc khổ mà niềm vui hay nỗi buồn không làm nét mặt ông khác đi. Hôm nhận được tin con gái thi đậu đại học, ông vẫn giữ nét mặt điềm nhiên cố hữu, uống liền ba chung rượu. Cô có vẻ phật ý, hỏi:
- Con thi đậu sao ba tỉnh bơ vậy?
- Ba rất vui, nhưng cái vui của ba nằm ở đây nè! – Ông đưa tay vỗ vỗ bụng.
Ngân không vui, nghĩ rằng ba không thiệt lòng, con cái học hành thành đạt mà ba cứ tỉnh như không. Đến khi má chết, ba vẫn thế, uống ba chung rượu. Lần này cô không nhịn được nữa, cục giận chạy lên tới cần cổ. Cô nói mà mắt rươm rướm:
- Má chết mà ba tỉnh rụi vậy, ba?
Ba ngồi thừ một lúc. Gương mặt hằn sâu những rãnh cày ngang dọc, rồi nói:
- Ba đau lắm con à! Nhưng nỗi đau ba cất ở chỗ này! – Rồi ba lại vỗ vỗ bụng.
Lần này thì Ngân tin ba. Cô cứ thắc mắc, tại sao người ta lại phải dồn nén cảm xúc như thế làm gì cho khổ cái thân? Con chó thấy chủ về còn biết vẫy đuôi mừng rỡ, chủ chết nó còn biết buồn chẳng thiết gì ăn uống nữa là..
Ba nói ồ ồ trong cuống họng:
- Trước khi về ở với má con, ba đã có một thời gian dài làm nghề tắm rửa xác chết ở nhà thương. Đa số những người chết trẻ trước khi an táng phải qua mổ xẻ để giám định tử thi. Sau khi các bác sĩ làm xong công việc, họ bỏ mặc cái xác lòi ruột gan lòng thòng trên bàn mổ rồi đi đánh cờ. Trước tiên ba phải đưa “ bộ đồ lòng “ trở về chỗ cũ rồi tắm xác chết bằng rượu trắng loại nặng độ, rồi mặc quần áo, rồi chuyển cho thân nhân. Hồi đó, ba là chàng trai đa sầu, đa cảm hễ thấy xác chết là mủi lòng khóc sụt sùi, chẳng làm được việc gì. Có người nói thẳng vô mặt ba, làm cái nghề này mà giống nghệ sĩ cải lương thì tốt nhứt là về nhà ôm đít vợ đi. Đồ đồng bóng!
Nhà ba nghèo lắm nên cực chẳng đã phải víu theo để kiếm cái ăn cái bận riết rồi quen, lâu ngày mấy sợi dây thần kinh cảm xúc đã bị teo hết rồi! Con phải hiểu cho ba.
Ngân nhớ đến Trân, đứa em gái lúc nào cũng sẵn sàng kiếm chuyện gây gổ với cô. Trân không thích Ngân từ khi nhận thức được rằng, mình không thông minh, xinh đẹp bằng chị. Lúc còn sống má Ngân thường nói nửa thiệt, nửa chơi:
- Con Ngân phải thương em nhiều hơn vì nó nhường hết cái đẹp, cái khôn cho mày.
Nghe vậy, Trân mỗi lúc càng quá quắt. Trong nhà có việc gì đều sanh nạnh với Ngân. Hễ cô lên tiếng thì Trân lại nói trăm lần như một:
- Chỉ có mấy chuyện lụn vụn chưa chi đã kể công! Tui nhường hết cái khôn, cái đẹp cho bà, sao bà không nói!
Chị em với nhau mà lúc nào Trân cũng “ bà với tui “ chẳng có cảm tình gì hết. Vậy mà hôm ra bến xe Trân đã kêu Ngân là chị xưng em ngọt xớt, nghĩ cũng thương thương. Ngân băn khoăn, làm biếng như Trân không biết có lo được cơm ngày hai bữa không.
Ngân nhớ đến má, người đàn bà có dáng đi “ nghèo ba năm “ đầu luôn chúi về phía trước. Áo vạt thấp, vạt cao. Quần ống dài, ống cụt. Gia đình bên ngoại tuy không giàu nứt vách nhưng cũng có của ăn, của để. Lấy ba, má trở thành đứa con bị từ chối. Chẳng trách được, không có cha mẹ nào lại đồng ý gả con cho một người
nghèo trớt mồng tơi, quanh năm suốt tháng gắn chặt với mấy cái xác chết chương, chết sình! Giá như má lựa người đàn ông khác thì đời má đâu đến nỗi đắng cay, khổ cực như vầy.
Có lần Ngân nói cà rỡn:
- Đàn ông tốt thiếu gì, má không lựa ai lại nhằm ba mà lấy?
Má không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi lợi:
- Nếu tao lấy ông khác thì làm sao có mày?
Ờ há, nếu má lấy người khác thì làm sao có mình – Ngân nhủ thầm và cám ơn số phận đã ràng buộc hai người với nhau để thế gian này xuất hiện thêm ba con người; anh Hai, cô và Trân.
Bị gia đình ruồng rẫy, má cô phải sống khổ. Ba cô ân hận lắm, nhiều đêm gác tay lên trán nghĩ cách làm giàu. Ba nghĩ hoài không ra mà cảnh nhà càng thiếu trước hụt sau. Bữa cơm nào cũng chỉ toàn mấy con cá tạp bé xíu vớt ngoài ruộng. Cô dặn lòng, phải học thiệt giỏi, kiếm thiệt nhiều tiền để giúp má an hưởng tuổi già. Nhưng Ngân chưa làm được gì cho má thì má đã ra người thiên cổ! Má bị bệnh ung thư bao tử. Biết, nhưng má lại giấu vì không muốn mọi người lo lắng, chạy vạy nợ nần. Khi biết mình sắp chết, má kêu ba lại trăn trối:
- Tui lấy ông bị gia đình xa lánh, lại phải sống trong cảnh thiếu trước hụt sau nhưng tui chẳng ân hận gì hết! Nếu có kiếp sau, tui cũng nhứt định kiếm ông mà lấy làm chồng. Ông là người tốt, không có thói hư tật xấu như người khác, lại thương yêu vợ con hết mực, vậy đâu có gì khiến tui phải nuối tiếc. Tui đi trước. Ông ở lại cố chăm sóc các con cho chu đáo.
Rồi má cầm tay Ngân, dặn dò:
- Nhà mình chỉ có con là học hành tới nơi tới chốn. Hãy cố gắng đeo đuổi đến cùng, bất kỳ trong hoàn cảnh nào cũng không được bỏ học giữa chừng. Người giàu mà thiếu chữ cũng bị người ta khinh dễ, con có biết không?
- Dạ biết.
- Vậy con hãy hứa với má một tiếng đi.
- Con hứa. Má đừng bỏ con! – Ngân khóc ngất.
Đám ma má đúng vào tháng mưa nước ngập đầy ruộng. Quan tài hạ xuống huyệt nổi lềnh bềnh như cái phao. Người ta phải dùng sào ghì xuống rồi lấp đất lên. Ngân xỉu lên xỉu xuống. Cả đời má sống khổ, đến lúc chết cũng chẳng được yên thân!
Từ khi má chết, ba già đi mỗi ngày. Ba thường ngồi đẫn đờ cả buổi trước di ảnh má. Tuyến nước mắt mấy chục năm không xài tới bắt đầu hoạt động, ba khóc bù cho những năm tháng chưa từng được khóc.
...Hết nghĩ đến mọi người, Ngân lại nghĩ về mình, về những ngày sắp tới. Ngày mai cô sẽ đến bệnh viện để bán những giọt máu đầu tiên. Má cô đã từng dặn, xương thịt, máu huyết là do cha mẹ sinh thành, dưỡng dục mà có, vì thế phải biết quý trọng nó. Nhưng trong hoàn cảnh này, cô không có sự lựa chọn nào khác. Có tiền, Ngân sẽ xây xở tạm vài ngày nữa để yên tâm tìm việc.
Nằm trên gác nghe tiếng xe gắn máy bon bon vô hẻm, Huệ lật đật nghểnh cổ nhìn ra, trong bụng đánh lô tô, cứ đinh ninh là Hoạt đến. Khi nhận ra người ấy là Thật, cô xụi lơ như gà mắc mưa, đưa tay khều khều Trang đang mở mắt thao láo ngó lên trần nhà.
- Một nửa của mày tới kìa!
Trang ghé mặt nhìn ra rồi nói quýnh:
- Chị xuống nói giùm tui đi!
Huệ bước xuôi xị xuống gác, vừa lúc Thật xăm xăm bước vô. Vẫn bộ đồ ka ki cũ xì, đôi dép mủ sứt quay vàng ệch. Huệ dòm xuống mấy đầu ngón chưn bụi bặm của Thật, cất tiếng ghẹo:
- Ái chà, anh Thật bữa nay ăn mặc bảnh tẻn quá ta! Lại có xe Honda nữa à nghen!
Thật xòe hai bàn tay ra phía trước lên tiếng thanh minh thanh nga:
- Từ chỗ làm tới thẳng đây luôn nên chưa kịp tắm rửa, thay đồ. Còn chiếc xe này tôi mượn của thằng bạn. Nó ra điều kiện đi đâu thì đi nhưng khi trả xe là phải đầy bình xăng. Cái thằng coi vậy xài không vô! Bạn bè mà lúc nào cũng tính toán thiệt hơn!
Đoạn Thật cầm xâu chìa khóa lắc lắc mấy cái:- Trang về chưa, Huệ?
Ngân định lên tiếng thì Huệ đã nháy mắt ra hiệu:
- Chưa, chắc bà già bịnh nặng, nó phải rốn lại lâu lâu.
Thật, mặt mày ỉu xì ỉu xịt dợm chưn tính quay trở ra. Vô tình cúi xuống đất thì nhận ra ngay đôi dép lào có quay màu hồng nằm lăn lóc trước cửa, bèn ngửng đầu lên nói chắc như bắp rang:
- Trang đang ở đây, sao mấy người lại giấu?
Huệ giả bộ làm mặt giận:
- Đã nói nó chưa lên mà, còn bày đặt chặn đầu, chặn đuôi làm gì.
Thật chẳng nói chẳng rằng, cúi xuống lượm đôi dép lên, chìa ra trước mặt Huệ:
- Bằng chứng đây!
Ngân nhìn Huệ, cả hai cười rúc rích. Đúng là giấu đầu, lòi đuôi, Huệ nghĩ thầm rồi trớ đi:
- Nó bị bịnh còn mệt, khi khác hãy ghé!
Không ngờ Thật càng lo hơn, anh cứ khăng khăng gặp Trang cho kỳ được:
- Em bị bịnh gì vậy? Để anh lên coi thử, thuốc thang gì chưa?- Thật nghểnh cổ nhìn lên gác nói như la.
Nói rồi, Thật dợm chạy lên gác thì Huệ đưa tay cản lại:
- Không được lên, ở trển treo đầy đồ lót phụ nữ lên sao tiện. Đã nói về đi sao mà cứ dai như đỉa, hổng biết!
- Nếu hôm nay không gặp được Trang, nhứt định tôi không rời khỏi chỗ này!
Hai bên nói giằng quay om sòm trời đất. Nhành tỉnh giấc, xây mặt về phía hai người, cự nự:
- Huệ để cho Thật lên trển đi, có cản nữa cũng không được đâu. Chỗ người ta nghỉ ngơi mà cãi lộn rùm beng!
Chỉ chờ có vậy, Thật co giò dông lên gác. Chắc mắt mọc đàng sau ót, không thấy đường vấp té ngược ra phía sau làm bể mấy cái chén trên sàn bếp. Nghe tiếng rên, Trang hết hồn bước xuống. Thật đang đưa tay vò đầu, nhăn nhó.
- Cho bỏ cái tật ẩu xị! Có sao hôn vậy?
Nói đoạn, Trang bước ngược trở lên. Thật lót tót theo sau. Trang ngồi tréo ngoe, lưng dựa vô tường, mắt cụp xuống, bàn tay lần mò, rứt mấy cọng chiếu. Thấy người yêu thân hình tiều tụy, Thật thấy lòng xót xa như muối xát:
- Em bị bịnh gì vậy? Sao không báo cho anh biết?
- Bị cảm nhẹ hều, nói làm gì mất công!
Thật bẻ tay răng rắc, lắc đầu nói:
- Không nhẹ đâu nhìn thần sắc của em chắc bịnh hung lắm.
Thật hỏi đủ điều nhưng Trang chỉ trả lời nhát gừng, không mấy mặn mà. Ban đầu Thật cố nín nhịn nhưng rồi cục tức cũng văng ra cổ họng:
- Thái độ của em kỳ cục lắm! Cứ như người ngồi trước mặt em là kẻ hoàn toàn xa lạ!
Trang ho khúc khắc, mặt tái đi và làm thinh. Thật đứng dậy, đi lòng vòng rồi lấy thuốc ra hút:
- Em có biết, mấy ngày em về quê, anh sống khổ sở như thế nào hôn? Anh cứ như thằng điên, chẳng tập trung làm được gì ráo, lúc nào hình ảnh của em cũng ám ảnh trong tâm trí anh. Anh lo sợ em đi xe cộ bị trục trặc, bị tai nạn, sợ đò chìm! Sợ đủ thứ! Vậy mà khi gặp nhau em lại cư xử anh như người dưng kẻ lạ! Em coi có được không?
Thật nói vừa nhanh, vừa lớn tiếng pha lẫn bực bội. Bên dưới Huệ khều Ngân, nói nhỏ:
- Chà, lại sắp xảy ra chiến tranh giữa các vì sao!
Không biết hai người nói những gì trong gần ba chục phút. Thỉnh thoảng từ trên vọng xuống tiếng khóc, tiếng hỉ mũi rột rột của Trang. Tiếng gầm gừ như cọp rống của Thật. Rồi Trang chạy rầm rầm xuống gác và mất hút sau cua quẹo. Vài giây sau Thật cũng từ trên gác bước xuống. Mặt mày buồn hiu:
- Chuyện gì đã xảy ra với Trang vậy các chị? Tôi chưa làm điều gì có lỗi với Trang, tự nhiên Trang đòi chia tay là cớ làm sao?
- Chị cũng không biết nữa – Hiếu lồm cồm ngồi dậy. Hai tay túm chặt đuôi tóc về phía sau rồi cột lại bằng sợi dây thun:
- Từ lúc dưới quê lên, Trang bỗng trở thành người khác, hỏi, nó chỉ khóc chớ không nói gì hết, thậm chí còn thốt những lời nghe chướng cái lỗ tai! Có lẽ, Trang gặp cú sốc ghê gớm lắm. Trang là đứa hiền lành, dễ thương, giỏi chịu đựng. Trong mấy chị em, hoàn cảnh của Trang là bi đát nhứt. Nó đang rối trí cần người bên cạnh an ủi, chia sẻ. Tất nhiên các chị sẽ hết sức lưu tâm đến chuyện này, nhưng quan trọng nhứt vẫn là em. Em có hiểu không?
Thật ngước mắt nhìn Hiếu bằng ánh mắt lo lắng rồi gật đầu, nói:
- Em cám ơn chị. Nhưng hiện giờ đầu óc em cũng như mớ bòng bong. Em biết phải làm sao hả chị?
Nhành nói:
- Lúc này đây Thật cần hết sức tỉnh táo, nếu Thật cũng như Trang thì mọi việc sẽ rối như canh hẹ. Đây là lúc, Thật cần chứng tỏ bản lãnh đàn ông của mình.
- Dạ, em hiểu! Em sẽ thường xuyên đến thăm nom cổ. Các chị làm ơn để mắt tới Trang giùm em, em mang ơn các chị nhiều lắm.
Thật bèo nhèo như miếng nùi giẻ, dắt xe ra đầu hẻm. Huệ nhìn theo lắc đầu, chép miệng mấy cái rồi nói ãnh ẹ:
- Lúc tới hăm hở bao nhiêu, khi về lại ỉu xì ỉu xịt bấy nhiêu! Ôi, đại lộ tình yêu chỉ có một con đường vui mà đến hàng vạn nẻo buồn!
Nhành ngó xéo về phía Huệ, trách:
- Người ta đau khổ, mày thì vui như tết! Coi chừng tới lượt mày đó.
- Ấy, chị đừng nói xui xẻo! Em đang rất..rất yêu đời! – Rồi Huệ ca cẩm:- Ông Hoạt nhà em sao giờ này chưa thấy tới.
Mấy chị em nhìn em trong im lặng và thở dài.
Như Lục Bình Trôi Như Lục Bình Trôi - Khúc Thụy Du