Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Con Vỏi Con Voi
ÔI ĐỨNG THỨ TÁM khi làm bài ngữ pháp và bố nói với tôi rằng thế là rất tốt, và rằng chiều tối nay bố sẽ cho tôi một thứ rất ngạc nhiên.
Vậy là, chiều tối nay, khi bố đi làm về, tôi chạy đến bên bố để ôm bố. Tôi lúc nào cũng vui khi bố đi làm về, nhưng tôi còn vui hơn nhiều khi mà biết bố sẽ cho tôi một thứ rất ngạc nhiên! Bố ôm lấy tôi, bố kêu 'ối chà', rồi bố đưa cho tôi một cái gói phẳng tẹt. Quá phẳng nên không thể nào là cái ô tô màu đỏ bật được cả đèn pha mà tôi đang rất thích.
- Thôi nào! Nicolas, bố vừa nói vừa cười, hãy mở quà của con ra.
Vậy là tôi xé giấy gói ra, và ở bên trong, biết là gì không, một cái đĩa hát! Một cái đĩa hát có vỏ tuyệt đẹp, có đầy những hình vẽ con voi, khỉ và cả người, còn tên đĩa thì là: "Con Vỏi Con Voi".
Tôi hết sức mãn nguyện và tự hào! Đây là lần đầu tiên tôi có một cái đĩa hát riêng của mình! Còn bố ư, đúng là ông bố hay nhất trong tất cả các ông bố trên đời, tôi bèn ôm bố, và bố cũng có vẻ mãn nguyện ghê lắm, còn mẹ cũng từ trong bếp bước ra, mẹ cười và mẹ cũng ôm lấy tôi. Ôi! Sao mà ở nhà lúc này lại có thể thích thế không biết!
- Con có thể nghe đĩa nhạc của con không? Tôi hỏi bố.
- Ô kìa con thỏ của bố, bố đáp lời, cái đĩa chỉ để thế thôi mà. Chờ tí, bố sẽ cho nó vào máy quay đĩa.
Và bố đặt cái đĩa vào máy và nó bắt đầu quay. Và một thứ nhạc nổi lên hay cực, rồi một bà bắt đầu hát: "Con vỏi là con voi, con voi, con voi...cái vòi rất to, vòi rất to, vòi rất to." Thế rồi sau đó có một đống các ông và các bà kể chuyện về cái con voi, nó có bạn là một con khỉ nhỏ và bọn chúng đã cùng làm hàng đống chuyện bậy bạ. Thế rồi sau đó có một thợ săn đến, ông ta bắt được con voi, nhưng con khỉ đã tới và cứu con voi. Thế là người thợ săn bắt đầu khóc, và rồi con voi cùng con khỉ đã trở thành bạn bè với người thợ săn và bọn họ cùng nhau đi đến rạp xiếc, nơi đó cả bọn trở nên rất giàu có và cả bọn lại cùng hát: "Con vỏi là con voi, con voi, con voi...cái vòi rất to, vòi rất to, vòi rất to".
- Sao hay thế nhỉ, mẹ nói
- Ừ, bố nói, bây giờ họ làm khối thứ hay cho bọn nhóc.
- Con có thể nghe lần nữa không? Tôi hỏi
- Dĩ nhiên rồi, con trai, bố nói.
Và bố đặt lại đĩa, và đến lúc sắp hết, với cả bố và mẹ, chúng tôi cùng hát đoạn điệp khúc: "Con vỏi là con voi, con voi, con voi...cái vòi rất to, vòi rất to, vòi rất to". Thế rồi sau đó tất cả cùng cười và tất cả cùng hoan hô.
- Con có thể cho thằng Alceste nó nghe qua điện thoại được không? Tôi hỏi, và bố nói: "À...cũng được, nếu mà con đã thích..."
Thế là tôi gọi điện cho thằng Alceste và tôi nói với nó:
- Nghe đi, Alceste, đây là quà mà bố cho tao đấy. Một cái đĩa cho riêng tao nhé
- Được rồi, thằng Alceste nói, nhưng hãy nhanh lên, vì nhà tao sắp ăn cơm, mà món ra-gu đỗ (Cassoulet: món ăn gồm đậu trắng nấu với thịt ngỗng, thịt vịt hoặc thịt lợn) mà không ăn nóng thì mất cả ngon.
Thế là tôi cho cái đĩa chạy, và tôi đặt điện thoại bên cạnh, cho đến khi bọn họ hát xong đoạn: "Con vỏi là con voi, con voi, con voi...cái vòi rất to, vòi rất to, vòi rất to", thì tôi cầm lấy điện thoại và tôi hỏi xem thằng Alceste có thích không. Nhưng thằng Alceste không có ở đó nữa. Chắc là nó đang ăn cơm mất rồi.
- Thôi nào! Sẵn chuyện cơm nước, bữa tối của tôi xong rồi, mẹ nói. Đi ăn cơm nào!
- Con có thể nghe cái đĩa thêm một lần nữa trước khi ăn được không? tôi hỏi
- Không được, Nicolas, bố nói. Đến giờ ăn cơm tối rồi, hãy để cái đĩa của con được yên.
Vì bố có vẻ trở nên rất là nghiêm trọng nên tôi không nói gì.
Trong bữa ăn, trong lúc bắt đầu ăn xúp, tôi hát lên: "Con vỏi là con voi, con voi, con voi...cái vòi rất to, vòi rất to, vòi rất to"
- Nicolas! Bố hét lên. Ăn xúp và hãy im đi!
Kì cục thật, bố lại có vẻ rất bực dọc chứ lị.
Khi chúng tôi ăn tối xong, lại có món bánh mứt táo từ hôm qua; tôi chạy lại cái máy quay đĩa và bố kêu lên:
- Nicolas, con làm cái gì vậy?
- À, tôi nói, con muốn nghe cái đĩa của con.
- Thế là đủ rồi, Nicolas, bố nói. Bố muốn đọc báo, mà bây giờ cũng đến giờ đi ngủ rồi.
- Một lần nữa thôi, trước khi con đi ngủ, tôi nói
- Không, không, không được! Bố kêu lên
Vậy là tôi bắt đầu khóc. Sao lại thế cơ chứ! Nếu mà không được nghe cả cái đĩa của mình thì thật là không công bằng, bởi vì xét cho cùng thì ai là người đứng thứ tám cả lớp về ngữ pháp, hử?
Mẹ, khi nghe thấy tôi khóc, đã chạy từ trong bếp ra.
- Có chuyện gì vậy? mẹ hỏi
- Chính bố không muốn cho con nghe cái đĩa của con, tôi giải thích.
- Thế tại sao bố lại không muốn? Mẹ hỏi.
- Em phải biết rằng, bố nói, anh cũng muốn nghỉ ngơi và thư giãn trong yên ả, tĩnh lặng một chút. Và anh cũng muốn đọc tờ báo mà không bị kể đến hai mươi lần cái chuyện con voi ấy! Như thế đã rõ chưa?
Cái chưa rõ là, mẹ nói, tại sao anh còn đi mua quà cho thằng bé, nếu một khi anh lại cấm nó không được chơi!
- À, bố nói, như thế hay nhỉ! Bây giờ tôi lại còn bị trách cứ vì mua quà cơ đấy! Tuyệt lắm! Phải! Tuyệt lắm! Tôi đang làm gì ở đây vậy! Thật tôi là người thừa đây mà!
- Ồ! Không, mẹ nói, chính tôi mới là người thừa! Mỗi khi tôi nói cái gì đó thì anh bắt đầu la hét, dậm dọa...
- Tôi dậm dọa, tôi? Bố kêu lên
- Phải, mẹ nói, và mẹ bắt đầu khóc cùng với tôi.
Bố vứt tờ báo xuống đất, bố bắt đầu đi đi lại lại giữa cái ghế phô-tơi và cái bàn nhỉ bên trên đặt cái đèn có chao màu xanh.
- Thôi, thôi, bố dịu dàng nói với mẹ. Anh xin lỗi. Đừng khóc nữa. Tại anh căng thẳng quá, ngày hôm nay ở cơ quan đến là mệt mỏi. Thôi nào, thôi nào, thôi nào.
Và bố tiến sát mẹ, và ôm mẹ, rồi bố ôm tôi, và mẹ lau mắt, mẹ hỉ mũi cho tôi, và mẹ nở hàng đống nụ cười duyên cực, và chúng tôi quay lại cái đĩa, và tất cả lại cùng hát "Con vỏi là con voi, con voi, con voi...cái vòi rất to, vòi rất to, vòi rất to". Hai lần. Thế rồi tôi lên giường đi ngủ.
Chiều tối hôm sau, khi bố đi làm về, tôi đang nằm trên cái thảm phòng khách xem một quyển truyện tranh.
- Sao thế! Nicolas, bố nói với tôi, con không nghe đĩa của con à?
Hôm nay con nghe ba lần rồi, tôi giải thích. Con phát chán ngấy cái lũ voi ấy rồi.
Thế là bố tức đỏ hết cả người lên:
- Cái lũ trẻ ranh bây giờ, đều giống nhau cả lượt! Bố kêu lên. Người ta mua cho quà đẹp, thế mà chỉ được một hôm đã chán ngay rồi. Làm vừa được lòng các người cũng muốn phát rồ lên được!
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1