Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tôi Sắp Dọn Nhà Cửa
ÁI ĐỐNG LỘN XỘN NÀY LÀ THẾ NÀO HỬ?" mẹ trỏ vào phòng tôi hỏi. Đúng là cũng hơi lộn xộn một tí thật, trong phòng tôi, đồ chơi, sách vở, báo ảnh bề bộn khắp cả. Mẹ cũng đã cố dọn, nhưng mà phải công nhận là không hề dễ dàng chút nào, và, hôm nay thì mẹ rất bực. "Mẹ sẽ ra ngoài một tiếng, mẹ nói với tôi, con ở nhà một mình; đến khi mẹ về, mẹ muốn là phòng con phải ngăn nắp gọn ghẽ và đừng có mà giở trò gì bậy bạ đấy."
Ngay khi mẹ đi, tôi bắt đầu sắp dọn. Còn về trò bậy bạ, thì tôi không lo, bây giờ thì tôi đã lớn rồi, tôi không làm trò bậy bạ nữa. Dù gì thì cũng khác hẳn cái hồi trước sinh nhật tôi cách đây ba tháng.
Tôi bắt đầu lôi các thứ dưới gầm giường tôi ra. Có một lô một lốc. Tôi tìm thấy cái máy bay bay được, có cánh quạt quay bằng một cái cao su. Mẹ không thích tôi chơi cái máy bay này, lúc nào mẹ cũng nói tôi sẽ làm vỡ cái gì đó. Tôi thử xem nó có bay được nữa không, và mẹ nói cũng đúng thật, bởi vì cái máy bay đã bay qua cửa phòng tôi rồi nó làm vỡ một cái bình trên bàn ở phòng ăn, sau một cú lượn đẹp tuyệt. Nhưng mà cũng không có gì nghiêm trọng, bởi vì bố đã nói rất nhiều lần rằng cái bình mà bà ngoại đã cho chúng tôi không được đẹp lắm. Dĩ nhiên là trong cái bình đang cắm hoa và có nước, và nước thì chảy lênh láng trên bàn và trên cái khăn lót bằng đăng- ten. Nhưng mà nước thì không bẩn. Đúng là không có gì nghiêm trọng lắm, còn cái máy bay thì chẳng hề gì cả. Tôi quay trở về phòng và tôi bắt đầu xếp vào tủ đống đồ chơi từ dưới gầm giường. Trong tủ, tôi tìm thấy con gấu nhung lông mà tôi vẫn chơi hồi còn bé. Con gấu nhỏ tội nghiệp, nó chẳng đẹp tẹo nào, nó có đầy những mảng lông trụi hết sạch. Vì vậy tôi bèn mang nó vào phòng tắm và tôi lấy cái dao cạo điện của bố: cạo hết lông con gấu đi, sẽ không ai thấy chỗ nào bị trụi lông nữa. Thế rồi, cái dao cạo của bố hay thật ấy, nó kêu bzzzz và tất cả lông lá bay sạch. Con gấu của tôi đã cạo được một nửa, thì cái dao cạo thôi không bzzzz nữa, nó lóe lên một cái rồi tịnh không thấy động đậy gì nữa. Nhưng mà cũng không có gì nghiêm trọng lắm, bởi vì bố lúc nào cũng nói rằng cái dao cạo cũ quá rồi và bố sẽ mua một cái mới, chỉ có con gấu thì tức thật: phần trên cạo được rồi, phần dưới không. Khéo người ta lại bảo gấu mặc quần dài.
Tôi để con gấu vào tủ và dao cạo của bố vào nhà tắm, thế rồi, tôi quay trở về phòng để sắp dọn cho nó xong. Bực mình cái là, tất cả đồ chơi xếp không vừa trong tủ, vì thế, tôi quyết định lôi hết tất cả ra để xem cái gì có thể vứt đi được. Và tôi thấy vứt đi được những cái ô tô không có bánh, những cái bánh không có ô tô, một quả bóng bục, hàng đống quân cờ ngỗng, những cái khối vuông, những quyển sách mà tôi đã đọc, với những cái hình mà tôi đã tô mầu. Tất cả, đều chẳng còn giá trị gì sất. Vậy là tôi cho tất cả lên tấm vải trải giường tôi và tôi gói làm một gói để mang xuống vứt vào thùng rác. Tôi nảy ra một ý: để cho nhanh mà lại không làm bẩn cầu thang, tôi quyết định vứt cái gói qua cửa sổ. Đáng tiếc là tôi đã không nghĩ đến cái vòm kính ở trên cửa ra vào phía dưới, nên nó đã bị vỡ. May mà cũng không nghiêm trọng lắm, bởi vì mẹ luôn nói rằng cái vòm kính này không thể nào lau rửa được, và rằng thật ngớ ngẩn mới đem đặt nó ở trên cửa, thế là bố bắt đầu vừa cười vừa nói rằng chắc cũng chẳng thể nào đặt nó ở chỗ thảm chùi chân được, và điều đó khiến mẹ bực mình, mẹ bảo tôi đi ra ngoài để mẹ còn nói chuyện với bố.
Điều tôi không muốn tí nào, là chẳng lẽ lại để đồ chơi rơi vãi đầy ra trước cửa như thế. Tôi chạy đi tìm cái máy hút bụi của mẹ.
Mẹ không bao giờ mang máy ra hút bụi ở bên ngoài nhà, mẹ nhầm to bởi vì sợi dây điện cũng đủ dài đấy chứ, mà rất tuyệt, nó hút hết mọi thứ, cái máy hút bụi này: đồ chơi, sỏi, mảnh vòm kính. Kể ra thì mảnh kính cũng đã làm thủng cái túi của máy hút bụi. Nhưng không có gì nghiêm trọng, mẹ có thể vá lại chỗ thủng, hoặc là mua hẳn cái túi mới. Chỉ chán mỗi cái là, tất cả mọi thứ trong túi lại rơi đầy một lần nữa ra trước cửa. Thật là phí công đem cả cái máy hút bụi ra hút hết chúng rồi lại nhả chúng ra đúng chỗ cũ! Tôi nhanh chóng lấy những mảnh to đem vứt vào thùng rác, còn lại, tôi nảy ra một ý rất tuyệt: tôi sẽ lau hết sạch trước cửa nhà. Tôi vào trong bếp để lấy nước, nhưng mà thật chán, tôi đã lục tung mọi thứ lên mãi mà không thể nào tìm đâu ra cái xô để đựng nước. Mẹ sắp sửa về đến nơi rồi và tôi thì muốn lau rửa khắp cả cho mẹ phải ngạc nhiên, tôi quyết định lấy liễn đựng xúp, cái liễn to, cái có một đường viền mạ vàng mà mẹ chỉ mang ra khi có khách. Đấy là cái liễn to nhất của nhà tôi. Để lấy cái liễn ở trong tủ hốc tường, tôi phải trèo lên cái ghế đẩu, tôi rất thích thế, nhưng mà không hề dễ lấy. Có hàng đóng đĩa chắn trước cái liễn. Cần phải nói rằng mẹ cũng không được khoa học cho lắm, bởi vì một cái liễn đựng xúp thì không nên xếp tận cùng trong tủ hộc tường, ai mà biết lúc nào thì lại cần ngay đến nó để lau rửa cái gì đấy. Chắc là tôi sẽ phải nói với mẹ mới được.
Nhưng cuối cùng, vì tôi xoay xở cũng khá, tôi đã lấy được cái liễn đựng xúp. Có hai cái đĩa bị vỡ, nhưng không có gì nghiêm trọng, bởi vì vẫn còn hai mươi hai cái, và nhà tôi chẳng bao giờ có đến hai mươi hai người khách trong cùng một lúc cả!
Với cái liễn đựng xúp đầy nước, tôi đi về phía cửa nhà. Tôi đã phải đi hai chuyến mới tới nơi, bởi vì cái liễn đựng xúp to quá nó chắn khiến tôi không biết đặt chân vào chỗ nào cả và tôi đã bị vướng chân vào cái thảm. Thế cũng vẫn còn may, bởi vì tôi đã không để buột cái liễn ra, và cái thảm thì rồi sẽ khô.
Cuối cùng tôi cũng đổ nước ra chỗ bụi bẩn trước cửa, và tôi đã lau bằng khăn lau trong nhà vệ sinh. Phải nói rằng, không được mỹ mãn cho lắm, bởi vì lại toàn thấy những là bùn đất. Rút cục thì cũng không đến mức nghiêm trọng, bởi vì khi nào khô, tất cả lại đi hết ngay ấy mà. Chỉ bực nhất một điều là cái liễn đựng xúp lại bị vỡ mất, trong khi đĩa thì có hàng đống nhưng liễn đựng xúp thì chỉ có mỗi một nên chuyện này rõ là chẳng khôn tẹo nào. Dù sao đi nữa, thì cũng không đến nỗi quá khủng khiếp, vì mỗi khi có khách, bố vẫn thích có các món phụ hơn là một món xúp to đùng. Bố nói là ăn như thế lịch sự hơn, còn mẹ thì đáp rằng một liễn xúp Saint-Germain thì ấn tượng hơn là món trứng với nước xốt mayonne, và bọn họ cứ tranh cãi như vậy, đến là buồn cười. Bây giờ thì bố mẹ khỏi phải tranh luận, vì chẳng còn cái gì mà đựng xúp Saint-Germain nữa.
Vì tôi không phải quay vào bếp để cất lại cái liễn đựng xúp nổi đình đám đó nữa, nên cũng dư ra một ít thời gian. Vì thế, tôi chạy vội lên phòng tôi và tôi sắp đặt ngăn nắp hết ở trong tủ. Tôi làm rất nhanh, bởi vì phải biết là tôi lại phải xuống bếp ngay tức thì, bởi vì tôi chợt nhớ là tôi đã quên không khóa vòi nước và vì bồn rủa bát đã bị mảnh vỡ bịt kín, nước đã tràn ra khắp nơi. Nhưng mà nước chảy ra sàn bếp thì không việc gì, ngày mai, nắng lên, nó sẽ khô nhanh thôi, và mẹ không cần phải lau bếp nữa, lau bếp khiến mẹ mệt và mẹ rất không thích.
Cuối cùng, trong phòng tôi, mọi thứ đều đã đâu vào đấy khi mẹ về đến nhà. Tôi chắc chắn là mẹ sẽ khen tôi và mẹ sẽ rất vừa lòng.
Ấy vậy mà, nói ra ai cũng phải kinh ngạc, nhưng tôi thề là đúng như thế: mẹ đã quát tôi!
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1