Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tôi Đứng Thứ Nhất
ÔM QUA, TÔI ĐÃ ĐỨNG THỨ NHẤT LỚP. Tuyệt đỉnh!
Cô giáo đọc cho chúng tôi chép một bài chính tả, và tôi chỉ mắc có bảy lỗi. Thằng đứng liền sau tôi, là thằng Agnan, bị bảy lỗi rưỡi, dấu thanh được coi như nửa lỗi và thằng Agnan đã không đánh dấu thanh lên từ "ở" mà lẽ ra là phải đánh dấu. Vì thằng Agnan luôn đứng thứ nhất lớp và là cục cưng của cô giáo, nên việc không xếp số một trong giờ chính tả khiến nó hết sức khó chịu. Nó nói với cô giáo rằng như thế là không công bằng, rằng nó đã định đánh dấu thanh rồi, nhưng mà tại nó lại bị quấy nhiễu. Cô giáo bèn bảo nó im đi, thế là thằng Agnan bắt đầu khóc lóc, nó nói rằng nó sẽ đi mách bố nó và bố nó thì sẽ đi mách thầy hiệu trưởng, rằng chẳng ai quý mến nó cả và rằng thế thật là kinh tởm và khi cô giáo bảo rằng cô sẽ phạt nó đứng góc lớp, nó đã phát ốm.
Tôi ra khỏi trường với bài chính tả mà cô giáo đã phê bằng mực đỏ là: "Nicolas đã làm bài chính tả tốt nhất lớp. Rất tốt." Bọn bạn tôi, như thường lệ, chúng nó muốn tôi đi cùng chúng nó đến cửa hàng bánh mì để dòm cửa kính và mua sô-cô-la, nhưng tôi nói với bọn chúng rằng tôi phải về nhà ngay. "Thế nào, Alceste, một thằng bạn nói, mày nhất chính tả rồi thì không muốn chơi với bọn tao hả?" Tôi thậm chí chẳng cả trả lời thằng Alceste, cái thằng bị đến hai mươi tám lỗi rưỡi. Tôi chạy thẳng một mạch về nhà.
"Con đứng thứ nhất!", tôi vừa bước vào nhà vừa kêu lên. Và khi nhìn thấy bài chính tả, mẹ ôm hôn tôi, mẹ nói rằng mẹ rất tự hào về tôi và bố thì cũng sẽ hài lòng. "Thế con có được ăn ga-tô sô-cô-la tráng miệng không?, tôi hỏi. "Tối nay á? mẹ nói, không đâu con yêu, mẹ không có thời gian, mẹ còn phải là áo sơ mi cho bố nữa." "Đây là bài chính tả có những từ kinh khủng, tôi nói, mà cô giáo lại còn khen ngợi con trước cả lớp." Mẹ nhìn tôi, mẹ thở dài một cái, và rồi mẹ nói: "Thôi được con yêu, để thưởng con, mẹ sẽ làm bánh ga-tô sô-cô-la." Nói rồi mẹ đi vào bếp. Đấy, phải vậy mới được chứ! Khi bố mở cửa vào nhà, tôi chạy ra với bài chính tả. "Bố, xem này, xem cô viết lên bài chính tả
của con này!", tôi kêu lên. Bố nhìn bài chính tả, rồi bố đến ngồi vào ghế phô-tơi trong phòng khách và bố bắt đầu đọc báo. "Con đứng thứ nhất!", tôi nói với bố, "Hừm", bố ậm ừ đáp. Thế là, tôi đi vào trong bếp và tôi nói với mẹ rằng thật là không công bằng, rằng bố không muốn xem bài chính tả của tôi, và tôi nổi đóa lên, vừa giậm chân xuống đất vừa hấm hứ ầm ĩ ở trong mồm. "Bình tĩnh nào Nicolas, mẹ nói. Bố đi làm về rất mệt, chắc bố chưa hiểu rõ ấy mà, chúng ta sẽ giải thích cho bố và bố sẽ khen con ngay." Và cùng với mẹ chúng tôi quay ra phòng khách.
"Anh yêu, mẹ nói với bố, Nicolas đã học rất tốt ở trường, em nghĩ rằng anh phải khen ngợi con." Bố ngẩng đầu lên khỏi tờ báo, hai mắt bố tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi bố nói: "Nhưng anh đã khen ngợi rồi mà, anh đã nói với nó rất là tốt." Rồi bố khẽ vỗ vỗ lên đầu tôi, còn mẹ thì quay trở vào bếp. "Bố đọc bài chính tả của con chứ. Ghê ơi là ghê!", tôi nói với bố. "Để sau, con ạ, để sau", bố nói, rồi bố lại tiếp tục đọc báo.
Tôi lại trở vào bếp và tôi nói với mẹ rằng bố không muốn đọc bài chính tả của tôi, và rằng không ai quan tâm đến tôi cả, và tôi sẽ bỏ cái nhà mà đi và rằng mọi người rồi sẽ tha hồ mà hối hận, nhất là bây giờ tôi đã đứng thứ nhất thế này. Tôi theo mẹ vào phòng khách. "Em thấy rằng, mẹ nói với bố, anh có thể chú ý hơn đến thằng bé một chút vì thành tích hôm nay của nó." Rồi mẹ nói rằng mẹ không muốn bị làm phiền, nếu không món ga-tô sẽ không thể làm xong được. Rồi mẹ đi.
"Thế nào, tôi nói, bố đọc bài chính tả của con chứ?" Bố cầm lấy bài chính tả của tôi và rồi bố nói: "Ối! chà chà! Sao mà khó thế nhỉ! À! tốt. Ối! chà chà, Tuyệt vời!" Rồi bố lại cầm lấy tờ báo. "Thế giày pa-tanh của con thì sao?" tôi hỏi. "Giày pa-tanh nào cơ?" bố nói. "Bố biết rồi còn gì, tôi nói, bố đã hứa cho con giày pa-tanh một khi con đứng nhất lớp." "Nghe này, Nicolas, bố nói, chuyện này để lúc nào hãy nói nhé, được chứ?" Vậy đấy, hay ghê nhỉ! Đã hứa cho tôi giày pa-tanh rồi, tôi thì đứng thứ nhất lớp về chính tả, cô giáo khen ngợi trước cả lớp, thế mà lại bảo chuyện này để lúc khác nói! Tôi ngồi bệt xuống thảm và tôi đấm không biết bao nhiêu cú xuống đất. "Con muốn phát vào đít hử?" bố hỏi, thế là tôi bắt đầu khóc lóc và mẹ vội chạy đến.
"Chuyện gì nữa đây?", mẹ nói. Thế là tôi giải thích cho mẹ rằng bố nói rằng bố sẽ cho tôi một cái phát vào đít. "Một cách khuyến khích trẻ con hay thật ấy nhỉ", mẹ nói. "Đúng thế, tôi nói, tôi phải trả cái bài chính tả này bằng một đôi giày pa-tanh." "Có công thì cũng phải được thưởng chứ", mẹ nói. "Thằng Nicolas này may ghê, bố nói, nó có bố nó là triệu phú đây, cho nên tôi mới được hân hạnh tặng nó một đôi pa-tanh bằng vàng để thưởng cho bảy lỗi chính tả." Tôi phải nói điều này với Geoffroy cái thằng lúc nào cũng nói là bố nó giàu lắm. Nói tóm lại, bọn bạn sẽ phải trố mắt ra, khi đến giờ ra chơi chúng nó thấy tôi có đôi giày pa-tanh bằng vàng!
"Thôi. mẹ nói, nếu hai người còn muốn cơm nước đúng giờ, thì hãy để cho tôi yên ở trong bếp.
"Hãy nhanh nhanh lên, bố nói, em biết là ăn tối xong anh phải đến nhà sếp anh để dự buổi tiếp khách." "Ôi, trời ơi, mẹ nói, em vẫn còn chưa là được áo sơ mi cho anh, tại vì cái bánh ga-tô của Nicolas." "Hay thật! bố nói, hay thật! Thế đấy, vì tôi không đáng gì ở cái nhà này cả, cho nên tôi cứ việc đi mà mặc áo sơ mi bẩn đây. Hay thật!" Thế rồi, mẹ bắt đầu khóc, và bố đã ôm lấy mẹ, còn tôi thì buồn khó tả, bởi vì tôi cũng thấy khổ sở lắm mỗi khi mẹ buồn khổ.
Đến bữa, chẳng ai buồn nói một lời, còn bánh ga-tô thì tôi cũng chẳng còn muốn ăn nữa.
Nhưng đến hôm nay thì hay cực. Tôi ở trường về và bị xơi một quả trứng với bài tập số học, thế mà bố, thay vì mắng mỏ tôi, bố lại nói: "Ái chà, đúng là ông con tôi", rồi bố đưa chúng tôi, mẹ và tôi, đi xem phim. Khi chúng tôi đến hiệu bánh để mua sô-cô-la lúc tan trường, cái thằng Alceste nó nói thật là đúng: "Các ông bố với các bà mẹ ý à, thật chả thể hiểu nổi họ ra làm sao!"
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1