Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cảm Hóa Ông Courteplaque
Ả NHÀ TÔI ĐỀU rất ngạc nhiên khi sáng nay chính ông Courteplaque đến bấm chuông gọi cửa. Ông Courteplaque là hàng xóm mới của chúng tôi, hình như ông là phụ trách gian giày dép của khu thương mại « Người Tiết Kiệm », ở tầng ba, ông ta có bà vợ lúc nào cũng đánh piano, và một cô con gái trạc tuổi tôi, Marie-Edwige, rất chi là xinh, tôi tin rằng sau này chúng tôi sẽ lấy nhau, còn ông Courteplaque, khi mới dọn nhà đến, đã cãi nhau với bố và từ đó ông không nói chuyện với chúng tôi nữa, bởi vậy tất cả chúng tôi mới ngạc nhiên là sáng hôm nay ông Courteplaque lại bấm chuông cửa nhà tôi. « Ông có thể cho tôi mượn một cái thang hay là một cái ghế đẩu cao được không?
Ông Courteplaque đề nghị, tôi định treo mấy bức tranh và mấy cái gương lên trên tường. » « Dĩ nhiên rồi, thưa ông, rất hân hạnh », bố nói, rồi bố dẫn ông Courteplaque vào trong ga-ra để đưa cho ông ta cái thang lớn, cái thang mà trước mắt mọi người thì tôi không được phép leo lên. « Cám ơn », ông Courteplaque nói, và ông ta cười. Đấy là lần đầu tiên ông ta làm như vậy, kể từ khi ông ta đến ở bên cạnh nhà chúng tôi. « Có gì đâu, hàng xóm láng giềng cả mà! » bố nói. Sau khi ông Courteplaque đi, bố rất là hài lòng: « Em thấy chưa, bố nói với mẹ, ông hàng xóm đã biết mình biết người rồi đó, chỉ cần tử tế một tí là mình có thể cảm hóa ông ta hoàn toàn. » Còn tôi, tôi cũng rất thích, bởi vì nếu mà ông bố đã bị cảm hóa, thì tôi có thể chơi đùa cùng cô nàng Marie-Edwige.
Thế rồi lại có tiếng chuông gọi cửa và vẫn là ông Courteplaque. « Tôi ngại quá, ông ta nói, lại phải quấy quả ông lần nữa, nhưng không may là mấy cái đinh móc tôi mua để treo tranh lại không vừa tí nào. Mà hôm nay là Chủ nhật, các cửa hàng họ đóng cửa, và... » « Đi theo tôi xuống tầng hầm, bố nói. Tôi có một cái hộp đấy cả đinh lẫn móc, tôi tin rằng chúng ta sẽ tìm thấy thứ anh cần. » Bố và ông Courteplaque cùng đi xuống hầm, và khi họ quay lên, cả hai đều tỏ vẻ rất hài lòng. Tay ông Courteplaque đầy những đinh móc. « Ông có chắc là ông hoàn toàn không cần những thứ này chứ? » ông Courteplaque hỏi. « Thôi mà anh, hàng xóm với nhau mà », bố đáp lời, và ông Courteplaque đi về. « Xét cho cùng, bố nói với mẹ, tính ông ta cũng đâu đến nỗi xấu vậy đâu, đó chắc cũng là loại người khẩu xà tâm Phật thôi. » Rồi bố đi thay quần áo, bởi vì lúc ở trong hầm bố đã chịn vào than và cái áo sơ mi bị lấm đen xì.
Khi tiếng chuông lại reo lên, bố nói với tôi: « Ra mở cửa đi, Nicolas, chắc chắn là ông Courteplaque.» «Tôi ấy, tôi thật là quá lạm dụng...» «Không hề, không hề », bố nói. « Ông biết không, ông Courteplaque nói, tôi không thể nào tìm thấy cái búa nhà tôi đâu cả, ông biết là chuyển nhà nó lộn xộn đến thế nào rồi. » « Vầng, thì nhất định rồi, ai chẳng thế, bố nói, thậm chí vợ tôi còn có thể nói với anh là lúc dọn đến cái nhà này, thật may mà chúng tôi đã không để lạc mất thằng Nicolas!» Bố mẹ, ông Courteplaque và tôi, tất cả đều cười.
« Chờ chủ, tôi sẽ đi tìm cái búa cho anh », bố nói. Bố leo lên tầng áp mái, và rồi bố đi xuống với cái búa để đưa cho ông Courteplaque. « À mà này, bố nói, nếu có cần gì thì anh cũng đừng ngần ngại gì cả. » « Tôi không biết phải cám ơn ông thế nào », ông Courteplaque nói, rồi ông đi về mang theo cái búa. Bố xoa xoa hai tay vào nhau. « Thật là một con người hết sức dễ mến, bố nói, đúng là không thể tin quá vào cái ấn tượng ban đầu. Mà thật sự là tôi cũng thấy ngay đằng sau cái vẻ ngoài quạu cọ ấy là một tâm hồn rụt rè quá thể. » « Không biết là, mẹ nói, vợ ông ấy với ông ấy có thích chơi bài không nhỉ."
Ông Courteplaque nở một nụ cười tự lấy làm bực bội ra trò, khi ông sang bấm chuông nhà tôi lần nữa. "Thật sự, ông Courteplaque nói, chắc ông phải cho rằng tôi là một hàng xóm phiền nhiễu lắm, phải thế không ạ"." Ồ không đâu, phải giúp đỡ nhau chứ, bố trả lời, mà anh cũng đừng gọi tôi là ông nữa." "Vậy thì cứ gọi tôi là Courteplaque", ông Courteplaque nói. "Rất sẵn lòng, Courteplaque, lần này thì anh cần gì?", bố hỏi. "Thế này này! ông Courteplaque trả lời, trong lúc lấy búa của anh đóng đinh móc của anh lên tường nhà tôi, tôi đã làm rơi rất nhiều vữa xuống đất, thế mà cái máy hút bụi nhà tôi thì đã hỏng từ cái hôm vợ tôi đem hút rác rưởi mà thợ chuyển nhà họ bày ra." "Không cần dài dòng thêm, bố nói, tôi sẽ đi lấy cái máy hút bụi của vợ tôi." Và bố đưa máy hút bụi cho ông Courteplaque, ông ta thì nói rằng sẽ mang trả lại ngay lập tức và rằng bố thật là tốt bụng. "Con đã thấy, bố nói với tôi, rằng chỉ cần hơi tử tế một tí chưa?" "Em không biết, mẹ nói, nếu mà là vữa, thì cái máy hút bụi có bị làm sao không." "anh sẵn sang hy sinh một cái máy hút bụi để có được một người bạn", bố nói. Thế rồi ông Courteplaque vác cái thang đến. "Tôi phải đặt nó ở đâu đây?" ông ta hỏi. "Cứ để đấy, tôi sẽ mang nó vào trong ga-ra", bố trả lời. "Được thôi, vậy tôi sẽ mang nó vào trong ga-ra", bố trả lời. "Được thôi, vậy tôi sẽ đi lấy cái máy hút bụi", ông Courteplaque nói. "Thế nếu bà Courteplaque cần dung vài hôm, cho đến khi sửa xong máy hút bụi đã thì sao?" bố vừa nói vừa nhìn vào mắt mẹ. Nhưng ông Courteplaque nói rằng không, rằng thế thì lạm dụng quá, rằng dù sao thì máy hút bụi này bà Courteplaque cũng đã dùng để hút hàng đống những thứ rác rưởi còn lại rồi.
Khi ông Courteplaque mang trả máy hút bụi, ông tai lại vỗ đánh bộp cái vào đầu. "Tôi đãng trí quá!... ông ta nói: tôi quên không mang trả anh cái búa!" "Có vội gì đâu mà, Courteplaque, anh bạn già...",, bố nói. "Không, không, tôi đã lợi dụng quá đáng lòng tốt của anh rồi, tôi sẽ mang trả anh cái búa ngay lập tức", ông Courteplaque nói. "Nếu anh muốn, bố nói, Nicolas nó sẽ mang nhà anh lấy." "Thế thì, ông Courteplaque trả lời, tôi sẽ bảo Marcellinie-Edwige sang mang trả vậy. Anh đã gặp tôi chán chê rồi!..." Rồi bố và ông ta cùng cười, và họ cùng nói hẹn khi khác và bắt tay nhau rất chặt.
"À mà nếu trước kia chúng ta đều nhất trí cho là tính cách ông ta chả ra gì, bố nói, thì bây giờ không hiểu có nên mời họ hôm nào đó đến nhà uống trà hay không đây." "Ôi, đồng ý!", tôi kêu lên, bởi vì mỗi khi mời khách đến uống trà, là mẹ lại làm bánh ga-tô. Thế rồi Marie-Edwige, rất chi là xinh, sang nhà tôi trả búa, và bố đã đưa cho cô nàng một cái kẹo. Nhưng ông và bà Courteplaque thì sẽ không sang nhà tôi uống trà nữa. ông Courteplaque rất bực mình với bố, ông không thèm nói chuyện với bố nữa.
Ông đã gọi điện cho bố nói rằng thật chỉ có rất thiếu suy nghĩ mới đi lấy kẹo cho trẻ con ngay trước bữa trưa.
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1