Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Mẹ Đi Học
HÚNG TÔI ĐANG Ở TRONG PHÒNG KHÁCH, sau bữa tối, mẹ rời mắt khỏi tấm len đan dở, rồi mẹ nói với bố:
- Cưng à, em hôm nay có một ý thế này: tại sao em lại không học lái xe cơ chứ? Vì biết lái, em có thể dùng được xe ô tô, chứ không thì cứ để nó chết dí ở gara mất.
- Không được, bố nói.
- Nhưng mà tại sao? mẹ nói. Tất cả các bạn bè tôi đều lái xe: Clémence và Bertille thậm chí còn có xe riêng để đi. Thật không có lý gì để...
- Tôi đi ngủ đây, bố nói. Tôi ở văn phòng cả ngày đã mệt mỏi lắm rồi.
Rồi bố bỏ đi.
Ngày hôm sau, cả nhà đang ăn tối; có món bánh ga-tô sô-cô-la tuyệt ngon, và điều này làm tôi ngạc nhiên, bởi vì hôm nay mới là thứ Ba, mà thứ Ba thì chỉ ăn mứt quả thôi; thế rồi mẹ nói với bố:
- Anh đã suy nghĩ chưa, về chuyện ô tô ấy?
- Ô tô nào? bố hỏi.
- Anh biết rõ rồi còn gì, mẹ nói. Hôm qua chúng ta đã tranh luận... Thôi, thôi, cứ để em nói trước, rồi anh trả lời sau...
Mẹ lấy thêm ga-tô cho bố, rồi mẹ nói:
- Anh biết rồi đấy, nếu mà em biết lái xe, em có thể đi đón anh tại văn phòng vào buổi chiều; và anh sẽ khỏi phải chen chúc trên xe buýt chật chội vẫn khiến cho anh mệt mỏi nữa. Rồi còn con, khi trời mưa, em có thể đưa nó đến trường, và thế là nó không còn phải bị viêm họng nữa...
- Ôi! Hay thật đấy! Tôi kêu lên. Rồi mẹ cũng có thể chở cả bọn bạn con nữa!
- Tất nhiên là như vậy rồi. Cả đi chợ nữa, chỉ cần một buổi đi chợ em cũng có thể mua cho cả tuần; còn khi mình đi nghỉ, anh cũng biết là anh rất thích ngủ sau khi ăn trưa, vậy thì em sẽ cầm lái cho; tính em hết sức thận trọng, anh cũng biết rồi đó. Em biết anh có thể sẽ nói với em về trường hợp tại nạn của chị Blédurt. Nhưng nhà chị Blédurt thì anh còn lạ gì; tính chị ấy thì tốt thật, nhưng đầu óc thì như trên mấy trên gió ấy. Hơn nữa, mặc dù bảo hiểm không chấp nhận, nhưng chị ấy đã khẳng định với em rằng không phải chị ấy có lỗi...
- Mẹ thằng Rufus cũng lái xe của bố thằng Rufus đó, tôi nói, mà thằng Rufus nó nói với con rằng, mẹ nó lái rất đỉnh.
- Đấy anh thấy chưa? mẹ nói, và lấy ga-tô cho tôi. Vậy anh nghĩ sao?
- Đương nhiên, bố nói, là đi xe buýt càng ngày càng khó chịu. Thậm chí giở báo ra đọc cũng chẳng thể nào được nữa.
Thế là mẹ đứng dậy, mẹ đến ôm choàng lấy bố, bố cười, rồi mẹ ôm tôi, và mẹ lấy bánh ga-tô cho cả hai bố con.
- E hèm! bố nói. Nhưng tôi vẫn chưa đồng ý đâu đấy!
Tối hôm sau, ở nhà, bố không nói gì, còn mẹ thì hai mắt đỏ và sưng lên. Tôi thì cứ thế lẳng lặng ăn món mứt quả, vì tôi biết rõ bây giờ không phải lúc nói này nói nọ. Thế rồi bố thở một cái rõ dài, và bố nói với mẹ:
- Nghe này, thôi được, đồng ý. Có thể là chiều nay anh hơi căng thẳng, nhưng mà em còn muốn gì nữa? Em đâu có thạo gì xe với cộ đâu.
- A, xin lỗi, mẹ nói. Xin lỗi; chị Blédurt đã báo trước với em là đừng bao giờ đi học lái xe với chồng. Vì anh sẽ dễ cáu, anh sợ hỏng xe anh, anh la hét, và như thế đương nhiên là em sẽ rối tinh rối mù lên! Để học lái, nhất định phải đến trường dạy lái xe.
- Sao cơ? bố kêu lên. Nhưng em có biết là cái trò dung dăng dung dẻ đó tốn kém thế nào không hả? Không được, không được, không được!
- Con đi ngủ đi, Nicolas, mẹ nói. Ngày mai còn phải đi học.
Tối hôm sau, mẹ cực kỳ hài lòng.
- Mọi chuyện sẽ đâu vào đó, cưng ạ, mẹ nói với bố. Thầy giáo nói rằng tư thế cầm tay lái của em rất tốt. Đầu tiên em cũng hơi sợ một tí, nhưng sau đó, em bắt đầu thấy thích thú. Thật đấy, lái xe cũng rất thú! Ngày mai, là đến buổi học sang số ba.
Tôi rất khoái là mẹ đi học lái xe, bởi vì được mẹ đưa đến trường với cả bọn bạn nữa, thì thích ơi là thích, thế rồi, đến tối thì chúng tôi đi đón bố, và khi cả nhà đã lên xe rồi thì có thể chúng tôi không về nhà nữa, mà đi ăn nhà hàng, rồi sau đó đến rạp chiếu phim. Chỉ có khó chịu cái là mẹ nhiều khi đi học lái về rất căng thẳng, ví dụ như lần mẹ không đưa được xe vào chỗ đỗ, về nhà, tất cả mọi người đều bực tức còn bữa tối thì mãi chẳng thấy.
Vào buổi tối mà mẹ khóc lóc vì bài khởi động máy trên dốc, bố bắt đầu gào lên rằng bố chán ngấy tất cả rồi, rằng cái trò này không chỉ tốn tiền mà còn làm cho cuộc sống trong nhà bị đảo lộn hết cả và rằng bố mặc kệ muốn ra sao thì ra.
- Anh sẽ lại dễ chịu thôi khi em đến tận văn phòng đón anh, mẹ nói. Và cả khi anh không còn bắt buộc đến chở mẹ em đi nữa.
Thế rồi, một tối, mẹ nói rằng một tuần nữa mẹ sẽ phải thi lấy bằng, và rằng ông thầy dạy bảo là cần phải học hành thận trọng hơn nữa từ giờ cho đến ngày cuối cùng.
- Hay đấy, để rồi xem! bố nói. Lão thầy giáo của em cũng có lý đấy!
Tuần cuối cùng, ở nhà, mọi người không ai cười đùa gì, bởi vì mẹ càng ngày càng căng thẳng, và cả bố cũng thế, thậm chí có lần bố đi ra ngoài đầu còn va cả vào cửa nhà, nhưng bố lại phải vội quay vào nhà bởi vì bên ngoài mưa.
Thế rồi, đêm hôm trước buổi thi, mọi chuyện mới kinh khủng. Cả nhà ăn tối nhanh như chớp - còn món tráng miệng thì chỉ có mỗi chỗ mứt quả thừa từ trưa - rồi sau đó, bố mẹ vào ôn bài trong phòng khách.
- Giời ạ, bố hét lên, người ta dạy em cai quái gì ở trường lái xe mới được? Có thật là em không biết cái biển báo này không?
- Em đã nói với anh rồi, mẹ kêu lên, khi mà anh la hét thì em không nghĩ được cái gì hết. Dĩ nhiên là em phải biết cái biển này nó có nghĩa gì, nhưng bây giờ thì vẫn chưa nhớ ra được. Có thế thôi!
- À! Hay lắm! bố nói. Anh hy vọng là em sẽ gặp một ông giám khảo xuề xòa hết mức để ông ta chấp nhận cái loại lý sự này!
- Cái biển này báo là có đường tàu hỏa, tôi nói.
- Nicolas! mẹ quát lên. Mẹ đâu có khiến con! Mà con phải lên giường rồi cơ mà! Mai còn đi học, mau!
Thế là tôi bắt đầu khóc, bởi vì đúng thật thế, chứ có phải đùa đâu, thật là không công bằng, đấy đúng là cái biển báo có đường tàu hỏa, thế mà đã không khen tôi thì thôi, lại còn bắt tôi lên giường, thế rồi bố nói với mẹ rằng không nên quát lên như thế với trẻ con, vậy là mẹ bắt đầu vừa khóc lóc vừa nói rằng mẹ cũng chán, chán, chán ngấy lên rồi, rằng mẹ không muốn đi thi nữa, rằng đằng nào thì kiến thức của mẹ cũng vẫn còn thiếu, và rằng mẹ vẫn còn phải học một đống bài nữa, và mẹ đã mệt mỏi quá thể.
Bố giơ hai tay lên trần nhà, bố đi xung quanh cái bàn ở phòng khách, rồi bố nói mẹ hãy bình tĩnh lại, bố nói là thôi nào, rằng dĩ nhiên là mẹ không thiếu kiến thức, rằng tất cả đâu sẽ vào đó, rằng đồng nghiệp của bố sẽ phải ganh tỵ khi mà mẹ đến tận văn phòng đón bố, và rằng chúng tôi sẽ tự hào kinh khủng về mẹ. Thế là mẹ vừa khóc vừa cười, mẹ nói rằng mẹ ngốc thật, và mẹ ôm lấy tôi, mẹ ôm lấy bố, rồi bố đi tìm cuốn sách của trường dạy lái xe đang bị rơi đằng sau tràng kỷ, còn tôi thì đi ngủ.
Sáng hôm sau, ở trường tôi bồn chồn rất khó tả, bởi vì đúng mười giờ thì mẹ sẽ phải thi, và cả lũ bạn tôi chúng cũng bồn chồn, bởi vì tôi đã báo cho chúng biết là mẹ cũng sẽ đưa chúng nó đến trường luôn, thế rồi, khi chuông hết giờ réo, tôi chạy vội về nhà, và khi tôi vào nhà, tôi thấy bố và mẹ nói cười vui vẻ, và đang uống rượu khai vị, cứ y như là có khách vậy. Mẹ hồng hào hết cả người, và tôi rất thích thấy mẹ như thế, vì chứng tỏ mẹ rất mãn nguyện.
- Ôm hôn mẹ đi, bố nói. Mẹ đã thi rất tốt, mẹ đã đỗ ngay lập tức!
- Tuyệt vời! tôi hét lên.
Và tôi ôm chầm lấy mẹ, mẹ giơ cho tôi tờ giấy chứng nhận mẹ đã đỗ trong kỳ thi lấy bằng lái, và mẹ kể cho chúng tôi rằng trong số hai mươi người thi thì chỉ có chín người đỗ.
- Chà! bố nói. Tóm lại là cả nhà ta rất vui vì thế này là xong rồi. Đúng không Nicolas?
- Đúng thế! tôi nói.
- Còn tôi nữa chứ! mẹ nói. Hai bố con không thể biết là tôi đã khổ sở đến thế nào dâu! Nhưng bây giờ thì chuyện này chấm hết rồi, tôi có thể nói với hai bố con một điều: tôi sẽ không đời nào đi lái xe ô tô nữa!
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1