Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Kèn Trompet
ì là tuần này tôi không hư gì mấy nên bố đã cho tôi tiền và nói: "Con hãy ra cửa hàng đồ chơi mua thứ gì mà con thích". Vậy là tôi ra cửa hàng đồ chơi và mua về một cái kèn trompet.
Đấy là một cái kèn trompet rất đỉnh, mỗi khi thổi kêu hay kinh khủng. Trên đường về nhà, tôi tự nhủ là tôi sẽ thổi thỏa thích và bố sẽ rất vừa ý.
Khi tôi vào trong vườn chơi, tôi nhìn thấy bố đang lấy kéo xén hàng rào. Muốn làm bố ngạc nhiên, tôi đi thật khẽ đến đằng sau bố, và tôi thổi một cú kèn trompet thật lực. Bố kêu lên, nhưng mà không phải vì cú kèn trompet. Bố kêu lên là vì bố vừa mới xén một nhát kéo vào ngón tay.
Bố ngoảnh lại, và mút mút ngón tay. Bố nhìn tôi, hai con mắt cứ tròn ra: "Con đi mua kèn trompet à", bố nói, rồi sau đó, bố hạ giọng xuống: "Lẽ ra phải biết trước điều đó mới phải", thế rồi bố đi vào trong nhà để băng tay, Bố tôi ấy à, rất là hiền, nhưng bố lại không được khéo tay cho lắm, có thể chính vì thế mà bố không thích lao động ở ngoài vườn.
Tôi vừa bước vào trong nhà vừa rú kèn trompet. Mẹ từ trong bếp chạy ra. "Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?", mẹ kêu lên. Khi mẹ nhìn thấy cây trompet của tôi, mẹ có vẻ không hài lòng. "Con lấy nó ở đâu vậy?", mẹ hỏi tôi, "ai mà vô ý vô tứ đưa cho con cái thứ này?". Tôi trả lời mẹ rằng chính bố đã mua cho tôi kèn trompet. Bố bước vào đúng lúc ấy, bố muốn mẹ giúp bố lấy băng băng xung quanh ngón tay. Mẹ nói rằng mẹ lấy làm mừng cho bố là đã sáng ý đến nỗi mua cả cho tôi kèn trompet, nhưng mà bố, vốn rất nhún nhường, lại đỏ lừ người lên và bố bắt đầu phân trần rằng sự việc không hẳn là như thế. Thế là tôi nói rằng đúng là bố sáng ý thật đấy, và rằng tôi cũng chúc mừng bố. Nói rồi, tôi thổi một cú trompet. Mẹ đề nghị tôi ra chơi ở bên ngoài vì mẹ muốn nói chuyện riêng với bố. Chắc chắn là mẹ vẫn muốn chúc mừng bố nữa.
Bố có vẻ rất bực mình khi đi từ trong nhà ra. "Nicolas, bố nói với tôi, bố cần nói chuyện với con". Tôi hỏi bố có gì gấp gáp lắm không, chứ tôi thì đang bận thổi trompet đây. Trong nhà có tiếng cái gì đó bị vỡ, và điều đó khiến tôi ngạc nhiên lắm, vì mẹ chẳng hề vụng về tẹo nào. Bố nói với tôi rằng việc rất gấp, và hai bố con sẽ nói chuyện đàng hoàng thẳng thắn. "Bố nói to lên", tôi nói, "như vậy thì con vừa thổi kèn trompet vừa nghe thấy được bố nói cái gì". Tôi không muốn bị mất thời gian. "Nicolas!", bố hét lên, và bố đột ngột có vẻ căng thẳng. Tôi hiểu ngay, bố cũng muốn chơi trompet nhưng mà bố ngại, không dám hỏi thẳng tôi. Tôi sắp sửa đưa cây kèn trompet cho bố sau khi đã thổi thêm một hồi đã đời thì ông Blédurt, hàng xóm nhà chúng tôi, nhô đầu lên khỏi hàng rào và ông ta kêu lên: "Cái trò ầm ĩ này bao giờ thì mới kết thúc?". Ông Blédurt rất thích gây sự với bố, nhưng vào lúc này chắc là chẳng ăn thua gì, bởi vì bố bây giờ thì chỉ thích có thổi trompet mà thôi.
"Chúng tôi có triệu anh đâu hả Blédurt?", bố tôi nói.
"Anh muốn gì hả?", ông Blédurt đáp lại, "lần cuối cùng mà người ta triệu tập tôi như thế này thì là tôi đang ở trong quân ngũ!". "Trong quân ngũ ư? Có mà đào ngũ thì có!", bố nói vậy và cười hệt như là bố đang rất khó chịu. Tôi không hiểu "đào ngũ" có nghĩa là thế nào, nhưng mà ông Blédurt thì có vẻ bực mình, ông nhảy qua hàng rào và bước vào vườn nhà tôi. "Đào ngũ? Tôi á?", ông hỏi, "Tôi đã đi chiến đấu, chính tôi, chứ không phải như những cái hạng mà tôi biết!". Tôi rất thích ông Blédurt kể những thành tích chiến đấu của ông trong chiến tranh, một lần ông đã giảng giải cho tôi chuyện một mình ông đã bắt sống được cả một cái tàu ngầm có đầy quân địch ra làm sao. Nhưng tiếc thay, ông ấy không kể chuyện nữa, bởi vì bố và ông ấy đã giở giọng khác. "Thật không đấy?', bố hỏi. "Thật!", ông Blédurt đáp, và ông đẩy bố một cái ngã phệt xuống bãi cỏ. Ông Blédurt không hề đợi bố đứng dậy, ông nhảy qua hàng rào đi về nhà mình, và ông hét lên: "Đừng để tôi phải nghe thấy âm thanh của cái thứ ngu ngốc anh mua cho thằng con bất hạnh của anh nữa!".
Bố đứng dậy, và bố nói với tôi: "Đưa cái kèn trompet đây!". Tôi biết ngay mà, đúng là bố thích thổi trompet mà. Tôi rất quý bố, vì thế tôi đưa cho bố mượn chiếc trompet; tôi chỉ hy vọng là bố không giữ nó quá lâu, bởi vì tôi vẫn chưa chơi xong.
Bố tiến lại gần hàng rào ngăn giữa vườn nhà tôi và vườn nhà ông Blédurt, và bố há mồm nuốt một đống hơi, rồi bố nín thở và bố thổi mạnh cái trompet. Bố thổi đến nỗi đỏ lừ mặt lên. Thật là tuyệt đỉnh! Tôi không bao giờ tưởng tượng được là cái kèn trompet nhỏ này lại có thể kêu to đến thế. Khi bố dừng lại để thở, chúng tôi nghe thấy có tiếng đổ vỡ ở trong nhà ông Blédurt, rồi cánh cửa nhà ông bật mở, và ông Blédurt lao ra ngoài. Cùng lúc đó, cửa nhà tôi cũng mở toang, và chúng tôi nhìn thấy mẹ cũng xách va-li ra ngoài, cứ như là mẹ sắp đi du lịch. Bố quay đầu nhìn hết bên này lại bên kia: bố có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Tôi về nhà mẹ tôi đây", mẹ nói. "Về nhà bà á?", tôi hỏi, "con có thể đi cùng được không? Con sẽ thổi trompet cho bà nghe và mọi người sẽ rất thích!". Mẹ nhìn tôi và mẹ bắt đầu khóc. Bố muốn đến dỗ dành mẹ nhưng không kịp: Ông Blédurt đã nhảy vào vườn nhà tôi. Đấy là một thói quen kỳ quặc của ông ta; có lần bố đã gọi ông ta, trước đó bố đã đặt một cái thùng nấu quần áo ở đằng sau hàng rào; và chúng tôi đã cười thỏa thích khi ông Blédurt bị rơi vào trong thùng. Nhưng lần này thì không cười được: Ông Blédurt cũng chỉ muốn chơi thổi kèn trompet. "Đưa tôi cây kèn trompet kia ngay!", ông hét lên. Bố từ chối. "Với cái kèn này", ông Blédurt nói, "anh đã khiến vợ tôi sợ chết khiếp, cô ấy đã làm rơi cả một chồng đĩa!". "Ôi dào!", bố nói, "anh mà là người trả tiền mua đĩa, thì có vỡ cũng chẳng mất nhiều lắm đâu. Mà thôi anh đi đi, đây là chuyện riêng của gia đình tôi". Ông Blédurt đáp rằng đây không phải là chuyện riêng của gia đình nữa, mà với cái trò inh ỏi này, thì là chuyện của cả khu phố. Ông Blédurt nói đúng: từ cửa sổ các nhà, có hàng đống người nhòm ra và ra hiệu "suỵt! suỵt...".
"Anh đưa cái kèn đây cho tôi", ông Blédurt - đã muốn thổi lắm rồi - nói. "Đến mà lấy", bố nói, bố đúng thật là tốt bụng. Nhưng mà, để đùa vui, bố lại giả vờ không muốn rời cái kèn trompet ra. Bọn họ mỗi người một đầu ra sức kéo, và cuối cùng, để làm trò hề, họ làm rơi kèn xuống đất, thế rồi bố đẩy ông Blédurt ngã ngồi lên chiếc trompet. Khi tôi chạy đến nhặt nó lên, chiếc trompet đã bẹp dí. Thế là hết cái để chơi.
Thế là, tôi bắt đầu khóc. Thật thế mà, nếu bọn họ muốn chơi kèn trompet, thì cứ việc tự đi mà mua chứ!...
Vì tôi ra sức khóc, bố, mẹ và ông Blédurt đều muốn dỗ dành tôi. Mẹ nói: "Ồ con trai lớn tướng của mẹ, con sẽ lại mua đồ chơi khác mà". Và bố thì nói: "Thôi nào, thôi nào, thôi nào...", còn ông Blédurt thì đã nhảy sang vườn nhà ông, quần sượt cả vào hàng rào, bởi vì ông chắc đã bị đau khi ngã ngồi vào chiếc trompet.
Bây giờ thì mọi chuyện đã dàn xếp ổn thỏa. Với số tiền mà mẹ lại cho tôi, tôi sẽ mua một cái trống, nhưng mà tôi không biết là chơi có thích bằng chơi kèn trompet hay không.
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1