You will know that forgiveness has begun when you recall those who hurt you and feel the power to wish them well.

Lewis B. Smedes

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3: Những Hàng Xóm Mới
Ừ SÁNG HÔM NAY, chúng tôi có hàng xóm mới! Chúng tôi đã có một hàng xóm, là ông Blédurt, người rất tốt bụng, và lúc nào cũng cãi nhau với bố, nhưng phía bên kia nhà của chúng tôi, vẫ có một cái nhà để không được rao bán. Bố vẫn lợi dụng việc ngôi nhà kia không có người để đổ qua hàng rào bên đó lá khô trong vườn nhà tôi, và thỉnh thoảng cả giấy tờ và các thứ khác nữa. Vì là chẳng có ai nên chẳng xảy ra chuyện gì sất cả, không giống nhưu cái lần bố vứt mộ cái vỏ cam sang vườn nhà ông Blédurt, thế là ông Blédurt đã không them nói chuyện với bố cả tháng trời. Thế rồi, tuần trước, mẹ nói với chúng tôi rằng bà bán sữa đã nói với mẹ là ngôi nhà bên canh đã được rao bán cho ông Courteplaque rồi, ông đó là phụ trách gian bán giày dép, ở tầng ba, của khu thương mại "Người Tiết kiệm", rồi là ông ta có một bà vợ *-rất thích chơi piano, và họ có một đứa con gái trạc tuổi tôi. Ngoài ra thì bà bán sữa không biết thêm gì nữa, ngoại trừ việc hang Van den Pluig et Compagnie sẽ lo việc vận chuyển dọn nhà trong vòng năm ngày tới, có nghĩa là chính hôm nay.
"Họ kia kìa! Họ kia kìa!" tôi kêu lên khi nhìn thấy một chiếc xe tải rất to có viết chữ Van den Pluig ở khắp thành xe. Bố và mẹ đi đến cửa sổ phòng khách xem cùng với tôi. Sau chiếc xe tải, là một cái xe con, và bước ra là một ông long mày rậm ơi là rậm ở phía trên mắt, một bà mặc váy hoa bưng mấy cái gói và một cái lồng chim, và rồi một cô bé, lớn cỡ như tôi, mang búp bê. "Anh thấy bà hàng xóm lố lăng chưa kìa? Mẹ nói với bố, chẳng khác nào quấn riđô vào người!" "Đúng thật, bố nói, anh nghĩ rằng ô tô của họ thuộc đời cũ hơn đời xe anh.
Mấy người dọn nhà thuê xuống xe tải, và trong lúc ông kia chạy đi mở cổng vườn và cửa nhà, thì bà kia vừa giải thích những gì đó với mấy người dọn nhà vừa làm điệu bộ hoa hoa tay với cái lồng chim đong đưa. Cô gái nhỏ nhảy nhảy xung quanh bà ta, thế rồi bà ta nói một cái gì đó, và cô bé thôi không nhảy nhảy nữa.
"Con xuống vườn chơi nhà?" tôi hỏi. "Được, bố nói, nhưng không được làm phiền những người hàng xóm mới đấy." "Và đừng trố mắt ra nhìn như là bị ngốc đấy, mẹ nói, đừng có mà vô ý vô tứ quá!", thế rồi mẹ cũng ra ngoài với tôi, vì mẹ nói rằng mẹ cũng cần phải tưới thu hải đường. Khi chúng tôi ra vườn, mấy người dọn nhà thuê đang lôi hàng đống đồ đạc từ xe tải ra và đặt đầy lên vỉa hè, nơi ông Blédurt cũng lại đang rửa ô tô, điều ngạc nhiên, bởi vì khi rửa ô tô thì ông Blédurt vẫn thường rửa trong ga ra. Nhất là hôm nay trời lại còn đang mưa.
"Cẩn thận cái phô-tơi đời Louis thứ XVI của tôi! Bà kia kêu lên, hãy che nó lại không ướt, cái thảm thêu ấy giá trị lắm đấy!" Thế rồi những người dọn thuê lôi ra một cái đàn piano to có vẻ nặng kinh khủng. "Nhẹ nhàng thôi! Bà ta kia lại kêu lên, một chiếc Dreyel chơi hoà nhạc đấy. Nó đắt lắm đấy!" Nếu có một thứ không dễ chịu lắm thì đó là con chim, bởi vì bà kia cứ lúc lắc cái lồng suốt. Thế rồi mấy người dọn thuê bắt đầu khiêng đồ đạc vào trong nhà, theo sau là bà kia cứ giải thích suốt là không được làm đổ vỡ cái gì, bởi vì chúng đều đắt tiền lắm. Điều tôi không hiểu được là tại sao bà ấy lại kêu to đến như vậy, có thể là do những người dọn nhà thuê có vẻ không hề lắng nghe, và còn cười cợt với nhau.
Thế rồi, tôi tiến đến gần hàng rào, và tôi nhìn thấy một cô bé đang thích thú nhảy chân sáo. "Xin chào, cô bé nói, tớ tên là Marie - Edwige, còn cậu?" "Tớ tên là Nicolas", tôi đáp, và tôi đỏ rừ người lên từ đầu đến chân, ngốc thật. "Cậu có đi học chứ?, cô bé hỏi "Có", tôi đáp. " Tớ cũng thế, Marie - Edwige nói, mà tớ còn bị quai bị nữa!" "Biết làm thế này không?" tôi hỏi, và tôi nhảy lộn nhào, may mà mẹ không nhìn thấy, bởi vì cỏ làm áo sơ mi của tôi ướt nhoét " Ở chỗ tớ ở trước kia, Marie - Edwige nói, tớ có một đứa bạn có thể lộn nhào ba cái liền kìa!" "Ôi dào, tôi nói, tớ có thể lộn nhào bao nhiêu tuỳ thíchm, xem đây này!" Và tôi bắt đầu lộn nhào, nhưng lần này không gặp may, bởi vì mẹ tôi đã nhìn thấy. " Tại sao con lại lăn lê trên cỏ như thế hả?" mẹ kêu lên. Con xem con đẹp chưa kìa! Mà làm sao trời thế này mà lại cứ phải ra ngoài mới được!" Thế rồi bố từ trong nhà bước ra và bố hỏi: " Có chuyện gì vậy?" "Không, chẳng có chuyện gì cả, tôi nói, con chỉ nhảy lộn nhào như các banh thôi." "Nó biểu diễn cho các cháu, Marie - Edwige nói, không tồi lắm đâu!" "Marie - Edwige! Ông Courteplaque kêu lên, con làm gì ở hàng rào ngoài đó thế hả?" "Con chơi với thằng bé hàng xóm", Marie - Edwige trả lời.
Thế là ông Courteplaque đi đến, lông mày rậm rịt, và ông ta nói với Marie - Edwige không được ra ngoài nữa mà phải vào nhà để đỡ mẹ một tay. Bố tiến lại gần bờ rào và cười rất to: "Hãy bỏ quá cho bọn trẻ, bố nói, tôi nghĩ rằng chắc là một cú sét đánh đây." Ông Courteplaque nhíu nhíu lông mày nhưng không hề cười. "Anh hàng xóm mới đấy hử?", ông ta hỏi. "Hà! Hà! Bố cười, không đúng đâu, chính anh mới là hàng xóm mới đấy chứ, hà!hà!"
"Vầầng! ông Courteplaque đáp, thế nhưng anh làm ơn vui long đừng có vứt bẩn vứt thỉu qua hàng rào nữa!" Bố thôi không cười nữa, và trợn tròn mắt ra. "Nhớ lấy, ông Courteplaque tiếp tục, vườn nhà tôi không phải là cái bãi đổ rác của nhà anh!" Đến đây thì bố không thấy dễ chịu nữa. " Thôi nào, bố nói, anh đừng có cao giọng quá như vậy chứ, tôi cũng chẳng hiểu anh hơi bị căng thẳng vì cuộc chuyển nhà, nhưng mà dù sao..." "Tôi không căng thẳng gì hết, ông Courteplaque hét lên, tôi muốn nói giọng thế nào mặc tôi, nhưng mà nếu anh không muốn gặp rắc rối, thì đừng có mà coi cái nhà này như cái thùng rác, thật là không thể nào tin nổi." "Anh đừng có mà ra vẻ như vậy đi, xe cộ thì là cái loại cà khổ, đồ đạc thì dớ dẩn, đúng là vớ vẩn!" "À! Ra thế đấy hả? ông Courteplaque hỏi, được rồi, để rồi xem. Còn bây giờ, xin trả lại rác rưởi cho nhà anh!" Thế rồi ông Courteplaque cúi người xuống và ông ta bắt đầu vứt sang vườn nhà tôi hàng đống lá khô, giấy tờ và ba cái chai, rồi ông ta đi vào trong nhà.
Bố há mồm đứng như trời trồng, rồi bố quay về phía ông Blédurt đang ở trên vỉa hè, vẫn luôn tay lau ô tô, và bố nói: "Thế nào, anh nhìn thấy cả đấy hử, Blédurt?" Vậy là ông Blédurt liền tỏ vẻ khinh khỉnh và nói: "Vầng, tôi thấy rồi. Từ khi anh có hàng xóm mới, thì tôi đâu còn là cái gì nữa. Vầng, tôi hiểu rồi." Rồi ông đi vào trong nhà.
Hình như là ông Blédurt đang ghen.
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1