Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tôi Mua Hàng Đống Quà
ÁNG NAY, người phát thư mang đến cho bố tôi một bức thư của chú Eugène. Chú Eugène là em trai bố, chú đi chu du suốt để bán các thứ, và chú cực hay. Trong khi mẹ chuẩn bị bữa sáng, bố mở cái phong bì, và ở bên trong, ngoài lá thư ra, có cả một tờ tiền mười franc. Bố rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tờ tiền, bố đọc thư, bố cười, và khi mẹ mang cà phê vào, bố nói:
- Chú Eugène chú ấy báo rằng chú ấy không thể đến thăm nhà mình vào tháng này như chú ấy đã thông báo. Và - chắc chắn em sẽ cười - bố đọc chỗ cuối thư, chờ chút... Đây rồi: "... và tôi gửi kèm đây một tờ mười franc để cho Nicolas nó có thể mua một món quà nhỏ tặng người mẹ xinh đẹp của nó..."
- Tuyệt quá! Tôi kêu lên.
- Vậy mà cũng gọi là một ý kiến! mẹ nói. Thật em không rõ nhiều lúc em trai anh hình như hơi điên điên thì phải.
- Tại sao mới được chứ? bố hỏi. Anh thấy trái lại, ý tưởng đó ngộ nghĩnh đấy chứ. Eugène, như tất cả đàn ông trong nhà anh, rất hào phóng, rộng rãi... Thế còn dĩ nhiên, vấn đề là nhà anh...
- Thôi, thôi, thôi, mẹ nói. Cứ coi như là em chưa nói gì cả. Dù sao em cũng cho rằng tốt nhất là để Nicolas nó bỏ tiền vào trong ống của nó.
- Ôi không! Tôi kêu lên. Con sẽ mua cho mẹ một món quà! Nhà mình ai cũng cực kỳ hào phóng và rộng rãi!
Thế là bố và mẹ bắt đầu cười, mẹ ôm hôn tôi, bố lấy tay xoa đầu rôi và mẹ nói:
- Thôi được, đồng ý nhé Nicolas; nhưng nếu con muốn, mẹ sẽ đi với con ra cửa hang; và hai mẹ con sẽ cùng chọn quà cho mẹ. Mẹ cũng vừa định mai là thứ Năm sẽ đi chợ.
Tôi rất lấy làm hài long; tôi rất thích tặng quà; nhưng mà tôi không thể làm vậy được thường xuyên bởi vì tôi cũng chẳng có nhiều tiền trong ống lắm. Ở ngân hàng, thì tôi có hàng đống, nhưng chỉ đến khi đã thành người lớn rồi tôi mới có quyền đến lấy, để mua một cái máy bay. Một cái máy bay chính hiệu, không phải đồ chơi. Thế còn đi cửa hàng cùng với mẹ thì còn hay ở chỗ được ăn ở chỗ phòng trà, có những cái bánh ga-tô ngon kinh khủng, nhất là loại có sô-cô-la.
Rồi tôi đi chải đầu, rồi tôi đi đến trường, và trong bữa trưa ngày hôm sau, tôi bồn chồn một cách khó tả.
- Thế nào, bố vừa nói vừa cười, chiều nay hai mẹ con đi mua sắm chứ?
- Chính Nicolas đi mua sắm, mẹ vừa cười vừa nói, còn mẹ chỉ đi theo mà thôi!
Và bố mẹ lại cười còn to hơn nữa, tôi cũng cười, bởi vì tôi luôn buồn cười khi thấy bố mẹ cười. Sau bữa trưa (có kem sô-cô-la), bố tôi quay lại sở làm, còn mẹ và tôi mặc quần áo để đi ra ngoài. Dĩ nhiên, tôi không quên nhét tờ mười franc vào túi quần, không phải trong túi để mùi soa, vì một lần, khi còn bé, tôi đã đánh mất tiền khi để lẫn lộn như vậy.
Có cơ man là người trong cửa hàng, và chúng tôi bắt đầu xem xem có thể mua cái gì.
- Mẹ nghĩ rằng chúng ta sẽ thấy cái khăn quàng kia rất đẹp, với giá tiền như thế kia, mẹ nói.
Tôi nói rằng một cái khăn quàng thì không phải là một quà tặng hay lắm, nhưng mẹ lại nói rằng đó sẽ là cái làm mẹ thích nhất.
Chúng tôi đến trước quầy khăn quàng, thật là may là có mẹ ở bên cạnh đây, bởi vì tôi sẽ chẳng biết lựa chọn ra sau, cơ man là đồ, lộn xộn khắp cả.
- Khăn quàng đây bao nhiêu? Mẹ hỏi cô bán hàng.
- Mười hai franc, thưa bà, cô bán hàng đáp.
Ấy thế là, tôi đã rất bực mình, bởi vì tôi chỉ có mười franc của chú Eugène. Mẹ nói thôi được rồi không sao, chúng tôi sẽ chọn một thứ quà khác.
- Nhưng, tôi nói, mẹ đã nói mẹ thích một cái khăn quàng.
Mẹ hơi thoáng đỏ mặt lên, thế rồi mẹ kéo tay tôi.
- Không sao, không sao đâu Nicolas, mẹ nói. Đi nào, chúng ta chắc chắn sẽ được thứ khác rất hay.
- Không! Con muốn mua cho mẹ một cái khăn quàng! Tôi kêu lên.
Đúng vậy chứ còn gì nữa, thật là vô ích khi mua quà cho mọi người, nếu mà mình không thể mua được thứ mà mọi người thích.
Mẹ nhìn tôi, mẹ nhìn cô bán hàng, rồi mẹ mỉm cười, cô bán hàng cũng thế, thế rồi mẹ nói:
- Thôi được. Nicolas, chúng ta sẽ làm thế này nhé: Mẹ sẽ đưa cho con hai franc con còn thiếu; như vậy con có thể mua cho mẹ cái khăn đẹp này.
Mẹ mở xắc, mẹ cho tôi hai franc, chúng tôi lại đến trước quầy, mẹ chọn một cái khăn xanh rất xinh và tôi đưa mười franc và hai franc cho cô bán hàng.
- Chính là cậu ấy trả tiền đấy nhé, mẹ nói.
Cô bán hàng và mẹ cùng cười, còn tôi thì tự hào kinh khủng; cô bán hàng còn nói rằng tôi là cậu thỏ nhỏ yêu nhất mà cô từng thấy, rồi cô đưa cho tôi cái gói, tôi lại đưa cho mẹ, mẹ ôm hôn tôi và chúng tôi đi.
Nhưng chúng tôi không ra khỏi cửa hàng, bởi vì mẹ nói rằng vì chúng tôi đã đến đây nên mẹ muốn xem áo nữa, rằng mẹ cần một cái áo.
- Nhưng con không có tiền nữa, tôi nói.
Mẹ khẽ cười và mẹ nói tôi không phải lo, mọi chuyện sẽ ổn cả. Chúng tôi đi đến trước quầy áo, mẹ chọn lấy một cái, thế rồi mẹ đưa cho tôi một đống tiền đẻ tôi đưa cho cô bán hàng, người cũng cười và nói rằng tôi cũng là cục cưng và rằng tôi kháu quá. Ở các cửa hàng có một điều rất hay là các cô bán hàng đều rất lịch sự.
Mẹ rất vừa ý, và mẹ nói cám ơn tôi vì cái áo đẹp và cái khăn xinh mà tôi tặng mẹ.
Thế rồi chúng tôi đi xem váy. Đến chỗ đó, tôi ngồi trên một cái ghế dài, trong khi đó mẹ đi thử váy; lâu ơi là lâu, nhưng một cô bán hàng đã đưa cho tôi một cái kẹo sô-cô-la. Khi mẹ trở lại, mẹ rất vừa ý, mẹ dẫn tôi đến quầy trả tiền để tôi trả tiền váy. Cái kẹo được miễn phí.
Tôi còn mua cho mẹ găng tay, một cái thắt lưng và cả giày. Cả hai người chúng tôi quá thể là mệt mỏi, nhất là mẹ mất bao thời gian và đã thử hàng đống các thứ để cho tôi mua làm quà.
- Chúng ta đi đi ăn nhé? Mẹ nói.
Chúng tôi đi thang máy. Thật là khoái, nhất là vì phòng trà lại ở tầng trên cùng. Chúng tôi đã ăn một chầu kinh khủng, có sô-cô-la, và cả những bánh ga-tô sô-sô-la nhỏ nữa. Tôi rất khoái sô-cô-la.
Lần này thì mẹ cứ nhất định đòi trả tiền.
Khi chúng tôi về đến nhà, thì bố đã về rồi.
- Sao, thế nào? Bố nói, hai mẹ con đi lâu thế! Thế nào Nicolas, con có mua được quà gì hay cho mẹ không?
- Có! tôi đáp. Cả một đống quà! Chính con là người trả tiền và tất cả các cô bán hàng đối với con đều rất dễ chịu!
Khi bố nhìn đống gói hàng của mẹ, mắt bổ tròn trố ra, mẹ liền nói với bố:
- Em phải công nhận rằng anh có lý. Tất cả đàn ông trong nhà anh đều rất hào phóng, bắt đầu từ Nicolas trở đi!
Và mẹ đi về phòng mình, với hàng đống gói quà tặng.
Tôi ở lại phòng khách với bố, bố thì ngồi trong ghế phô-tơi và thởi dài một tiếng. Thế rồi bố bế tôi ngồi lên long, gãi gãi đầu tôi, rồi bố bật cười nói:
- Đúng đấy Nicolas; tất cả đàn ông trong gia đình của bố tính tình đều hay cả... Nhưng mà trong nhiều chuyện, bọn họ vẫn còn khối thứ phải học hỏi từ những người đàn bà trong gia đình của mẹ con.
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1