With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Trông Nom Tôi
Ố VÀ MẸ CẦN PHẢI RA NGOÀI tối nay để ăn tối ở nhà bạn, và tôi, tôi đã phải đồng ý. Đúng là bố và mẹ không hay ra ngoài mấy, và tôi, tôi phải thấy vui khi bố mẹ vui vẻ, ngay cả khi tôi ghét phải ở nhà buổi tối không có bố mẹ và thật sự là không công bằng tí nào, bởi vì buổi tối tôi chưa bao giờ được ra ngoài; thật chẳng có lý do gì, và tôi bắt đầu khóc lóc, và bố hứa mua cho tôi một cái máy bay, thế là đành đồng ý.
"Con phải ngoan nhé, mẹ nói; vả lại, có một chị rất hiền sẽ đến trông con, con không phải sợ. Mà Nicolas của mẹ bây giờ cũng lớn tướng rồi." Có tiếng chuông reo ngoài cửa, bố nói: "Cô trông trẻ đấy." Và bố mở cửa. Một c ô gái bước bào, cô bê cả sách lẫn vở trong tay, và đúng thật trông cô có vẻ rất hiền, cô cũng rất xinh, với đôi mắt tròn như mắt con gấu lông nhung của tôi.
"Đây là Nicolas, bố nói. Nicolas, bố giới thiệu với con chị Brigitte Pastuffe. Con phải ngoan và nghe lời chị, nghe rõ không?" " Chào Nicolas, cô gái nói, em là một cậu chàng lớn tướng rồi nhỉ, em có cái áo ngủ đẹp thật!" " Còn chị, tôi nói, chị có đôi mắt như con gấu của em." Cô gái có vẻ hơi ngạc nhiên và cô nhìn lại tôi hai mắt còn tròn hơn cả lúc trước. " Thôi, tốt rồi, bố nói, thế vậy nhé, chúng tôi đi đây...". "Nicolas ăn tối rồi, mẹ nói, nó sắp sửa lên giường đi ngủ, nó đã mặc áo ngủ rồi. Em có thể để nó chơi nửa tiếng nữa, và sau đó, lên giường. Nếu em đói, thì có thức ăn ở trong tủ lạnh, chúng tôi sẽ không về muộn đâu, chậm nhất là nửa đêm. " Cô gái nói rằng cô không đói, rằng cô chắc chắn là tôi sẽ ngoan và mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. " Vâng, tôi hy vọng thế", bố nói. Thế rồi bố và mẹ ôm hôn tôi, bố mẹ có vẻ lưỡng lựu một tí và rồi bố mẹ đi.
Tôi ở lại ở nhà một mình trong phòng khách với cô gái. " Được rồi, được rồi, cô gái nói với một vẻ, thật kỳ, lại như hơi hơi sợ tôi. Ở trường em học giỏi chứ, Nicolas?"
"Không tồi, còn chị?", tôi đáp. " Ồ, chị cũng tạm ổn, nhưng môn địa lý thì chán lắm, chính vì thế chị mới phải ôm theo món này, chị cần phải cày, sắp có bài thi viết, chị không muốn sấy khô người trong chậu." (Nguyên văn sescheer au bac: sescheer vừa có nghĩa là "sấy khô", vừa có nghĩa là "thi trượt"; bac vừa có nghĩa là cái chậu, vừa có nghĩa là kỳ thi tú tài; sescheer au bac là một lối nói lóng cóa nghĩa là "thi trượt tú tài", nhưng Nicolas không hiểu, nên nghe ra như vậy.)
Cô gái nói nhiều, và rất tiếc là tôi không hiểu cô nói gì mấy: ở trường, chắc cô cũng chán môn ngữ pháp.
Vì mẹ cho phép tôi được chơi nửa tiếng, tôi đề nghị cô chơi cờ đam, và tôi đã thắng ba ván, bởi vì tôi chơi cờ đam thì cực đỉnh. " Được rồi, bây giờ thì lên giường!", cô gái nói. Chúng tôi bắt tay nhau và tôi leo lên giường, cần phải nói rằng tôi đã ngoan cực. Bố và mẹ sẽ phải rất thích.
Nhưng tôi không buồn ngủ. Tôi không biết làm gì và, trong khi chờ đợi, như thường lệ, tôi quyết định là đang bị khát. "Chị ơi, tôi kêu lên, em muốn uống nước!" " Chị đến đây!" cô gái kêu lên. Tôi nghe tiếng vòi nước trong bếp và tôi nghe thấy tiếng cô kêu lên gì đó mà tôi không hiểu.
Cô gái bước vào vợi một cốc nước, cả cái áo sơ mi của cô ướt nhẹp. " Cần phải chú ý cái vòi nước trong bếp, tôi nói, nó bị bắn tóe nước mà bố vẫn chưa chữa được." " Chị biết rồi," cô gái nói và cô lại có vẻ không hài lòng chút nào.
Ấy thế mà, lúc trong phòng khách, cô gái lại còn nói không muốn sấy khô người. Tôi uống nước và thật sự là cũng hơi chướng bởi vì tôi không khát lắm, và cô gái lại nói rằng bây giờ thì đến giờ phải đi ngủ. "Nhưng mà, cô gái nói, thế thì phải làm gì bây giờ?" "Em không biết, tôi nói, hãy cố kể cho em một câu chuyện: thỉnh thoảng mẹ kể cũng dỗ được em ngủ." Cô gái nhìn tôi, cô thở một cái rõ dài và cô bắt đầu kể cho tôi một câu chuyện với hàng đống từ ngủ mà tôi không hiểu nổi. Cô nói rằng ngày xưa có một cô gái nhỏ muống làm phim và rằng cô đã gặp một liên hoan một nhà sản xuất rất giàu và rồi thì ảnh của cô ta xuất hiện trong tất cả các trang báo và tôi ngủ thiếp đi.
Tôi bị thức giấc bởi tiếng chuông điện thoại. Tôi bèn đi xuống xem có chuyện gì, và khi tôi vào trong phòng khách, cô gái vừa cúp điện thoại xuống. "Ai đấy?" tôi nói. Cô gái, không nhìn thấy tôi, kêu rú lên một tiếng, và rồi cô nói đó là mẹ tôi gọi xem tôi đã ngủ chưa.
Bởi vì tôi không muốn quay về giường nữa, tôi bắt đầu nói: "Chị đang làm gì vậy?" "Thôi nào, cô gái nói, lên giường!" "Hãy nói cho em biết chị làm gì rồi em mới lại đi ngủ". tôi nói. Cô gái lại thở rõ dài và cô nói cô đang nghiên cứu sức mạnh kinh tế của Úc. "Đấy là cái gì?", tôi hỏi. Nhưng cô gái không thèm trả lời, tôi biết ngay là vậy mà, cô này đã nói với tôi toàn điều bậy bạ, tưởng như nói với trẻ nhải. "Em có thể ăn một miếng bánh ga-tô chứ?" tôi đòi hỏi. "Thôi được rồi, cô gái nói, một miếng bánh ga-tô rồi sau đấy lên giường!" Và cô ta đi tìm bánh ga-tô trong tủ lạnh. Cô ta mang một miếng bánh ga-tô cho tôi, một miếng cho cô, đấy là loại rất ngon, có cả sô-cô-la.
Tôi ăn miếng ga-tô của tôi, còn cô gái thì vẫn không động đến miếng của cô, cô chờ tôi ăn xong. "Được rồi, cô nói, bây giờ thì đi ngủ!" "Nhưng mà, tôi giải thích, nếu em đi ngủ ngay sau khi ăn ga-tô, em sẽ mơ thấy ác mộng!" "Ác mộng?" cô gái nói. "Đúng vậy, tôi nói, em mơ hàng đống ác mộng, em thấy bọn cướp chúng lẻn vào trong nhà, ban đêm, thế rồi bọn nó giết sạch mọi người, bọn nó rất to lớn, rất độc ác, và bọn nó vào nhà ở chỗ cái cửa sổ phòng khách rất khó đóng mà bố vẫn chưa sửa được và..." "Đủ rồi", cô gái kêu lên và khuôn mặt đã trắng bệch và tôi thấy mặt cô hồng hào thì thích hơn. "Thôi rồi, vậy thì em sẽ đi ngủ đây, mặc kệ chị một mình." Vậy là, cô gái trở nên hiền ơi là hiền, cô nói cũng chẳng việc gì phải vội, và nói cho cùng, chúng tôi có thể ở bên nhau thêm vài phút nữa.
"Chị có muốn em kể những ác mộng rất gớm của em không?", tôi hỏi. Nhưng cô gái nói rằng không, rằng những ác mộng thì toàn như thế cả và cô hỏi tôi có biết những chuyện gì khác không. Thế là tôi kể cho cô nghe một câu chuyện mà tôi vừa đọc trong cuốn truyện mới mà mẹ vừa cho tôi rằng ngày xưa có một nàng công chúa xinh đẹp, nhưng mẹ nàng, thực ra không phải là mẹ nàng thật, không yêu nàng và đó là một mụ phù thủy độc ác và rồi mụ cho nàng ăn một cái gì đó thế là nàng công chúa xinh đẹp bắt đầu ngủ hàng vô số năm ròng và đúng đến lúc câu chuyện trở nên rất hay, tôi nhìn thấy cô gái đã bị giống hệt như hàng công chúa, cô đã ngủ.
Tôi dừng đọc và tôi vừa xem quyển sách địa lý của cô gái vừa ăn miếng bánh ga-tô còn lại của cô. Đúng lúc đó thì bố và mẹ bước vào. Cả hai có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy tôi; điều làm tôi lo lắng là bố mẹ ra ngoài ăn tôi chắc không được vui lắm, vì hai người trông đều có vẻ bực mình.
Tôi quay lên đi ngủ, nhưng ở dưới, trong phòng khách, tôi nghe thấy tiếng bố, mẹ và cô gái tranh cãi ầm ĩ, và đến mức thế này thì tôi không thể chịu được.
Tôi muốn rằng bố mẹ cứ đi đâu thì đi, nhưng mà ít ra thì cũng phải để cho tôi ngủ yên chứ lị!
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1