Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Bánh Mứt Táo
AU BỮA TRƯA, mẹ nói: "Buổi tối, ăn tráng miệng, nhưng mẹ sẽ làm bánh mứt táo", vậy là tôi nói: "Thích thật", nhưng bố đã nói: "Nicolas, chiều nay, bố có việc phải làm ở nhà. Vì vậy, từ giờ đến tối con phải ngoan, nếu không, không có bánh mứt táo gì hết."
Tôi đã hứa là sẽ không giở trò gì, bởi vì bánh mứt táo mẹ làm ngon khó tả. Tôi cần phải hết sức chú ý để không làm điều gì đó ngu ngốc, bởi vì có những lần mà ta rõ ràng muốn ngoan, thế mà rồi, xoảng! lại xảy ra một cái gì đó. Mà bố thì đừng có đùa: khi bố đã nói không có bánh mứt táo, thì bánh mứt táo sẽ không có, ngay cả khi ta khóc lóc và ta nói rằng ta sẽ bỏ cái nhà này đi và rằng rồi cả nhà sẽ phải hối hận ghê gớm.
Thế là tôi ra ngoài vườn chơi, để khỏi ảnh hưởng đến bố đang làm việc trong phòng khách. Thế rồi Alceste đến. Alceste là một thằng bạn ở trường, to béo và ăn luôn mồm. "Chào! Alceste nó nói với tôi, mày đang làm gì thế? - Chẳng làm gì cả, tôi đáp. Tao cần phải ngoan cho đến tôi nếu như còn muốn ăn tráng miệng món bánh mứt táo." Thằng Alceste bắt đầu lấy lưỡi liếm mép liên tục, và rồi nó ngừng lại để nói với tôi: "Thế mày có nghĩ là nếu mà tao cũng ngoan, thì tao cũng được ăn bánh mứt táo không?" Tôi nói với nó rằng tôi không biết, bởi vì tôi không có quyền tự tiện mời bạn bè mà không xin phép bố tôi và mẹ tôi, thế là thằng Alceste nói rằng nó sẽ vào bảo bố tôi mời nó ăn tối, tôi đã phải túm lấy thắt lưng nó lúc nó đi vào trong nhà. "Không được đâu, Alceste, tôi nói với nó. Nếu mà mày quấy rầy bố tao, thì cả mày cả tao, không ai được ăn bánh mứt táo cả." Thằng Alceste gãi gãi đầu, nó móc từ trong túi ra một miếng bánh phết sô-cô-la, cắn một miếng, rồi nó nói: "Thôi được, mặc kệ, tao chẳng cần. Mình chơi gì đi nào?" Tôi bèn nói với thằng Alceste rằng chúng tôi sẽ chơi một trò gì đó không gây ầm ĩ, vậy là chúng tôi quyết định chơi bi và chỉ được nói thầm thì.
Còn tôi, trò chơi bi, thì tôi cực đỉnh, thế mà thằng Alceste lại chỉ chơi một tay, vì tay kia nó lúc nào cũng cầm cái gì đó để nhét vào miệng, thế nên lúc tôi đã ăn của nó hàng đống bi, khiến thằng Alceste rất tức. "Mày chơi ăn gian," nó nói với tôi. "Thế là thế nào, tôi nói, tao mà thèm chơi ăn gian á? Tại mày không biết chơi thì có! - Tao mà không biết chơi? Thằng Alceste kêu lên. Tao chơi chúa hơn bất cứ đứa nào, chỉ trừ đồ ăn gian mà thôi, trả bi tao đây!" Tôi bảo thằng Alceste không được kêu lên, vì nếu không thì nghỉ khỏe bánh mứt táo, thế là thằng Alceste nói với tôi rằng nếu mà tôi không trả bi cho nó, nó sẽ lại kêu lên thậm chí gào lên nữa. Tôi trả lại bi cho nó và tôi nói rằng tôi sẽ không thèm dây dưa với nó nữa. "Nào, lại chơi nữa đi?" Thằng Alceste đề nghị. Tôi nói với nó rằng không, rằng vì món bánh mứt táo, tốt hơn cả là tôi lên phòng tôi đọc sách cho đến tối. Thế là thằng Alceste nói: "Mai nhé," rồi nó đi. Tôi rất thích Alceste. Một thằng bạn.
Lên phòng rồi, tôi lấy một quyển sách mà bà đã cho tôi, cái quyển kể chuyện một thằng bé đi tìm bố trên khắp thế giới, thế là nó đi máy bay và cả tàu ngầm, và nó đến Trung Hoa, đến cả nơi hội cao bồi, nhưng tại vì tôi đã đọc rồi, nên cũng chẳng thấy thích gì mấy. Tôi lấy bút chì màu ra và tôi bắt đầu tô vào một hình vẽ, cái hình thằng bé đang ở trong khinh khí cầu. Thế rồi tôi chợt nhớ ra là bố không thích tôi bôi bẩn ra sách vở, bởi vì bố nói rằng sách vở là những người bạn, cần phải đối xử tử tế với chúng. Thế là tôi lấy một cục tẩy để tẩy màu đi, nhưng mà tẩy mãi cũng chỉ được một tí, cho nên tôi ấn tẩy thật mạnh, và trang sách đã bị rách. Tôi muốn khóc òa lên, không phải vì tiếc quyển truyện, vì đằng nào thì tôi cũng đã biết kết thúc truyện là thằng bé tìm được bố nó trên một hoang đảo, mà vì sợ nhỡ đâu bố lên phòng tôi và thế là đi đời bánh mứt táo. Tôi đã không khóc vì sợ lại gây tiếng động, tôi xé trang sách ra và tôi để quyển truyện vào chỗ cũ. Chỉ cần là bố không nhớ ra cái hình khinh khí cầu!
Tôi mở của tủ hộc tường ra và tôi ngắm nghía lũ đồ chơi. Tôi đã muốn lôi tàu điện ra chơi, nhưng một lần, cái tàu đã phát hàng chùm những tia lửa lóe lóe, và đèn đóm cả nhà tắt phụt, và bố đã quát tôi liên hồi, nhất là sau khi bố bị ngã trong cầu thang tầng hầm, bố vào đó để tìm cách bật đèn. Có cả máy bay nữa, cái có cánh màu đỏ, có cánh quạt có thể bay thốc lên cao với một cái cao su, nhưng với cái máy bay này tôi đã làm vỡ cái bình màu xanh, và thế là xảy ra một đống những rắc rối. Rồi con quay, nó kêu rất kỳ. Khi bố và mẹ tặng tôi vào dịp sinh nhật, bố mẹ nói: "Nghe này, Nicolas, con quay kêu thật là hay!" Thế mà rồi mỗi lúc tôi muốn chơi với con quay, thì bố nói: "Có thôi ngay cái trò ầm ĩ kinh khủng đó đi không!" Dĩ nhiên là tôi còn cả con gấu mà lông nhung đã bị cạo mất một nửa, bởi vì tôi chưa cạo lông nó xong thì dao cạo của bố bị gẫy. Nhưng gấu thì là loại đồ chơi cho bọn bé tí, và đã mấy tháng rồi tôi chẳng thiết đến nữa.
Tôi đóng tủ hốc tường lại và tôi thật sự muốn òa ra khóc, thật đấy, chứ còn sao nữa, thật là không công bằng khi có đồ chơi mà lại không được chơi, mà tất cả chỉ tại cái một cái bánh kem đểu cáng. Mà nói cho cùng, tôi có thể nhịn bánh kem, cho dù nó có giòn tan, ở bên trên toàn táo là táo với cả đường kính, và tôi quyết định dựng lâu đài bằng các quân bài, đó là thứ khi đổ thì gây ít tiếng động nhất. Nhưng lâu đài bằng quân bài thì chán như khi mình hờn dỗi vậy: chỉ thích được một tí lúc đầu. Sau đó, tôi chơi trò nhăn nhó mặt mày trước gương một lúc, hay nhất là trò mà Rufus dã bày cho tôi trong giờ ra chơi: ấn tay vào mũi để làm nó hếch lên, rồi lại kéo ở dưới cho mắt nó sụp xuống và thế là trông giống hết một con chó. Thế rồi, sau trò nhăn nhó mặt mũi, tôi lấy cuốn sách địa lý của năm ngoái ra, thế rồi bố bước vào phòng tôi.
"Thế nào, Nicolas? Bố nói với tôi. Con ở đây à? Bố không nghe thấy tiếng con và bố chẳng hiểu con ở chỗ nào. Con làm gì trong phòng vậy?" "Con đang ngoan", tôi trả lời bố. Thế là bố ôm lấy tôi trong tay, thơm tôi, và nói rằng tôi là thằng bé ngoan nhất trong số các thằng bé và rằng đã đến giờ ăn tối rồi.
Chúng tôi vào phòng ăn, thấy mẹ đang sắp bát đĩa ra bàn. "Cánh đàn ông đang đói đây, bố vừa cười vừa nói, cánh đàn ông muốn ăn một bữa tối ngon và muốn xơi bánh mứt táo!"
Mẹ nhìn bố, mẹ nhìn tôi và mẹ đâm bổ vào trong bếp. "Ôi! Trời ơi, mẹ kêu lên. Món bánh mứt táo của tôi!"
Và chúng tôi đã không được ăn tráng miệng, bởi vì món bánh mứt táo đã bị cháy trong lò nướng.
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1