A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Xoẹt Xoẹt
I NÀO, NICOLAS! Đến giờ con phải đi tắm rồi, mẹ nói với tôi vậy, còn tôi thì nói với mẹ rằng không đâu, rằng không cần phải tắm, rằng thật ra tôi đâu có bẩn, và rằng ở trường thằng Maixent đầu gối nó lúc nào cũng bẩn thế mà mẹ nó không hề bắt nó phải tắm nhiều, và rằng sáng mai chắc chắn là tôi sẽ tắm, chứ còn tối nay tôi thấy mình chẳng dễ chịu chút nào. Vậy là mẹ nói rằng với tôi thì lúc nào cũng lại diễn cái trò đó, rằng cho được tôi đi tắm thật là mệt mỏi và rồi sau đó lôi được tôi ra khỏi bồn tắm cũng lại vất vả không kém, và rằng mẹ cũng chán lắm rồi, và rồi thì bố đến.
- Thế nào, Nicolas, bố nói với tôi, chuyên này là thế nào vậy? Tại sao con không chịu đi tắm? Đi tắm dễ chịu đấy chứ!
Thế là tôi nói rằng không, rằng đi tắm chẳng dễ chịu tí nào, rằng mẹ cứ quệt miếng bọt biển lên mặt xoẹt xoẹt, và rằng mẹ để xà phòng chảy vào mắt vào mũi tôi, và rằng như thế rất xót, rằng tôi không hề bẩn đến vậy, và rằng ngày mai chắc chắn là tôi sẽ tắm, bởi vì tối hôm nay tôi không hề khỏe.
- Thế nếu con đi tắm một mình, bố hỏi tôi, thì còn đồng ý chứ? Như thế, con sẽ không bị xà phòng chảy vào mắt.
- Anh điên mất rồi, mẹ nói; nó còn quá bé! Nó sẽ không bao giờ đi tắm một mình, rõ chưa!
- Quá bé? bố nói. Nhưng nó là một thằng bé lớn tướng, Nicolas nhà mình, nó đâu còn bé bỏng gì nữa, và nó hoàn toàn có thể tắm một mình; đúng không Nicolas?
- Ô! đúng vậy, tôi nói. Mới cả ở trường, lũ bạn con, mấy thằng Alceste, Rufus và Clotaire đều nói với con rằng chúng nó tự tắm một mình. Thật mà, như vậy đấy, ở nhà bọn nó, còn con, thì chẳng bao giờ!
Dĩ nhiên, tôi đã không nhắc đến Geoffroy, cái thằng nói với tôi là bà bảo mẫu tắm cho nó. Nhưng mà cũng không tin được hoàn toàn những gì thằng Geoffroy nói; nó là thằng nói dối sống sượng.
- Tuyệt! bố nói với mẹ. Vậy thì hãy đi xả nước vào bồn tắm cho cậu chàng này đi. Cậu chàng sẽ tắm táp y hệt như người lớn.
Mẹ ngập ngừng một chốc, thế rồi mẹ nhìn tôi với con mắt kỳ lạ, thế rồi mẹ vừa đi rất nhanh vừa nói rằng mẹ sẽ xả nước và rằng tôi phải nhanh nhanh lên không thì nước lạnh mất. Phần tôi, tôi thấy ngạc nhiên là mẹ lại có vẻ khó chịu đến thế.
- Ấy là vì, bố giải thích với tôi, thỉnh thoảng có những lúc mẹ cũng có thể buồn bực vì thấy con đã lớn vậy. Vả lại về sau con cũng sẽ hiểu ra rằng với phụ nữ thì cũng không cần tìm hiểu làm gì.
Bố thỉnh thoảng vẫn nói như thế, những chuyện chẳng ra đâu vào đâu, để đùa cợt. Bố đặt tay lên đầu tôi, nói tôi nhanh nhanh lên, bởi vì mẹ đã gọi tôi từ phòng tắm. Thật là kỳ cục, cái giọng của mẹ!
Tôi, tôi tự hào kinh khủng vì được tự tắm một mình, bởi vì thật đấy, ít ra là đã hai sinh nhật rồi tôi chả khác gì người lớn cả. Thế còn với miếng bọt biển để kỳ cọ, tôi sẽ chỉ vuốt xung quanh măt thôi, chứ không lau vào giữa. Và tôi vào trong phòng mình để lấy các thứ tôi cần để tắm. Tôi lấy một cái thuyền buồm nhỏ đã bị mất buồm; rất đáng tiếc và tôi sẽ phải làm buồm mới cho nó! Tôi cũng lấy một cái tàu bằng sắt có cả ống khói lẫn chân vịt; nó nổi không tốt lắm, song sẽ rất tuyệt nếu chơi trò tàu thủy bị đắm, như trong mọt bộ phim mà tôi đã xem, nhưng mà tất cả mọi người ai cũng được cứu, kể cả vị thuyền trường không muốn nhảy xuống nước. Với bộ quần áo bảnh như của ông ta thì tôi cũng không hề muốn nhảy!
Tôi lấy cái ô tô nhỏ màu xanh để làm trò ô tô lao xuống biển; tôi lấy cái tàu chiến, cái có cả đại bác, trước khi đem cho thằng Alceste mượn; và tôi lấy ba chú lính chì và một con ngựa gỗ để làm hành khách.
Tôi không lấy con gấu là bởi vì nó vẫn còn đầy lông, chỗ lông kia của nó thì tôi đã cạo sạch bằng dao cạo cũ của bố, cái thứ bây giờ không dùng được nữa; một lần, thật đấy, tôi nhúng con gấu vào trong nước và nó đã rụng lông ra khắp bồn tắm, còn mẹ thì đã rất bực mình. Với lại gấu nhúng vào bồn tắm xong thì trông không còn đẹp đẽ gì nữa, mà tôi, tôi không thích làm hại lũ đồ chơi của mình. Tính tôi rất cẩn thận.
Khi mẹ nhìn thấy tôi vào phòng tắm với lũ đồ chơi của tôi, mẹ mở to trố cả mắt.
- Con không định đem tất cả những thứ bẩn thỉu này vào bồn tắm đấy chứ? Mẹ nói.
- Thôi nào em yêu, bố đi đến và nói, cứ mặc Nicolas tự nó xoay xở một mình. Nó tắm táp theo ý nó. Nó cần phải có ý thức về trách nhiệm của nó.
- Nhưng anh không thấy là sẽ nguy hiểm khi để nó một mình ư? Mẹ hỏi.
- Nguy hiểm? bố vừa nói vừa cười. Em chắc không đến nỗi nghĩ là nó sẽ chết chìm trong bồn tắm chứ? Em đâu có rối rít lên như thế này khi nó đi biển. Đi thôi nào, cứ để kệ nó.
- Không được lâu quá đấy, và kỳ cọ kỹ đằng sau tai, còn nếu cần mẹ thì cứ gọi nhé, mẹ sẽ vào ngay lập tức, và đừng có mà sờ vào vòi nước, mẹ nói với tôi.
Thế rồi mẹ hỉ mũi và mẹ đi ra với bố đang rất tươi cười.
Còn tôi, tôi nhanh chóng cởi quần áo, và tôi dầm người vào bồn; nước tắm hơi nóng quá, ôi dà ôi dà, nhưng mà cũng quen dần. Tôi bắt đầu nghịch xà phòng; đó là loại xà phòng rất chúa, ra toàn bọt là bọt, thế rồi tôi vớ lấy miếng bọt biển, tôi áp nó vào cổ; nước từ đó chảy xuống cổ thật là sướng, thế rồi mẹ mở cửa ra:
- Thế nào rồi? mẹ hỏi.
- Có để nó yên một tí không, bố kêu lên từ dưới nhà. Rốt cuộc là em thái quá rồi đó! Nó đâu phải là đứa trẻ năm tuổi.
Rồi mẹ lại đi ra. Thế là, tại vì có bọt xà phòng nên nước không thể nhìn xuyên qua được nữa, hệt như ở biển vậy. Tôi lấy cái thuyền mất buồm và tôi thả xuống nước, ở chỗ cảng, giáp với gờ bồn tắm, rồi tôi cho cái tàu có ống khói chạy, với ba chú lính và con ngựa ở trong. Nhưng nó lại chìm nhanh quá, cái tàu ấy, nên chỉ có mỗi con ngựa sống sót, nó nổi được là vì nó bằng gỗ, và tôi cũng dùng nó làm tàu luôn.
Thế rồi tôi lại chợt nhớ ra anh thợ lặn bé xíu mà bà cho tôi, và tôi tự nhủ anh ta sẽ rất tuyệt để đi cứu hộ các chú lính. Vậy là tôi ra khỏi bồn tắm, không lau người và mặc quần áo cho nó kịp, và tôi chạy vào phòng tôi. Thật lạnh ơi là lạnh.
Tôi vừa mới vào trong phòng tôi thì tôi nghe thấy một tiếng kêu lớn kinh khủng ở trong phòng tắm; tôi chạy vội tới nơi, và tôi thấy mẹ đang cúi xuống bồn nước, đang khuấy đảo nước, như là mẹ đang mò các chù lính.
- Có chuyện gì vậy? tôi hỏi.
Vậy là thật kinh khủng! mẹ quay ngoắt lại, mẹ kêu lên, mẹ ôm tôi trong tay, làm ướt hết cả váy áo, rồi mẹ cho tôi hai cái tát thật mạnh, nhưng không phải vào mặt, và cả hai mẹ con cùng khóc.
Bố rất có lý khi nói rằng không nên cố tìm cách để hiểu được các bà mẹ. Và điều tồi tệ nhất là chuyện tắm táp một mình như người lớn của tôi thành ra hỏng bét; một lần nữa mẹ lại quệt miếng bọt biển lên mặt tôi, xoẹt xoẹt.
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1