When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nhiệm Vụ
HI BỐ TỪ CƠ QUAN VỀ NHÀ, tối hôm đó, bố cắp một cái cặp to dưới nách, và bố có vẻ chẳng dễ chịu tí nào.
- Tôi muốn hôm nay nhà ta ăn cơm sớm, bố nói. Tôi phải mang việc về nhà làm cho xong trước buổi sáng ngày mai.
Mẹ thở một cái rõ dài và mẹ nói mẹ sẽ đi chuẩn bị cơm nước ngay, còn tôi thì bắt đầu kể với bố những gì tôi đã làm ở trường hôm nay, nhưng bố không hề nghe tôi; bố bắt đầu rút hàng tập giấy tờ trong cặp ra và xem xét chúng. Thật là tiếc là bố chẳng chịu nghe tôi, bởi vì hôm nay tình hình ở trường thật tuyệt: tôi đã nã thằng Alceste tới ba bàn. Thế rồi mẹ đi đến và mẹ nói cơm nước đã sẵn sàng.
Chúng tôi ăn uống ngon lành, nói chung là ở nhà, chúng tôi đều ăn ngon: có nước canh này, bít-tết với lại món nghiền này; thật là hay, món nghiền ấy, vì là có thể cầm dĩa vẽ nhằng nhịt lên trên được, rồi có cả bánh ga-tô còn lại từ bữa trưa. Chỉ bực mình cái là không ai nói năng điều gì, mà khi tôi muốn giảng giải lần nữa cho bố cú ăn ba bàn thì bố nói: "Ăn đi!"
Sau bữa tối, trong khi mẹ rửa bát đĩa trong bếp, bố và tôi vào phòng khách. Bố để giấy tờ lên bàn, nơi trước đây vẫn có một cái bình màu hồng trước khi nó bị vỡ, còn tôi, tôi chơi với cái ô tô nhỏ trên thảm. Dỉn dỉn!
- Nicolas! Cấm không được làm ồn nữa! bố kêu lên.
Vậy là tôi bắt đầu khóc và mẹ liền chạy đến.
- Có chuyện gì thế? Mẹ hỏi.
- Có chuyện là tôi đang phải làm việc, hãy để cho tôi được yên! bố trả lời.
Thế là mẹ nói với tôi rằng tôi cần phải ngoan và rằng tôi không được quấy rầy bố nếu như tôi không muốn phải lên giường đi ngủ ngay lập tức. Bởi vì tôi không muốn ngay lập tức phải lên giường đi ngủ (buổi tối, như thường lệ, tôi chả buồn ngủ tẹo nào), tôi bèn hỏi liệu tôi có thể đọc quyển truyện mà chú Eugène đã cho tôi vào lần trước khi chú đến nhà hay không. Mẹ nói rằng đó là một ý rất hay. Thế là tôi bèn đi tìm cuốn sách của chú Eugène, đấy là một cuốn sách rất chúa, có cả một đám bạn bè đi lùng kho báu, nhưng bọn nó khó mà tìm được, bởi vì bọn họ chỉ có mỗi một nửa tấm bản đồ chỉ dẫn đến kho báu, mà một nửa thì chẳng có ích gì một khi họ không kiếm được nửa còn lại. Còn hôm qua, khi mẹ tắt đèn phòng tôi, tôi đã đọc đến đoạn kinh khủng, khi mà Dick, thủ lĩnh cả bọn, đang ở trong một ngôi nhà cũ với một lão gù.
Thế rồi bố bắt đầu kêu lên:
- Bố khỉ bút với chả bút! Bây giờ không tài nào mà viết được nữa! Nicolas! Mang cái bút của con ra đây cho bố.
Thế là, tôi đặt cuốn sách của tôi xuống thảm và chạy lên phòng tìm cái bút mà bà đã cho tôi, rồi đem đưa cho bố.
Xung quanh nhà của lão gù, đã nổi lên một cơn bão khủng khiếp, sấm chớp đì đoàng, nhưng Dick không hề sợ; và rồi mẹ từ dưới bếp đi lên và mẹ ngồi vào ghế phô-tơi, đối diện với bố.
- Em thấy là, mẹ nói, cái ông Moucheboume đã quá thể rồi. Trả lương anh như thế, ông ta lẽ ra không nên để anh phải đem về nhà làm ngoài giờ văn phòng.
- Nếu mà thấy có chỗ nào tốt hơn để xếp cho tôi, bố nói, thì làm ơn cứ thông báo giùm cho tôi.
- Được lắm! mẹ nói. Anh cứ việc nói như vậy, hay lắm!
- Tôi không muốn hay lắm hay vừa gì cả, bố kêu lên. Tôi chỉ cố kết thúc cái việc này trước sáng mai, nếu cái gia đình thân mến của tôi cho phép!
- Nếu liên can tới em, mẹ nói, thì anh được phép rồi đấy. Em lên phòng nghe đài đây. Chúng ta sẽ nói về chuyện này vào ngày mai, khi anh đã bình tĩnh.
Rồi mẹ đi lên phòng. Tôi, lại đọc tiếp cuốn sách của chú Eugène, đang ở đoạn Dick, thủ lĩnh các bạn, ở trong nhà của lão gù. Rồi có một cơn bão khủng khiếp, nhưng Dick không hề sợ; và rồi một tờ trong đống giấy tờ của bố bay xuống thảm.
- Chà chà! bố nói. Nicolas! Nhặt cho bố tờ giấy kia và đi đóng cái cửa đằng kia lại! Cái nhà này hay thật, đến cửa giả cũng chẳng biết đóng lại nữa!
Vậy là tôi nhặt tờ giấy, và tôi đi đóng cái cửa phòng ăn lại, đúng là chúng tôi luôn luôn quên đóng các cửa trong nhà, khiến cho gió nó lùa; thế rồi bố lại kêu lên sao lại ì ra ở đấy, sao không vào trong bếp lấy cái cho bố cốc nước. Khi tôi mang cốc nước cho bố xong, tôi lại chúi vào cuốn sách rất chúa của chú Eugène, với câu chuyện về nhóm bạn chỉ có trong tay nửa tấm bản đồ để đi tìm kho báu, và một tờ giấy nữa của bố lại bay xuống thảm và bố lại kêu tôi đi đóng cửa phòng bếp.
Khi tôi trở lại, bố hỏi tôi rằng tôi viết "sở hữu" thế nào; thế là tôi nói với bố rằng tôi viết từ đó với chữ "x", và chữ "i". Thế là bố thở dài đánh sượt và bảo tôi đi tìm cho bố quyển từ điển ở trong phòng sách. Trước khi mang sách cho bố, tôi đã tra thử xem, nhưng không thể nào tìm thấy từ "xở hĩu". Có thể là từ này còn thiếu chữ "u" nữa.
Tôi đưa từ điển cho bố, tôi lại nằm bò trên thảm, tôi đã đến đoạn mà Dick, trong cơn bão đầy sấm chớp, bước đi trong hành lang căn nhà của lão gù, thế rồi có tiếng chuông cửa reo.
- Ra mở cửa đi, Nicolas, bố nói với tôi.
Tôi ra mở, đó là ông Blédurt. Ông Blédurt là hàng xóm của chúng tôi. Ông ấy rất thích chọc ghẹo bố, còn bố thì chẳng thích bị ông Blédurt chọc ghẹo tí nào.
- Xin chào, Nicolas, ông Blédurt nói với tôi. Ông bố bất hạnh của cháu có nhà không?
- Quay lại hang của anh đi, Blédurt, bố kêu lên từ trong phòng khách. Bây giờ không phải lúc đến quấy rầy tôi đâu! Đi đi!
Thế là ông Blédurt cùng với tôi vào phòng khách và trong khi tôi bắt đầu đọc tiếp đoạn Nick đang ở trong hành lang nhà lão gù, trong cơn bão, thì ông Blédurt nói:
- Tôi sang xem anh có muốn chơi một ván cờ không.
- Anh không thấy rằng tôi đang bận đây hả? bố nói. Tôi đang có việc quan trọng cần làm xong trước sáng mai.
- Anh cứ để lão sếp của anh giải quyết, lão đang lợi dụng đấy, ông Blédurt nói. Như tôi đây này, tôi là một người lao động độc lập, nhưng mà một khi tôi có sếp trên, một khi sếp trên muốn giao việc cho tôi ngoài giờ văn phòng, tôi sẽ nói với lão sếp, tôi sẽ nói...
- Anh chả nói với năng gì sất, bố kêu lên. Trước hết vì anh là một tên khuếch khoác, rồi sau đó thì chẳng có sếp nào muốn nhận anh hết.
- Ai khuếch khoác, ai không muốn nhận ai mới được? ông Blédurt hỏi.
- Anh nghe rõ rồi đấy, bố nói. Nếu anh chậm hiểu, thì đó không phải là lỗi của tôi. Bây giờ thì để cho tôi làm việc.
- Anh nói thật thế hử? ông Blédurt hỏi.
- Đúng vậy, bố trả lời.
Thế là, tôi, tôi nhặt cuốn truyện, tôi kẹp nó vào dưới nách, và tôi hét lên:
- Tôi chán ngấy rồi! Tôi lên giường đi ngủ đây!
Và tôi đi luôn, trong khi bố và ông Blédurt đang giằng ca-vát với nhau thì tròn mắt nhìn tôi một cách kinh ngạc. Tôi nói thật, chứ sao nữa, đã hai mươi lần rồi tôi cứ đọc đi đọc lại mỗi cái trang truyện đó còn gì.
Còn muốn tôi nói gì ư? Tôi thấy rằng người ta giao cho bố của chúng tôi thật quá nhiều công việc. Thế là, chúng tôi đây, khi chúng tôi về đến nhà, đã mệt lử vì cả ngày ở trường rồi, chứ còn gì nữa, không tài nào có nổi lấy một chút yên tĩnh!
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1