Bạn chỉ có thể thắng nếu bạn dám đương đầu với thất bại.

Rocky Aoki

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hội Chợ Phiên
HÚNG TÔI ĐANG CHƠI trốn tìm ở trong vườn, Eudes, Geoffroy, Alceste và tôi, và cả bọn chơi không khoái lắm, bởi vì trong vườn thì chỉ có mỗi một cái cây và ai cũng có thể tìm ra ngay những tên nấp ở đằng sau. Nhất là Alceste, cái thằng còn mập hơn cả cây, và ngay cả khi nó không còn nấp ở cây thì cũng có thể tìm ra nó rất nhanh, vì nó lúc nào cũng ăn và có thể nghe thấy tiếng nó nhai.
Cả bọn đang không biết nên làm trò gì thì bố khuyên chúng tôi nên cào dọn lối đi, đúng lúc thằng Rufus lại đang chạy tới. Rufus là đứa bạn học cùng trường chúng tôi và bố nó là cảnh sát.
"Có một hội chợ phiên, rất gần đây, trên quảng trường!", Rufus nói. Chúng tôi muốn đến chỗ đó ngay lập tức, nhưng bố thì không màng. "Bác không thể đi cùng các cháu đến hội chợ phiên được, bác phải đi làm, còn các cháu thì còn bé, không thể tự đi đến đấy được", bố nói. Nhưng chúng tôi cứ vật nài. "Bác ơi, một lần thôi mà", Alceste nói. "Bọn cháu không đến nỗi bé quá đâu, Eudes nói; cháu ấy à, cháu có thể đấm vào mũi của bất kỳ tên nào." "Bố cháu ấy à, khi cháu yêu cầu cái gì, ông ấy chẳng bao giờ từ chối cả", Geoffroy nói. "Bọn con sẽ ngoan", tôi nói. Nhưng đầu bố cứ lắc "không" hoài. Vậy là Rufus nói với bố: "Nếu bác tốt với bọn cháu, cháu sẽ nói với bố cháu, và bố cháu sẽ bỏ qua hết cho bác lỗi phạt vi cảnh."
Bố nhìn Rufus, bố suy nghĩ một lúc, rồi bố nói: "Thôi được, để làm cho các cháu vui và nhất là để bố cháu dễ chịu, Rufus ạ, bác sẽ cho các cháu đi hội chợ. Nhưng đừng có mà nghịch bậy bạ và phải quay về trong vòng một giờ." Chúng tôi vui thích kinh khủng và tôi đã ôm hôn bố.
Về tiền thì chúng tôi cũng có khá. Tôi lấy trong ống tiết kiệm ra khoản tôi vẫn để dành để sau này khi tôi lớn thì sẽ tậu một cái máy bay, còn Geoffroy cũng có hàng đống tiền: bố nó, người rất giàu, vẫn cho nó rất nhiều.
Trong hội chợ phiên, người rất đông; và chúng tôi bắt đầu bằng trò chơi ô tô đụng. Alceste và tôi ngồi một cái xe màu đỏ, Eudes và Geoffroy ngồi xe vàng, Rufus cùng cái còi hột quay mà bố nó cho thì ngồi xe màu xanh. Chúng tôi chơi húc nhau thoải mái, chúng tôi la hét, la hét và Rufus rúc vòi và hú lên: "Lái đi! Lái đi! Mấy anh kia, kia kìa, rẽ phải đi!" Ông chủ sân nhìn chúng tôi với một vẻ rất lạ, cứ như là theo dõi vậy. Alceste móc ra từ trong túi của nó ra một miếng bánh mì tẩm gia vị và nó đang đưa vào mồm ăn, với vẻ thỏa mãn như ai, thì ô tô của Eudes và Geoffoy húc vào chúng tôi. Đụng mạnh quá, Alceste để rơi miếng bánh tẩm gia vị. "Chờ tao tí, tao vào ngay đây", Alceste nói với tôi rồi nó nhảy ra khỏi ô tô để đi tìm. "Ê, vị kia, Rufus hét lên, đi qua con đường theo hàng đinh!" Ông chủ sân đã ngắt điện và tất cả mọi ô tô đều khựng lại. "Cháu có khùng không đấy?" ông chủ hỏi Alceste lúc này đã tìm lại được mẩu bánh mì. "Đi nào! Đi nào!" Rufus lại bắt đầu gào lên.
Ông chủ sân rất không vừa lòng; ông ta nói với chúng tôi rằng ông đã phát chán những trò ầm ĩ và bậy bạ của chúng tôi, ông bảo chúng tôi đi đi. Tôi nhắc ông ta rằng chúng tôi đã trả tiền cho năm lượt đi và rằng chúng tôi mới đi có bốn. Eudes muốn đấm cho ông chú một quả vào mũi; Eudes rất khỏe, và nó rất thích đấm ai đó mấy quả vào mũi. Rufus yêu cầu ông chủ xuất trình giấy tờ cho nó; những người khác thì phàn nàn bởi vì ô tô cứ đứng im một chỗ. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng dàn xếp ổn thỏa: ông chủ trả lại tiền đi cả năm lượt và chúng tôi rời khỏi những chiếc ô tô đụng. Dù sao thì chúng tôi cũng đã chơi gần chán và Alceste đã rất sợ bị mất miếng bánh mì tẩm gia vị.
Sau đó chúng tôi mua kem bông. Loại đó cũng giống như bông, nhưng mà ngon, có đường và chúng tôi bôi ra khắp nơi và sau đó nó rất dính. Khi ăn xong, chúng tôi đến một khu có những cái toa tròn nhỏ chạy vòng quanh rất nhanh. Chúng tôi chơi rất vui, chỉ trừ một ông lúc ra thì phàn nàn rằng ông ta bị dính kem bông khắp cả, cả trên mặt lẫn quần áo. Cần phải nói rằng ông đó ngồi ở toa phía sau toa của Alceste, còn Alceste thì trước khi vào chơi đã mua hàng đống kem bông để có thể chịu đựng được chuyến đi.
Sau đó, Alceste gợi ý rằng chúng tôi xem xem có cái gì ngon để ăn không, bởi vì nó đang đói. Chúng tôi đã mua mứt thục quỳ và khoai tây rán và sô-cô-la và kẹo ca-ra-men và xúc xích và chúng tôi uống nước chanh và sau đó chúng tôi đều cảm thấy hơi khó chịu, chỉ trừ mỗi Alceste lại còn đề nghị là chúng tôi chơi máy bay lên xuống. Chúng tôi nhất trí, mà lẽ ra thì không nên thế. Chúng tôi cứ lử lả ra trên máy bay và ông chủ sân chơi rất tức giận: ông ta nói rằng điều đó gây ấn tượng rất xấu với các khách hàng.
Để xả hơi một lúc, chúng tôi bèn tìm cái gì đó yên tĩnh một tí. Và chúng tôi quyết định đi vào mê cung. Vào chỗ đó rất tuyệt. Có đầy lối đi với những bức tường bằng kính trong suốt, và khi ta ở trong, thì không nhìn thấy tường đâu cả, và rất khó tìm ra lối đi. Những người ở ngoài nhìn chúng tôi cố đi ra và họ cười, cười nhiều hơn hẳn, dĩ nhiên rồi, những kẻ đang ở trong mê cung.
Thoạt đầu, chúng tôi cố gắng đứa này theo sau đứa kia, nhưng rồi kết cục thì lạc hết sạch. Chúng tôi nghe thấy tiếng còi của Rufus và tiếng Eudes kêu lên rằng nếu chúng tôi không ra được khỏi đó thì nó sẽ cho ai đó một quả đấm vào mũi. Còn Alceste thì bắt đầu khóc nhè, bởi vì nó đói và nó nghĩ rằng nó sẽ không thoát ra kịp bữa tôi. Đột nhiên, tôi nhìn thấy ai đó ở ngoài mà không hề cười: đó là bố tôi. "Ra ngoài ngay, lũ nghịch ngợm kia!", bố hét lên. Chúng tôi muốn lắm chứ, nhưng chẳng biết ra thế nào. Vậy là bố vào mê cung để tìm chúng tôi. Tôi muốn tới chỗ gặp bố nhưng tôi lại nhầm lối đi thế là lại đi ra ngoài cùng với Alceste theo sát bên cạnh. Trong khi tôi quan sát và cố gắng giúp đỡ những người khác vẫn còn trong mê cung bằng cách giải thích cách tôi đã thoát ra thế nào thì Alceste chạy đi mua bánh sừng bò. Rufus sau đó cũng thoát ra cùng với Eudes và Geoffroy.
Người không thể nào thoát ra được chính là bố, và trong khi chờ đợi thì chúng tôi làm y như Alceste, chúng tôi ngồi trên cỏ, ăn bánh sừng bò ngay trước mê cung. Đúng lúc đó thì bố của Rufus đến, và ông ta thì không hề có vẻ đùa cợt gì: ông ta mắng Rufus, nói với nó rằng đã sáu giờ tối rồi và giờ đó trẻ con không có ai trông thì phải ở nhà không được ở ngoài. Thế là Rufus nói rằng cả bọn đi cùng với bố tôi, và chúng tôi đang đợi ông ấy, vì là ông ấy còn đang ở trong mê cung.
Bố của Rufus tức đỏ hết cả người lên và ông ta yêu cầu ông chủ mê cung vào tìm bố. Ông chủ vừa đi vào trong vừa cười và ông ta dẫn bố cũng có vẻ tức giận ra. "Thế nào, bố của Rufus nói, anh trông coi lũ trẻ như vậy đấy hử, anh làm gương cho lũ trẻ như thế đấy hử?" "Nhưng, bố tôi nói, tất cả là lỗi của thằng Rufus nghịch ngợm của anh; chính nó đã dẫn những đứa khác đến hội chợ!" "À, ra vậy đấy? bố thằng Rufus vặn lại, hãy cho tôi biết cái xe ô tô xám đỗ ở lỗi cho người đi bộ có phải là của anh đấy không?" "Đúng đấy, vậy rồi sao?", bố tôi đáp.
Vậy rồi bố thằng Rufus đã cho bố tôi một cái biên lai phạt vi cảnh.
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1