You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quả Táo
ÔM NAY, chúng tôi rất phấn khởi khi đến trường, vì chúng tôi có giờ vẽ. Thật là tuyệt mỗi lần lớp có giờ vẽ, vì chúng tôi chẳng cần phải học bài cũng như làm bài tập hơn nữa chúng tôi còn được nói chuyện và giờ học cũng hơi giống với giờ ra chơi. Có lẽ vì thế mà chúng tôi chẳng được học vẽ thường xuyên lắm và cô giáo hay thay giờ vẽ bằng cách cho chúng tôi vẽ bản đồ điạ lý, nhưng như thế thì chẳng phải là vẽ thật. Chưa kể rằng nước Pháp rất khó vẽ, nhất là lúc vẽ đến vùng Bretagne, và trong lớp chỉ có mỗi một người duy nhất thích vẽ bản đồ địa lý, đó là thằng Agnan. Nhưng thằng ấy thì chẳng tính làm gì, vì nó luôn đứng đầu lớp và là cục cưng của cô giáo.
Vì tuần trước chúng tôi đã rất ngoan và đã chẳng có chuyện gì rắc rối xảy ra, trừ việc Clotaire và Joachim đánh nhau, nên cô giáo đã bảo chúng tôi: "Thôi được, ngày mai các em nhớ mang đồ dùng môn vẽ của các em tới lớp."
Đến giờ vào lớp, chúng tôi nhìn thấy trên bàn cô giáo có một quả táo.
- Lần này, cô giáo nói, các em sẽ vẽ tranh theo mẫu tự nhiên. Các em sẽ vẽ quả táo này. Các em được phép nói chuyện với nhau, nhưng không được mất tập trung đấy.
Rồi Agnan giơ tay lên. Agnan không thích học vẽ, vì đó không phải là một môn học thuộc lòng, nên cậu ấy không dám chắc sẽ có thể đứng đầu lớp được.
- Thưa cô, Agnan nói, em ngồi xa nên nhìn không rõ quả táo lắm ạ.
- Vậy thì, Agnan, cô giáo nói, em có thể lên đây.
Thế là tất cả chúng tôi cùng lên để được nhìn quả táo cho gần hơn, nhưng cô giáo bắt đầu dùng thước kẻ gõ lên bàn, cô bảo chúng tôi hãy quay về chỗ ngồi.
- Nhưng nếu thế, thưa cô, em biết làm thế nào bây giờ? Agnan hỏi.
- Nếu đúng là em không nhìn thấy quả táo, Agnan, em có thể vẽ thứ khác cũng được, nhưng hãy trật tự.
- Vâng, Agnan nói, em sẽ vẽ bản đồ nước Pháp, với những dãy núi và những dòng sông cùng các nhánh của chúng.
Agnan có vẻ rất hài lòng, vì nó thuộc lòng bản đồ nước Pháp. Agnan đúng là điên!
Geoffroy, đứa có bố rất giàu và luôn mua đủ thứ cho nó, lấy từ trong cặp ra một hộp màu cực kỳ đẹp. Đó là một hộp màu có hàng đống bút lông và một cái cốc nhỏ đựng nước, tất cả chúng tôi liền xúm lại xem. Nhất định là tôi sẽ đòi bố mua cho tôi một hộp màu như thế! Rồi cô giáo lại gõ thước kẻ lên bàn một lần nữa, cô bảo nếu chúng tôi cứ tiếp tục thế này thì cô sẽ cho tất cả chúng tôi vẽ bản đồ những dãy núi và dòng sông như Agnan. Thế là chúng tôi vội quay về chỗ ngồi, trừ Geoffroy được cô cho phép đi lấy nước đổ vào cái cốc nhỏ của nó. Maixent muốn đi theo và đã bị cô bắt ngồi chép bài phạt.
Eudes giơ tay, nó nói với cô giáo rằng nó không biết phải làm thế nào để vẽ quả táo và rằng cả Rufus ngồi bên cạnh nó cũng vậy.
- Các em hãy vẽ một hình vuông, cô giáo nói. Trong hình vuông đó, các em sẽ canh quả táo dễ dàng hơn.
Eudes và Rufus đều nói đó là một gợi ý hay, hai đứa ấy liền cầm lấy thước kẻ và bắt đầu vẽ quả táo.
Clotaire thì không hài lòng chút nào. Clotaire luôn luôn đứng bét lớp và chẳng bao giờ làm được gì nếu như không chép bài của đứa ngồi bên cạnh. Nhưng vì ngồi bên cạnh Clotaire là Joachim, và Joachim vẫn còn đang cáu vì Clotaire đã thắng trò đánh bi, nên Joachim muốn chơi xỏ Clotaire, và thay vì vẽ quả táo, thằng này lại vẽ một cái máy bay.
Alceste, ngồi ngay bên cạnh tôi, vừa nhìn quả táo vừa liếm môi. Cần phải nói rõ rằng Alceste là một đứa to béo lúc nào cũng ăn luôn mồm.
- Mẹ tao, Alceste nói với tôi, làm bánh táo ngon tuyệt. Chủ nhật nào mẹ tao cũng làm. Một chiếc bánh có đầy những lỗ nhỏ trên bề mặt.
- Sao lại có những lỗ nhỏ? Tôi hỏi.
- Đúng vậy, Alceste nói, mày không biết à. Hôm nào mày đến nhà tao, tao sẽ chỉ cho mày xem. À mà thôi, hãy nhìn đây.
Rồi nó vẽ một cái bánh cho tôi xem, nhưng rồi nó phải dừng lại để ăn một miếng bánh dành cho giờ ra chơi. Alceste làm tôi thấy buồn cười: bất cứ cái gì nhìn thấy cũng đều khiến nó thèm ăn! Như tôi chẳng hạn, nhìn thấy quả táo tôi liền nghĩ ngay tới cái vô tuyến, trong đó có một chú rất trẻ đóng trong bộ phim tên là "Guillaume Tell" *; đầu mỗi tập phim, chú ấy đều để một quả táo lên đầu cậu con trai và tách! Chú ấy bắn một mũi tên vào giữa quả táo, ngay trên đầu cậu ấy. Tuần nào chú ấy cũng làm như vậy, và cho đến giờ chú ấy chưa lần nào bắn trượt cả; "Guillaume Tell" thật là một bộ phim tuyệt vời, thật tiếc là trong phim chả có nhiều pháo đài lắm. Chứ không phải như trong một bộ phim khác, lúc nào cũng có rất nhiều pháo đài, có rất nhiều người tấn công và những người khác ném đủ thứ vào đầu họ, còn tôi thì rất thích vẽ các pháo đài.
- Ơ hay, cô giáo hỏi, Geoffroy làm gì ý nhỉ?
- Cô có muốn em đi tìm nó về không ạ? Thằng Maixent hỏi.
Thế là cô bảo thật không thể nào chịu đựng được nó, và cô bắt nó chép phạt thêm nhiều dòng nữa. Rồi Geoffroy cũng quay lại, người ướt đầm với cái lọ đựng đầy nước.
- Sao vậy, Geoffroy, cô giáo nói, em đi lâu quá đấy!
- Không phải lỗi tại em, thưa cô, Geoffroy nói. Đó là tại cái lọ này: mỗi lần em lên cầu thang thì nước lại bị sánh ra ngoài mất và thế là em lại phải quay lại để đổ đầy nước vào.
- Thôi được, em hãy về chỗ và làm bài đi.
Geoffroy đi về chỗ ngồi cạnh Maixent và bắt đầu dùng bút lông để pha nước vào các màu.
- Mày cho tao mượn màu vẽ với được không? Maixent hỏi.
- Nếu mày muốn dùng, sao mày không bảo bố mày mua cho, Geoffroy nói. Bố tao không thích tao cho mượn đồ đạc.
Geoffroy nói đúng, các ông bố thường hay khó chịu vì điều này.
- Tao đã bị phạt đến hai lần vì cái đống màu bẩn tưởi của mày, Maixent nói. Còn nữa, mày là đồ ngu!
Thế là Geoffroy, bằng hai nhát bút lông, choẹt, choẹt, quệt hai vệt đỏ to tướng lên trang giấy trắng của Maixent, khiến thằng này vô cùng bực tức đứng bật dậy. Nó liền đẩy ghế ra và cái lọ nước đỏ lòe bị đổ hết lên tờ giấy của Geoffroy, dây ra cả áo của Geoffroy. Geoffroy vô cùng tức giận; nó vung tay đánh túi bụi, cô giáo hét ầm lên làm tất cả chúng tôi đều đứng dậy. Lợi dụng lúc đó, Clotaire đánh nhau với Joachim vì thằng này đã vẽ một đống máy bay, rồi thầy Hiệu trưởng bước vào.
- Giỏi lắm! thầy nói. Giỏi lắm! Hay thật đấy! Tận trong phòng thầy cũng nghe thấy tiếng các em! Chuyện gì xảy ra ở đây thế?
- Tôi... tôi cho cả lớp học vẽ, cô giáo tuyệt vời của chúng tôi đáp, bao giờ cô cũng rất lúng túng mỗi khi thầy Hiệu trưởng vào lớp vì lỗi của chúng tôi.
- À! Thầy Hiệu trưởng nói. Để xem nào.
Rồi thầy đi dọc các hàng ghế, thầy nhìn pháo đài của tôi, cái bánh của Alceste, bản đồ của Agnan, những chiếc máy bay của Joachim, tờ giấy trắng trơn của Clotaire, những tờ giấy đầy màu đỏ của Maixent và Geoffroy, trận chiến tàu thủy của Eudes và Rufus.
- Thế các họa sĩ trẻ của chúng ta phải vẽ những gì? Thầy Hiệu trưởng hỏi.
- Một quả táo, cô giáo đáp.
Thế là thầy bắt tất cả chúng tôi phải ở lại trường chịu phạt ngày thứ Năm.
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1