Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Rạp Xiếc
HẬT LÀ TUYỆT! Chiều thứ Năm, cả lớp sẽ được đến rạp xiếc. Chúng tôi vô cùng ngạc nhiên khi thầy Hiệu trưởng đến thông báo với chúng tôi rằng ông chủ rạp xiếc muốn mời một lớp của trường tới xem và lớp của chúng tôi đã được chọn. Thường thì mỗi khi lớp chúng tôi được mời đến trường chiều thứ Năm thì chẳng bao giờ là để đi xem xiếc cả. Có điều tôi chẳng hiểu vì sao trông mặt cô giáo cứ như sắp khóc đến nơi. Thế mà, cả cô cũng được mời đấy chứ, thậm chí chính cô là người sẽ đưa chúng tôi đến rạp xiếc.
Thứ Năm, lúc ngồi trong xe buýt chở chúng tôi tới rạp xiếc, cô giáo bảo cô rất mong chúng tôi sẽ ngoan. Tất cả chúng tôi đều đồng ý, vì chúng tôi rất yêu quý cô.
trước khi vào rạp xiếc, cô giáo đếm chúng tôi, và cô phát hiện ra thiếu mất một đứa, chính là thằng Alceste, vì nó vừa chạy đi mua kẹo bông. Khi nó quay lại, cô giáo mắng nó. "Sao cơ ạ, Alceste đáp, em cũng phải được ăn chứ, hơn nữa kẹo bông thì có là gì đâu. Cô có muốn ăn một ít không?". Cô giáo buông một tiếng thở dài, rồi cô nói đã đến giờ vào rạp xiếc và chúng tôi đã đến muộn. Nhưng vẫn còn phải chờ Geoffroy và Clotaire, mấy đứa ấy cũng chạy đi mua kẹo bông. Khi bọn nó quay lại, cô giáo không hài lòng tí nào: "Các em không xứng được đi xem xiếc!" cô nói. "Tại Alceste làm bọn em thèm quá, Clotaire giải thích, bọn em có biết là không được làm thế đâu. - Thưa cô, Agnan nói, Eudes cũng muốn đi mua kẹo bông ạ. - Mày không thể im đi được hả, đồ hớt lẻo. Mày có muốn xơi một quả đấm vào mũi không?" Eudes hỏi. Thế là Agnan bắt đầu khóc, nó bảo tất cả mọi người đều lợi dụng nó, rằng thật là kinh khủng, rằng nó sẽ phát ốm, và cô giáo nói với Eudes rằng thứ Năm tuần sau nó sẽ bị phạt. "Úi chà, hay thật đấy nhỉ! Eudes nói. Em chẳng hề đi mua kẹo bông, thế mà em lại bị phạt, còn mấy đứa bỏ đi mua kẹo bông thì cô chẳng nói gì cả. - Mày ghen tị, Clotaire nói, thật thế còn gì! Mày ghen tị vì bọn tao đã được ăn kẹo bông! - Thưa cô, Joachim hỏi, em muốn xin phép đi mua kẹo bông, có được không ạ? - Cô không muốn nghe bất kỳ ai nhắc đến kẹo bông nữa!" cô giáo quát lên. "Sao lại thế ạ, các bạn ấy thì được quyền ăn kẹo bông, còn em thì thậm chí còn chẳng được quyền nhắc đến kẹo bông là sao ạ? Thật là không công bằng!" Joachim nói. "Mày thật không may, Alceste vừa nói vừa cười, vì kẹo bông ngon cực kỳ! - Ê, đồ béo phì, có ai hỏi đến mày đâu", Joachim nói. "Mày có muốn tao ném cả cái kẹo bông này vào mặt mày không hả?", Alceste hỏi. "Cứ thử xem!", Joachim trả lời, và Alceste ném kẹo bông vào mặt nó. Joachim không thích như vậy chút nào, thế là nó bắt đầu đánh nhau với Alceste, còn cô giáo thì hét ầm lên, rồi một người làm việc trong rạp xiếc đi tới và nói: "Thưa cô, nếu như cô muốn xem buổi diễn, thì tôi khuyên cô nên vào ngay, buổi diễn đã bắt đầu được mười lăm phút rồi. Rồi cô xem, ở bên trong cũng có diễn hề đấy."
Trong rạp xiếc, có rất nhiều nhạc công đang gây ra đủ thứ âm thanh, rồi có một ông đi ra giữa sân khấu, ăn mặc trông giống như người quản lý nhà hàng nơi chúng tôi đã ăn bữa tiệc buổi trưa để chúc mừng sinh nhật bà ngoại. Ông ấy giải thích rằng ông ấy sẽ biểu diễn một màn phép thuật, và ông ấy bắt đầu làm xuất hiện một đống thuốc lá đang cháy dở trong lòng bàn tay. "Ôi dào, Rufus nói, chắc chắn là phải có thủ thuật gì đó, các nhà ảo thuật có biết làm phép đâu - Phải gọi là nhà ảo thuật mới đúng", Agnan nói. "Ai hỏi mày làm cái gì, Rufus nói, nhất là khi chỉ nói vớ nói vẩn! - Thưa cô, cô có nghe thấy không ạ?", thằng Agnan hỏi. "Rufus, cô giáo nói, nếu em không ngoan, cô sẽ cho em ra ngoài đấy. - Cô có thể cho tất cả chúng nó ra ngoài được không? một ông ngồi phía sau chúng tôi hỏi. Tôi muốn yên tĩnh để xem một chút." Cô giáo chúng tôi quay lại nói: "Thưa ông, tôi không thể làm như thế được. - Hơn nữa, Rufus bảo, bố tôi là cảnh sát, tôi sẽ nói với bố tôi phạt cho ông một trận. - Cô ơi, cô xem kìa, Agnan nói, nhà ảo thuật đang hỏi có ai tình nguyện lên không và Joachim đi lên rồi ạ." Đúng vậy, Joachim đã lên sân khấu và đang đứng cạnh nhà ảo thuật, ông ấy nói: "Đúng là một chàng trai dũng cảm, xin quý vị một tràng pháo tay." Cô giáo đứng dậy và gào to: "Joachim, quay trở lại đây ngay lập tức!" Nhưng nhà ảo thuật, như cách nói của Agnan, lại bảo ông ấy sẽ làm cho Joachim biến mất. Ông ta bảo nó chui vào trong một cái hòm, đóng nắp hòm lại rồi nói "hấp!" và khi ông ta mở hòm thì Joachim không còn trong đó nữa. "Ôi, trời ơi!, cô giáo kêu lên. Thế rồi cái ông ngồi phía sau chúng tôi bảo giá mà nhà ảo thuật có thể cho hết tất cả chúng tôi vào trong cái hòm ấy được. "Thưa ông, ông quả là một người lỗ mãng", cô giáo nói. "Cô ấy nói phải đấy, một ông khác bảo, ông thấy cô ấy đã phải khổ sở thế nào vì lũ trẻ hay sao? - Đúng vậy", Alceste phụ họa. "Ông không cần dạy khôn tôi", ông thứ nhất nói. "Ông muốn tôi với ông ra ngoài nói chuyện không?" ông kia hỏi lại. "Tôi chẳng cần", ông thứ nhất trả lời. "Đồ nhát gan!" ông thứ hai nói, thế rồi âm nhạc vang lên một tiếng kinh khủng và Joachim trở lại chỗ ngồi, tất cả mọi người vỗ tay, còn cô giáo thì nói với nó rằng nó sẽ bị phạt.
Rồi người ta mang một cái lồng ra giữa sân và lùa những con sư tử và hổ báo vào trong lồng, rồi người dạy thú bước ra. Ông ấy làm nhiều điều rất khủng khiếp, ông ấy nhét đầu mình vào miệng sư tử, mọi người hét ầm lên và kêu "ái dà", còn Rufus thì vẫn bảo đó chẳng phải là phép thuật, bằng chứng là Joachim vẫn quay trở về. "Không đúng, Eudes nói, Joachim quay về thật, nhưng trước đó nó chẳng biến mất là gì. - Đó chỉ là một thủ thuật nhỏ thôi", Rufus nói. "Còn mày, mày là một thằng ngốc, và tao rất muốn cho mày một cái tát", Eudes đáp. "Im lặng!" cái ông ở đằng sau chúng tôi hét lên. "Ông lại bắt đầu rồi đấy!", ông kia nói. "Tôi mà thích thì tôi cứ nói đấy!", ông đầu tiên đáp, còn Eudes thì tát một cái vào mũi thằng Rufus. Những người xung quanh kêu "suỵt", thế là cô giáo đưa tất cả chúng tôi ra ngoài, thật đáng tiếc vì đúng lúc đó các chú hề bắt đầu tiến ra sân khấu.
Chúng tôi chuẩn bị lên xe buýt thì thấy người dạy thú tiến tới gần cô giáo.
- Thưa cô, tôi đã quan sát cô trong lúc biểu diễn tiết mục của tôi, người dạy thú nói. Phải nói rằng tôi sẽ chẳng bao giờ có đủ can đảm để làm nghề của cô!
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1