Worrying does not empty tomorrow of its troubles. It empties today of its strength.

Corrie Ten Boom

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cái Kẹo
HIỀU NAY, KHI TÔI TỪ TRƯỜNG VỀ, mẹ tôi bảo: "Nicolas, sau khi ăn chiều xong, con ra ngoài mua hộ cho mẹ nửa cân đường kính nhé."
Mẹ đưa tiền cho tôi và tôi hoan hỉ đi ra tiệm tạp hóa, vì tôi rất thích được giúp đỡ mẹ, hơn nữa còn vì ông Compani, tức là chủ tiệm tạp hóa là một người cực kỳ tuyệt, và mỗi lần nhìn thấy tôi, ông đều cho tôi cái gì đó, mà thứ tôi thích nhất là những mẩu bánh quy còn sót lại trong những hộp bánh to, mặc dù là bánh quy vỡ, nhưng ăn vẫn rất ngon.
- A, Nicolas đây mà! ông Compani nói. Này, cháu đến rất đúng lúc; ông sẽ cho cháu một thứ rất tuyệt!
Rồi ông Compani cúi xuống phía dưới quầy bán hàng, và khi ông đứng lên, trong tay ông cầm một con mèo. Một con mèo bé tí xíu, đáng yêu kinh khủng, vẫn đang ngủ ngon lành.
- Đây là một đứa con của con Bánh Quy, ông Compani nói với tôi. Bánh Quy đã đẻ được bốn con, nhưng ông không thể nào giữ chúng lại hết được. Mà ông chẳng thích làm hại lũ thú nhỏ, thành ra ông sẽ đem chúng đi cho bọn trẻ con như cháu. Như thế, ông sẽ giữ lại ba con và cho cháu con Cái Kẹo này. Cháu cho nó uống sữa và chăm sóc nó cẩn thận nhé.
Bánh Quy là con mèo cái nhà ông Compani. Nó rất béo và suốt ngày nằm ngủ sau kính cửa sổ, nhưng chẳng bao giờ nó làm đổ các hộp đồ và khi được người ta vuốt, nó rất hiền; nó chẳng bao giờ cào mà chỉ rên: "Gừ, gừ".
Không thể nào nói hết được là tôi đã mừng như thế nào. Tôi ôm Cái Kẹo trong tay, người nó nóng ấm, tôi chạy ngay về nhà. Rồi tôi quay lại cửa hàng để lấy nốt nửa cân đường kính.
Vừa chạy vào nhà, tôi vừa hét lên:
- Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ nhìn xem ông Compani cho con gì này!
Khi mẹ nhìn thấy Cái Kẹo, mắt mẹ mở to tròn xoe, lông mày nhíu lại, mẹ nói:
- Một con mèo ư!
- Vâng, tôi giải thích. Nó tên là Cái Kẹo, nó là con trai của Bánh Quy, nó uống sữa và con sẽ dạy cho nó làm xiếc.
- Không, Nicolas, mẹ bảo. Mẹ đã nhắc đi nhắc lại hàng trăm lần là mẹ không muốn thấy có thú vật trong nhà nữa. Con đã từng đem về một con chó rồi một con nòng nọc, lần nào cũng vậy, phiền phức vô cùng. Mẹ đã nói không được là không được! Con phải mang nó đi trả ông Compani ngay.
- Ôi! Mẹ ơi! Đi, mẹ! Tôi gào lên.
Nhưng mẹ tôi mặc kệ, thế là tôi khóc ầm lên, tôi bảo tôi sẽ không ở nhà nữa nếu như không có Cái Kẹo, rằng nếu bắt tôi mang Cái Kẹo trả lại ông Compani, thì ông Compani sẽ giết nó, mà nếu ông Compani giết nó thì tôi cũng sẽ tự giết tôi, vì ở nhà tôi chả được quyền làm gì cả, trong khi bạn bè tôi thì được phép làm hàng đống thứ mà tôi thì toàn bị cấm.
- Nếu vậy thì rất đơn giản, mẹ nói với tôi; nếu như các bạn được quyền làm đủ thứ, thì con chỉ việc mang con mèo này đem cho một trong số các bạn của con. Vì chắc chắn là nó sẽ không thể ở lại đây, và nếu con cứ tiếp tục lèo nhèo bên tai mẹ thế này thì tối nay con sẽ bị phạt không được ăn tối và đi ngủ luôn. Con hiểu chưa?
Vì tôi thấy cứ tiếp tục cũng chẳng có ích gì, nên tôi đành phải mang Cái Kẹo đi, nó vẫn còn ngủ, và tôi tự hỏi không biết mình nên mang nó đến cho đứa nào trong đám bạn của tôi. Nhà hai thằng Geoffroy và Joachim xa quá, nhà Maixent có một con chó và tôi không nghĩ Cái Kẹo sẽ thích con chó của Maixent. Thế là tôi đến nhà thằng Alceste, một đứa bạn tốt suốt ngày ăn. Khi Alceste ra mở cửa cho tôi, cậu ta có một cái khăn ăn buộc quanh cổ và mồm còn đầy thức ăn.
- Tao đang ăn bữa chiều, cậu ta vừa nói vừa phun đầy vụn bánh khắp nơi. Mày muốn gì?
Tôi đưa Cái Kẹo cho cậu ta xem trong khi cậu ta bắt đầu ngáp dài, tôi bảo tôi muốn cho cậu ta con mèo, rằng nó tên là Cái Kẹo, nó uống sữa còn tôi sẽ thường xuyên đến thăm nó.
- Một con mèo ư? Alceste nói. Không. Bố mẹ tao sẽ làm ầm lên. Hơn nữa, một con mèo thế nào cũng chui vào bếp và ăn đủ thứ khi không ai để ‎ý. Sô-cô-la của tao sắp nguội mất rồi, thôi chào nhé!
Và Alceste đóng cửa lại. Thế là, cùng với Cái Kẹo, chúng tôi sang nhà thằng Rufus. Người ra mở cửa cho tôi là mẹ Rufus.
- Cháu muốn gặp Rufus hả, Nicolas? Bà ấy vừa hỏi tôi vừa nhìn Cái Kẹo. Nó đang làm bài tập... Thôi được, cháu đợi nhé, bác sẽ gọi nó.
Bà ấy quay vào, rồi Rufus đi ra.
- Ôi! Con mèo xinh quá! Rufus nói khi nhìn thấy Cái Kẹo.
- Nó tên là Cái Kẹo, tôi giải thích với nó. Nó uống sữa. Tao mang nó cho mày, nhưng thỉnh thoảng phải cho tao đến thăm nó đấy.
- Rufus! Mẹ Rufus từ trong nhà gọi ra.
- Chờ một tẹo ạ, con vào ngay đây.
Nó quay vào nhà, tôi nghe tiếng nó nói gì đó với mẹ rồi nó lại quay ra, và trông nó chẳng vui vẻ mấy.
- Không được, nó bảo tôi.
Rồi nó đóng cửa lại. Tôi bắt đầu cảm thấy phiền phức vì Cái Kẹo còn nó thì lại bắt đầu ngủ tiếp. Rồi tôi đến nhà thằng Eudes, và chính Eudes ra mở cửa cho tôi.
- Nó tên là Cái Kẹo. Nó là một con mèo, nó uống sữa, tao cho mày, nhưng thỉnh thoảng mày phải để cho tao đến thăm nó, thằng Rufus với thằng Alceste không muốn lấy vì bố mẹ chúng nó không cho.
- Xì! Eudes nói. Ở nhà tao, tao muốn làm gì thì làm. Tao chẳng cần gì phải xin phép cả. Nếu tao mà muốn nuôi mèo thì tao sẽ nuôi thôi.
- Nếu vậy mày nuôi nó đi nhé, tôi nói.
- Tất nhiên, cậu ta nói với tôi. Tao không nói đùa đâu!
Thế là tôi đưa Cái Kẹo cho cậu ta, nó lại ngáp dài một lần nữa, rồi tôi đi về.
Khi về đến nhà, tôi vô cùng buồn bã, vì tôi rất yêu Cái Kẹo. Hơn nữa, trông Cái Kẹo có vẻ rất thông minh.
- Nghe này, Nicolas, mẹ bảo tôi. Không việc gì phải thiểu não như vậy cả, con mèo đó mà ở lại đây thì chắc chắn nó cũng sẽ chẳng sung sướng gì. Bây giờ, con hãy nghe lời mẹ, đừng nghĩ tới nó nữa và đi lên phòng làm bài tập của con đi. Tối nay sẽ có món tráng miệng rất ngon. Và nhất là tuyệt đối không được hé miệng nói gì về chuyện này với bố con. Dạo này bố rất mệt mỏi, và mẹ không muốn bố bị làm phiền vì những chuyện kiểu này khi về đến nhà. Hãy cố gắng để nhà mình có được một buổi tối yên ổn và vui vẻ.
Buổi tối, khi ngồi vào bàn ăn, bố nhìn tôi và hỏi:
- Thế nào, Nicolas? Trông con không được vui nhỉ. Có chuyện gì xảy ra vậy?Lại bị làm sao ở trường à?
Mẹ mở to mắt nhìn tôi, còn tôi thì nói với bố rằng chẳng có chuyện gì cả, rằng dạo này tôi rất mệt mỏi.
- Bố cũng thế, bố nói. Có lẽ là tại thời tiết thay đổi đấy mà.
Thế rồi có ai đó bấm chuông, tôi định đứng dậy ra mở cửa - tôi rất thích mở cửa - nhưng bố lại bảo tôi: "Thôi, để đấy, bố ra mở cửa cho".
Bố đi ra cửa và khi quay lại, bố giấu hai tay đằng sau lưng, miệng nở một nụ cười rộng ngoác, và bố nói với mẹ và tôi:
- Hãy đoán xem Clotaire đã mang gì tới cho Nicolas?
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1