The more that you read, the more things you will know. The more that you learn, the more places you'll go.

Dr. Seuss

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Xong Rồi, Thế Là Nhà Tôi Đã Có Vô Tuyến!
ONG RỒI! Thế là nhà tôi cũng sắp có một cái vô tuyến! Giống y như cái ở nhà thằng Clotaire, tức là đứa bạn học cùng với tôi ở trường và lúc nào cũng đứng bét lớp nhưng nó rất tốt bụng. Nếu như nó đứng bét lớp thì chẳng qua là vì nó không hề giỏi số học, ngữ pháp, lịch sử và địa lý, chỉ có môn vẽ là nó học khá nhất, nên nó đứng gần bét lớp, bởi vì vẫn còn Maixent là đứa thuận tay trái. Bố không muốn có vô tuyến chút nào, bố bảo nhất định vì thế mà tôi sẽ không chịu học bài và rồi tôi cũng sẽ đứng bét lớp. Rồi bố còn bảo vô tuyến rất hại mắt và rồi chúng tôi sẽ chẳng nói chuyện được với nhau trong gia đình nữa, sẽ chẳng ai trong nhà đọc những quyển sách bổ ích nữa cả. Thế rồi mẹ bảo suy cho cùng thì vô tuyến cũng chẳng phải là quá tồi tệ thế đâu và bố quyết định mua một cái vô tuyến.
Hôm nay là ngày người ta sẽ mang vô tuyến đến nhà tôi. Tôi sốt ruột vô cùng, bố thì làm ra vẻ chẳng có gì cả nhưng thật ra bố cũng sốt ruột, nhất là khi bố đã khoe trước với ông Blédurt, người hàng xóm của chúng tôi, mà ông ấy lại chẳng có vô tuyến.
Cuối cùng thì chiếc xe cam-nhông cũng đến trước cửa nhà tôi và chúng tôi nhìn thấy từ trên xe có một ông ôm chiếc vô tuyến bước xuống, trông nó có vẻ rất nặng. "Có phải ở đây đặt mua vô tuyến không ạ?" Ông ấy hỏi. Bố nói với ông ấy rằng đúng vậy, nhưng bố bảo ông ấy chờ một chút rồi hẵng vào trong nhà. Bố đến bên hàng rào ngăn cách giữa nhà tôi với nhà ông Blédurt và gọi to: "Này Blédurt, lại đây mà xem!". Ông Blédurt có lẽ đã theo dõi chúng tôi qua cửa sổ, liền bước ngay ra sân. "Anh muốn gì thế? ông ấy hỏi, bây giờ ở trong nhà cũng chẳng được yên nữa!" "Lại đây xem cái vô tuyến của tôi!" bố hét lên, vô cùng tự hào. Ông Blédurt tiến lại gần ra vẻ không khẩn trương, nhưng tôi biết rất rõ ông ấy là người cực kỳ tò mò. "Ôi dào! Ông Blédurt nói, cái màn hình bé tí tẹo." "Màn hình bé tí tẹo, bố nói, mà hình bé tí tẹo. Anh hơi hâm hâm phải không? Chiếc vô tuyến này có màn hình tới năm mươi tư xăng -ti -mét đấy! Chẳng qua là anh ghen tị, có thế thôi!" Ông Blédurt bắt đầu cười, song giọng cười chẳng có vẻ gì là vui cả. "Tôi mà ghen tị ư?" Ông ấy lại cười. "Nếu tôi mà muốn mua vô tuyến, thì tôi đã mua từ lâu rồi. Nhà tôi có cả một cái đàn piano, anh ạ! Tôi còn có một đống đĩa nhạc cổ điển, thưa anh. Tôi có hàng đống sách, anh ạ!" "Anh cứ nói thế thôi, bố hét lên, tóm lại là anh ghen tị!" "Vậy sao?", ông Blédurt hỏi. "Đúng thế!", bố trả lời và rồi cái ông ôm vô tuyến hỏi liệu có còn phải đợi lâu nữa không, vì cái vô tuyến rất nặng và ông ấy còn phải đi giao vô tuyến cho nhiều nhà nữa. Đúng là chúng tôi đã quên hẳn ông ấy.
Bố đưa ông ấy vào trong nhà. Mặt ông ấy ướt đẫm mồ hôi, đúng là cái vô tuyến trông rất nặng. "Tôi phải để nó ở đâu đây?" ông ấy hỏi. " Để xem nào, mẹ vừa nói vừa bước từ trong bếp ra vẻ rất hài lòng, để xem, để xem", rồi mẹ đặt một ngón tay lên má và bắt đầu suy nghĩ. "Thưa bà, ông ấy nói, bà đã quyết định chưa, nặng quá!" "Để lên chiếc bàn nhỏ trong góc kia kìa", bố nói. Ông ấy định đi ra đó thì mẹ lại bảo không, cái bàn đó dùng để uống trà khi nào mẹ có bạn đến nhà. Ông ấy liền dừng lại và thở dài rất to. Mẹ do dự giữa chiếc giá, nhưng nó không được chắc chắn lắm, chiếc tủ nhỏ, nhưng lại không thể đặt ghế phô -tơi ở trước đó được, hoặc chiếc bàn giấy, nhưng lại hơi vướng cửa sổ. "Thôi nào, em quyết định xong chưa?", bố hỏi, có vẻ hơi bực mình. Mẹ nổi cáu và nói mẹ không thích bị người tao giục và mẹ không thể chấp nhận được khi người ta nói với mẹ bằng cái giọng như vậy, nhất là trước mặt người lạ. "Nhanh lên không tôi buông tay đây!" Ông kia kêu lên, và ngay lập tức mẹ chỉ đến chiếc bàn mà bố nói lúc đầu. Chú ấy để chiếc vô tuyến lên bàn và thở ra nhẹ nhõm. Tôi thực sự tin rằng chiếc vô tuyến phải rất nặng.
Rồi ông ấy cắm phích điện, xoay một loạt núm và màn hình bật lên, nhưng thay vì thấy những chàng cao bồi hoặc những ông béo rất xấu xí đang vật nhau như trong vô tuyến nhà Clotaire, chúng tôi lại nhìn thấy hàng loạt tia sáng nhấp nháy và những chấm đen. "Không thể xem rõ hơn được à?", bố hỏi. "Tôi phải cắm ăng-ten, ông ấy đáp, nhưng ông bà đã làm tôi bị muộn quá, tôi sẽ quay lại sau khi giao xong hàng cho những nhà khác, sẽ không lâu lắm đâu". Và rồi ông ấy đi mất.
Tôi rất chán vì vô tuyến vẫn chưa chạy. Tôi nghĩ là bố mẹ cũng vậy. "Thế nhé, bây giờ phải giao hẹn trước, bố nói. Khi nào bố bảo con đi làm bài hoặc đi ngủ thì con phải nghe lời đấy!" "Vâng, thưa bố, tôi nói, tất nhiên là trừ khi có phim cao bồi." Bố tức giận đỏ cả mặt và bảo tôi dù có phim cao bồi hay không, khi nào bố bảo tôi không được xem nữa thì nhất định tôi không được xem, và thế là tôi bắt đầu khóc. "Thôi nào, mẹ nói, tại sao anh lại hét lên với nó như thế, tội nghiệp thằng bé, anh làm nó khóc rồi kìa!" "Đúng rồi, bố nói, em cứ bênh nó đi!" Mẹ bắt đầu nói rất chậm rãi, giống như khi mẹ vô cùng tức giận. Mẹ nói bố cần phải biết thông cảm, và suy cho cùng thì chính bố cũng sẽ khó chịu nếu như có ai đó cấm không cho bố xem một trong những trận bóng đá chán ngắt. "Những trận bóng đá chán ngắt ư! Bố la lên. Em phải biết rằng chính vì những trận bóng đá chán ngắt, theo cách nói của em đó, mà anh đã mua cái vô tuyến này chứ!" Mẹ bảo nghe chưa chi đã có vẻ hay ho nhỉ, tôi đồng tình ngay với mẹ vì quả thật những trận bóng đá bao giờ cũng hay cực! "Đúng vậy, bố nói, anh không mua cái vô tuyến này để xem các chương trình dạy nấu ăn, mặc dù đúng là em cũng rất cần phải xem các chương trình đó!" "Em phải xem các chương trình đó ư?" mẹ nói. "Đúng vậy, em rất cần xem các chương trình ấy, ít ra em cũng sẽ học được cách để làm mì ống không bị chát đen như tối qua!" Mẹ bắt đầu khóc, mẹ bảo mẹ chưa bao giờ nghe thấy những lời nói bạc bẽo như vậy và mẹ sẽ bỏ về nhà mẹ của mẹ, tức là bà của tôi. Tôi muốn dàn xếp mọi chuyện cho ổn thỏa. "Món mì hôm qua không bị cháy, tôi nói, mà là món khoai tây nghiền hôm kia chứ." Nhưng điều này chẳng giúp ích được gì, bởi vì tất cả mọi người đều trở nên bực bội. "Con không được nói leo như thế!", bố bảo tôi, và thế là tôi lại bắt đầu khóc, tôi nói rằng tôi vô cùng bất hạnh, rằng những lời nói đó quá đỗi bạc bẽo và tôi sẽ đến nhà thằng Clotaire xem phim cao bồi.
Bố nhìn mẹ và tôi, bố giơ hai tay lên trần nhà và đi đi lại lại trong phòng khách, rồi bố dừng lại trước mặt mẹ và bố nói suy cho cùng bố thích nhất phần cháy trong món khoai tây nghiền và thức ăn của mẹ chắc chắn ngon hơn nhiều so với những món ăn trong vô tuyến. Mẹ thôi không khóc nữa, và thở dài khe khẽ và mẹ bảo suy cho cùng thì mẹ cũng rất thích các trận bóng đá. "Ồ không, ồ không", bố nói, rồi bố và mẹ ôm hôn nhau. Tôi bảo rằng tôi cũng chẳng cần xem các phim cao bồi, thế là, cả bố và mẹ đều ôm lấy tôi mà hôn. Cả nhà chúng tôi đều rất vui vẻ.
Chỉ có một người không vui và có vẻ ngạc nhiên, đó là cái ông mang vô tuyến đến, vì khi ông ấy quay lại để cắm ăng-ten, chúng tôi đã trả lại vô tuyến cho ông ấy và nói rằng chúng tôi chẳng thích gì các chương trình chiếu trên đó.
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1