Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Sinh Nhật Của Clotaire
Ó MỘT BUỔI SINH NHẬT CỰC KỲ KINH KHỦNG, chiều nay, ở nhà thằng Clotaire. Thằng Clotaire là đứa luôn luôn đứng bét lớp, hôm nay là sinh nhật của nó và tất cả chúng tôi đều được mời đến nhà nó ăn bữa chiều.
Khi tôi đến nhà Clotaire, tất cả lũ bạn đều đã có mặt. Mẹ hôn tôi và mẹ nói mẹ sẽ đến vào lúc sáu giờ để đơn tôi, và mẹ yêu cầu tôi phải thật ngoan. Tôi trả lời mẹ rằng tất nhiên, tôi sẽ ngoan như thường lệ, và mẹ nhìn tôi một lúc, rồi mẹ bảo mẹ sẽ thử xem có thể đến đón tôi lúc năm giờ ba mươi được không.
Đích thân thằng Clotaire ra mở cửa cho tôi: "Mày mang gì đến làm quà cho tao thế?", nó hỏi tôi. Tôi đưa gói quà cho nó, nó mở ra, đó là một cuốn sách địa lý có hình vẽ và bản đồ. "Dù sao thì cũng cảm ơn", thằng Clotaire bảo tôi, rồi nó dẫn tôi vào phòng ăn, nơi tất cả các bạn khác đã ngồi sẵn để ăn bữa chiều. Tôi nhìn thấy thằng bạn Alceste của tôi ngồi trong một góc phòng: nó là đứa to béo ăn nhiều, nó cầm một cái gói trong tay. "Mày vẫn chưa đưa quà của mày à?", tôi hỏi. "Rồi chứ, tao đã đưa quà rồi; cái gói này không phải là quà, mà là của tao", rồi nó mở cái gói ra, lấy ra một chiếc bánh mì kẹp pho-mát và bắt đầu ăn.
Bố mẹ của Clotaire đều ở nhà, bọn họ rất dễ chịu. "Thôi nào các cháu, ngồi vào bàn đi!" bố Clotaire nói. Tất cả chúng tôi chạy lại ngồi vào ghế, và thằng Geoffroy, để pha trò, đã đưa chân ra ngáng Eudes khiến thằng này ngã vào người Agnan và làm nó khóc toáng lên. Thằng Agnan lúc nào cũng khóc. Thật là ngốc mới đưa chân ra ngáng Eudes, vì nó rất khoẻ và nó lại rất thích đấm vào mũi người khác, và lần này với Geoffroy nó cũng không hề đấm trượt, mũi Geoffroy bắt đầu chảy máu, thật khổ cho mẹ của Clotaire vì bà ấy vừa mới thay một cái khăn trải bàn sạch bong. Hơn nữa, tất cả những chuyện này đã khiến cho mẹ Clotaire không vui chút nào, bà ấy nói với chúng tôi: "Nếu các cháu không ngồi yên bác sẽ gọi cho bố mẹ các cháu và bác sẽ bảo bố mẹ đến đưa các cháu về ngay lập tức đấy!" Nhưng bố Clotaire bảo: "Bình tĩnh nào, em yêu. Chúng là trẻ con mà, chúng vui đùa nhưng chúng sẽ ngoan thôi, phải không nào các bạn nhỏ? - Nhưng cháu chẳng thấy vui gì, cháu thấy đau khinh khủng", Agnan trả lời, nó vẫn đang tìm kính và nó rất biết cách ăn nói, bởi vì nó luôn đứng đầu trong lớp. "Cháu đã mang quà đến, vì thế cháu được quyền ăn bữa chiều, hai bác không thể bắt cháu về trước khi cho cháu ăn được!" Alceste vừa nói vừa phun ra những miếng bánh mì kẹp pho-mát. "Ngồi xuống", bố Clotaire quát lên và ông ấy chẳng có vẻ đùa chút nào.
Chúng tôi ngồi xuống quanh bàn, và trong khi mẹ Clotaire mang sô-cô-la tới cho chúng tôi, bố Clotaire phát cho chúng tôi những chiếc mũ bằng giấy để đội lên đầu. Còn ông ấy thì tự mình đội một chiếc mũ lính thủy có gắn một quả bông đỏ. "Nếu các cháu ngoan ngoãn thì sau khi ăn chiều bác sẽ múa rối cho các cháu xem", ông ấy nói với chúng tôi. "Với cái mũ thế kia thì bác sẽ chẳng gặp khó khăn gì đâu", Eudes nói, và bố Clotaire đã chụp một cái mũ lên đầu nó, nhưng bác ấy làm không khéo lắm vì chiếc mũ sụp xuống tận cổ nó.
Bữa chiều khá ngon, có hàng đống bánh ga-tô sinh nhật cắm đầy nến trên đó chúng tôi đọc được dòng chữ viết bằng kem trắng: "Mừng sinh nhật". Clotaire rất tự hào. "Chính tao đã tự viết chữ lên trên bánh ga-tô", nó nói với chúng tôi. "Mày thổi nến đi, để bọn mình còn được ăn bánh chứ?" Alcest hỏi.
Clotaire thổi nến rồi chúng tôi ăn bánh và Rufus đã phải vội vàng chạy ra khỏi bàn cùng với mẹ Clotaire vì nó bị khó chịu trong người.
- Bây giờ các cháu đã ăn bữa chiều xong, tất cả hãy ra ngoài phòng khách, bố Clotaire nói, bác sẽ cho rối diễn trò.
Rồi bố Clotaire quay ngay người lại nhìn Eudes nhưng nó không nói gì. Lần này thì Alceste là đứa lên tiếng. Nó bảo:
- Sao lại thế? Bữa chiều đã kết thúc rồi ư?
- Ra phòng khách! bố Clotaire hét lên.
Tôi rất vui vì quả thật tôi rất thích múa rối. Bố của Clotaire thật là tuyệt vời! Trong phòng khách, bố mẹ Clotaire đã xếp sẵn ghế tựa và ghế phô-tơi thành từng hàng ngay trước sân khấu múa rối. "Em trông chúng nó nhé', bố Clotaire nói với mẹ Clotaire. Nhưng mẹ Clotaire bảo bà ấy còn phải lau phòng ăn và bà ấy đi mất. "Thôi được, bố Clotaire nói với chúng tôi, các cháu hãy ngoan ngoãn ngồi vào ghế, còn bác thì sẽ ra phía sau sân khấu và chúng ta sẽ bắt đầu buổi diễn".
Chúng tôi ngoan ngoãn ngồi vào chỗ chúng tôi chỉ làm đổ có một cái ghế, rất tiếc là Agnan đang ngồi trên đó, thế là nó bắt đầu khóc nhè. Màn sân khấu được kéo ra, song thay vì nhìn thấy những con rối, chúng tôi lại thấy đầu của bố Clotaire thò ra, mặt đỏ gay và chẳng có vẻ hài lòng gì cả.
- Các cháu có chịu ngồi yên không nào? Bác ấy quát lên.
Rồi Eudes bắt đầu vỗ tay và nó bảo bố Clotaire đóng rối rất hay. Bố Clotaire nhìn Eudes, ông ấy thở ra một hơi thật dài và cái đầu của ông ấy liền biến mất.
Từ phía sau sân khấu, bố Clotaire đập ba tiếng thật to để báo hiệu buổi diễn sắp bắt đầu.Màn sân khấu mở ra và chúng tôi nhìn thấy con rối Guignol với một chiếc gậy trong tay đang muốn đánh cho viên cảnh sát một trận, điều này làm Rufus tự ái, vì bố nó là cảnh sát. Eudes thì có vẻ thất vọng, nó thích cái màn đầu tiên của vở diễn hơn, lúc có cái đầu của bố Clotaire thò ra. Tôi thì thấy múa rối khá hay và bố Clotaire đã diễn hết mình, ông ấy diễn cảnh con rối Guignol cãi nhau với vợ và ông ấy còn thay đổi cả giọng nói, điều này chắc hẳn chẳng dễ dàng gì.
Tôi đã chẳng được xem đoạn tiếp theo của vở rối, vì thằng Alceste sau khi chạy vào phòng ăn xem có còn gì ăn được trên bàn không, đã quay lại và bảo với chúng tôi:
- Ê! Chúng mày ơi, ở đây có vô tuyến đấy.
Thế là tất cả chúng tôi đều chạy ra xem, và thật là tuyệt vì đúng lúc đó họ chiếu một bộ phim phiêu lưu mạo hiểm rất hay, trong đó có những người mặc áo giáp sắt. Đó là một câu chuyện thời xưa, có một chàng trai trẻ ăn cắp tiền của những người giàu để chia cho người nghèo, và hình như làm thế là rất tốt vì ai cũng rất yêu quý chàng trai trẻ ấy, chỉ trừ những người ác, tức là những người đã bị anh ta ăn cắp mất tiền. Geoffroy đang kể cho chúng tôi nghe rằng bố nó đã mua cho nó một bộ giáp sắt giống như trong phim, và lần sau nó sẽ mặc bộ giáp sắt đó đến trường, thì chúng tôi nhe thấy phía sau lưng có một giọng nói rất to quát lên: "Các cháu muốn chọc tức bác có phải không?"
Chúng tôi quay lại và nhìn thấy bố Clotaire. Ông ấy có vẻ tức giận nhưng trông ấy rất buồn cười với chiếc mũ lính thuỷ và mỗi tay cầm một con rối. Lẽ ra Rufus không nên cười vì bố Clotaire đã dùng con rối cảnh sát để tát nhẹ Rufus, điều này chắc đã khiến nó nhớ tới bố ở nhà, nhưng nó có vẻ không thích như thế và bắt đầu hét lên. Mẹ Clotaire chạy từ nhà bếp ra để xem chuyện gì xảy ra và thằng Alceste hỏi bác ấy có còn gì để ăn không. "Đủ rồi, yên lặng nào!", bố Clotaire quát to và đập tay lên vô tuyến khiến nó dừng lại sau một hồi phát ra những tiếng kêu kỳ lạ, thật đáng tiếc vì lúc đó tôi đang xem đến đoạn những người ác bị lấy cắp tiền chuẩn bị treo cổ chàng trai trẻ lên và tôi rất mong anh ta có thể thoát được.
Mẹ Clotaire nói với bố Clotaire phải bình tĩnh vì chúng tôi chỉ là một lũ trẻ con, vì suy cho cùng thì chính ông ấy là người đã nghĩ ra việc tổ chức bữa tiệc này và mời các bạn của Clotaire đến. Còn Clotaire thì khóc vì chiếc vô tuyến chẳng chịu bật lên nữa. Tất cả chúng tôi đều chơi thật vui nhưng đã đến sáu giờ và bố mẹ chúng tôi đã đến đón chúng tôi về nhà.
Ngày hôm sau, khi đến trường, Clotaire rất buồn. Nó bảo tại chúng tôi mà nó sẽ chẳng bao giờ được lái tàu hoả, nó giải thích với chúng tôi rằng nó muốn sau này lớn lên sẽ lái tàu hoả nhưng sau bữa tiệc ngày hôm qua nó sẽ chẳng thể lớn lên được vì bố nó bảo nó sẽ chẳng bao giờ có sinh nhật nữa.
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1