Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Con Thỏ Tuyệt Vời
ÔM NAY Ở TRƯỜNG THẬT LÀ TUYỆT! Vì chúng tôi đã rất ngoan suốt cả tuần, cô giáo đã mang đất nặn đến, cô chia cho mỗi đứa chúng tôi một ít, và cô đã dạy chúng tôi nặn một con thỏ con với đôi tai rất dài.
Con thỏ của tôi đẹp nhất trong cả lớp, chính cô giáo đã nói như vậy. Thằng Agnan không vui tí nào và nó bảo như thế không công bằng, con thỏ của nó cũng đẹp như của tôi và tôi đã bắt chước nhưng tất nhiên là không phải vậy. Sự thật về thằng Agnan này là nó luôn đứng đầu lớp và là trò cưng của cô giáo vì thế nó không thích khi có một ai khác được khen chứ không phải là nó. Thế rồi trong lúc thằng Agnan khóc, cô giáo đã phạt những đứa khác bởi thay vì nặn thỏ chúng nó lại dùng đất nặn ném nhau.
Thằng Alceste không ném nhau nhưng nó cũng không muốn nặn thỏ. Nó đã nếm thử đất nặn và không thích mùi vị ấy lắm, và cô giáo nói lần này sẽ là lần cuối cùng cô tìm cách làm cho chúng tôi vui. Đúng là một buổi học hay cực.
Tôi về đến nhà và vô cùng hài lòng, tôi cầm con thỏ trong tay vì để trong cặp sẽ bị bẹp. Về đến nhà, tôi chạy vào trong bếp và hét lên:
- Mẹ ơi, nhìn này!
Mẹ buột miệng kêu to một tiếng và giật mình quay người lại.
- Nicolas, đã bao nhiêu lần mẹ bảo con không được chạy vào trong bếp như một tên ăn cướp rồi?
Lúc đó tôi chìa con thỏ ra cho mẹ.
- Được rồi, con đi rửa tay đi, mẹ nói. Bữa chiều đã sẵn sàng rồi đấy.
- Nhưng mẹ phải nhìn con thỏ của con, me ơi, tôi nói. Cô giáo đã bảo con thỏ của con đẹp nhất lớp đấy.
- Tốt lắm, tốt lắm, mẹ nói. Giờ thì con đi chuẩn bị đi.
Nhưng tôi, tôi biết thừa mẹ đã chẳng nhìn con thỏ của tôi. Mỗi khi mẹ bảo: "Tốt lắm, tốt lắm" như vậy có nghĩa là mẹ chỉ nhìn lấy lệ thôi.
- Nhưng mẹ đã nhìn con thỏ của con đâu, tôi nói.
- Nicolas! mẹ la lên. Mẹ đã bảo con phải đi chuẩn bị ăn chiều rồi. Không cần con làm mẹ khó chịu thì mẹ cũng đã bực mình lắm rồi đây. Mẹ không thể chịu đựng được nếu như con còn làm cho mẹ khó chịu thêm.
Thế này thì quá lắm rồi, tôi đã làm được một con thỏ đẹp kinh khủng đến cô giáo cũng phải bảo đó là con thỏ đẹp nhất trong lớp, ngay cả Agnan là cục cưng của cô cũng phải ghen tị, vậy mà về đến nhà tôi lại còn bị mắng.
Suy cho cùng thì thật chẳng công bằng tí nào, và thế là tôi đưa chân đá một cái vào ghế tròn trong nhà bếp rồi bỏ chạy ra ngoài. Tôi chui vào phòng tôi ngồi dỗi, rồi tôi nhảy lên trên giường, nhưng trước đó tôi đã cẩn thận để con thỏ lên bàn học để khỏi bị đè lên nó.
Rồi mẹ vào phòng tôi.
- Con vẫn chưa thôi mè nheo phải không, Nicolas? mẹ bảo tôi. Con xuống nhà ăn bữa chiều ngay nếu như con không muốn mẹ kể hết cho bố nghe.
- Mẹ chưa hề nhìn con thỏ của con -Tôi nói.
- Rồi, rồi, rồi! mẹ nói với tôi. Mẹ đã xem con thỏ của con, con thỏ của con rất đẹp. Đấy, con hài lòng chưa? Bây giờ thì con phải ngoan, nếu không mẹ sẽ nổi cáu đấy.
- Sao mẹ lại không thích con thỏ của con? Tôi nói, và tôi bắt đầu khóc, vì đúng vậy, thật phí công lúc nào cũng cố gắng học tốt ở trường để rồi về nhà thì chẳng ai thích con thỏ mình làm.
Thế rồi chúng tôi nghe thấy tiếng bố ở dưới nhà vọng lên.
- Mọi người đâu cả rồi? bố kêu lên. Bố về rồi, hôm nay bố về sớm đây.
Rồi bố vào phòng tôi.
- Thế nào? bố hỏi. Có chuyện gì vậy? Từ ngoài vườn đã nghe thấy tiếng la hét rồi.
- Chuyện gì xảy ra à, mẹ nói, Nicolas rất khó chịu kể từ lúc nó đi học về tới giờ. Đấy, chuyện xảy ra là vậy đấy.
- Con có khó chịu đâu, tôi nói.
- Bình tĩnh đã nào, bố nói.
- Hay lắm! mẹ trả lời. Hay lắm! Anh cứ bênh vực nó trước mặt em đi. Sau đó thì anh đừng có ngạc nhiên nếu như nó trở thành đứa hư đốn.
- Anh bênh vực nó trước mặt em ư? bố nói. Nhưng anh chẳng bênh vực ai cả. Anh cố tình về nhà sớm hơn mọi ngày để rồi phải chứng kiến cả một màn bi kịch trong nhà. Thế mà anh đã vui vì có thể về nhà sớm sau một ngày làm việc vất vả, quả thật là vui quá.
- Thế còn em? mẹ hỏi, anh nghĩ một ngày của em không vất vả hay sao? Anh còn được ra ngoài, được gặp gỡ người này người khác. Còn em thì giam mình trong nhà như người hầu, lăn mình ra làm cho cái nhà này thành một chỗ có thể ở được, vậy mà em lại còn phải chịu đựng thêm cả thái độ khó chịu của các người nữa.
- Anh ư, thái độ của anh mà là khó chịu ư? bố vừa hét lên vừa đấm tay xuống mặt bàn học của tôi, và tôi vô cùng sợ vì suýt nữa bố đã đập trúng chú thỏ của tôi, nếu bị đập phải thì chắc chắn nó đã bị bẹp nát ra rồi.
- Tất nhiên là thái độ của anh rất khó chịu chứ còn gì nữa, mẹ nói. Mà em nghĩ tốt nhất anh không nên gào lên trước mặt con như vậy.
- Nhưng nếu anh không nhầm thì chẳng phải tại anh mà nó khóc, bố đáp.
- Đúng vậy, đúng vậy, thà anh nói luôn là em hành hạ nó đi cho xong, mẹ nói.
Đến đây, bố nắm chặt hai tay để lên hai bên má rồi bắt đầu đi đi lại lại trong phòng, và vì phòng tôi rất bé nên bố cứ phải quay người lên tục.
- Tôi phải phát điên lên mất thôi! bố hét lên. Tôi đang phát điên lên đây.
Thế là mẹ ngồi xuống giường của tôi, mẹ thở hắt ra rất nhiều lần, rồi mẹ bắt đầu khóc, mà tôi thì chẳng thích mẹ khóc chút nào, vì vậy tôi cũng khóc, còn bố thì thôi không đi lại nữa, bố nhìn mẹ và tôi rồi ngồi xuống bên cạnh mẹ, bố vòng tay ôm lấy vai mẹ, bố rút ra một chiếc khăn mùi xoa đưa cho mẹ và mẹ sụt sịt rất to.
- Thôi nào, thôi nào, em yêu, bố nói. Thật nực cười vì chúng ta đã làm ầm lên như vậy. Cả hai chúng ta đều đang bực bội... Nicolas, con lau nước mắt đi... chính vì thế mà chúng ta cứ đối đáp mà không suy nghĩ gì.
- Anh nói đúng, mẹ đáp. Nhưng biết làm thế nào được, khi cả ngày hôm nay trời âm u, mà thằng bé lại còn...
- Đúng thế, đúng thế, bố nói. Anh tin chắc là mọi chuyện sẽ ổn thoả cả thôi mà. Đối với trẻ con phải tâm lý một chút, em cũng biết rồi còn gì. Chờ một chút, rồi em sẽ thấy.
Thế rồi bố quay sang tôi và đưa tay vuốt tóc tôi.
- Có đúng không, bố nói, Nicolas của bố sẽ rất ngoan với mẹ và bây giờ con sẽ xin lỗi mẹ, phải không?
Tôi trả lời đúng, vì ở nhà lúc tuyệt vời nhất là khi tất cả mọi người không cãi nhau nữa.
- Em cũng đã hơi bất công đối với con, mẹ nói. Anh có biết ở trường Nicolas của chúng ta đã rất cố gắng. Cô giáo đã khen nó trước mặt tất cả các bạn của nó đấy.
- Giỏi quá còn gì, bố nói. Thật là tuyệt! Hai mẹ con thấy không, chẳng có gì đáng phải khóc lóc cả. Nhưng dù sao đi nữa thì anh cũng đói rồi, chúng ta xuống ăn bữa chiều thôi. Sau đó, Nicolas sẽ kể cho bố nghe về thành tích ở trường.
Và cả bố lẫn mẹ cùng cười. Còn tôi, tôi vô cùng mừng rỡ. Trong khi bố hôn mẹ tôi chạy ra lấy con thỏ của tôi cho bố xem.
Lúc đó, bố quay lại và nói với tôi:
- Thôi nào, Nicolas, bây giờ mọi chuyện xong xuôi cả rồi, con sẽ ngoan ngoãn chứ, đúng không? Vì thế, hãy vứt ngay cái thứ bẩn thỉu con đang cầm trong tay đi, ra rửa tay sạch sẽ rồi chuẩn bị ăn chiều.
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1