Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
(1611 - 1673)
HI RA KHỎI TRƯỜNG, mỗi buổi chiều thứ Tư, chúng tôi thường khoan khoái vô cùng. Đầu tiên là vì đã hết giờ học, tiếp theo là vì ngày hôm sau là thứ Năm, chúng tôi không phải đến trường, rồi chúng tôi đi ngang qua rạp chiếu phim của khu phố - đó là ngày người ta sẽ thay chương trình mới, chúng tôi sẽ biết họ sắp chiếu phim gì, nếu đó là một bộ phim hay, về đến nhà chúng tôi sẽ xin bố mẹ tiền để hôm sau đi xem, thỉnh thoảng cũng thành công - mặc dù không phải lần nào cũng được, nhất là khi ở trường chúng tôi đã nghịch ngợm, hoặc khi chúng tôi bị điểm xấu.
Lần này, chúng tôi thấy họ chuẩn bị chiếu một phim hay khinh khủng, phim tên là Sự trở về của d'Artagnan và có rất nhiều ảnh trên đó. Có những chàng lính ngự lâm đang đánh nhau bằng kiếm, đầu đội những chiếc mũ rộng có gắn lông chim, chân đi những đôi ủng và mặc những chiếc áo choàng rất rộng, trông y như bộ đồ kỵ sĩ mà Geoffroy đã nhận được vào ngày sinh nhật của nó. Và cô giáo đã mắng nó vì nó mặc bộ đồ đó tới lớp.
- Tuần này tao là một trong hai lăm người đứng đầu lớp, thằng Joachim nói: chắc chắn bố tao sẽ cho tao tiền để xem phim.
- Còn tao, thằng Eudes nói, tao chỉ cần nhìn thẳng vào mắt bố tao và bố tao sẽ cho bất cứ thứ gì tao muốn.
- Bố mày có mà cho mấy cái tát, thằng Maixent nói.
- Mày có muốn một cái tát ngay bây giờ không? thằng Eudes hỏi.
- Hãy coi chừng - Maixent hét lên.
Thế rồi hai thằng rút thước kẻ trong cặp ra và bắt đầu chơi trò những người lính ngự lâm: chát, chát, chát, xung-phong!
- Bọn mày có biết d'Artagnan thật sự đã từng sống không? thằng Agnan nói. Tao đã đọc một cuốn sách trong đó người ta nói rằng ông ấy tên thật là Charles de Batz, sinh tại Lupiac thuộc vùng Gers, và ông ấy mất ở Maestricht (1611 - 1673).
Nhưng vì thằng Agnan luôn đứng đầu lớp và là cục cưng của cô giáo, chúng tôi không thích nó lắm vì thế chúng tôi chẳng buồn trả lời nó. Hơn nữa chúng tôi quá bận chơi trò lính ngự lâm bằng thước kẻ... chát, chát, chát, xung-phong, cho tới khi cô bán vé của rạp chiếu phim bước ra nói rằng chúng tôi cản trở mọi người vào rạp xem phim. Lúc đó, chúng tôi bèn bỏ đi và hẹn gặp nhau vào lúc hai giờ chiều ngày hôm sau trước cửa rạp. Bởi lẽ, nếu đến lúc hai giờ chúng tôi sẽ có thể xem bộ phim hai lần rưỡi. Lần xem thứ ba, nếu xem hết thì sẽ muộn quá, chúng tôi sẽ bị mắng khi về nhà và cũng sinh ra đủ chuyện phiền phức.
Về đến nhà, tôi đợi bố vì bố đi làm về bao giờ cũng muộn hơn tôi đi học về nhưng mà bố đã chẳng bao giờ phải làm bài tập. Đến khi bố về, tôi nói:
- Bố ơi, bố cho con tiền đi xem phim ngày mai.
- Con đã bị một điểm không ngữ pháp trong tuần này, Nicolas ạ, bố tôi nói, và bố đã nói với con là con sẽ không được đi xem phim rồi.
- Ôi, đi bố, tôi nói, cho con đi bố.
- Khóc lóc chẳng ích gì đâu, Nicolas, bố nói. Ngày mai, con sẽ ở nhà làm bài tập ngữ pháp. Bố không muốn có một đứa con trai dốt nát, chẳng biết gì cả, sau này con sẽ biết ơn bố.
- Nếu bố cho con tiền, con sẽ biết ơn bố ngay từ bây giờ, tôi nói.
- Đủ rồi, Nicolas! bố nói. Bố sẽ không thể ở mãi bên cạnh để cho con tiền được. Một ngày nào đó con sẽ phải tự đi làm kiếm tiền. Nếu con là một người dốt nát thì sẽ chẳng bao giờ con được đi xem phim.
Tôi khóc một tí xem thế nào nhưng chẳng ăn thua.
- Đủ rồi đấy - bố nói. Bố muốn được ăn bữa tối sớm một chút và sau đó có thể yên ổn ngồi nghe đài.
Thế là tôi quyết định dỗi.
Sau bữa tối, bố tôi ngồi trước máy nghe đài. Có một chương trình mà bố rất thích, đó là chương trình trong đó có một ông cứ hét lên và nói rất nhiều Ông này buồn cười kinh khủng, đặt rất nhiều câu hỏi cho những ông khác nói ít hơn rất nhiều. Khi cái ông bị hỏi trả lời được câu hỏi, tất cả mọi người hét ầm lên và ông đó thắng. Khi đó, ông ấy có thể ra về với rất nhiều tiền được người ta cho, hoặc ở lại để cho cái ông đặt câu hỏi lại hỏi thêm một câu nữa. Nếu như cái ông trả lời lại trả lời được, người ta sẽ cho ông ấy nhiều tiền gấp đôi, và mọi người lại hét to gấp hai. Còn nếu ông ấy không trả lời, cái ông đặt câu hỏi sẽ rất buồn, sẽ chẳng cho ông kia chút tiền nào cả, và mọi người kêu lên: "Ồ!"
Tối hôm đó, cái ông trong đài đã trả lời tất cả các câu hỏi, và cái ông nói nhiều điểm cao khi đi học, đúng không, Nicolas?
Tôi không muốn trả lời lắm, vì tôi vẫn còn đang dỗi. Đúng thế chứ còn gì, suy cho cùng thì chả công bằng gì cả. Được một lần ở rạp chiếu một bộ phim mà tôi thích tại sao tôi lại không được quyền đi xem? Lần nào cũng vậy, mỗi khi tôi muốn một thứ gì đó thì tôi đều bị cấm. Một ngày nào đó, tôi sẽ đi khỏi nhà rồi mọi người sẽ tha hồ mà luyến tiếc tôi, rồi họ sẽ bảo: "Thật đáng tiếc là chúng ta đã không cho Nicolas tiền đi xem phim." Suy cho cùng, tôi đã bị một điểm không môn ngữ pháp, nhưng môn tập đọc, và có lẽ nếu tôi hứa với bố sẽ học tốt môn ngữ pháp, nhưng môn tập đọc tôi đã được 14 điểm (*), tôi rất giỏi môn tập đọc, và có lẽ nếu tôi hứa với bố sẽ học tốt môn ngữ pháp trong tuần sau thì bố sẽ cho tôi tiền đi xem phim, mà nếu tôi có thể đi xem phim thì, tôi thề đấy, tôi sẽ học chăm khủng khiếp.
- Bố ơi, con bảo này... tôi nói.
- Im nào, Nicolas - bố kêu lên, để yên cho bố nghe đài.
- Xin mời anh, cái ông trong đài nói, đây là một câu hỏi đáng giá một triệu không trăm hai mươi tư ngàn phơ-răng tiền cũ: một nhân vật trở nên nổi tiếng nhờ một cuốn tiểu thuyết đã sinh ra ở Lupiac. Ông ta là ai? Hãy cho biết ngày sinh và ngày mất của ông ta? Ông ta qua đời ở đâu?
- Bố ơi, nếu bố cho con tiền xem phim, con hứa con sẽ học thật tốt ở trường, nhất là môn ngữ pháp, tôi nói.
- Yên lặng nào, Nicolas - bố quát, để bố nghe câu trả lời.
- Đó là Charles de Batz d'Artagnan, tôi nói, ông ấy sinh ở Lupiac, thuộc vùng Gers, mất tại Maestricht (1611 - 1673); thế còn tiền thì sao, bố sẽ cho con chứ?
- Nicolas- bố hét lên, con thật khó chịu, con làm bố không nghe được câu...
- Đúng rồi, hoan hô anh! Ông trong đài hét lên. Ông ta đúng là Charles de Batz, tức đức ông d'Artagnan, sinh ra tại Lupiac thuộc vùng Gers, và mất tại Maestricht (1611 - 1673)!...
Bố tôi đúng là một ông bố tuyệt nhất trần đời, bố đã cho tiền đi xem phim.
Có một điều tôi không hiểu, là chẳng biết vì sao từ lúc đó bố tôi cứ luôn nhìn tôi bằng đôi mắt tròn xoe.
Chú thích:
(*) Thang điểm của Pháp là 20.
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1