Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nhà Thằng Geoffroy
hằng Geoffroy mời tôi đến nhà nó chơi chiều hôm nay. Nó nói với tôi cũng đã mời hàng đống những đứa khác, chắc chắn chúng tôi sẽ tha hồ mà vui.
Bố thằng Geoffroy rất giàu và ông ấy mua cho nó đủ mọi thứ. Chẳng hạn như thằng Geoffroy rất thích chơi trò cải trang, vì thế bố nó đã mua cho nó hàng đống trang phục. Tôi rất thích được đến nhà Geoffroy, đây là lần đầu tiên và hình như nhà nó rất đẹp.
Bố, tức là bố của tôi, đưa tôi đến nhà Geoffroy. Chúng tôi ngồi trong xe ô tô và xe chạy vào tận trong vườn trước nhà Geoffroy.
Bố vừa cho xe chạy rất chậm vừa nhìn xung quanh, miệng huýt sáo khe khẽ. Rồi cả tôi và bố cùng nhìn thấy một lúc: một cái bể bơi. Một bể bơi rất to hình bầu dục, đầy nước màu xanh biếc và rất nhiều bục nhảy.
- Geoffroy, nó có nhiều thứ đẹp quá. - Tôi nói với bố, con cũng muốn có những thứ giống như thế.
Bố có vẻ lúng túng. Bố để tôi xuống trước cửa nhà Geoffroy và nói với tôi:
- Bố sẽ quay lại lúc sáu giờ để đón con, đừng có ăn nhiều trứng cá hồi quá đấy.
Tôi chưa kịp hỏi bố món trứng cá hồi là gì thì bố đã lái xe đi mất. Tôi không hiểu vì sao bố có vẻ không thích ngôi nhà đẹp đẽ của thằng Geoffroy lắm.
Tôi nhấn chuông cửa và cảm thấy rất lạ, thay vì kêu reng reng như chuông cửa nhà tôi thì chuông ở đây lại kêu bing boong như chiếc đồng hồ quả lắc của dì Léone vào lúc ba giờ. Cánh cửa mở ra và tôi thấy một ông mặc quần áo rất đẹp và bóng bẩy nhưng trông hơi buồn cười. Ông ấy mặc một bộ áo đen với vạt áo phía sau hơi dài, phía trước không cài khuy, một chiếc áo sơ mi trắng thẳng đơ và một chiếc nơ con bướm màu đen.
- Cậu Geoffroy đang chờ cậu, ông ấy nói, mời cậu đi theo tôi.
Tôi quay người lại để ngó, nhưng đúng là ông ấy đang nói chuyện với tôi, vì thế tôi đi theo ông ta. Ông ấy đi thẳng đơ người, trông y như cái áo sơ mi của ông ấy, đồng thời giậm thật nhẹ hai bàn chân xuống mặt đất cứ như ông ấy không muốn làm nhàu những tấm thảm trải sàn rất đẹp của bố thằng Geoffroy. Tôi thử đi giống ông ấy, có lẽ trông chúng tôi, người đi trước người đi sau như vậy, phải buồn cười ghê lắm.
Trong lúc chúng tôi đi lên một cầu thang rất rộng, tôi hỏi ông ấy món trứng cá hồi là gì. Lúc đó, tôi không muốn bị ông ấy chế nhạo một tí nào. Ông ấy nói với tôi rằng đó là trứng một loại cá để ăn trên tràng kỷ (*). Hay đấy chứ, thật là buồn cười khi nghĩ đến việc bọn cá nằm đẻ trứng trên ghế tràng kỷ trong phòng khách. Chúng tôi lên đến tầng trên và đứng trước một cánh cửa. Có rất nhiều âm thanh phát ra từ phía bên kia cánh cửa, những tiếng la hét và tiếng sủa. Cái ông mặc bộ quần áo đen đưa một tay lên ôm trán, ông ấy có vẻ hơi ngần ngừ, rồi ông ấy mở bật cửa, đẩy tôi vào bên trong căn phòng và đóng cửa lại rất nhanh sau lưng tôi.
Tất cả lũ bạn thân của tôi đều đã có mặt, kể cả Hotdog, con chó của Geoffroy. Geoffroy mặc một bộ lính ngự lâm với một chiếc mũ đính lông chim rất to và một thanh kiếm. Có cả Alceste, cái thằng béo ăn suốt ngày, rồi cả thằng Eudes, to khoẻ và rất hay đấm vào mũi bọn khác trong lúc đùa, và một đống đứa khác nữa đang hò hét.
- Vào đây, thằng Alceste bảo tôi, miệng lúng búng nhai. Vào đây Nicolas, bọn mình cùng chơi cái tàu hoả chạy điện của Geoffroy.
Tàu hoả của Geoffroy thật tuyệt!
Chúng tôi làm cho tàu trật bánh rất ngoạn mục. Chỉ có điều đáng tiếc là thằng Eudes đã buộc đuôi toa nhà hàng vào đuôi Hotdog khiến nó bắt đầu chạy vòng quanh vì chẳng hề thích như vậy chút nào. Geoffroy cũng không hề thích như thế, vì vậy nó rút kiếm ra và hét lên:
- Hãy coi chừng.
Nhưng Eudes đã cho nó một cú đấm vào mũi. Đúng lúc đó, cửa mở ra và cái ông mặc bộ màu đen bước vào.
- Trật tự nào, trật tự nào! Ông ấy nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
Tôi hỏi Geoffroy xem cái ông ăn mặc đẹp đẽ đó có phải là một người trong nhà nó không, nhưng Geoffroy trả lời không phải, mà đó là Albert, ông quản gia cũng là người được giao trách nhiệm giám sát chúng tôi. Thằng Alceste nói nó nhớ ra đã từng nhìn thấy những ông quản gia trong phim, và bao giờ họ cũng là lũ sát nhân. Ông Albert nhìn Alceste với đôi mắt của một con cá đã đẻ ra một cái trứng cá quá to. Geoffroy nói là hay ra bể bơi chơi cho thích đi. Tất cả chúng tôi đều đồng ý và chạy cả ra ngoài, theo sau là ông Albert mà chúng tôi hơi xô đẩy một chút trong khi chạy ra, và Hotdog vừa sủa vừa làm ầm ĩ vì chúng tôi quên tháo cái toa nhà hàng ra cho nó. Chúng tôi xuống cầu thang bằng cách trượt trên thanh vịn, thật là tuyệt.
Chúng tôi xúm xít quanh bể bơi và tất cả đều mặc quần lót và áo may-ô do Geoffroy cho mượn. Chỉ có thằng Alceste là không mượn được gì vì quá béo, mặc dù Geoffroy rất muốn cho Alceste mượn hai cái quần lót nhưng Alceste nói không cần vì nó không thể bơi được, nó vừa mới ăn xong. Tội nghiệp thằng Alceste! Vì nó ăn suốt ngày, nên chẳng bao giờ được bơi.
Tất cả chúng tôi đều nhảy xuống và chúng tôi chơi nhiều trò rất tuyệt: chúng tôi làm cá voi, làm thợ lặn, giả vờ chết đuối, làm cá heo. Chúng tôi thi xem đứa nào có thể ngụp dưới nước lâu nhất, cho tới lúc ông Albert, vẫn theo dõi chúng tôi từ trên bục nhảy để khỏi bị toé nước vào, ra lệnh cho chúng tôi lên bờ hết, ông Albert phát hiện ra Eudes vẫn còn nằm dưới đáy bể bơi. Ông Albert đã nhảy một cú tuyệt đẹp, vẫn mặc nguyên quần áo, và mang Eudes lên.Tất cả chúng tôi đều vỗ tay, trừ thằng Eudes thì vô cùng tức giận, vì nó đang muốn phá kỷ lục lặn dưới nước, đến nỗi nó đã giáng một cú đấm vào mũi ông Albert.
Chúng tôi thay quần áo (Geoffroy cải trang thành người Da Đỏ, với rất nhiều lông chim) rồi chúng tôi sang phòng ăn nhà Geoffroy, trông rộng như một nhà hàng. Bữa chiều rất ngon, nhưng tất nhiên chẳng hề có món trứng cá hồi, đó chỉ là nói đùa thôi. Ông Albert cũng đã đi thay quần áo rồi quay trở lại. Ông ấy mặc một cái áo sơ mi kẻ ô và một áo khoác thể thao màu xanh. Cái mũi của ông ấy vẫn còn đỏ ửng và ông ấy nhìn Eudes cứ như thể cũng sắp đấm một cú lên mũi nó.
Sau đó chúng tôi lại ra chơi tiếp. Geoffroy dẫn chúng tôi vào nhà xe, nó chỉ cho chúng tôi xem ba cái xe đạp và một cái ô tô màu đỏ có bàn đạp, còn có cả đèn pha bật sáng lên được nữa.
- Thế nào? Geoffroy nói với chúng tôi, bọn mày thấy chưa? Tao có tất cả đồ chơi tao thích, bố tao mua cho tao mọi thứ. Điều này làm tôi không vui mấy và tôi nói với nó rằng ối dào! tất cả nhữnh thứ này chẳng là cái gì cả, ở trong kho nhà tôi có một cái xe ô tô tuyệt vời mà khi còn bé bố tôi đã tự làm bằng những hộp gỗ và bố tôi nói rằng những thứ như vậy các cửa hàng làm gì có mà bán. Tôi còn nói bố thằng Geoffroy còn lâu mới có thể tự làm được một cái ô tô như thế. Chúng tôi đang cãi nhau thì ông Albert đến bảo bố tôi đã đến đón tôi về.
Trong xe, tôi kể cho bố nghe tất cả những gì chúng tôi đã làm và những thứ đồ chơi của Geoffroy. Bố nghe tôi kể và chẳng nói năng gì cả.
Tối hôm đó, chúng tôi thấy chiếc xe ô tô to đùng và bóng loáng của bố thằng Geoffroy dừng lại trước cửa nhà. Bố của Geoffroy tỏ vẻ vô cùng bối rối, ông ấy nói chuyện với bố tôi. Ông ấy hỏi bố có thể bán cho ông ấy cái ô tô nằm trong nhà kho không, vì Geoffroy muốn ông ấy làm một cái như thế nhưng ông ấy lại chẳng biết phải làm như thế nào. Khi đó, bố nói rằng bố không thể bán chiếc xe đó được, bố rất quý nó, nhưng bố sẵn sàng chỉ cho ông ấy biết cách làm. Bố thằng Geoffroy ra về với vẻ rất hài lòng, luôn miệng nói cảm ơn, cảm ơn, và hứa hôm sau sẽ quay trở lại học cách làm ô tô.
Bố tôi cũng rất hài lòng. Khi bố thằng Geoffroy đã ra về, bố tôi đi vòng quanh nhà, ngực ưỡn phồng lên, bố xoa đầu tôi và nói:
- Hê hê! Hê hê!
Chú thích:
(*) trong tiếng Pháp từ "canapé" vừa có nghĩa là "tràng kỷ" lại vừa có nghĩa là "bánh mì lát". Ở đây Nicolas đã hiểu từ này theo nghĩa đầu tiên nên tưởng là "ăn trứng cá hồi trên tràng kỷ" thay vì phải hiểu là "ăn trứng cá hồi kèm với bánh mì lát"
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1