Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phòng Ăn Tập Thể
Ở TRƯỜNG, CÓ MỘT CÁI PHÒNG ĂN TẬP THỂ, có một số đứa ăn cơm ở đó và chúng tôi gọi bọn ấy là bọn-bán-trú. Tôi và bọn bạn khác của tôi về nhà ăn cơm: đứa duy nhất ở lại là thằng Eudes, vì nhà nó ở khá xa.
Chính vì thế mà hôm qua, tôi rất ngạc nhiên và không thích chút nào khi bố mẹ nói với tôi rằng trưa nay, tôi sẽ ăn cơm ở trường.
- Ngày mai bố và mẹ phải đi xa, mẹ tôi nói, bố mẹ sẽ đi vắng gần như cả ngày. Chính vì vậy mà bố mẹ nghĩ, con yêu, con sẽ ăn cơm ở trường một hôm.
Còn tôi, tôi bắt đầu khóc và hét lên rằng tôi sẽ không ăn ở trường, rằng thật là kinh khủng, rằng chắc chắn ăn cơm ở đó rất chán và rằng tôi không muốn ở cả ngày không được ra khỏi trường, rằng nếu như mọi người cứ ép tôi, thì tôi sẽ phát ốm, tôi sẽ bỏ nhà ra đi, tôi sẽ chết và tất cả mọi người rồi sẽ tha hồ mà thương tiếc tôi.
- Thôi nào, anh chàng, ngoan nào, bố nói. Chỉ một lần thôi mà. Hơn nữa, con cũng phải ăn trưa ở đâu đó, bố mẹ không thể mang con đi theo được. Ngoài ra, chắc chắn họ sẽ cho con ăn rất ngon.
Còn tôi thì càng khóc to hơn, tôi bảo tôi nghe nói ở trường người ta cho ăn thịt toàn mỡ, nên tôi thà chẳng ăn gì cả còn hơn là ở lại trường. Bố gãi đầu và nhìn mẹ.
- Thế làm thế nào bây giờ? bố hỏi.
- Chúng ta chẳng làm thế nào cả, mẹ nói. Mình đã báo với nhà trường rồi và Nicolas đã đủ lớn để phải biết nghe lời. Hơn nữa, dù thế nào thì điều đó cũng chẳng gây đau đớn gì cho nó; như vậy, nó sẽ biết trân trọng hơn những gì được ăn ở nhà. Thôi nào, Nicolas, ngoan đi, hôn mẹ một cái rồi nín đi.
Tôi dỗi một lúc và rồi tôi nhận ra khóc cũng chẳng để làm gì. Vì thế, tôi hôn mẹ, rồi hôn bố và bố mẹ hứa sẽ mang về cho tôi thật nhiều đồ chơi. Cả bố và mẹ đều tỏ ra rất vừa ý.
Sáng nay, khi đến trường, tôi cảm thấy như có một cục to đùng nghẹn trong cổ họng và rất muốn khóc.
- Tao ở lại ăn trưa ở phòng ăn tập thể, tôi giải thích khi lũ bạn hỏi tôi bị làm sao.
- Tuyệt vời! thằng Eudes nói. Chúng ta sẽ xoay xở để được ngồi cùng bàn với nhau.
Thế là tôi bắt đầu khóc và thằng Alceste chia cho tôi một mẩu bánh sừng bò, điều này làm tôi ngạc nhiên tới mức tôi nín khóc ngay lập tức, vì đây là lần đầu tiên tôi thấy Alceste chia một thứ gì đó ăn được cho người khác. Thế rồi, suốt buổi sáng, tôi không nghĩ tới chuyện khóc nhè nữa, vì chúng tôi chơi với nhau rất vui.
Đến trưa, khi nhìn thấy các bạn về nhà ăn trưa, tôi lại bắt đầu cảm thấy một cục to đùng nghẹn ứ trong cổ họng. Tôi liền ra đứng tựa người vào tường và tôi chẳng muốn chơi bi với thằng Eudes. Sau đó chuông reo và chúng tôi ra xếp thành hàng. Thật buồn cười, xếp hàng để đi ăn; chẳng hề giống như mọi khi, vì tất cả các lớp được xếp lẫn lộn với nhau và chúng tôi đứng chung với những đứa hầu như chẳng quen. Cũng may mà còn có thằng Eudes đứng với tôi. Rồi một đứa đứng đằng trước quay lại và nói với tôi:
- Xúc xích, khoai tây nghiền, thịt quay và bánh nhân kem. Hãy báo tiếp đi.
- Tuyệt vời! Eudes kêu lên, khi tôi báo lại như thế cho cậu ấy, có bánh nhân kem! Món ấy ngon kinh khủng!
- Xếp hàng trật tự nào! Thầy Nước Lèo, tức là thầy giám thị của chúng tôi, hét lên.
Rồi thầy Nước Lèo tiến lại gần chúng tôi, thầy nhìn thấy tôi và nói:
- Ồ! Đứng rồi! Hôm nay Nicolas ở lại cùng chúng ta!
Rồi thầy Nước Lèo đưa tay vuốt tóc tôi và nở một nụ cười thật tươi trước khi chạy tới can hai đứa lớp nhỡ đang xô đẩy nhau. Có nhiều lúc thầy Nước Lèo thật đáng mến. Rồi hàng nhích lên dần, và chúng tôi tiến vào phòng ăn tập thể. Gian phòng khá lớn, có rất nhiều bàn với tám cái ghế xếp xung quanh.
- Lại đây nhanh lên! Eudes gọi tôi.
Tôi đi theo Eudes, nhưng quanh bàn của nó, tất cả các chỗ đều đã có đứa ngồi. Tôi vô cùng bối rối, vì tôi không muốn ngồi vào một bàn mà tôi chẳng quen ai cả. Lúc đó, Eudes giơ ngón tay lên và cậu ấy gọi thầy Nước Lèo.
- Thưa thầy! Thưa thầy! Bạn Nicolas có thể ngồi cạnh em được không, thưa thầy?
- Tất nhiên, thầy Nước Lèo đáp. Chắc chắn chúng ta ngồi lung tung rồi. Basile, hôm nay em nhường chỗ của mình cho Nicolas nhé... Hãy ngoan ngoãn một tí chứ nhỉ.
Thế là Basile, một đứa ở lớp tầng trên cầm lấy khăn ăn và thuốc của mình rồi đi sang bàn khác ngồi. Tôi rất vui vì được ngồi cùng bàn với Eudes, nó đúng là một người bạn tốt nhưng tôi chẳng thấy đói tí nào. Và khi hai bà làm việc trong nhà bếp đi qua với những chiếc giỏ đựng đầy bánh mì, tôi cũng lấy một miếng, nhưng đó chỉ là vì tôi sợ sẽ bị phạt nếu như không lấy bánh. Thế rồi người ta mang xúc xích tới, đúng loại mà tôi thích.
- Các con có thể nói chuyện, thầy Nước Lèo nói, nhưng không được làm ồn.
Thế là tất cả cùng bắt đầu hét lên, rồi cái đứa ngồi trước mặt chúng tôi pha trò cho chúng tôi cười, nó làm cho mắt lác xệch đi và giả vờ như không thể nào tìm nổi miệng để nhét miếng xúc xích vào. Sau đó người ta mang thịt quay và khoai tây nghiền tới, cũng may mà bánh mì lại được đưa đến thêm một lần nữa, vì thật là tuyệt khi dùng bánh mì để vét sạch nước sốt.
- Có ai muốn ăn thêm khoai tây nghiền không? bác đầu bếp hỏi.
- Cháu! tất cả chúng tôi cùng kêu lên.
- Bình tĩnh nào, thầy Nước Lèo nói. Nếu không, thầy sẽ không cho các em nói chuyện nữa. Hiểu không?
Nhưng rồi tất cả lại bắt đầu nói chuyện, vì thầy Nước Lèo trong giờ ăn trưa tuyệt vời hơn rất nhiều so với trong giờ ra chơi. Thế rồi chúng tôi được ăn món bánh nhân kem, và món này, đúng là ngon kinh khủng! Tôi ăn đến hai lần, như món khoai tây nghiền.
Sau giờ ăn trưa, chúng tôi ra sân, rồi tôi và Eudes cùng chơi bi. Tôi thắng được ba viên bi thì lũ bạn về nhà bắt đầu quay trở lại, và tôi hơi hơi cảm thấy không vui khi nhìn thấy bọn nó, vì như thế có nghĩa là đã đến giờ vào lớp.
Khi tôi về nhà thì bố mẹ đã về từ trước. Tôi vô cùng mừng rỡ khi gặp lại bố mẹ, rồi chúng tôi ôm hôn nhau một thôi một hồi.
- Thế nào, con yêu, mẹ hỏi tôi, bữa ăn trưa nay không đến nỗi tệ quá chứ? Người ta cho con ăn gì?
- Xúc xích, tôi trả lời, thịt quay với khoai tây nghiền...
- Khoai tây nghiền à? mẹ tôi nói, tội nghiệp gà con của mẹ, con rất ghét món ấy và ở nhà chẳng bao giờ con chịu ăn món ấy cả.
- Nhưng món ấy ở đấy rất tuyệt vời, tôi giải thích. Còn có cả nước xốt, và một đứa pha trò làm cả bọn cười, con ăn món ấy tận hai lần.
Mẹ nhìn tôi, rồi bảo mẹ sẽ đi dọn va-li rồi chuẩn bị bữa tối.
Đến bữa, mẹ tỏ ra rất mệt mỏi vì chuyến đi. Thế rồi mẹ mang ra một cái bánh ga-tô nhân sô-cô-la to đùng.
- Nhìn này, Nicolas! mẹ nói với tôi; con xem bánh tráng miệng bố mẹ mua cho con có ngon không này!
- Tuyệt quá! tôi kêu lên. Nhưng mẹ biết không, trưa nay cũng rất tuyệt vời. Bọn con được ăn món bánh nhân kem ngon cực, con ăn tận hai lần, y như món khoai tây nghiền.
Thế là, mẹ nói rằng ngày hôm nay mẹ mệt mỏi quá, rằng mọi người ai cũng căng thẳng, rằng mẹ sẽ để bát đĩa ngày mai mới rửa, rằng mẹ sẽ lên phòng ngủ luôn.
- Mẹ bị ốm phải không? tôi hỏi bố, thấy lo ơi là lo.
Bố cười, vỗ nhẹ lên má tôi và nói:
- Không có gì đâu, anh chàng ạ. Bố nghĩ đó là do món gì đó con ăn trưa nay có vẻ không ổn lắm.
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1