Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Tác giả: JULIE VƯƠNG
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 20 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:32:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Em Đến Gặp Mẹ Anh Nhé!
#Quán cafe Angels Garden#
- Anh hẹn em có chuyện gì không? - Nó ngồi xuống đối diện hắn, hỏi.
- Có chuyện mới hẹn em được à? Em là người yêu anh cơ mà, anh nhớ thì anh có quyền gặp em chứ! - Hắn bĩu môi.
- Anh trở nên trẻ con như vậy từ bao giờ thế? - Nó chỉ vào đầu hắn.
- Từ khi anh yêu em đấy! Là em làm anh như vậy đấy! Em phải đền cho anh! - Hắn chạy sang ôm nó, nũng nịu.
- Thế anh muốn em đền gì cho anh? - Nó cười.
- Tặng anh một cái kiss đi. - Hắn cười gian, chu mỏ nhìn nó.
- Anh hư vừa thôi, được nước làm tới à? - Nó cốc đầu hắn.
- Đau! Anh hư vì anh yêu em mà! Cho anh đi. - Hắn chu mỏ làm nũng.
- Được rồi, được rồi! - Nó cười.
Nó cúi xuống, áp đôi môi màu anh đào của mình chạm vào đôi môi đỏ của hắn, hắn mở to mắt, hắn chỉ định đùa thôi, không ngờ nó làm thật. Đáp trả nụ hôn của nó, hắn giành lại thế chủ động, hai đôi tay rắn chắc của hắn ôm lấy cơ thể nhỏ bé của nó, cả hai quấn lấy nhau, kiss gần 5 phút, khi không còn đủ oxi để thở nữa, hắn mới luyến tiếc rời môi nó.
- Anh bạo quá nha! Làm em mệt quá à, không chơi với anh nữa! - Nó vừa thở vừa nói.
- Thôi mà, là tại em chủ động trước. - Hắn không thua.
- Ai kêu anh xin làm gì? Cứ làm cái mặt thấy ghét đó nên người ta mới cho chứ bộ. - Nó bĩu môi, giận dỗi.
- Thôi, là lỗi của anh, anh xin lỗi, đừng giận anh nữa! - Hắn ôm nó.
- Lại vậy nữa. Em không giận anh nỗi rồi. - Nó cười.
- Vậy mình đi chơi nha. - Hắn nắm tay nó.
- Ok! - Nó đứng lên, đi theo hắn.
Chiếc BMW của hắn lao đi theo gió, nó thấy choáng vì tốc độ của hắn, y như hắn đang đua với gió vậy. Nó thì chóng mặt còn hắn thì có vẻ thích lắm, mặt hắn khoái trá vô cùng, nó nhìn mà muốn đánh cái mặt đó dễ sợ.
Cuối cùng cũng dừng lại, nó nhìn chung quanh rồi ngạc nhiên. Trời ạ! Hắn đúng là con người kì lạ và quái dị nhất thế giới, có ai đưa người yêu đi chơi ở chỗ này không, ở đây thì chơi với ma chắc!
Nơi hắn đưa nó đến là một nghĩa trang, những ngôi mộ xếp dọc, ánh mắt nó dừng lại trước một ngôi mộ rất sang trọng, ngôi mộ được xây bằng cẩm thạch, tách biệt với các ngôi mộ khác, nó đẹp một cách lạ lùng.
- Anh đưa em đến đây làm gì? - Nó hỏi.
- Để em gặp mẹ anh. - Hắn trả lời.
- Chẳng phải em đã gặp mẹ anh rồi sao? - Nó ngạc nhiên.
- Anh đã nói đó không phải mẹ anh rồi! - Hắn đáp rồi mở cốp xe lấy ra một bó hoa huệ lớn.
Hắn kéo nó xuống xe, dẫn nó đến trước ngôi mộ cẩm thạch, đặt bó hoa lên mộ, hắn vuốt khung hình, nói:
- Đây mới là mẹ anh.
- Mẹ anh mất rồi! Vậy người hôm trước em gặp là... - Nó đã hiểu.
- Ừ! Là mẹ kế. - Hắn gật đầu.
- Vì thế nên anh ghét bác ấy à? - Nó thắc mắc.
- Không! Đó không phải lý do anh ghét bà ta. - Hắn lắc đầu.
- Vậy thì tại sao? Anh không chỉ ghét bác ấy mà anh còn ghét cả ba anh nữa. - Nó hỏi.
- Anh đã nói anh không ghét, anh hận. - Hắn nói.
- Tại sao? Ba là người sinh ra anh, cho anh hạnh phúc, sao anh lại hận ông ấy? - Nó nhìn hắn.
- Em nói đúng! Ông ta đã cho anh hạnh phúc, nhưng cũng chính ông ta phá vỡ hạnh phúc đó của anh. - Mắt hắn tối lại.
- Em không hiểu. - Nó lắc đầu.
- Anh sẽ kể cho em nghe về quá khứ của anh. - Hắn nhìn nó.
- Gia đình anh rất hạnh phúc! Có ba, mẹ và anh. Anh rất quý trọng và yêu thương ba mẹ mình, ba là thần tượng của anh và mẹ là mẫu người lí tưởng anh sẽ cưới làm vợ. Cuộc sống của anh sẽ hạnh phúc biết bao nếu cái ngày đó không xảy ra. - Ánh mắt hắn dần long lên giận dữ.
- Mẹ anh bị tai nạn xe hơi, bà bị nặng lắm, sau 8 tiếng phẫu thuật, mẹ anh không chống được nữa, mẹ qua đời. - Nước mắt bắt đầu rơi.
- Tuy vậy, nhưng anh cũng đâu thể hận ba và dì, họ cũng đâu muốn. - Nó ôm tay hắn.
- Anh sẽ không hận họ, nếu như tai nạn của mẹ anh là một tai nạn bình thường. - Hắn nói.
- Ý anh là... - Nó đoán là nó đã hiểu.
- Phải! Đó là tai nạn có sắp đặt. - Hắn hét lên.
- Ba anh yêu người đàn bà đó mù quáng, nhưng ông ta không thể lấy bà ta vì thể diện. Vậy là ông ta sắp đặt tai nạn đó để giết mẹ anh, ông ta giết mẹ anh để đưa ả đàn bà đó về thế chỗ phu nhân nhà họ Nam. - Hắn tức giận. - Ngay khi nhận được tin mẹ anh mất, ông ta lập tức rước ả đàn bà đó về nhà, khuôn mặt không chút buồn bã, ngược lại, ông ta còn mở tiệc ăn mừng. Anh hỏi em, nếu ai đối xử với mẹ em như thế, em có thể không hận họ sao? - Hắn hét lên trong đau khổ.
Nó ôm chặt lấy hắn, hắn thật sự đáng thương, tại sao họ lại có thể đối với hắn như thế? Mẹ nói đúng, nó phải dùng tình yêu của mình để lấp đầy khoảng cách trong lòng hắn.
- Anh đừng buồn nữa! Bây giờ anh có em rồi, anh không cô đơn nữa đâu, em sẽ ở bên cạnh anh. - Nó cười rồi đưa tay lên lau nước mắt cho hắn.
Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nó:
- Cảm ơn em.
- Vì cái gì? - Nó hỏi.
- Vì tình yêu của em. - Hắn trả lời.
Nó ôm hắn chặt hơn, nhìn vào khung hình mẹ hắn:
- Mẹ đừng lo nữa nhé! Con sẽ chăm sóc cho con trai cưng của mẹ, con không để anh ấy phải buốn nữa đâu!
- Mẹ nghe rồi nhé! Nếu như sau này cô ấy không lo cho con, mẹ phải mắng cô ấy đó! - Hắn cười.
- Định đựa vào mẹ bắt nạt em hả? - Nó cốc đầu hắn.
- Có em bắt nạt anh thì có. - Hắn bĩu môi.
Nó và hắn bật cười vui vẻ, liệu tình yêu này có bền vững chăng? Và liệu tình yêu này có thể vượt qua khó khắn mới sắp đến????????
#Cùng lúc đó, tại một biệt thự#
Dưới sàn nhà đầy những chai rượu rỗng, Lâm ngồi trên salon vẫn không ngừng nốc rượu. Từ ngày hôm đó, Lâm đã uống không biết bao nhiêu chai, anh muốn uống để quên nó, nhưng nó luôn xuất hiện trong tâm trí anh. Anh sống trong đau khổ đã mấy ngày nay, anh biết, trong khi anh đang thê thảm, nó và hắn vẫn vui vẻ cười đùa. Nghĩ đến đây, nước mắt anh lại rơi, tim anh lại nhói, anh không biết mình phải sống sao khi thiếu nó nữa?
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lâm nhấn nút nghe.
< Alo! >
< Còn nhớ tôi không, Nhật Lâm? >
< Lớp trưởng! >
< Đừng gọi tôi là lớp trưởng nữa! Tôi tên Võ Ái Linh! >
< Ừ! Ái Linh, có chuyện gì không? >
< Anh muốn giành lại anh Nhi chứ? >
< Muốn! Cô giúp tôi sao? >
< Ừ! Gặp tôi ở Angel Garden, tôi sẽ nói cho anh biết. >
< Ok! >
Lâm tắt máy, thay quần áo để đến điểm hẹn.
Liệu Ái Linh và Nhật Lâm định làm gì nó và hắn???????????????????
Nhóc Con Dễ Thương! Lấy Anh Nhé!!! Nhóc Con Dễ Thương! Lấy Anh Nhé!!! - JULIE VƯƠNG