Trong lúc vươn tới các vì sao, có thể bạn sẽ không thể chạm tay tới ngôi sao nào cả, nhưng chắc chắn một điều chân tay bạn cũng không phải lấm lem vì bùn.

Leo Burnett

 
 
 
 
 
Tác giả: JULIE VƯƠNG
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 20 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:32:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Nhóc Con! Hôm Nay Chúng Ta Sẽ Hẹn Hò
#Trong phòng nó#
Hôm nay là chủ nhật, ngày mà nó thích nhất, vì sao ư? Vì chủ nhật là ngày duy nhất nó được ngủ nướng.
Nó đang cuộn mình trong cái chăn dày, trông nó chẳng khác nào con nhộng cả.Nhưng mà khi ngủ nó xinh lắm nha! Những tia nắng tinh nghịch nhảy múa trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng ngần của nó, mấy cơn gió dịu dàng thổi vào mái tóc, khiến những sợi tóc bé nhỏ bay nhè nhẹ. Khung cảnh đang hết sức yên bình và đẹp đẽ thì....
Oh my pretty pretty boy I love you
Like I never ever loved no one before you
Pretty pretty boy of mine
Just tell me you love me too
Oh my pretty pretty boy
I need you
Oh my pretty pretty boy I do
Let me inside
Make me stay right beside you...
Chuông điện thoại của nó reo lên, nó khẽ trở mình. " Đáng ghét!!! Ai lại đáng ghét thế không biết. Lựa ngay ngày người ta ngủ nướng lại gọi, phá giấc ngủ của người ta. Dù là ai thì ta cũng ước i chết đi. " Vừa đưa tay tìm điện thoại nó vừa lẩm bẩm rủa cái người nhẫn tâm phá giấc ngủ của nó. Nhìn vào màn hình điện thoại nó nhăn mặt, ra vẻ khổ sở. Thật là, từ khi nó chấp nhận làm bạn gái hắn, lúc náo người phá rối nó cũng là hắn. Hôm qua là ra mắt ba mẹ hắn, hôm nay còn là gì nữa đây? Nó nhấn nút nghe rồi đưa điện thoại lên tai.
- Nhóc con! Dậy chưa??? - Hắn nói với giọng điệu vui vẻ, khác hẳn hôm qua.
- Đáng lý là chưa, nhưng lại bị tên đáng ghét như anh phá rối đấy! - Nó hét lên trong điện thoại.
- Thôi nào! Nói chuyện qua điện thoại mà em cũng công kích tai anh là sao??? - Hắn đưa điện thoại ra xa rồi nói.
- Em thích thế đấy! Ai bảo phá giấc ngủ của em. - Nó bĩu môi.
- Rồi, anh xin lỗi, được chưa? Nhưng mà em lười quá đấy! Giờ này vẫn còn ngủ. - Hắn cười châm chọc nó.
- Em thế đấy, anh cấm à? - Nó hỏi.
- Không, anh không có gan làm đâu. - Hắn lại cười.
- Biết thế là tốt! Mà anh gọi cho em có việc gì thế? - Nó muốn biết rắc rối gì sẽ đến với mình.
- Nhóc con! Hôm nay chúng ta sẽ hẹn hò. - Hắn phấn khởi nói.
- Hẹn hò??? - Nó hỏi lại.
- Ừ! Hẹn hò. - Hắn khẳng định.
- Tại sao lại phải hẹn hò chứ? - Không để nó ngủ với lý do hẹn hò, kì cục.
- Tại vì chúng ta đang là một đôi đấy! Chưa hết, trong điều khoản thứ 4 có ghi là anh có quyền hẹn hò với em. - Hắn nhắc.
- Được rồi! 30 phút nữa đến đón em. - Nó miễn cưỡng chấp nhận rồi cúp máy.
Nó rời giường và bắt đầu chuẩn bị. Hôm qua nó là một cô gái xinh đẹp thì hôm nay sẽ là một người dễ thương và pha chút quậy phá. Nó cột cao tóc, chải mái xéo, nó chọn ình một cái quần ngắn màu đen, áo thun trắng có áo khoác ngoài đen. Trang điểm nhẹ, xịt tí nước hoa và mang một đôi cao gót màu đen. Trông nó cá tính và không kém phần kute. 30 phút trôi qua nhanh chóng, chiếc xe BMW đang dừng trước cổng nhà nó.
Nó chạy xuống, vừa mở cửa thì cái khuôn mặt đáng ghét đã mỉm cười vui vẻ nhìn nó. Trời ạ, mới sáng sớm đã đụng hàng rồi! Không ngờ style của nó lại giống style của hắn. Hắn mặc quần jean bó đen, áo thun trắng có áo khoác ngoài màu đen, giày bata cổ cao cũng là màu đen. Thấy quen không? Quá quen chứ gì, trang phục đen trắng chẳng phải là thứ nó đang mặc sao? Nhưng hôm nay thì hắn trông đẹp trai hơn ngày hôm qua đấy! Hôm qua là mái xéo, hôm nay lại vuốt bờm ngựa, hắn định giết hết mấy cô gái nhìn thấy hắn sao?
Hắn cười, mở cửa cho nó lên xe, rồi rồ ga phóng đi.
-Em muốn đi đâu? - Hắn quay sang nó.
- Theo ý anh đi. - Nó chưa từng hẹn hò, hắn hỏi nó thì nó biết trả lời sao chứ.
Hắn không nói gì nữa, nhìn về phía trước, tập trung lái xe. Hắn dừng xe lại trước một công viên giải trí, nó tròn mắt ngạc nhiên, không phải vì lần đầu tiên hẹn hò mà hắn lại đưa nó tới đây mà là vì con người như hắn cũng có thể chơi mấy trò ở đây sao???
Hắn lôi nó xuống xe, ngó quanh một lát, hắn chạy đi, lát sau quay lại.
- Mình chơi tàu lượn siêu tốc nha! - Hắn đưa hai cái vé lên.
- Ừhm. - Nó miễn cưỡng gật đầu.
Hắn đưa nó lên tàu, thắt dây an toàn cho nó rồi nắm tay nó.
- Lát nữa, nếu sợ quá thì nắm chặt tay anh nhé! - Hắn cười.
Nó khẽ gật đầu, đôi má ửng hồng, nó cảm nhận được hơi ấm từ tay hắn đang truyền sang nó. Tàu lượn bắt đầu di chuyển, nó chưa đếm đến ba nữa thì tàu phóng thẳng xuống phía dưới, chẳng ai ngồi trên tàu mà không la hét trừ hắn và nó. Nó cắn chặt môi không để nỗi sợ thoát ra ngoài, còn hắn, hắn ngồi bình thản nhìn xung quanh không chút phản ứng. Bàn tay nó vô thức nắm chặt lấy đôi tay mạnh mẽ của hắn, bất chợt, hắn nhìn sang nó, ánh mắt hắn thoáng vẻ lo lắng, hắn ngồi gần nó hơn, choàng tay qua vai nó, vỗ nhẹ. Nó cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ hắn, từ từ mở mắt, nó liếc nhìn chung quanh, không hiểu sao nỗi sợ như tan biến, nó cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết, vì sao ư? Vì cạnh nó, luôn luôn có một người sẵn sàng bên cạnh khi nó cần nhất, là ai nhỉ? Không sai, là hắn đấy! Dừng lại rồi, mừng chết được, tim nó đang nhảy tứ tung trong lồng ngực này.
Hắn kéo nó đến quầy, lấy hai lon coca, đưa cho nó một lon, rồi nhìn nó quan tâm:
- Khi nãy sợ lắm à?
- Ừ! Sợ lắm. - Nó trả lời nhưng nó chợt bất động. Hàng trăm đôi mắt đầy ám khí đang nhìn nó. Trời ạ! Hắn có sức hút quá mà, hầu như tất cả các cô gái ở đây đều mê hắn, vậy mà hắn lại quan tâm nó, thật là đau khổ mà.
Hắn không hề chú ý đến mấy thứ đó, đưa đôi mắt ngó quanh, hắn khều vai nó:
- Vào đó đi! - Hắn thích thú kêu lên.
Nó nhìn theo tay hắn. Chúa ơi, vừa mới thoát khỏi cái tàu lượn kia giờ hắn lại bảo nó vào nhà ma, hắn muốn tim nó có vấn đề để nó đi sớm cho hắn yêu con khác à? Chưa kịp để nó trả lời hắn đã đi mua vé và lôi nó vào đó luôn.
Nó và hắn chậm rãi bước đi, tiếng nhạc ma quái rờn rợn vang lên làm nó khẽ rùng mình, hắn vẫn như khi nãy, bình thản đến lạ, xem ra ngoài vui, buồn thì hắn chẳng còn cảm xúc nào khác. Mấy hình ảnh kinh khủng cứ từ từ diễn ra làm nó sợ hãi, rồi một bàn tay nắm lấy cổ chân nó. Nó giật bắn mình, quay sang ôm chầm lấy hắn. Khoan, nó đang ôm hắn à? Chết rồi, đã ôm thì thôi đi, người chủ động lại là nó, kiểu này thì nó phải làm sao? Buông tay khỏi người hắn, nó quay đi, bỏ chạy một mạch.
Ra khỏi đó, mặt nó đỏ như cà chua chín, nhìn chằm chằm xuống đất. Nó đã ngượng, vậy mà hắn đứng kế bên cứ cười khùng khục làm nó càng ngượng hơn, chỉ muốn tìm cái khe nào chui xuống.
- Về thôi! - Nó ném cho hắn một câu rồi bước đi.
Trên đường về, nó thì không ngừng đỏ mặt và hắn thì không thể ngừng cười. Hai con người, hai cảm xúc khác nhau, nhưng hai trái tim lại đang cùng chung nhịp đập.
Nhóc Con Dễ Thương! Lấy Anh Nhé!!! Nhóc Con Dễ Thương! Lấy Anh Nhé!!! - JULIE VƯƠNG