With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Lyly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 86 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:31:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ng mây thứ 22: “Gia sư” bất đắc dĩ
…Anh sẽ làm gió…
…Để âm thầm che chở cho em…
…Để luôn có mặt bên cạnh em bất cứ lúc nào…
…Để thổi bay giọt nước mắt đọng lại trên má em…
…Để xóa tan nỗi buồn đang ngự trị trong em…
...Nhưng…
…Khi lựa chọn giữa thiên thần và ác quỷ…
…Anh sẽ chọn làm ác quỷ…
…Luôn là kẻ mạnh nhất để có thể bảo vệ cho em…
…Anh sẽ dùng đôi cánh bạc của mình…
…Ôm trọn em vào lòng…
…Vì em là thứ quý giá nhất mà thượng đế đã ban tặng cho anh…
Tại trường Quang Tuyến:
Các tiết học trôi qua theo thời gian, giọng giảng bài của các giáo viên thu hút mọi ánh nhìn của học sinh “chăm học” – trừ những học sinh đang “làm việc riêng biệt” – tiếng đọc văn trong trẻo, tiếng giảng về hình học… Mọi thứ diễn ra một cách nhịp nhàng.
_ Ê, Tiểu Na… - Ánh mắt hướng về phía bảng, Lập Hân đưa tay khều áo Tiểu Na rồi thì thầm – Hân nghĩ….chuyến dã ngoại sẽ rất thú vị…
Trong khi bài giảng vẫn còn vang vọng khắp lớp, Tiểu Na nhoẻn miệng cười, một nụ cười ma mãnh. Nhỏ ta kênh kiệu nói:
_ Ừm, còn hơn cả thế. Những thứ làm chướng mắt mình, mình phải diệt tận gốc, làm cho thứ đó biến mất mãi mãi.
_ Nhưng trước tiên, mình phải chơi một trò chơi trước đã.
Cả hai cùng nhìn nhau rồi cười, giả vờ chăm chú vào bài giảng phía trên như chưa có gì xảy ra.
Giờ ra chơi, giờ của ăn uống.
Học sinh từng khối lớp tuôn ra căn tin – thiên đường ăn uống như kiến. Sân trường vắng hoe bây giờ đã trở nên đông đút, ồn ào. Nắng rợp cả một khoảng sân lớn.
Thầy cô đến phòng giáo viên nghỉ ngơi sau những tiết học muộn, tất cả như đang sống duới một mái nhà nhỏ mà đầy ắp tình thương và lòng vị tha. Có phải chăng vì muốn niếm trải những đức tính ấy mà một tay xã hội đen thứ thiệt đã tạo dựng nên một nơi được gọi trường học với cái tên Quang Tuyến!
Suốt mấy năm đi trên con đường nhà giáo, tuy là ít hơn những năm tháng đẫm máu, nhưng con đường ấy đã ăn sâu vào ông – Hiệu trưởng nhà trường. Với sự chân thành, niềm đam mê giảng dạy, tấm lòng yêu quí học sinh và sự cảm thông chia sẻ, tất cả giáo viên trong trường đã để lại một ấn tượng khác về con người trong lòng Hiệu trưởng Lâm. Đó có phải một kỳ tích cho một con quỹ dữ trên con đường trở thành thiên thần hay chỉ là một mảnh vụn trong cuộc sống để con người thấu hiểu nhau hơn. Tất cả như một quy luật nhỏ, diễn ra theo tự nhiên, không theo một khuôn khép nào. Tạo thành vòng xoay của số mệnh.
Căn tin chật nứt người, tiếng nói cười rơm rã của một tốp bạn nữ, tiếng trao đổi bài vở của đôi bạn cùng tiến, tuy ồn ào nhưng lại chẳng ồn ào.
Triết Minh ngồi trong lớp, gương mặt đẹp tựa điêu khắc, tay chóng càm trầm ngâm suy nghĩ. Qua khung cửa kính, nhìn thấu bầu trời trong vắt, từng áng mây bồng bềnh trôi lo lửng tạo thành những hình thù kỳ dị, đôi khi lại trùng lập, đôi khi lại khác xa nhau. Một lúc lâu, ai kia khẽ thở dài:
_ Không thể nào quên được thì làm sao mà quên đây. Có ngốc quá khi mãi chờ một điều mà chưa chắc có thể xảy ra không nhỉ? Dù có ngốc đến đâu, vì người đó là em nên tôi sẽ đợi.
_ Minh.
Tiếng gọi làm Triết Minh thoát khỏi dòng suy nghĩ, trở về với vẻ mặt bình thường, cậu lãnh đạm nói:
_ Chuyện gì?
_ Nè, tự tay Hân làm đó. Ăn thử xem ngon không!
Chìa gói bánh được bọc cẩn thận và bắt mắt ra trước mặt Triết Minh, Lập Hân vui vẻ nói, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu lạnh nhạt từ người đối diện:
_ Tôi không thích.
_ Nhưng em làm cho anh mà. – Lập Hân khẽ thút thít
_ Bằng tuổi thì xưng hô cho đàng hoàng đi. Cái gì mà anh anh em em.
Khó chịu quay sang hướng khác, Triết Minh khẽ nhíu mày. Không dừng ở đó, Lập Hân cũng chuyển hướng rồi õng ẹo:
_ Em thích thế.
Rầm!
_ Vậy thì hãy làm những gì cô thích đi. Tôi không có thời gian rảnh mà ngồi đây.
Dằng mạnh tay xuống bàn, Triết Minh đứng dậy rồi rảo bước ra ngoài, bỏ lại Lập Hân đứng đó. Mặt nhỏ ta chuyển từ thất thiểu sang căm phẫn, quăng gói bánh lên bàn, nhỏ ta tức tối nghiến răng ken két:
_ Tất cả là tại nó đúng không? Anh không thể đối xử với em được một phần giống nó sao! Vậy thì…..em sẽ giành lấy anh bằng mọi cách.
Ngã người xuống gốc cây, duổi thẳng hai chân ra, Bách Nhật khẽ nhắm mắt lại để tận hưởng bầu không khí trong veo dưới bóng mát của một cái cây to mà cậu tâm đắc nhất.
Chụt!
Một nụ hôn bất ngờ từ trên trời bay đến mặt Bách Nhật. Khẽ nhíu mày, cậu mở mí mắt ra xem kẻ nào dám cả gan phá trong lúc mình đang “tịnh tâm”
_ Anh! – Một giọng nói ngọt ngào vang lên.
Vội vàng ngồi dậy khi nhìn thấy Tiểu Na, Bách Nhật đưa tay lau mặt mình rồi nhăn nhó:
_ Cô làm trò gì vậy hả?
Thấy được hành động đó, mặt Tiểu Na xụ xuống, nhỏ ta bĩu môi:
_ Anh có cần quá đáng thế không!
Em chỉ hôn anh thôi mà.
Bực bội đứng dậy, phủi lớp lá còn vướng lại trên đồng phục, Bách Nhật thẳng thắn cất giọng:
_ Làm ơn đi. Lòng tự trọng của cô đâu mất rồi Du Tiểu Na? Tôi không thích cô. Đừng bao giờ làm chuyện tương tự như lúc nãy nữa.
Bỏ đi sau câu nói ấy, Bách Nhật ngước đầu lên trời, gió lùa vào tóc cậu, cảm giác thật dễ chịu, không phải dễ chịu vì gió mà là vì một hình ảnh bất chợt hiện ra trong đầu cậu.
Tiếng lá xào xạc dưới chân làm Tiểu Na càng thêm bực bội, đưa chân đá mạnh và một hòn đá nhỏ đễ trút giận, nhỏ ta vùng vằn bỏ đi và nhủ thầm: Em không nản lòng đâu. Vì vẫn còn việc em phải làm để anh phải thích em cơ mà, Vương Bách Nhật.
----
Công ty bất sản Duy Khoa:
Nói là phải làm liền, Vĩnh Khoa không đôi co ngắn dài với Thiên Di nữa, cậu nhanh chóng bước đến chỗ nó đang nằm, “lôi” nó ngồi dậy và buông ra một câu:
_ Bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ trực tiếp “giám sát” việc học hành của em. Lấy sách ra mau lên. Mai em học môn Văn đúng không?
Thiên Di trố mắt, ngạc nhiên hỏi Vĩnh Khoa:
_ Ủa? Sao biết mai em có môn Văn!
_ Đó là chuyện của anh. Lấy sách ra học bài mau lên.
Nói rồi Vĩnh Khoa toan bước ra ngoài, cậu đi thẳng đến chỗ một cô nhân viên đang ngồi cách phòng mình không xa, nói nhỏ gì đó rồi nhoẻn miệng cười quay trở lại phòng.
Với gương mặt méo xẹo, Thiên Di chán nản lật quyển sách Văn ra và ngồi “gặm”, tuy vậy, nhưng nó vẫn dành ánh nhìn hằng học cho Vĩnh Khoa.
Cạch!
Cánh cửa phòng mở ra, cô nhân viên khi nãy bước vào, trên tay cầm theo một cây roi nhỏ nhắn, xinh xắn, đáng yêu. Thiên Di không chớp mắt, nó nhìn chằm chằm “vật thể lạ” ấy chuyền từ tay người này sang người kia. Đợi đến khi cô nhân viên ấy bước ra khỏi phòng, Thiên Di mới e dè lên tiếng:
_ Anh kêu chị ấy đem cái đó vô đây chi vậy?
Bộp!
Cầm cây roi trên tay, Vĩnh Khoa đập mạnh xuống bàn kèm theo ánh mắt sắc lạnh. Bấy nhiêu thôi cũng đủ để cho Thiên Di hiểu vấn đề. Nó ngoan ngoãn nhìn vào cuốn sách Văn. Nhìn thì cứ nhìn vậy thôi chứ không một chữ nào lọt vào tầm mắt Thiên Di cả. Vì thế nên…
_ Đưa sách đây. Trả bài.
_ …
_ Đọc.
_ A, ưm….ơ….
_ …
Buông cuốn sách xuống, Vĩnh Khoa nhấc cây roi lên rồi ra lệnh:
_ Tay.
_ Á, đau em….
_ Học hành vậy đó hả? Cho em 5 phút nữa, đọc thuộc lòng bài thơ này cho anh. Học mau đi.
_ Biết rồi, đưa sách đây mới học được chứ. – Giật lấy cuốn sách từ tay Vĩnh Khoa, Thiên Di nhăn nhó nói.
Vĩnh Khoa ngồi chễm chệ cạnh Thiên Di, cậu nhịp nhịp cây roi trên tay, lắm lại nhìn sang ai kia xem xét tình hình.
Từng phút, từng giây trôi qua trong tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường, Đã đến thời khác “tử hình”, Vĩnh Khoa lạnh lùng giật lấy cuốn sách trong tay Thiên Di:
_ Đọc.
_ Trường sa phục trường sa. Nhất bộ nhất hồi khước. Nhật nhập hành vị dĩ. Khách tử lệ giao lạc. Quân bất học tiên gia mỹ thụy ông. Đăng sơn thiệp thủy oán hà cùng. Cổ lai danh lợi nhân. Bôn tẩu lộ đồ trung. Phong tiền tửu điếm hữu mỹ tửu. Tính giả thường thiểu túy giả đồng. Trường sa trường sa nại cừ hà. Thản lộ mang mang úy lộ đa.Thính ngã nhất xướng “cùng đồ” ca. Bắc sơn chi Bắc sơn vạn điệp. Nam sơn chi Nam ba vạn cấp. Quân hồ vi hồ sa thương lập?
Tiếng đọc trong trẻo của Thiên Di vang khắp phòng, đang hồ hỡi, phấn khởi vì tài năng học bài siêu phàm của mình, Thiên Di nghênh mặt cười. Nhưng mà, kẽ hay bắt bẻ người khác và khéo tìm lỗi sai như Vĩnh Khoa đâu dễ gì tha cho nó. Khẽ nhếch môi, Vĩnh Khoa cau có gắt:
_ Thiếu.
Khựng lại vài giây lẻ mấy phút suy ngẫm, Thiên Di chắc chấn rằng mình không hề đọc thiếu gì cả. Nó cao giọng phản bác:
_ Thiếu gì nữa chứ!
Chìa quyển sách ra trước mặt Thiên Di, Vĩnh Khoa từ tốn buông hai từ ngắn gọn mà xúc tích, làm cho người nghe sững sốt, bàng hoàng, hoang mang trong giận dữ:
_ Dấu câu.
Thất thểu nhìn Vĩnh Khoa, Thiên Di cố gắng lắm mới không phát hỏa mà hỏi một câu:
_ Vậy mà cũng bắt bẻ nữa sao. Đọc chứ có phải viết đâu.
_ Muốn vậy thì em hãy đọc lại đi, kèm theo dấu câu.
_ Anh….
Cạch!
_ Thì ra trốn học để tới đây.
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra làm cho người trong phòng hướng mắt nhìn về phía phát ra tiếng động. Triết Minh ung dung bước vào, theo sau là Bách Nhật.
Vĩnh Khoa đặt cuốn sách và cây roi xuống bàn rồi thản nhiên hỏi:
_ Sao hai biết chỗ này?
_ Hôm nay không thấy “cô đây” đến trường, bọn tôi hơi lo lắng nên đến tổ…..à, đến đó tìm anh nhưng không thấy. Tôi nghe ông Kan nói về cái công ty này nên đến đây tìm. Thì ra anh đã lôi kéo cô này trốn học. – Triết Minh nói với chất giọng dều đều, hơi thở nhịp nhàng.
_ Oh, Thiên Di giỏi nhỉ? Trốn học rồi bây giờ lại ngồi đây mà học bài cơ đấy. – Bách Nhật nhanh chóng nhìn thấy quyển sách Văn trên bàn, cậu nháy mắt trêu Thiên Di.
Có dịp để trút giận thì dại gì mà không chợp lấy. Với cơn giận được tích tụ nãy giờ, Thiên Di quyết định xả vào Bách Nhật cho bỏ tức (Oài! Chơi kì. Giận Khoa chém Nhật)
Cả hai rượt nhau khắp phòng, Bách Nhật nhảy vụt qua ghế, Thiên Di lập tức chặn đường sau. Chạy đến chỗ Triết Minh đang ngồi, Bách Nhật trốn phía sau người Triết Minh. Thiên Di sẵn tay định đánh vào Bách Nhật ai ngờ ai kia phản xạ nhanh hơn làm Thiên Di lỡ tay đánh trúng một người khác một cái rõ đau.
_ Ơ hơ, sorry nha.
Nhanh chóng chuồn khỏi chỗ Triết Minh để không bị khiển trách, Thiên Di lại tức tốc rượt theo Bách Nhật. Lần này, Bách Nhật “biết khôn”, nấp sau người Vĩnh Khoa. Quơ lấy cây bút trên bàn, Thiên Di khẽ nheo mắt để xác định đúng phương hướng và đích đến của cây bút rồi..
Vụt..
~Vèo..
~Bốp…
~Cạch….cạch…cạch…
Thời gian như ngưng lại trong thời điểm này, ánh mắt mọi người dồn cả về chiếc bàn có hai chữ “Chủ tịch” to đùng. Bách Nhật cố bịn miệng để không bật cười thành tiếng, Triết Minh khẽ nhếch moi rồi nhâm nhin tách trà trên bàn tỏ vẻ mình là người ngoài cuộc: “không phận sự, miễn nhìn nhiều”. Thiên Di lấp liếm nhìn cây bút rồi ….cắn móng tay. Thời khắc này thật là khó xử.
Gương mặt lạnh như tiền, sát khí tỏa ra nghi ngút, lạnh toát cả căn phòng. Khung cảnh này hệt như một đêm vũ bão, gió từ chiếc máy lạnh lạnh lùng rít lên từng hồi, thẩm thấu vào cơ thể con người, làm tê liệt mọi hoạt động đang diễn ra trong cơ thể (trừ tim ^^).
_ Thiên Di…
Vĩnh Khoa gằng từng chữ rồi đưa đôi mắt màu nâu nhìn người đang đứng trước mặt mình. Nghe tên của mình được xướng lên một cách ghê rợn, Thiên Di khẽ rùng mình, nó cố tình lãng sang chuyện khác:
_ A, Triết Minh, Bách Nhật, cho tôi mượn tập của ngày hôm nay nha.
Miệng cười tươi, Thiên Di nhìn sang Triết Minh với ánh mắt cầu cứu, nhưng đã trễ một bước so với người đang ngồi đằng kia. Triết Minh nhấp thêm một ngậm trà nữa, đặt cái cốc xuống bàn, lấy tập theo yêu cầu, lẳng lặng để đó rồi thong thả đứng lên:
_ Nhật, về thôi, trễ rồi!
Nhận được tín hiệu tốt, Bách Nhật nhanh chóng “cáo lỗi” với người đằng đằng sát khí, cười hì hì nhìn Thiên Di, Bách Nhật cùng Triết Minh đi thẳng ra ngoài và không ngoảnh lại.
Có cần phải “đánh nhanh rút lẹ” vậy không hai tên chết bầm Vương-Hàn kia. Thấy bạn “gặp nạn” mà không cứu. Hic, các ngươi là đổ thối tha…T.T
Đau khổ nhìn cánh cửa từ từ, từ từ khép lại trong khúc nhạc du dương phát ra từ miệng Triết Minh, Thiên Di tập hợp tất cả các chất xám đang ngự trị trong não mình lại thành một khối thống nhất và tập trung suy nghĩ “kế sách”. Sau một hồi đầu tư cho sự hoạt động trên, cuối cùng não bộ cũng đưa ra một kết quả (không biết có khả thi không) nhưng dùng được. Đưa tay giã đầu, Thiên Di chạy lại xách ba lô lên và cười nói:
_ Aish, chết rồi, mai có bài kiểm tra, phải về sớm học bài mới được.
He he, mình thông minh thế không biết, bây giờ chỉ có nước về nhà và chui lên phòng là hay nhất. Ta yêu mi quá đi Não ơi. I love you, chụt chụt…
_ Em đứng lại đó cho anh.
Nhỏ Đáng Ghét ... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi !!! Nhỏ Đáng Ghét ... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi !!! - Tiểu Lyly