A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Lyly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 86 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:31:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
iờ ra chơi:
_ Thật bất ngờ khi anh chủ động hẹn em đấy.
_ Tôi còn bất ngờ hơn khi biết bộ mặt thật của cô.
Câu nói lưng chừng ấy khiến người nghe chột dạ. Nhìn thẳng mặt đối phương, người ấy tỏ vẻ không hiểu:
_ Anh muốn nói gì?
_ Chính cô làm đúng không? Chuyện Thiên Di bị ướt và căm phẫn nhìn bọn tôi.
_....
_ Cô không cần phủ nhận. Thông tin trong trường tôi nắm bắt rất nhanh, Nói cho cô biết, là bọn tôi chủ động nói chuyện với cô ấy trước. Đừng có mà làm những chuyện không đâu. Và đừng bao giờ làm hại cô ta vì cô ta là “thư ký” của bọn tôi nên bọn tôi có trách nhiệm bảo vệ “thư ký” của mình.
Bỏ đi sau những lời nói ấy, Bách Nhật mau chóng trở về phòng học. Tiểu Na nhìn theo Bách Nhật mà lòng đang quặng đau. Nhỏ ta cười chua xót, ánh mắt hằng lên tia thù hận, nhỏ nghiến răng:
_ Mày được lắm. Lữ Thiên Di.
----
Thiên Di lang thang trong sân trường, dạo quanh phòng hội họa, tâm trạng có phần tốt hơn. Quần áo nó cũng đã khô hẳn nhờ “gió trời”. Bước xuống cầu thang, nó gặp ngay một người. Người ấy trì mến nhìn nó rồi cất giọng:
_ Sắp vào học rồi, con mau về lớp đi.
_ Dạ, chào Hiệu trưởng.
Cuối đầu chào Hiệu trưởng, nó bước đi. Nhìn theo đứa con gái thân yêu mà ông vui buồn lẫn lộn. Ông rất muốn trò chuyện với Thiên Di, được ôm nó vào lòng như những người cha khác, nhưng …ông không thể làm điều đó trong thời gian này.
Tiếng chuông vào học reo liên hồi, học sinh trong trường nhanh chóng vào lớp. Sân trường bây giờ yên lặng, không một tiếng cười nói, chỉ còn lại tiếng giảng bài của các giáo viên vang vọng …
_ Hơ …..hắc xì …
Thiên Di khịt khịt mũi, nãy giờ nó đã hắc xì mấy lần liên tiếp. Chắc là tại để quần áo ướt rồi còn đi “hóng mát” đây mà.
_ Hắc xì ….
_ Không sao chứ?
Cả 2 tên bên cạnh điều quay sang và cùng thốt ra một câu đầy lo lắng. Thiên Di đưa tay quẹt mũi kèm theo câu trả lời:
_ Khôn…..hơ …hắc …xì …
_ Nè. – Triết Minh đưa túi khăn giấy cho Thiên Di rồi nói tiếp – Vậy mà nói không sao. Lỡ lây bệnh cho bọn tôi thì sao?
Ngồi bên cạnh, Bách Nhật cũng gật gù đồng tình. Nhận lấy túi khăn giấy từ Triết Minh, nó cố cười dù thấy trong người hơi khó chịu.
Đến giờ về, Thiên Di uể oải bước đi. Nó cố tình thu dẹp đồ chậm như rùa để chờ cho mọi người về hết. Còn lại một mình, nó đưa tay xoa xoa mũi:
_ Hic, cảm thật hả trời ….hơ …..hắc.xì. Á, khó chịu quá …
Bước ra khỏi lớp học, Thiên Di vừa đi vừa nhăn như khỉ ăn ớt. “Cuốc bộ” về nhà, vừa bước vào cổng nó đã thấy ngay chiếc xe BMW màu đen đậu trong sân. Hít một hơi thật sâu, nó khoan khoái bước vào nhà.
_ Hơ ….hắc xì ….
_ Em sao thế vợ?
Với cặp mắt tinh tường của Vĩnh Khoa, không điều gì có thể giấu được cậu. Dù cho Thiên Di có làm bộ mặt bình thường thì cậu cũng phát hiện hôm nay có chuyện gì đó đã xảy ra với nó. Và cái hắc xì trên làm cậu tin chắc điều mình nghĩ là đúng.
Thiên Di nghĩ thầm: Vợ cái đầu nhà ngươi, rồi trả lời:
_ Không …..có ….hắc xì …
Vĩnh Khoa rảo chân bước đến trươc mặt Thiên Di, cậu đưa tay sờ trán nó rồi chau mày:
_ Sao trán em nóng vậy? Ở trường xảy ra chuyện gì sao?
_ Không có …
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nó, Vĩnh Khoa đã biết được chắc chắn là có chuyện đã xảy ra ở trường. Cậu không tra hỏi nó nữa mà quay sang cô người hầu.
_ Đưa cô chủ lên phòng nghĩ ngơi đi.
Cô người hầu nhanh chóng làm theo lời Vĩnh Khoa vừa nói, dìu Thiên Di lên phòng. Cậu ngồi xuống ghế, móc điện thoại ra, bấm một số điện thoại quen thuộc:
_ Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
_ Là con gái của ông Du – Du Tiểu Na và một tốp người trong trường, chỉ đứng nói chuyện, cô ấy bị bọn kia “chơi xấu” – Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm trầm.
_ Tôi biết rồi!
Cúp máy. Vĩnh Khoa nhếch môi:
_ Lần này coi như bỏ qua vậy. Dù gì cũng không sao!
Bỏ điện thoại vào túi, Vĩnh Khoa bước lên lầu. Từ khi biết Thiên Di là vợ mình, tuy có tiếng là người lạnh lùng nhưng Vĩnh Khoa đã cho người điều tra mọi thứ về Thiên Di, cậu còn cho người bảo vệ phía sau Thiên Di. Vì cậu muốn có trách nhiệm với cô vợ bé nhỏ này.
-----
Cạch!
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, không phải do Vĩnh Khoa mở. Cậu chỉ vừa đưa tay ra. Là do Thiên Di mở cửa. Nó ngơ ngác nhìn Vĩnh Khoa:
_ Anh đứng đây làm gì?
Không trả lời, Vĩnh Khoa bước đến, đưa tay sờ trán Thiên Di rồi nói:
_ Bớt sốt rồi. Mà em định đi đâu vậy?
_ Đi chơi – Thiên Di nhanh miệng đáp.
_ Gì? Đi đâu?
_ Đi chơi, ở trong phòng chán lắm. Lúc tôi còn ở nhà mình, ngày nào tôi cũng ra ngoài sân ngồi chơi. Mát lắm.
_ Tối rồi ra ngoài đó cho muỗi chít à? Vào phòng ngủ đi.
_ Tôi ngủ từ chiều tới giờ rồi. Tôi muốn xuống dưới nhà xem tivi – Thiên Di bĩu môi rồi đưa mắt năn nỉ Vĩnh Khoa.
_ Không được. Ngủ đi! – Vĩnh Khoa kiên quyết nói
_ Nè, tên vô duyên. Tôi muốn đi đâu là quyền của tôi mà ….Á, làm gì vậy, thả tôi xuống, đồ biến thái ….
Mặc cho Thiên Di nổi cáu, Vĩnh Khoa nhấc bỏng nó lên và đưa nó vào phòng. Đặt nó xuống giường, với bộ mặt “hình sự”, Vĩnh Khoa gắt:
_ Ngủ mau. Em còn làm ồn thì đừng trách anh “độc ác”.
Bước ra và đóng cửa lại. Vĩnh Khoa nhẹ nhàng ép tai mình vào cửa phòng để “nghe ngóng”. Sắc mặt cậu bỗng nhiên tối sầm lại khi nghe những gì người trong phòng đang nói.
_ Hừ, đồ đáng ghét, đồ con heo, đồ vô duyên chúa, đồ dê xòm, biến thái, biến chứng. Có ngon đi vào đây. Tưởng tôi không dám làm gì anh à. ĐỒ CON HEO.
Cạch!
_ Nói lại lần nữa xem.
Vĩnh Khoa mở cửa ra làm Thiên Di giật mình. Nó cứ ngỡ “người kia” đã về phòng rồi …..Cố “nhẫn nhịn”. Vĩnh Khoa ra lệnh:
_ Em mà còn làm ồn thêm giây phút nào nữa thì anh không tha đâu. NGỦ ĐI.
Thấy Vĩnh Khoa chuẩn bị đóng cửa, Thiên Di “nhắm” ngay cánh cửa rồi cầm cái gối lên và..
Bộp!
Cái gối êm ái “hạ cánh” ngay trên …..mặt Vĩnh Khoa. Sở dĩ cậu quay lại là vì định cảnh cáo nó lần sau không được nói cậu là biến thái nữa. Ai ngờ đâu nó lại cầm nguyên cái gối mà “quăng” thẳng tay.
_ Xin lỗi, xin lỗi, tôi định ném vào cái cửa, ai ngờ anh quay lại ….
_ Em …
Vĩnh Khoa nén giận, đây là lần đầu cậu bị “ăn gối”. Đối với Thiên Di, cứng không được mà mềm cũng không xong. Cậu đã có cách trị nó.
Áng mây thứ 10: The first ….kiss
Với bộ mặt “hết sức nham nhỡ”, Vĩnh Khoa tiến lại sát giường, ngồi xuống cạnh Thiên Di làm nó hơi sợ …. nhích xích ra xa. Vĩnh Khoa đưa tay kéo tay nó lại rồi nói:
_ Dám ném gối vào gương mặt điển trai được bao cô gái “thèm thuồn” của anh. Em “tiêu” rồi vợ à!
Những lời nói “nổi da gà, da vịt” của Vĩnh Khoa làm Thiên Di toát mồ hôi hột, nó lắp bắp nói:
_ Anh …..anh ….điên ….à ….?
_ Còn dám nói anh điên? – Vĩnh Khoa trợn mắt nhìn nó
Với tình thế “bị động”, Thiên Di buộc phải “cứng rắn”, nó lấy can đảm rồi gắt lên:
_ Anh mà dám “làm gì” tôi là tôi la lên đó. Tôi sẽ kêu cảnh sát bắt anh.
Ngớ người. Vĩnh Khoa nheo mắt nhìn Thiên Di rồi phì cười:
_ Em ngốc vừa thôi. Em nghĩ cảnh sát sẽ tới đây vì lý do “chồng làm gì vợ mình” à? Còn nữa, em đang ở trong “lãnh địa” của anh. Không ai dám cứu em đâu.
Từng lời nói của Vĩnh Khoa được truyền tải vào các nơron thần kinh, được phân tích kỹ lưởng trong hệ thống não bộ, làm Thiên Di bừng tỉnh, nó quên béng là mình đang ở trong “địa phận” của “tên biến thái” – chồng mình.
Ta sẽ trả thù sau vậy. Quân tử báo thù, ngày mai chưa muộn. Nghĩ thầm, Thiên Di nở một nụ cười “giảng hòa” nhìn Vĩnh Khoa:
_ Hi hi, tôi nói đùa cho vui ý mà. Tối rồi, anh về phòng ngủ sớm đi há.
_ Hi hi, anh không quen ngủ sớm. – Vĩnh Khoa cười “nhái” lại nó
_ Hỳ, anh phải ngủ mai mới đi làm được chứ? ( Cái tên này, cà chớn quá )
_ Hi, anh không thích ngủ đêm.
_ ( Ta điên lên rồi đó ). Không ngủ không được đâu.
_ Anh thuộc dạng “làm đêm, ngủ ngày”.
_ Vậy thì anh về phòng đi, tôi muốn ngủ. Mai tôi phải đi học nữa.( Ta nhịn hết nổi rồi đó )
_ Không thích. Anh muốn ngủ chung với em hà. Anh sợ …..ma lắm.
Lúc này, cơn giận đã “đạt tới đỉnh điểm cao”, Thiên Di leo xuống giường, chóng hai tay lên eo rồi quát:
_ Tên khùng kia, rảnh quá thì ra đường chơi với ma đi, có biết khuya lắm rồi không. Không muốn ngủ thì đi đâu đi đi, để cho người khác ngủ. Tôi còn phải dạy sớm để mai đi học nữa, không ai rảnh mà thức đâu. Anh có điên thì chui về phòng mà nói chuyện một mình đi. Bực bội quá.
Một loạt các “chuyện bực bội” đã được Thiên Di “phun” ra hết. Nó không ngờ …..mình oai đến vậy. Cuối cùng, Vĩnh Khoa đã thành công với “kế hoạch một”, cậu nhoẻn miệng cười rồi đứng lên. Bước đến trước mặt Thiên Di – đang nghĩ là mình chiến thắng, ngạo nghễ cười – Vĩnh Khoa cuối người, hôn nhẹ lên đôi môi nó rồi thì thầm:
_ Đó là sự trừng phạt cho kẻ không nghe lời.
Đóng cửa lại, Vĩnh Khoa khẽ cười rồi bước về phòng mình. Tim cậu đã “ổn định trở lại”. “Kế hoạch hai” thành công mĩ mãng, đối phương đã im lặng.
Thiên Di bất động trước việc làm của Vĩnh Khoa, nó ngơ ngác đưa tay sờ lên môi mình:
_ Nụ hôn đầu của mình …..Á …á…..á…TÊN TRỜI ĐÁNH …….
Suốt buổi tối, Thiên Di không tài nào chợp mắt được. Cứ nghĩ tới “cái cảnh tượng” ấy là nó tức điên người. Nụ hôn đầu của nó…..
----
Sáng hôm sau, không khí bên ngoài đẹp đẽ bao nhiêu thì tâm trạng Thiên Di bức xúc bấy nhiêu. Thay đầm phục xong, nó rón rén ….như trộm – bước xuống nhà. Không nhìn thấy “đối tượng nguy hiểm”, nó cười thầm rồi chạy vọt ra cửa …..
Bộp!
_ Ui …
Không biết “bức tượng” nào đứng chặn ngang cửa ra làm Thiên Di va phải, nó xoa xoa cái đầu rồi nhăn nhó ngước lên. “Bức tượng” chính là chồng nó – Vĩnh Khoa.
_ Đi vội thế vợ! – Vĩnh Khoa châm chọc nhìn Thiên Di
_ Liên quan gì đến anh! – Đáp trả mà nó không thèm nhìn mặt đối phương lấy một cái
_ Có tin anh “phạt” …
_ A, CHÀO CHỊ EM ĐI HỌC.
Vừa nghe đến đoạn “phạt” nó lập tức “đánh trống lảng” sang cô người hầu rồi phóng đi mất hút. Vĩnh Khoa nhìn theo mà nhoẻn miệng cười. Dạo gần đây, cậu cười hơi nhiều thì phải.
Hứ, đúng là biến thái. Định “xài” chiêu cũ nữa à? Mơ đi. Ta đâu dễ dụ đến vậy chứ. Ya, bực quá. Hay là …đúng rồi, chiều nay mình sẽ ghé nhà thăm mẹ. Vừa nghĩ miên man Thiên Di vừa chạy ( bộ ) thục mạng đến trường.
_ Hey!
Đặt chân đến cổng trường, Thiên Di bất ngờ khi nhìn thấy một người đang đứng ….đợi nó. Bước đến gần người đó, Thiên Di dè dặt hỏi:
_ Có chuyện gì à?
_ Có. Theo mình.
Cảm thấy có gì đó không được ….ổn cho lắm, Thiên Di liền từ chối “khéo”:
_ Sắp đến giờ vào tiết Thể dục rồi, mình đi không được.
_ Lo gì. Mình cũng học chung lớp với bạn mà. Trễ thì cùng trễ.
_ Nhưng …
_ Đi thôi!
Không đợi Thiên Di từ chối, người đó vội kéo tay Thiên Di đi. Cuộc “đối thoại” ấy đã được một người để tâm lắng nghe, rút headphone ra, người đó nhếch môi cười rồi bước đi.
Nhỏ Đáng Ghét ... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi !!! Nhỏ Đáng Ghét ... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi !!! - Tiểu Lyly