We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Lyly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 86 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:31:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
_ Hello my angle, long time no see you!
Mấy tiết học kết thúc, Thiên Di mau chóng về nhà. Vừa đóng cánh cửa lại, nó đã nghe một giọng nói quen thuộc vang lên trong nhà. Quay vội sang hướng đó, mắt nó long lanh nhìn người trước mặt, nói không nên lời …
Người trước mặt bước chậm đến chỗ Thiên Di, đưa tay ôm chầm lấy nó:
_ Anh rất nhớ em!
Lúc này, nó mới bừng tĩnh, miệng nở một nụ cười:
_ Anh Nhân …..
Suốt buổi tối hôm đó, nó và Hải Nhân “hàn uyên” cả mấy tiếng đồng hồ. Thiên Di không hề phủ nhận, anh Nhân của nó đẹp hơn trước rất nhiều và …..nó rất quý anh.
Áng mây thứ 5: Lần chạm mặt đầu tiên
Em…người trao cho anh với trái tim này
Đã biết yêu những nụ cười
Từ khi em đến mang theo tình yêu
Với bao nhiêu ánh nắng, sưởi ấm tâm hồn trái tim …
Em người cho anh tiếng nói dịu dàng
Trong sáng như những thiên thần
Từ đây trái tim anh thầm mong, sẽ bên em mãi mãi
Tình yêu dành riêng trao em…
Người yên ơi có biết con tim anh
Nguyện xin trao riêng em riêng em mãi thôi
Đếm mong chờ ….
Phút giây tình yêu đến cùng sánh đôi …
Dù cho em đi xa xa nơi đâu
Lòng anh xin mãi mãi nguyện cùng với em
Đến chân trời chấp cánh cho tình yêu chúng ta
Và sẽ bên nhau trọn đời ….
----
Tại biệt thự Vương:
_ A lô, Tao nè.
Bách Nhật ngồi chễm chệ trước màn hình máy tính, một tay nghe điện thoại, một tay mân mê rê chuột trên màn hình máy tính
_ Chắc tao die quá mày ơi. Con nhỏ Lập Hân trong lớp cứ tìm tao hoài. – Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói đang đau khổ tột đỉnh
_ Ha ha ha, nhỏ đó là con của tập đoàn lớn đó, đại tiểu thư chứ không đùa. Tao thấy tụi bây cũng hợp gơ mà.
_ Vương Bách Nhật! Mày tin là tao giết mày không? – Lần này, giọng nói có phần thách thức hơn.
Bách Nhật nào hay …người đứng trước cửa phòng mình là Triết Minh. Vẫn với chất giọng đùa cợt, Bách Nhật nói vào điện thoại:
_ I don’t fear.
Rầm!
Triết Minh đưa chân đá vào cửa không do dự. Bách Nhật vẫn hướng mắt vào màn hình máy tính, không nghĩ đó là Triết Minh.
_ Đã bảo đừng có tự tiện vào phòng tôi như thế mà, Tiểu Na.
_ Tiểu Na ư? Là ai thế cậu Vương?
Bách Nhật dừng hẳn việc nhìn vaò máy tính, quay cả người sang nơi phát ra tiếng nói, ngạc nhiên:
_ Sao lại là mày?
_ Thì tao đến để giết mày! – Triết Minh ngã người trên chiếc giường êm ái, nói nữa thật nữa đùa.
_ Mày và tao có chung số phận rồi. Mày thì bị Lập Hân bám, còn tao thì tự nhiên khi không lại có một con nhỏ là em họ, đã vậy, còn ở trong lớp mình nữa chứ.
_ Ha ha, khổ nhỉ. Mặc kệ đi. Còn con nhỏ ban sáng, mày nghĩ sao? – Triết Minh nhỏm người dậy, mắt đầy vẻ tinh nghịch.
_ Nhỏ đó ….rất thú vị. – Bách Nhật nhếch mép, gương mặt như người thợ săn đã bắt được con mồi nhỏ.
_ Tao cũng nghĩ thế.
----
Sáng hôm sau:
_ Thưa mẹ con đi học!
Vẫn như thường ngày, Thiên Di dắt “bấy bi” ra cổng, chào mẹ rồi leo lên xe chạy đi. Hôm nay, nó đã chuẩn bị tinh thần thật tốt để học tập. Vừa đạp xe nó vừa “nhâm nhi” bài hát quen thuộc. Lo mẩn mê hát theo, Thiên Di không để ý trước mặt mình có một chiếc BMW màu đen bóng loáng trước mặt. Và thế là …chiếc xe đạp “bấy bi” của Thiên Di đã làm cho chiếc xe bóng loáng ấy …...mất một bên kín chiếu hậu.
Két …
Thiên Di thắng gấp xe lại, gạt chân chóng xe xuống. Nó tò mò tiến quay người lại nhìn “vật chứng”
_ Ôi, thảm rồi.
Vừa lúc đó, từ trong công ty đối diện, một cậu thanh niên bước ra. Thêm một điều nữa, cậu ta chưa nhìn thấy “thảm cảnh”.
Thấy Thiên Di cứ dừng xe và đứng yên bên cạnh xe mình, cậu ta ngạc nhiên hỏi:
_ Này, cô làm thế hả?
Giật mình, Thiên Di quay lại, nó đã nhận ra đây là “khổ chủ” của chiếc xe đáng yêu này. Nó lắp bắp:
_ Tôi …tôi ….
Thấy Thiên Di nói với vẻ mờ mờ ám ám, người thanh niên trước mặt hơi nghi ngờ, tưởng rằng “kẻ bất lương”, liền giở giọng:
_ Có tin là tôi báo cảnh sát không?
Cậu hỏi có tính chất “mờ ám” này khiến Thiên Di hiểu nhầm. Nó cứ ngỡ người này đã biết “chân tướng sự việc”, leo xuống xe, nó đến trước mặt người đó, thành khẩn:
_ Xin lỗi anh, tôi không cố ý đâu. Anh muốn tôi làm gì cũng được nhưng đừng báo cảnh sát. Chỉ là gãy mất cái kín chiếu hậu thôi mà, có gì to tát lắm đâu. Tôi xin lỗi mà …
ThIên Di cứ cuối đầu và nói một hơi đâu hay gương mặt người trước mặt chuyển từ buồn cười – vì khi không tự nhiên có người xin lỗi mình vì mình hù báo cảnh sát – sang ngạc nhiên – vì người này thật dễ giải, muốn mình làm gì cũng – cuối cùng là tức giận – vì ….. ( chắc các bạn cũng biết vì lý do gì rồi nhỡ ^^ )
_ Cô nói sao? Kín chiếu hậu xe tôi bị làm sao?
Lúc bấy giờ, Thiên Di mới ngẩn đầu lên, hỏi với giọng ngạc nhiên:
_ Anh không biết gì ư? Vậy nãy giờ …
_ Nãy giờ thế nào?
Thiên Di cười thầm trong bụng: tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách.
_ A, hi hi, xin lỗi tôi nhầm người. Không có chuyện gì đâu. Tạm biệt.
_ Cô đứng lại đó cho tôi. – Người con trai đó ra lệnh cho Thiên Di dừng bước rồi xem xét “bé yêu” của mình. – Như thế này mà không có gì ư?
Thiên Di quay người lại cười trừ chứ biết nói gì bây giờ. “Kế sách” không thành, nó đành “thuận theo ý trời”
_ Anh muốn sao?
_ Tôi mới là người cần hỏi cô câu đó đấy. Cô muốn sao? – Người đó nghiêm giọng nhìn Thiên Di
Thiên Di nhìn “thành quả” mình gây ra, ân hận cũng đã muộn rồi. Nó đành đưa ra “quyết định cuối cùng”
_ Tùy anh!
Người trước mặt muốn té xỉu khi nghe câu nói dửng dưng của Thiên Di.
_ Chủ tịch Trương. Anh còn không mau về tổ chức mà còn đứng đó?
Hậu duệ Kan không biết xuất hiện từ bao giờ, ông ta nhìn Vĩnh Khoa rồi lại nhìn sang Thiên Di ….mắt ông đột nhiên dừng lại ở gương mặt Thiên Di, ông bất ngờ tột độ nhưng không chắc là mình đúng. Dù vậy, ông vẫn hưng phấn trước “phát hiện mới” của mình.
_ Cô này là ….
Thiên Di nghĩ có thể người này là vị cứu tinh của mình, nó mỉm cười cuối đầu chào ông:
_ Con là Lữ Thiên Di!
_ Thiên..Di? – Ông Kan bất ngờ lắp bắp, trong trí nhớ hiện ra câu nói của ngài Trương Tề
Ta đã cho người tìm kiếm tung tích của ông ta. Thật hay khi ông ta đã đổi họ lẫn tên đứa con gái thân yêu, nhưng …điều đó không qua nổi mắt ta. Hiên giờ, ta được biết ông ta đang làm Hiệu trưởng ở một ngôi trường cấp 3, còn về trường nào thì ta chưa điều tra ra. Nhưng ta đã biết được vị trí của “con át chủ bài”. Nó tên Lữ Thiên Di.
Thiên Di vẫn không hề biết điều mình nói là một tai hại về sau, nó vẫn nhoẻn miệng cười với ông Kan.
Bất chợt, ông Kan quay sang Vĩnh Khoa:
_ Mật!
Nghe được điều đó, Vĩnh Khoa hơi ngạc nhiên không hiểu sao ông Kan lại nói vậy vì từ “Mật” là từ dùng trong tổ chức, khi có điều muốn nói riêng với nhau và điều đó khá là quan trọng.
_ Coi như hôm nay là ngày may mắn của cô vậy!
Nói rồi, Vĩnh Khoa mở cửa xe bước vào trong, ông Kan cũng vào theo. Chiếc BMW được khởi động một cách nhanh chóng và chạy mất hút sau làn khói nghi ngút. Thiên Di đứng đó, nó ngơ ngác nhìn theo mà tức muốn xì khói theo chiếc xe. Khi khổng khi không bỏ đi không nói một câu.
Mấy giây sau, nó ngớ ra:
_ Phải rồi! Hắn đâu có truy cứu nữa. Đúng là may mắn của mình. Hí hí
Leo lên xe và nhởn nhơ chạy tiếp mà nó không hề hay biết rằng: Đã muộn học!
Đến cổng trường, Thiên Di khao khát cho cái tên chết bầm khi nãy chết đi. Vì hắn kỳ cà mà nó quên béng mất giờ học. Đứng nhìn cái cổng đóng lại mà nó đau khổ tột cùng.
_ “Đồng minh” đi trễ à?
Triết Minh và Bách Nhật ngạo ngễ đứng phía sau thốt lên một câu làm nó muốn phang nguyên chiếc giày vào mặt 2 tên đó ghê.
Nó thản nhiên quay sang “đớp chát”:
_ Mấy người thì khác gì tôi!
_ Khác! – Bách Nhật nhanh chóng khẳng định rồi tiếp – Đương nhiên là khác, bọn tôi có thể vào, còn cô thì không thể.
Thiên Di không hiểu 2 tên này nói gì, nó gông cổ lên cãi:
_ Làm sao mà vào được chứ. Trường này có lệnh giới nghiêm mà. Đi trễ đồng nghĩa với nghĩ một ngày còn gì.
Triết Minh bước tới trước cái cổng đang đóng sầm lại, nhìn Thiên Di với vẻ mặt đáng ghét:
_ Bây giờ còn kịp để năn nỉ bọn tôi đấy.
_ Năn nỉ? – Thiên Di nhắc lại lời Triết Minh mà bật cười – Năn nỉ để làm gì chứ?
Cười khẩy một cái, Triết Minh nhìn sang Bách Nhật, hiểu ý, Bách Nhật cất giọng gọi vào bên trong:
_ Chú bảo vệ ơi!
Chưa đầy 5 phút sau, chú bảo vệ của trường đã cho mở cổng và cười tươi rói:
_ Chào cậu Hàn, cậu Vương.
Thiên Di mắt chữ A mồm chữ O nhìn khung cảnh trước mặt. Nó còn ra sức dụi mắt mình mấy lần.
_ Không phải chứ? Có đặt ân này sao? Mình kêu khan cả cổ mà có được đâu.
Bách Nhật và Triết Minh nhìn Thiên Di ngạc nhiên mà cười thầm trong bụng. Không còn cách nào khác, Thiên Di đành “hạ mặt năn nỉ” để được vào trường:
_ Khoan đã, Bách Nhật, Triết Minh. – Vừa gọi với theo Thiên Di vừa chạy lại chỗ bọn họ.
Làm đôi mắt “hối lỗi”, Thiên Di nhìn Bách Nhật mà nói:
_ Triết Minh, tại mình hông biết bạn oai đến thế, cho mình vào với, nha, nha.
Nhìn người này mà nói tên người kia ai mà không tức chứ. Và Bách Nhật cũng không ngoại lệ, đang định “dạy” Thiên Di một trận thì Thiên Di đã “chuyển đối tượng” sang Triết Minh:
_ Bách Nhật, mình không biết bạn oai vậy, cho mình xin lỗi vì đã đắc tội, hi hi …
Và lần này thì …”núi lửa phun trào” thật sự. Triết Minh đưa ánh mắt đáng sợ nhìn Thiên Di:
_ Gọi nhầm tên rồi chị hai!
Thiên Di sững sờ, ngớ ra, nhìn lại bảng tên trên đồng phục. Thiên Di nhăn mặt, gãi tai, vò đầu rồi nói:
_ Hơ, sorry sorry, mình nhầm thật, hi hi, mình biết hai bạn tốt lắm mà, cho mình vào với, nha, nha ….
Bách Nhật và Triết Minh giành phần thắng, đắc chí cười thầm và trong đầu đang vạch ra một kế hoạch mà họ cho là “rất thích hợp để hành hạ đối phương”
Cả hai nhìn nhau hồi nhau rồi quay sang Thiên Di nãy giờ đang: Hừ, các ngươi tưởng ngon lắm à, đợi khi ta vào trường được, ta sẽ cho các ngươi biết tay ta. Đồ gian manh, gian trá, gian xảo, gian lận,…
_ Ánh mắt đó là sao?
Thấy ánh nhìn khó coi của Thiên Di, Triết Minh nhột người thốt lên. Thiên Di vội phân bua:
_ Hi hi, đâu có, đâu có, không có gì đâu.
_ Được rồi! Bọn tôi đồng ý cho cô vào chung...
_ Hi hi cám ơn nhiều nha! – Nói rồi Thiên Di định chạy vọt vào trong nhưng bị hai tên kia đưa tay ra chặn lại:
_ Khoan đã. Tôi chưa nói xong. Bọn tôi cho cô vào chung với một điều kiện.
Ta biết ngay mà. Mấy người bọn ngươi làm gì tốt đến vậy. Thiên Di nghĩ thầm rồi nói:
_ Điều kiện gì?
_ Làm ….thư kí riêng cho bọn tôi.
----
Trên chiếc xe BMW bóng loáng, không khí căng thẳng bao trùm lấy cả hai người ngồi trong xe. Một lúc sau, Vĩnh Khoa lên tiếng trước:
_ Chuyện gì?
_ Ha ha, trời không phụ lòng người. Cuối cùng cũng tìm được.
Reng reng reng..
Vĩnh Khoa móc điện thoại ra, là ông mình. Cậu thận trọng nghe máy:
_ Ông..
_ Chào cháu, Vĩnh Khoa. Ta gọi để nói một chuyện quan trọng. Vợ chưa cưới của cháu tên Lữ Thiên Di. Chuyện hứa hôn này là do ta và cha con bé đồng ý với nhau. Con hãy tìm con bé vì bọn ta đã thất lạc đã lâu. À, chuyện của tổ chức bên đây đã ổn thỏa rồi. Thôi, ta không phiền con nữa …
Vĩnh Khoa đờ người trước cái tin đột ngột của ông mình. Cậu không nghĩ mình đã có vợ chưa cưới.
_ Thiên Di sao? Cái …cái cô gái khi nãy …chính là …nhưng chưa chắc. Trên đời này thiếu gì người tên Thiên Di nhưng …laị cùng là họ Lữ …
_ Ngay cả chủ tịch Tề cũng đã gọi về. Cậu phải mau chóng tìm vợ mình thôi! – Ông Kan khoái chí cười.
Vĩnh Khoa không để tâm, cậu ngã người ra ghế rồi nghĩ: Đương nhiên là phải tìm. Nhưng cô gái ấy là vợ mình sao … Cung cách nói chuyện cũng hơi dễ thương, tính tình thì lúc này lúc khác. Khó bảo, kiêm luôn khó ưa ……Ừ nhỉ! Cô ta ….còn nợ mình cái kín chiếu hậu!
Nhỏ Đáng Ghét ... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi !!! Nhỏ Đáng Ghét ... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi !!! - Tiểu Lyly