Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Lyly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 86 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:31:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
_Lữ Thiên Di!!
….
_LỮ THIÊN DI CÓ MẶT KHÔNG??
Hộc hộc hộc ….
_ Dạ, e…e.m…đ..đây….ạ..!!
Nó vừa thở hỗn hễn vừa nói
_ Lại là em à? Lúc nào cũng tới trễ!! May cho em vì còn là học sinh mới nên tôi bỏ qua cho đấy! Lần sau, không dễ dàng vậy đâu!! Vào hàng đi!
Không ngờ đây lại là giáo viên chủ nhiệm của mình. Thiên Di ngao ngán nhìn bà la sát, bà ta tuôn nguyên một tràng làm nó muốn ná thở, lại còn bị mọi người xầm xì to nhỏ nữa chứ? Haizz …
_ Chào tất cả các em, tôi là Linh – giáo viên chủ nhiệm học kỳ này. Rất vui vì sự có mặt của 25 em học sinh đang ngồi đây, chắc hẳn các em cũng đã cố gắng rất nhiều ….
_ Cô ơi, lớp có 22 bạn thôi mà. – Một cậu học sinh đứng lên góp ý trong khi bà la sát đang nói làm bà ta khựng lại.
Liếc nhìn cậu ấy, bà la sát cười ngượng ngạo:
_ Không được chen ngang lúc giáo viên đang nói. Tôi sẽ giải thích sau. Ngồi xuống đi.
Cậu học sinh ấy giật mình trước thái độ của bà la sát – thay đổi nhanh như chóp.
Và đây là bằng chứng: Bà ta đẩy gọng kín lên, với chất giọng dịu dàng ban đầu, bà ta nói tiếp:
_ Nhờ sự cố gắng ấy nên các em mới có mặt ở đây. Nhà trường rất mừng vì thành tích của các em. Thay mặt hiệu trưởng, cô chúc các em học tập thật tốt trong năm nay và các năm sắp tới. Về số lượng học sinh, hiện giờ lớp các em có 22 bạn, sẽ còn 3 bạn nữa đến lớp chúng ta nay mai. Hôm nay đến đây thôi. Mai các em sẽ bắt đầu học luôn. À, về chuyện chỗ ngồi thì các em sẽ được tự do lựa chọn. Vì nhà trường muốn tạo cho các em một không gian học tập thoải mái. Các em có thể về.
Bà la sát vừa dứt lời, cả lớp liền nhao nhao lên
_ Ê, có khi nào là Hàn Triết Minh và Vương Bách Nhật không?
_ Hi hi, nếu phải thì tốt quá.
_ Ôi, mấy cậu ấy đẹp phải biết.
_ Hi hi …
Bỏ ngoài tai những lời đó, Thiên Di mang ba lô vào rồi đi thẳng ra bãi xe.
----
Biệt thự Hàn:
_ Hey!
Đóng sầm cửa lại, người con trai vừa bước vào nhảy phóc lên ghế và ngồi nhìn tên đang ngồi trước mặt mình
_ Đến rồi à! Làm ơn lúc đến nhà tao đừng có làm om sòm như vậy được không, Bách Nhật?
Người đang ngồi trong phòng vò đầu tỏ vẻ khó chịu ra mặt nói với tên loi nhoi vừa mới vào.
_ Muốn kiếm chuyện hả thiếu gia Hàn Triết Minh?
_ Thiệt tình. Cậu Vương đây lễ độ từ khi nào thế?
Hai người nhìn nhau “tóe lửa”. Một lúc sau, người tên Triết Minh phì cười
_ Giỡn vậy đủ rồi, cậu Vương nhỉ?
Lấy lại vẻ nghiêm nghị, Bách Nhật ngồi xỏm dậy nhìn Triết Minh.
_ Tao sẽ vào trường Quang Tuyến. Nghe nói cái đứa tên Hàn Triết Minh nào đó cũng vào trường Quang Tuyến thì phải.
Không khí im lặng. Cả 2 nhìn nhau rồi bật cười. Căn biệt thự rộng lớn chứa đựng một sự lạnh lùng vô tận. Nói cách khác, chủ và nhà có một khối thống nhất nào đó. Chỉ khi hai người thiếu chủ của hai gia tộc gặp nhau, mới bắt gặp những cuộc nói chuyện không đầu đuôi và những tiếng cười phấn khởi vô tận.
Áng mây thứ 4: Idol của lớp!
Cứ ngỡ thời gian là vô tận …Thiên sứ cứ mãi rong chơi ….
Thấy Thiên Di vừa về tới nhà, mẹ nó ân cần hỏi han:
_Sao rồi con, hôm nay thế nào? Tốt chứ?
_ Dạ, tốt ạ!
Thiên Di cười tươi nhìn mẹ, ánh mắt bà lộ rõ phần lo âu, nó biết, nụ cười của mình có thể trấn an tinh thần cho mẹ.
Buổi tối diễn ra vui vẻ, Thiên Di và mẹ nó cùng nhau ngồi bên mâm cơm, ấm cúng vô cùng …. Trong tận sâu suy nghĩ của Thiên Di, nó luôn vững tin: Trên thiên đường, chắc chắn ba sẽ rất hạnh phúc! Đúng không ba?
Dọn dẹp xong, Thiên Di đưa mẹ vào phòng rồi cũng về phòng mình luôn!
Bất chợt điện thoại Thiên Di reo lên. 20 cuộc gọi nhỡ! Số lạ!?
_ Alo, ai thế? – Nó thận trọng nghe máy.
_ Chào em, Thiên Di! Sao lâu bắt máy vậy? Có biết anh gọi mấy lần rồi không?
Giọng…. Giọng nói này ….. Mắt Thiên Di bừng sáng, miệng nở nụ cười
_ Anh Nhân – Nó mừng rỡ reo lên! Đúng thật là anh ấy, anh ấy đã biệt tâm mấy năm nay …
_ Anh nhớ em lắm. Em vẫn khỏe chứ? – Đầu dây bên kia phấn khích khi có người bắt máy sau 20 cuộc gọi nhỡ
_ Dạ! Sao lâu thế anh Nhân mới gọi cho em?
_ Tại anh bận. À, em còn nhớ …cái ngoác tay ấy chứ??
_ Dạ! – Thiên Di vui vẻ nói
_ Anh đã tìm được em rồi! – Hải Nhân nói với chất giọng bí ẩn
_ Hỳ …ủa, nhưng mà…
Rụp! Tít …tít…tít!
Tắt…tắt máy rồi ư? Nó còn chưa kịp hỏi tại sao anh ấy lại biết số di động của mình nữa.
Mặc kệ vậy, dù sao, liên lạc được với anh ấy là vui rồi!
----
Hôm sau, Thiên Di đến trường “thật sớm” để không phải nghe bà la sát tụng “chú đại bi” nữa.
_ Các em vào chỗ mau lên. Hôm nay lớp ta có thêm bạn mới.
Bà la sát mỉm cười với lớp rồi quay sang cửa:
_ Các em vào đây!
“Khẩu lệnh” vừa dứt, từ ngoài cửa, ba tên con trai cao ráo, vẻ mặt đẹp như điêu khắc cùng bước vào lớp
_ Wao, đúng thật là mấy anh ấy..
_ Ui chao, còn cái anh kia là ai nhỉ? Cũng đẹp trai quá chời.
_ Oa, I love you …
Đám con gái phía trên Thiên Di nhìn mấy tên con trai ra vẻ suýt xoa, đắm đuối. Nó nghe mà nổi gai ốc cả người, rùng mình liên tục nhưng đâu biết là đã nhận được sự chú ý của cả 3 người đang đứng trên bục.
_ Ê, thấy nhỏ đó không Triết Minh. Thái độ của cô ta vậy là ý gì đây?
Bách Nhật vừa nhoẻn miệng cười với đám con gái bên dưới và mở miệng hỏi Triết Minh. Nghe được lời Bách Nhật, Triết Minh cười rồi đáp nhỏ:
_ Tao cũng đang “lia” cô ta. Cái đó ….cái thái độ của cô ta, theo tao suy đoán, đó là …khinh bỉ.
_ Are you sure?
Tiếng của cậu bạn bên cạnh làm Triết Minh lẫn Bách Nhật nhạc nhiên quay sang. Với vẻ mặt điềm nhiên, cậu bạn ấy đưa ánh mắt kiên nghị dò xét cả 2. Bách Nhật chau mày khó chịu:
_ Sao đây? Muốn kiếm chuyện hả?
_ No, I don’t think so. – Vẫn nét mắt đó, cậu bạn ấy thản nhiên đáp
_ Mặc kệ tên đó. – Nói đoạn, Triết Minh quay sang cô Linh ( bà la sát ) – Chào cô, em xuống chỗ của mình
Rồi cả 2 kéo nhau xuống bàn chót – nơi Thiên Di đang “thống lĩnh”. Nó ngơ ngác nhìn hai tên “lạ mặt”. À không là 3 tên mới đúng, vì phía sau Triết Minh và Bách Nhật còn có một tên nữa.
_ Mấy người làm gì đứng đây?
Triết Minh đặt cặp táp xuống bàn, thản nhiên ngồi xuống trước rồi nói:
_ Tôi muốn ngồi đây.
_ Cả tôi nữa – Bách Nhật tiến đến, ngồi bên trái Thiên Di rất ư là tự nhiên đến độ …..vô duyên.
Thiên Di tức lộn ruột lộn tim ….í quên, lộn ruột lộn gan. Nó trừng mắt nhìn 2 kẻ tự tiện chiếm “địa bàn” của mình:
_ Không được!
Chưa dừng lại ở đó, Thiên Di tưởng mình đã chiếm lấy phần thắng, nó thách thức nhìn 2 tên kia. Họ đột nhiên đứng bật dậy làm nó đắc chí cười thầm: Sợ rồi chứ gì. He he.
_ Cô ơi, bạn này không cho em ngồi. – Triết Minh “cầu cứu” viện binh là cô Linh đang đứng trên bục giảng làm cô quay xuống.
_ Cô ơi, bạn này đuổi em đi. – Nhân cơ hội đó, Bách Nhật cũng “hưởng ứng” theo. Thu hút mọi ánh nhìn trong lớp.
Từng ánh mắt, thái độ của cô giáo lẫn các học sinh ( nữ ) trong lớp đều nhìn về phía bàn cuối – nơi “tụ tập” đông người nhất.
Mất mấy giây sau, bà la sát nghiêm giọng nhìn nó:
_ Thiên Di? Em phải biết đối xử tốt với bạn chứ? Đừng có ích kỷ chiếm một mình một chỗ như vậy. Các em ngồi vào chỗ mau đi.
Thiên Di đưa đôi mắt long lanh nhìn cô Linh và cặp mắt rực lửa nhìn 2 tên “cà chớn”. Chắc sáng nay bị sao quả tạ chiếu trúng rồi.
_ Gian xảo!
Nó phán một câu xanh rờn làm 2 tên đó trố mắt nhìn nhau rồi cười thầm: Thú vị thật.
Dù không mấy “ưng ý” nhưng Thiên Di vẫn “thuận theo ý cô” mặc dù mình không ích kỷ chiếm riêng chỗ như cô đã nói và tất cả là do 2 tên “cùng bàn” bịa chuyện. Lúc này, cậu bạn kia mới đưa mắt nhìn Thiên Di:
_ Hi, you. I can sit there?
Cung cách nói chuyện của cậu bạn khiến Thiên Di ngước nhìn. Thật sự rất lịch sự. Mọi buồn bực trong lòng – đáng ra định tìm người để “xả” vào – nhưng với gương mặt và ánh mắt kia thì nó không nỡ nào làm thế. Nó định ngồi xích qua cho cậu bạn ấy ngồi cùng nhưng ….2 cái tên chết bầm kia ngồi chật cả chỗ. Đã thế, 1 trong 2 tên đó còn nói:
_ Chỗ chật rồi!
Không còn cách nào khác, Thiên Di mỉm cười nhìn cậu bạn ấy rồi nói:
_ Bạn ngồi bàn trên đi, dù sao bàn đó cũng còn chỗ ngồi. Và …bạn đừng có học theo cái thói hư tật xấu của bọn không ra gì nói oan cho người khác rồi kiếm chuyện, vô duyên ơi là vô duyên. Cái bọn người đó không có não đâu. Mình nên thông cảm với họ.
Thiên Di nói mà không thèm nhìn “bị cáo” lấy một cái. Nó còn cố ý kéo dài từng chữ một ý “ám chỉ”. Câu nói của nó làm cậu bạn ấy bật cười. Và làm cho 2 “đương sự” tức trào máu vì “hiểu được ý ngầm” – còn được gọi là có tật giật mình í.
_ Oh! Of course I know. I’m Dương Chính An. Nice to meet you, Thiên Di.
Chính An nhìn Thiên Di cười tươi rói rồi vào chỗ của mình.
Bên dưới, có hai tâm trạng đang rất căm phẫn trong lòng. Một tên liếc sang Thiên Di rồi nghĩ thầm: Con nhỏ đáng ghét. Được lắm. Còn một bên hậm hực nhìn như muốn nhào tới ăn tươi nuốt sống Chính An và Thiên Di: Cái thằng vô duyên. Và cả con nhỏ khó ưa này nữa.
----
Cùng thời điểm đó, tại một nơi ….có thể nói là lạnh lẽo âm u. Bên trong căn phòng rộng lớn, một người con trai anh tuấn đang ngồi bên chiếc bàn lớn có đề chữ: Chủ tịch.
Từng con gió nhè nhẹ thổi qua, người ngồi trong phòng đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài, các ngón tay nhịp nhẹ trên mặt bàn theo một giai điệu nào đó …
Cạch!
Cánh cửa phòng được đẩy nhẹ ra, một người bước vào. Người con trai ngồi bên bàn – vẫn đưa ánh mắt nhìn vào không trung – cất giọng hỏi:
_ Có chuyện gì không, hậu duệ Kan?
Người mang tên hậu duệ Kan ( ông Kan ) nhếch mép cười rồi trả lời:
_ Chủ tịch Trương. Nếu cậu không mau chóng tìm và giết “chìa khóa vàng” đã thất lạc mười mấy năm trước thì cậu sẽ không còn được tiếp tục ngồi ở vị trí này đâu.
Lúc này, người con trai kia mới hướng ánh mắt mình về phía người đối diện, cười khẩy một cái:
_ Thưa hậu duệ Kan, tôi biết, ông rất muốn điều hành tổ chức. Nhưng xin nói luôn cho ông biết điều này: Tôi có tư cách ngồi ở đây. Mọi thứ điều đã được ông tôi sắp đặt từ trước. “Chìa khóa vàng” sớm muộn gì cũng sẽ chết. Nên ông đừng lo và đừng mơ tưởng sẽ được ngồi vào chiếc ghế này.
_ Ha ha ha, chắc cậu cũng biết luật của tổ chức, Vĩnh Khoa nhỉ? Nếu trong thời hạn bắt buộc, người chủ tạm thời không tìm và kết thúc sinh mạng của “chìa khóa vàng” thì sẽ bị khước chức và ….tự kết thúc chính sinh mạng của mình.
Rầm!
Nói xong, không đợi Vĩnh Khoa trả lời, ông Kan đã bước ra cửa và đóng sầm nó lại. Tiếng cười của ông còn vang vọng lại từ xa.
Vĩnh Khoa nhếch mép cười, đôi mắt tinh anh, gương mặt mang đầy vẻ bí ẩn. Cậu cũng rất mệt mỏi khi đảm nhận chức vụ lớn lao này. Nhưng vì ông mình ( ngài Trương Tề ) đang có chuyến công tác dài hạn ở tổ chức nước ngoài, cậu phải thay ông quản lí tổ chức cho đến khi …mà cậu cũng không biết cho đến khi nào nữa. Ngồi vào chỗ, cậu lật lại sấp hồ sơ trên bàn, không có lấy một tin tức của “chìa khóa vàng”, khẽ thở dài, cậu đóng sấp giấy ấy lại:
_ Rốt cuộc, “chìa khóa vàng” là cái quái gì chứ?
Nhỏ Đáng Ghét ... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi !!! Nhỏ Đáng Ghét ... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi !!! - Tiểu Lyly