Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Song Tử
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 152 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 617 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:27:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 73.1
ột cuộc điều tra của các bang nhóm và nhờ đến cảnh sát nhưng tung tích của Rin là một con số 0. Minh Trí cho người giám sát Bảo Ngọc nhưng cô ta không hề tỏ ra hành động nào đáng nghi ngờ. Rin như tan biến vào không trung như một cơn gió.
Thiên Kim lo lắng ngồi trong biệt thự hoa hồng trắng. Vì sợ mẹ cô thêm đau buồn nên cô không nhắc đến chuyện của Bảo Ngọc trước mặt mẹ, chỉ khẽ hỏi cha mình thì được ông kể lại sự tình trước kia còn việc người phụ nữ kia đã có con với ông và trở thành Trần phu nhân ông không hề hay biết. Năm đó sau khi chia tay bà ấy, gia đình ép ông phải lấy Trịnh phu nhân hiện tại vì hai gia đình có nhiều hợp đồng làm ăn khá lớn. Sau đó ông có đi tìm nhưng bà ấy như biến hình, ông nghĩ có lẽ vì quá buồn nên đã bỏ xứ ra đi. Trần Phó Quang năm đó điều hành Royal chỉ mà một tập đoàn nhỏ, không quá nổi tiếng nên việc ông kết hôn không rầm rộ và nhiều người biết đến. Về thân phận của Trần phu nhân cũng ít ai được biết. Không ngờ, bà ấy lại có thai với ông trước khi đến với Trần gia.
- Cha, cha có biết Trần phu nhân kia chính là con cháu của kẻ thù họ Trịnh. - Thiên Kim nghe xong thì hỏi ngược lại.
- Biết, ta tất nhiên là biết, nhưng ta và bà ấy là yêu nhau thật lòng, chỉ vì ta là kẻ bất tài không thể bảo vệ người phụ nữ của mình. - Trịnh Đạt nhớ lại mà buồn bả.
- Có lẽ vì vậy mà chị ấy hận gia đình ta như vậy. Không thể trách được chị ấy.
- Có lẽ ta phải trả giá cho những việc ta đã làm. - Trịnh Đạt nhắm mắt dựa đầu vào ghế. - Ta mệt rồi, ta muốn nghĩ ngơi.
Thiên Kim yên lặng đi ra ngoài, trong lòng có nhiều chuyện khuất tất nhưng thấy cha đau buồn liền đi ra ngoài.
Vì sơ hở mà Rin lại dễ dàng bị bắt đi như vậy, Trần Hậu tăng cường người canh giữ biệt thự hoa hồng trắng và truy tìm tung tích của Rin. Thiên Kim đi ra ngoài thì gặp Trần Hậu đang đứng bên ngoài chỉ thị cho những tên vệ sĩ phía trước. Cô từ ngày hôm đó liền tránh mặt anh, không biết phải đối diện với Trần Hậu ra sao nên cô tránh mặt đi vào bên trong, Trần Hậu thấy vây cũng không đi theo. Cả hai dường như không ai biết nói với ai lời nào, yêu thì chưa hẳn không yêu thì cũng không phải.
Đã hơn một tháng trôi qua dù đã tìm lật tung cả thành phố nhưng vẫn không hề tìm ra Rin. Minh Trí càng lúc càng điên cuồng truy tìm vì sinh nhật 22t của cô đang cận kề, RoYal thiếu Minh Trí như diều ngừng gió càng ngày càng đi xuống, các hợp đồng luôn bị thua lỗ như rắn mất đầu.
- Thiếu gia, chỉ còn chưa tới một tháng nữa, chúng ta đã tìm tất cả mọi nơi cần tìm vẫn không tìm ra Rin tiểu thư. - Trần Hậu lo lắng nói.
- Tiếp tục tìm, nhất định phải tìm cho ra. - Minh Trí nắm tay đấm lên bàn thật mạnh, trong lòng vô cùng lo lắng.
- Vâng, tôi hiểu. - Trần Hậu quay bước ra ngoài.
- Trần Hậu, nếu trước ngày đó vẫn chưa tìm ra Rin, anh mang Thiên Kim đến chổ Bảo Ngọc để cô ta giải lời nguyền khốn kiếp kia. - Minh Trí khẽ nói.
- Vâng, thiếu gia. - Trần Hậu lặng lẽ ra ngoài.
******************************
Rin bị bắt đến một nơi xa thật xa, cô cũng không rõ bọn họ đã nhốt cô trên xe và chạy lâu thật lâu đến nhường nào. Khi đến nơi thì cô bị bịt mắt lại mà mang xuống một căn hầm tối đên trong một căn nhà hoang sơ mà nhốt lại. Hằng ngày có người mang cơm và nước xuống cho cô, ngoài ra không một ai đến hỏi chuyện gì cũng không ra điều kiện bắt cóc là gì. Rin cứ thế mà sống qua từng ngày, từng ngày cô nhớ Minh Trí, nhớ gia đình mình, nhớ tất cả mọi người. Một nơi không có đèn, không có điện hằng đêm phải đối diện với bóng tối bao trùm khiến cô can đảm hơn nhưng rất lạnh khiến cô luôn bị bệnh mà không thể ăn uống được, thân gầy của cô lại càng gầy sơ xác hơn.
Một ngày nọ, một chiếc xe đến chở cô đi ra khỏi nơi tối tăm kia. Vẫn không ai nói gì, cứ thế mà mang cô đi đến một nơi tốt hơn nơi cũ. Đó là một căn phòng nhỏ, đủ ấm cho cô nhưng hiển nhiên vẫn không ai đến và ra một điều kiện gì để có thể thả cô đi.
Cô bị tách biệt với cuộc sống bên ngoài, chỉ nhìn thấy những tên to con đứng bên ngoài canh giữ và hiển nhiên cũng không hề dám xúc phạm đến cô. có vẻ thấy cô quá buồn nên bọn họ mang đến cho cô những quyển tiểu thuyết hoặc những quyển sách văn thơ cho cô đọc qua ngày. Cô thường nghĩ tên bắt cóc nào thật có học thức, lại sợ con tin buồn mà mang sách đến.
Cũng không còn thể đếm được ngày mình bị bắt đến hôm nay là bao nhiêu ngày, có lẽ Minh Trí và mọi người đang rất lo lắng ình. Rin nằm trên chiếc giường ấm đang nhớ đến anh, nhớ đến cách anh lạnh lùng cách anh trêu đùa cô. Chợt cô mỉm cười khi biết ngày mình sắp ra đi sắp tới.
Cánh cửa phòng chợt mở ra, Rin giật mình ngồi dậy vì trước đây chưa tới giờ cơm thì bọn họ không bao giờ đi vào, hiện tại thì cô mới vừa dùng cơm trưa xong.
- Là cô bắt tôi? - Rin kinh ngạc khi thấy Bảo Ngọc đi vào.
- Có gì đáng ngạc nhiên sao? - Bảo Ngọc cười khinh khỉnh.
- Vì sao chứ, không phải Minh Trí đã đưa hết RoYal cho cô rồi sao? - Rin hỏi.
- Tôi đầu cần cái RoYal ấy, thứ tôi cần là cái khác.
- Chị cần gì, không phải chị là chị gái của anh ấy sao?
- Haha, tôi cũng không ngại nói với cô rằng tôi là muốn trả thù cả Trịnh và Trần gia.
- Thù. Họ đã làm gì cô sao?
- Nếu ngày xưa, cha cô không phụ bạc mẹ tôi thì bà đã không đau đớn đến mức và phải lấy Trần già vì nghĩ ông ta là chổ dựa ình. Không ngờ sau khi lấy Trần Phó Quang, biết bà mang thai đứa con của Trịnh Đạt liền tức giận bắt mẹ tôi phải bỏ đi nhưng mẹ tôi nhất quyết giữ lấy. Trần Phó Quang tức giận liền trả thù mẹ tôi bằng cách ra ngoài lăng nhăng cùng người đàn bà khác, đến khi người đàn bà kia mang thai thì dẫn về Trần gia như mẹ tôi không hề có mặt tại đó. Sau khi bà vất vả một mình sinh ra tôi, ông ta liền tách hai mẹ con tôi ra mà vứt tôi sang Mỹ khi vừa mới sinh ra đời. Mẹ tôi đau khổ nhưng bị ông ta dùng tôi mà khống chế, không dám bỏ đi cũng không dám đòi hỏi điều gì. Khi người phụ nữ kia sinh ra Trần Minh Trí, vì sinh khó mà chết đi thì ông ta mang về mà bắt trên dưới Trần gia không được phép tiết lộ ra ngoài. Từ đó giao nó ẹ tôi chăm sóc, ông ta thật nham hiểm và ác độc vì không để mẹ chăm sóc đứa con dứt ruột đẻ ra và đi chăm sóc con của ông ta và nhân tình.
Rin nghe lời Bảo Ngọc nói, từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.
- Sau đó, vì mẹ tôi là người tốt nên chăm sóc Minh Trí như con ruột của mình, luôn yêu thương mà chăm sóc nó nên nó luôn lầm tưởng bà ấy là mẹ ruột của nó. Đến một ngày, bà ấy lén xem tài liệu của ông ta về tôi nên biết nơi tôi đang sống mà kiếm cớ đi tìm tôi. Từ khi gặp lại mẹ, tôi đã nuôi quyết tâm phải trả thù cả hai dòng họ Trịnh Trần.
- Vậy ra, chị là chị cùng cha với em. - Rin nhìn Bảo Ngọc nói, một chút đáng thương cho cô ta.
- Không, tôi không bao giờ muốn mang dòng máu này. Thật ghê tởm.
- Em hiểu vì sao mà chị lại thù hận cha và Trần gia như vậy, vì vậy mà chị muốn em chết đi thì cha sẽ rất đau lòng. Muốn Trần gia phải thuộc về mình.
- Đúng là tôi muốn cô và cô chị gái song sinh phải chết đi, nhưng Trần gia đó tôi không hề muốn chiếm hữu tôi sẽ cho RoYal biến mất.
- Vậy sao chị lại không ra tay đi, em tình nguyện. - Rin nắm lấy bàn tay Bảo Ngọc mà nói.
- Không, tôi sẽ không ra tay mà bẩn tay mình với dòng máu của họ Trịnh các người, chắc cô cũng biết về lời nguyền kia chỉ cần qua ngày sinh nhất thứ 22 cô và chị gái cô sẽ phải chết đi.
- Chị, một mình em được rồi. Hãy để một mình em chết đi mà giải quyết mọi mâu thuẫn hận thù, tha cho Thiên Kim và Minh Trí. - Rin đã ngấn nước mắt mà nói.
- Cô thật không biết lượng sức. Mau theo tôi đi. - Bảo Ngọc đứng dậy tiến về phía cửa.
- Em có thể hỏi chúng ta đi đâu? - Rin đi theo phía sau mà hỏi.
Bảo Ngọc không trả lời, đi thẳng về phía cửa.
Chiếc xe chở cô và Bảo Ngọc đi thẳng đến cao ốc RoYal. Bảo Ngọc kéo Rin nhanh đến chiếc xe khác rồi bấm kiếng đen bao phủ cả chiếc xe nhanh chóng đi về biệt thự họ Trần.
- Vì sao lại về nơi này, Minh Trí sẽ nhanh chóng tìm ra em mà gây khó dễ với chị. - Rin nhìn thấy biệt thự họ Trần phía trước mà nói.
- Hắn ta sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện tôi lại mang cô về đây. - Bảo Ngọc lại nói. - Cô đang lo lắng cho tôi.
- Tất nhiên, chị là chị của em, em không muốn tổn hại nào đến những người thân của em cả. - Rin cười tươi nói với Bảo Ngọc.
- Đừng tỏ vẻ thân thiết, tôi sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào trong hai nhà Trịnh Trần.
- Em chỉ mong chị có thể đừng nghĩ đến hận thù, vui vẻ mà sống. - Rin vẫn giữ nụ cười của mình mà nói.
Bảo Ngọc không trả lời, xe chạy vào trong khuôn viên tránh xa tầm quan sát bên ngoài thì bước xuống cùng Rin đi vào bên trong nhà. Trần Phó Quang từ phía trong ra ngoài liền hỏi.
- Vì sao lại mang về đây, rất nguy hiểm.
- An tâm, sẽ không có chuyện gì. - Bảo Ngọc nhìn về phía Rin rồi nói tiếp. - Chuyện cô muốn tôi sẽ suy nghĩ.
- Cám ơn chị. - Rin mừng thầm, hy sinh một mình cô để Thiên Kim và Minh Trí an toàn cô cũng nguyện lòng.
Những ngày tiếp theo vì muốn đảm bảo sự bí mật nên Bảo Ngọc đã cho những người giúp việc trong biệt thự nghĩ hết. Buổi sáng Rin dây sớm nấu bữa sáng cho Bảo Ngọc và Trần gia, buổi chiều khi bọn họ về lại được dùng những món ăn của Rin chuẩn bị sẵn. Rin cảm thấy cuộc sống ở đây tốt hơn biết bao nhiêu khi một mình ở những nơi xa xôi, ít ra cuối đời mình vẫn ở gần một người chị cùng cha khác mẹ, chỉ là cô cảm thấy nhớ Minh Trí, rất nhớ anh.
Mọi thứ dùng để liên lạc trong biệt thự đều bị cắt hết, lần quẩn trong nhà Rin làm việc lặt vặt trong nhà, cô tìm được những tấm hình cũ của Minh Trí và người mẹ của Bảo Ngọc. Quả thật bà ấy xem ra rất thương yêu anh nên trong tấm hình này cảm thấy rất thân thiết, một người đàn bà rất đẹp và phúc hậu. Xem ra người phụ nữ khiến trái tim của Trịnh và Trần gia xao xuyến xem ra rất xuất chúng.
Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta - Song Tử