The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: Song Tử
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 152 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 617 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:27:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32: Anh Lạnh Lùng, Cô Muốn Chạy Trốn
hành thật xin lỗi các bạn. Mấy hôm nay sếp mình dí mình quá nên không ra chap mới được. Thay vào đó hôm nay mình sẽ ra 2 chap. Tối nay mình sẽ cho lên một chap nữa. Cảm ơn các bạn đã qua tâm.
Love all.
..........................................................................
Rin cùng Pi ngồi trong phòng khách biệt thự Trần gia cùng nhau xem phim, đó là một bộ phim tình cảm bi thương làm cho cả hai đều khóc sướt mướt. Có một cô gái yêu thầm một chàng trai phong lưu đa tình, yêu đến chết nhưng chàng trai vẫn không quay đầu nhìn cô gái một lần. Kết thúc là cô gái chết đi vì cứu chàng trai thoát khỏi chiếc xe trước mặt, trước khi chết cô nói rằng chỉ muốn nghe một câu anh yêu em của chàng. Và rồi chàng rơi nước mắt mà ôm cô gái vào lòng hét lên anh yêu em, cô gái mỉm cười và tắt đi hơi thở cuối cùng trong hạnh phúc.
- Pi, cậu thấy cô gái đó thật ngốc, câu cuối cùng của tên đó cũng chưa hẳn là thật lòng, đôi khi chỉ vì cảm động vì cô ta cứu hắn. - Rin dùng khăn lau đi nước mắt trên gương mặt
- Không, cô gái đó thật khiến mình hâm mộ, dám vì người mình yêu mà hy sinh cả bản thân. Dù câu nói ấy là không thật lòng, nhưng cô ấy hài lòng. Cậu xem cuối phim khi cô ấy chết vẫn còn nụ cười trên môi. - Pi cười buồn cho cô gái trong phim.
- Ôi đàn ông chỉ biết làm khổ phụ nữ thôi. - Rin nằm luôn trên ghế nệm nhìn lên trần nhà mà nói.
Pi nhìn Rin chỉ biết cười nhẹ không biết phải trả lời cô bạn của mình như thế nào, Pi chợt nhớ đến sinh nhật của Rin liền hỏi: - Rin, sắp đến sinh nhật cậu rồi. Năm nay chúng ta sẽ làm như mọi năm chứ, hay cậu có muốn mời thêm ai nữa không. - Pi buồn cười chọc Rin
Mọi năm cứ mỗi khi sinh nhật của Rin và Pi, cả hai đều mua một cái bánh sinh nhật be bé, rồi cả hai cùng ở phòng của Rin hoặc Pi mà hát mừng và thổi nếm cầu mong những điều lành nhất trong cuộc sống. Năm nay thì khác, thân phận của cô đã từ một cô sinh viên nghèo thành nhị tiểu thư nhà họ Trinh chưa được bao lâu, sau đó ép hôn với Phạm gia, cuối cùng cô lại quyết đi theo Minh Trí để làm tình nhân chỉ vì muốn trở thành một Nguyễn Hà My như ngày xưa.
- Pi, câu không được chọc mình, chúng ta sẽ đón sinh nhật như mọi năm. Khi ấy có thể chúng ta đã rời khỏi Trần gia rồi, muốn mời cũng không thể mời được nữa. - Rin chợt buồn khi nghĩ đến Minh Trí.
- Được, chúng ta cứ như mọi năm mà đón sinh nhật thứ 21 của cậu. - Pi nắm lấy đôi tay của Rin mà nói
Rin cầm lấy đôi tay của Pi mà mỉm cười, cô đau biết rằng phía sau cô lả những nguy hiểm đang rình rập xung quanh.
……………………………………………………………….
Đã nhiều ngày trôi qua, Minh Trí không hề về lại biệt thự Trần gia. Căn biệt thự rộng lớn này chỉ còn cô và Pi quấn quýt bên nhau, cô không thể nói là không nhớ đến anh, chỉ là tự dối lòng mình rằng anh đã chán ghét cô và ngày tự do của cô sắp đến gần mà phải vui mừng. Mỗi ngày cô đều tươi cười cùng Pi, nhưng mỗi đêm khi Pi ngủ say thì cô vẫn mở mắt với hai dòng nước trên bờ má mà nhớ đến hình bóng của Minh Trí. Nhiều kho do dự muốn gọi điện cho anh nhưng không dám gọi, rồi lại tự trach bản thân không thể kiểm soát nổi cái loại tình cảm không có kết quả này.
Tại khách sạn Ciz, Minh Trí cầm trên tay một ly rượu màu đỏ, đưa lên bờ môi mà nuốt trọn hết cả ly. Tâm trạng của anh không được tốt, anh không muốn về Trần gia vì sợ không kiểm soát được bản thân mà lại hôn cô rồi chiếm hữu cô, anh sợ mình không thể để cho cô đi xa khỏi bản thân. Trong lòng anh dâng lên mong muốn chỉ cần nhìn thấy cô một lần, không hiểu vì sao hình bóng của cứ chiếm hữu lấy tâm trí anh. Từng ly rượu được rót ra rồi uống cạn, trong cơn say anh cứ thế mà nhớ đến cô gái nhỏ trong yếu đuối nhưng cô cùng kiên cường ấy.
Buổi sáng, Minh Trí thức dậy trong khách sạn Ciz, anh thay đổi trang phục chuẩn bị đến cao ốc RoYal thì điện thoại reo lên, đầu số bên kia là đến từ biệt thự Trần gia, anh khẽ nhíu máy rồi nghe máy.
- Trần thiếu gia, là tôi Pi đây. - Pi mừng rỡ khi Minh Trí nghe máy.
- Tiểu thư, gọi tôi có việc gì sao? - Anh lạnh lùng hỏi
- À, cũng không có gì quan trọng lắm. - Pi ngại ngùng chưa biết mở lời thế nào/
- Đã không có gì quan trong tôi xin cúp máy, tôi rất bận/ - Minh Trí đáp
- A khoan, thật ra là… còn hai ngày nữa là sinh nhật của Rin. - Pi không biết phải nói sao cho hợp lí.
- Tôi biết, thế thì sao?
- À, thì… hôm đó nếu anh có thời gian có thể về nhà cùng chúng tôi đón sinh nhật cô ấy… thực ra…
- Xin lỗi, hôm đó tôi bận, gửi lời chúc mừng đến cô ta giúp tôi. - Nói xong liền cúp máy
- Thực ra đêm nào Rin cũng khóc vì nhớ anh, alo… alo… - Pi nói nhanh nhưng chỉ nhận được tiếng bíp bíp từ điện thoại.
Pi thở dài lo cho cô bạn.
Minh Trí đã không nghe câu cuối cùng mà Pi nói.
Sau khi nghe điện thoại thì biệt thự Trần gia, Minh Trí bấm số gọi tiếp cho Trần Hậu.
- Vâng thưa thiếu gia. - Trần Hậu nghe máy.
- Đã sắp đến ngày đó, cậu cho người theo dõi Trịnh Đạt. Thêm người bảo về cô ta. - Minh Trí ra lệnh.
- Vâng, thiếu gia yên tâm. Tôi sẽ ra sức bảo vệ tiểu thư. - Trần Hậu đáp.
- Được, sau khi giải quyết xong chuyện này, câu đưa cô ta đến biệt thự Hoa hồng trắng. Ngọc Diệp đã lo xong giấy tờ, đó là tài sản của cô ta. - Anh lạnh lùng nói.
- Vâng, tôi hiểu thưa thiếu gia.
Chưa kịp nghe Trần Hậu trả lời, Minh Trí đã tắt điện thoại. Anh tiến đến cao ốc Royal, trên xe liền thông báo cho thư kí Ngọc Diệp sắp xếp lịch trống vào hai ngày sau.
……………………………………………………………………….
Còn một ngày………….
Buổi sáng, Rin thức dậy liến chuẩn bị xuống bếp nấu bữa sáng cho Pi. Đi ngang qua căn phòng của Minh Trí, cô đứng trước cửa phòng nhìn vào cánh cửa rất lấu. Cô biết khi mở ra cũng sẽ thất vọng vì biết rõ rằng anh ta không hề bên trong. Cô buồn bã quay lưng xuống lầu, phía sau tiếng cánh cửa mở ra cô vội vàng quay đầu lại thì thấy Minh Trí đang mặc một bộ tây âu lịch lãm trên người, cô vui mừng nhưng đầy bất ngờ
- Anh… sao anh lại ở đây? - Cô bất ngờ thốt lên.
- Có lẽ cô đã quên đây là nhà của tôi. - Minh Trí không nhìn cô lạnh lùng nói rồi bỏ đi về phía cầu thang.
- Ý tôi là anh về khi nào, mấy hôm trước anh có về đâu? - cô vội hỏi theo sợ anh lại đi mất.
- Nhị tiểu thư, tôi nói cô biết đây là nhà tôi, tôi muốn đi hay ở là quyền của tôi cô có quyền lên tiếng sao? - Minh Trí chuẩn bị bước đến cửa.
- Khoan đi đã, anh chưa ăn sáng phải không. Tôi đang chuẩn bị nấu đồ ăn sáng cho Pi. Tôi sẽ nấu nhiều một chút cho anh. - Cô sợ anh đi mà biện lí do.
- Cô nghĩ một giám độc như tôi, hợp với những món ăn của phụ nữ mang thai. - Anh tiếp tục đi ra khỏi cửa không nhìn lại cô một lần.
Rin chua xót tự cười bản thân mình quá quỵ luỵ vào cái tình cảm chỉ một mình cô tổn thương và đau đớn. Rin cứ thế ngồi trên bàn ăn trong bếp mà cười, nhưng hai dòng nước mắt đã tràn ra lăn dài trên má. Cô quyết định sẽ quên anh đi, con người vô cùng nguy hiểm này, anh ấy và mình mãi mãi không có kết quả.
Phía xa, bác Hoà nhìn Rin ngồi bất động mà khó hiểu. Đêm qua cậu chủ về nhà rất khuya, đi đến phòng của hai vị tiểu thư đang ngủ mà khẽ mở cửa, đứng trước cửa rất lâu mà nhìn vào. Sau đó khẽ đóng cửa lại rồi đi thẳng về phòng làm việc, vẻ mặt lộ ra nét đau buồn khó tả. Khi bà mang cafe vào phòng cho anh, anh lại nhìn chằm vào màn hình máy tính với một ánh mắt đau buồn không kém. Thế mà buổi sáng khi gặp tiểu thư liền tỏ ra lạnh lùng, nói ra những lời làm tiểu thư buồn như vậy. Xem ra có rất nhiều uẩn khuất trong chuyện này.
Pi từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Rin liền chạy đến nắm chặt lấy bàn tay của Rin đang run lên cố gắng kìm nén cảm xúc. Bạn thân thiết đã lâu, nhìn nét mặt Rin thì Pi đã hiểu cô bạn mình có vấn đề liền nói.
- Rin, có chuyện gì? Muốn khóc cứ khóc ra cho hết đi, có mình ở đây cậu cửa dựa vào mình mà khóc. - Pi cầm tay Rin mà an ủi.
- Pi à, huhu, tớ phải làm sao đây. Tớ hình như yêu người không nên yêu? - Rin như có điểm tựa mà nấc lên khóc to.
- Không sao cả Rin, cậu là con người mà, không thể điều khiển được trái tim mình là chuyện bình thường. Hãy yêu đi, yêu đến khi nào không thể yêu được nữa. - Pi ôm lấy Rin mà hai dòng nước mắt cũng rơi, cô nghĩ đến mình cũng như Rin, yêu một người không nên yêu.
- Minh không thể ngừng yêu anh ta được, mình thật sự rất sợ sự lạnh lùng của anh ta. Thà anh ta cứ chọc giận mình, cứ châm chọc mình đừng lạnh lùng với mình. - Rin khóc mà ôm lầy Pi
- Mình tin Minh Trí cũng có tình cảm với cậu, nếu không sẽ không bao bọc chúng ta như vậy. Hãy cho anh ấy thêm thời gian Rin à. - Pi tin rằng Minh Trí cũng có t.c vơi Rin.
- Tình cảm này đáng ra không nên tồn tại, hai người chúng mình không thể đến với nhau. Pi, mình và cậu hãy rời đi, vế nhà mẹ của mình dưới quê. Cho đi hay không anh ta không có quyền quyết định. - Rin nấc nhẹ mà nói.
- Mình sẽ đi cùng cậu dù ở đâu mình không ngại, nhưng anh ta cho Trần Hậu đi theo chúng ta suốt làm sao mà bỏ đi được.
- Mình đang suy nghĩ đây.
- Cậu xem cách này được không, bây giờ mình sẽ giả vờ đau bụng cậu hãy ép họ phải đưa mình tới bệnh viện bằng mọi cách. Sau khi ở bệnh viện lộn xộn, cậu hãy trốn đi mình sẽ theo sau cậu. Người bọn họ cần là cậu không phải là mình nên cậu yên tâm.
- Cách này cũng hay, nhưng anh ta sẽ tìm ra bọn mình ngay mất. Cậu nhớ lần trước mình vừa mới nhờ anh ta tìm cậu buổi tối thì sáng ngày sau đã tỉm ra. - rin thở dài vì biết sẽ không trốn thoát được.
- Có lẽ vì lúc trước mình có liên quan đến bọn giang hồ nên dễ tìm như vậy. Cậu nghĩ xem, nếu anh ta còn quan tâm cậu thì mới tìm cậu, nếu anh không quan tâm thì tìm về làm gì.
- Cũng đúng nha, vậy chúng ta sẽ thực hiện.
Pi đi ra ngoài phòng khách liền giả vờ té xuống, ôm bụng kêu đau. Tất cả người làm trong nhà hoảng hốt khi biết Pi té xuống đất. Trần Hậu chạy vào nhà.
- Tiểu thư, cô ấy bị làm sao? - Trần Hậu hoảng hốt.
- Trần Hậu, mau đến bệnh viện, cô ấy mang thai mà ngả xuống đất rất nguy hiểm? - Rin giả vờ hoảng loạn
- Không nên ra ngoài trong thời điểm này, tôi sẽ gọi bác sĩ về xem. - Trần Hậu không muốn Rin ra ngoài.
- Cái gì mà không nên, tôi nói anh biết mau đến bệnh viên cho tôi, nhà các người giàu cũng không đầy đủ bằng bệnh viện được, lỡ bé con của bạn tôi có chuyện gì sao/ - Rin tức giận vì không được ra ngoài.
- Á, đau quá Rin ơi, mau cứu lấy con mình. - Pi giả vờ thêm vào.
Vì quá hoảng hốt lo lắng cho đứa bé trong bụng nên Trần Hậu cắn răng nói: Được tôi sẽ đưa vị tiểu thư này đến bệnh viện ngay, nhưng Hà My tiểu thư cứ ở nhà đợi tôi thông báo.
- Anh đừng quá đáng, tôi làm sao có thể bỏ bạn tôi đi một mình. - Rin tức giận ôm lấy Pi mà hét.
- Nhưng… - Trần Hậu không biết giải quyết ra sao
- Không nhưng gì nữa, mau đưa đến bệnh viện cho tôi. - Rin càng lúc hét càng lớn.
Trần Hậu hết cách liền đưa Pi và Rin lên xe đến bệnh viện, phía sau là hai chiếc 7 chổ màu đen khác chạy kèm theo phía sau để bảo vệ cô.
Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta - Song Tử