Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Tác giả: Jenny Nimmo
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: The Snow Spider Trilogy
Dịch giả: Đảo San Hô
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1838 / 25
Cập nhật: 2016-03-01 22:25:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Arianwen Bị Chết Đuối?
à Davis nói:
- Chúng tôi phải để Dewi lại cho dì nó chăm sóc.
Dewi có rất nhiều dì. Gwyn tự hỏi không biết nó ở với người nào. Cậu cũng chẳng biết nên ghen tị hay tội nghiệp nó vì chuyện đó.
Nhưng ông Davis nói, gia đình Davis đến nhà Gwyn để “làm sáng tỏ mọi ngóc ngách vấn đề”.
Sáu giờ tối. Mọi người chỉ vừa dùng trà xong và Gwyn đã bắt đầu đói bụng. Tất cả ngồi quanh cái bàn trong nhà bếp: ông bà Davis, Gwyn và ba mẹ cậu – như thể họ đang cùng nhau chơi một ván bài hay một trò giải trí vô tư lự nào đó, chứ không phải đang căng thẳng bàn về chuyện cái mũi của Dewi.
Bà Davis bắt đầu chất vấn:
- Vấn đề ở đây là phải xác định rõ ai là người nói dối?
Ông Davis tiếp lời một cách nghiêm trọng:
- Gary Pritchard, Merfyn Jones và Brian Roberts, tất cả đều nói chúng thấy Gwyn ném đá về phía Dewi. Nếu đúng như vậy thì đó là một chuyện rất nghiêm trọng.
Bà Davis chen vào:
- Và rất nguy hiểm nữa.
Ông Davis ho khẽ nhắc vợ:
- Chuyện đó không cần nói họ cũng biết mà Gladys. Vấn đề bây giờ là, - ông cố tình ngừng lại một chút để nhấn mạnh tính nghiêm trọng của sự việc – chúng ta nên giải quyết như thế nào?
Bà Griffiths ngập ngừng hỏi:
- Cái... cái mũi của cháu nó bị thương nặng lắm à?
Bà Davis căm phẫn nói:
- Tất nhiên phải nặng chứ. Bà nghĩ mũi bà sẽ như thế nào nếu bị nguyên một tảng đá đập vào?
Ông Griffiths ngắt lời:
- Chờ đã, ban đầu là một viên đá, giờ đã thành một tảng đá là sao? Mà chúng ta vẫn chưa biết rõ liệu Dewi có bị ném cái gì hay không? Biết đâu Dewi chỉ bị đập mũi vào đâu đó thì sao? Chúng tôi vẫn chưa nghe được lời giải thích của cháu ấy.
Ông Davis đập mạnh tay lên bàn:
- Vấn đề là ở đó. thằng Dewi thì bảo nó bị đập mũi vào chỗ nào đó, nhưng những đứa khác đều khăng khăng quả quyết Gwyn ném đá vào nó.
Bà Davis trỏ tay vào Gwyn và buộc tội:
- Hai người thấy không, thằng Dewi sợ Gwyn. Nó sợ con của ông bà sẽ làm một điều gì đó kinh khủng hơn với nó nếu nó nói sự thật.
Ông Griffiths xô ghế đứng bật dậy và nói:
- Nhảm nhí! Gwyn, mày cũng phải nói gì đi chứ?
Gwyn ngước lên nhìn cha. Trước đây chưa bao giờ ông đứng về phía cậu cả. Cậu cảm thấy tự tin hẳn lên. Bây giờ có mấy thằng Dewi ở đây cậu cũng không sợ nữa. Cậu nói:
- Con không có ném đá gì hết.
Ông bà Davis đồng thanh nói:
- Rõ ràng là có!
Ông Griffiths ngồi xuống. Hai gia đình ngó nhau không nói một lời nào.
Ông Davis là người lên tiếng trước:
- Rõ ràng là nó nói dối!
Vợ ông thêm vào:
- No phải bị trừng phạt. Phải cho hiệu trưởng biết chuyện này.
Ông Davis gầm gừ:
- Chỉ tiếc là ngày nay người ta không đánh đòn những đứa trẻ hư nữa.
Lần này đến lượt ông Griffiths đập bàn tức giận. Gwyn đứng dậy và đi qua lại trong phòng khi các bậc phụ huynh bắt đầu tranh cãi dữ dội. Cậu rất muốn làm một cái gì đó thật đáng kinh ngạc, và vì cậu biết mình có thể làm được nên càng muốn làm hơn. Nhưng cậu nên làm gì nhỉ? Búng tai ông Davis từ khoảng cách xa ba mét à? Hay kéo tóc bà Davis? Vô số chuyện cậu có thể làm. Nhưng rồi Gwyn nhớ lại lời Nain dặn. Cậu không được phép lạm dụng quyền năng của mình. Cậu chỉ nên sử dụng nó khi thật sự cần thiết.
Cậu nghe bà Davis nói:
- Mà có phải con trai ông bà bình thường gì. Mọi người đều nói nó thật kì dị, nếu ông bà hiểu tôi muốn nói gì. Cứ đi hỏi mấy đứa trẻ khác thì biết.
Lần đầu tiên trong buổi nói chuyện, cha mẹ Gwyn không thể nói năng gì. Nhìn bà Griffiths buồn bã, Gwyn không thể nào chịu đựng được nữa. Mấy ngày nay, bà đã biết có chuyện gì đó không ổn, và bây giờ bà sắp phải nghe chuyện con mình trong hoàn cảnh thế này.
Bà Davis vẫn tiếp tục nói:
- Nghe bảo Gwyn đã nói những điều rất kì dị, nếu ông bà hiểu tôi muốn nói gì. Tại sao người ta lại nói vậy? Rõ ràng vì con trai ông bà không bình thường.
Phải ngăn bà ta lại thôi. Gwyn đưa mắt nhìn mép ghế mà bà Davis đang ngồi, một mảng da lộ ra ngay trên đầu gối, nơi cái váy chật cứng của bà không che phủ nổi. Cậu cong những ngón tay lại, sau đó nhấn chặt ngón cái và ngón trỏ với nhau. Chặt, chặt, chặt hơn nữa!
Bà Davis hét lên. Bà liếc nhìn ông Griffiths rồi kiêu ngạo hỏi:
- Nhà ông có chó à?
Hai ông chồng ngạc nhiên nhìn bà, rồi quay sang nhíu mày nhìn nhau. Bà Griffiths trả lời:
- Vâng, nó đang ở trong nhà kho.
Bà Davis sốt sắng hỏi:
- Vậy còn mèo?
- Có một con mèo đực.
Bà Griffiths gật đầu chỉ về con mèo đang nằm trên ngưỡng cửa bên ngoài cửa sổ nhà bếp và nói:
- Chúng tôi gọi nó là Jone – chân – dài, vì khi nhỏ nó bị mất một chân khi đi trên đường. Cũng may là có bác sĩ thú y giúp.
Bà Davis liếc nhìn Jone – chân – dài rồi nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, cặp môi sơn hồng mím chặt khó chịu. Bà đứng dậy và bảo chồng:
- Đi về thôi anh!
Vẫn ngồi im tại chỗ, ông Davis ngạc nhiên nhìn bà.
Bà Davis yêu cầu:
- Anh đứng lên đi Bryn! Em muốn về!
Với một vẻ mặt sửng sốt, ông Davis theo vợ ra cửa. Ông không hiểu sao cuộc nói chuyện lại bị cắt ngang đột ngột như vậy. Hay mọi chuyện đã được giải quyết lúc nào mà ông không hay?
Ông bà Griffiths cũng ngạc nhiên không kém. Họ im lặng tiễn những vị khách không mời ra đến tận cửa. Mọi chuyện có lẽ đã kết thúc bình thường nếu như bà Davis không lầm bầm với chồng:
- Ai đó đã nhéo đùi em!
Bà Griffiths thì há hốc mồm còn ông Griffiths thì gầm lên:
- Cái gì?
Tuy nhiên ông Davis đã kịp mở cửa và đẩy vợ ra ngoài trước khi bà có thể làm mọi chuyện rắc rối hơn nữa, sau đó nhảy ra ngoài theo vợ. Rồi cơn gió đóng sầm cửa lại, ngăn cách hai gia đình.
Ông bà Griffiths trở ngược vào trong nhà bếp và mệt mỏi ngồi gục xuống ghế. Phút chốc, họ bắt đầu bật cười trước tình huống hài hước vừa xảy ra. Khi mọi người đã cười xong, Gwyn nói:
- Cảm ơn cha đã tin tưởng con!
Cậu cảm thấy ngượng ngịu và không hoàn toàn chắc chắn cậu đã làm đúng.
Ông Griffiths nói:
- Chỉ cần mày vô tội là được.
Gwyn nhìn cha. Cậu không thể hiểu nổi sự thay đổi thái độ đột ngột này của ông. Một tuần trước đây, đừng nói tới che chở, ông thậm chí còn không tin cậu nữa kìa. Nếu là một tuần trước, thế nào cậu cũng bị cấm cửa trong phòng suốt bảy ngày và chỉ được dùng bữa với bánh mì và nước. Cậu bẽn lẽn nói:
- Con phải về phòng làm bài tập đây!
Khi Gwyn vừa ra đến cửa, cha cậu thình lình hỏi:
- Cô bé ấy có đến chơi nữa không?
Gwyn hỏi:
- Ai cơ ạ?
- Mày biết là ai mà. Cô bé đến đây hôm qua ấy. Tao có thể chở cô bé về nếu...
Ông ngập ngừng trong giây lát rồi rụt rè nói tiếp:
- ... nếu cô bé muốn đến.
- Con không nghĩ là bạn ấy sẽ đến. Bạn ấy là con gái. Hôm qua cô ấy đến chỉ vì con bị thương thôi.
- Vậy à?
Có một ái gì đó gần như tiếc rẻ trong giọng nói của cha cậu. Chuyện gì với ông Griffiths vậy? Dù nó là gì đi nữa, Gwyn chắc chắn nó không liên quan đến cậu. Bản năng mách bảo cho cậu biết cậu không thể, và cũng không nên dùng quyền năng của mình để tác động suy nghĩ của người khác. Nhưng dù sao cậu cũng đã thõa mãn với cú nhéo ban nãy.
Gwyn nhớ rằng tính tình của cha mình thay đổi khi Eirlys xuất hiện. Nếu đúng như vậy, cô bé nên đến nhà cậu lần nữa, dù chỉ để cha cậu vui. Cho nên, bất chấp về nguyên tắc của cậu về sự có mặt của con gái ở Ty Bryn, ngày hôm sau Gwyn đã mời Eirlys đến trang trại chơi vào ngày thứ Bảy.
Với sự vui vẻ hiện rõ trong đôi mắt, Eirlys trả lời:
- Dĩ nhiên mình sẽ đến!
Gwyn ấp úng giải thích thêm:
- Cha mẹ tớ muốn cậu đến chơi, và... và tớ cũng vậy, dĩ nhiên rồi.
Thời tiết đã thay đổi. Tháng mười hai mang mặt trời đến thay cho tuyết lạnh. Những cơn gió ấm áp đượm mùi lá cây ướt cũng như mùi táo chín rục.
Gwyn dẫn Eirlys lên núi chơi. Trước đây, Eirlys chỉ có thể thấy ngọn núi mờ mờ trong sương mù và tuyết trắng lúc hoàng hôn. Giờ đây, cô có thể thấy những màu sắc mà Gwyn yêu thích, thấy những con chim ó bay là là săn mồi trên cánh đồng, và thấy những đám mây đỏ hồng hồng lững lờ trôi trên cao nguyên. Gwyn không ngờ rằng mình thích đi cùng một bạn gái đến thế. Nhưng dù sao Eirlys khác những cô gái khác.
Cả hai nhảy qua, đôi lúc trượt mình trên những tảng đá ướt trong dòng suối. Gwyn và Eirlys chạy, tay giang rộng, dọc theo những bức tường ghồ ghề không phủ hồ vữa, và làm thức giấc những chú cừu đang ngủ gật ở đó. cả hai đuổi theo những con quạ nhảy nhót, như những tên trộm áo đen, trên những thân cây trụi lá. Thỉnh thoảng cha của Gwyn đứng nhìn hai đứa từ đằng xa, goặc đi kế bên với con chó cùng cây gậy bằng mận gai của mình, lắng nghe tiếng Gwyn và Eirlys chơi đùa. Rồi buổi tối, sau giờ ăn, ông bắt đầu có thói quen huýt sáo khi làm việc trong xưởng. Gwyn không nhận ra âm thanh đó. cả mẹ của cậu đang là quần áo cũng phải ngạc nhiên ngước nhìn.
Buổi tối, khi trời vẫn còn đủ sáng để có thể thấy được những hàng cây, hai đứa trẻ đi dạo trong vườn cây ăn quả, và Gwyn kể cho Eirlys nghe về Nain và năm món quà, về quyề năng cậu thừa hưởng từ Gwyndion, và về chuyện cậu đã đánh Dewi mà không cần dùng đến một viên đá nào. Cậu cũng kể cho cô ghe về con thuyền bạc đã gây cho cậu bao rắc rối ở trường. Không giống Alun, Eirlys tin cậu và không nghĩ chuyện một con thuyền rớt xuống từ trên trời là điều kỳ lạ. Tuy vậy, Gwyn không đả động gì đến chuyện con nhện tuyết. Cậu vẫn e dè không kể hết mọi bí mật cho một người. Cậu bảo Eirlys:
- Tớ sẽ dẫn cậu đến gặp bà tớ!
Nain sẽ cho Gwyn biết cậu có nên nói về Arianwen hay không.
Buổi tối hôm đó, cậu hỏi xin cha mẹ cho Eirlys đến hà chơi lần nữa để họ có thể đi gặp Nain. Ông Griffiths đề nghị:
- Sao cô bé không ngủ lại nhà ta luôn cho tiện? Cô bé có thể ở trong phòng của Bethan.
- Không được.
Bà Griffiths đột ngột phản đối. Rồi bà ngập ngừng nói:
- Chỉ... chỉ vì căn phòng chưa được dọn dẹp.
Không ai nói gì thêm. Tuy nhiên, sau chuyến viếng thăm nhà Herbert, ông Griffiths đột ngột đề nghị:
- Hay chúng ta đề nghị Eirlys đến chơi trong mây ngày giáng sinh? Cô bé có thể ở lại một hay hai ngày. Và từ giờ đến lúc đó, chúng ta sẽ có đủ thời gian chuẩn bị phòng cho cô bé.
Vợ ông phản đối:
- Không! Không được! Đó là phòng của Bethan.
Gwyn nhẹ nhàng cười:
- Nhưng chị ấy không có ở đây mà mẹ.
Mẹ cậu quở trách:
- Căn phòng đang chờ chị con.
Gwyn vẫn không bỏ cuộc:
- Nhưng Eirlys vẫn có thể ngủ tạm trong đó. con đã nhìn thử rồi, rõ ràng là căn phòng đã ổn. Giường đã trải gọn gàng, chăn bông cũng có sẵn. Tủ quần áo đã được lau chùi bóng loáng và tất cả các con búp bê đều ở trong đó cả. Để không thì uổng lắm!
Bà Griffiths thét lên:
- Đúng! Tất cả các con búp bê đều ở trong đó.
Bà gục xuống một cái ghế, đầu cuối xuống, giấu mặt trong lòng bàn tay.
- Chẳng còn ai quan tâm đến Bethan nữa, cả hai người. Đó là phòng của con gái tôi, Bethan của tôi: giường của nó, búp bê của nó, chỗ của nó.
Chồng và con trai của bà đứng nhìn bà, buồn bã và bất lực. Làm sao họ có thể nói với bà rằng họ không cần sầu khổ vì thiếu Bethan như trước, vì giờ đây họ đã có Eirlys.
Ông Griffiths nói:
- Chúng ta sẽ không bàn chuyện đó bây giờ nữa. Nhưng tôi đã hứa sẽ đón Eirlys ngày mai. Phải đối xử tốt với cô bé ấy. Đừng quên cô bé là trẻ mồ côi nhé!
Bà Griffiths trả lời:
- Tôi sẽ không làm Eirlys buồn. Tôi cũng thương cô bé. Nhưng cô bé không phải là Bethan của tôi.
Khi Gwyn dẫn Eirlys gặp bà nội vào buổi trưa hôm sau, Nain đã đợi sẵn ngoài cổng. Bà mặc một cái áo đầm màu xanh ngọc cùng đôi vớ màu đỏ tươi. Quanh cổ, bà đeo một chuỗi hạt màu xanh lá cỏ dài đến tận thắt lưng với móc khóa bạc. Và hai bên tai bà đeo đôi bông hình lồng chim nhỏ xíu bằng vàng. Mỗi cái lồng chim có một con chim bạc kêu leng keng bên trong.
Eirlys là người bị ấn tượng nhất. Cô trầm trồ khen:
- Trông bà thật đẹp quá!
Và cô đã chiếm được cảm tình của Nain.
Gwyn chú ý thấy bà nội không rời mắt khỏi Eirlys. Bà dọi theo mọi cử động của cô, mắt sáng rực như một con mèo nhìn một chú chim. Bà lẩm bẩm:
- Eirlys! Trong tiếng xứ Wales, Eirlys có nghĩa là “hoa giọt tuyết”. Vậy chúng ta có một bông hoa tuyết ở bên cạnh.
Sau khi ngồi xuống dùng trà thơm mùi hoa và ăn bánh có vị quế cùng vị cây hương thảo, Gwyn kể cho bà nghe về con thuyền bạc và cái mũi của Dewi, trong khi Eirlys đi dạo quanh phòng. Cô vuốt ve những món đồ bằng sứ, những chuỗi hạt và những chậu cây; ngắm nhìn những bức tranh trong cuốn sách phủ đầy bụi và ướm thử những chiếc khăn choàng đầu đầy màu sắc.
Nain không ngạc nhiên gì khi nghe kể về con thuyền bạc. Bà chỉ gật đầu và nói “À, đúng rồi!” bà hài lòng khi thấy lời tiên tri của mình dành cho Gwyn thành sự thật. Bà bảo:
- Cháu đã gấn có được điều cháu muốn rồi đó, Gwyndion Gwyn. Nhưng hãy cẩn thận nhé! Đừng làm gì dại dột!
Gwyn hỏi bà:
- Cháu có nên kể với Eirlys về Arianwen không? Cả về chuyện cái mạng nhện và chuyện về thế giới khác nữa?
Nain nói:
- Dĩ nhiên rồi. Dù bà nghĩ cô bé ấy đã biết cả rồi.
Hai đứa trẻ rời nhà Nain trước khi trời tối. Nain tiễn cả hai ra tận cổng. Hai đứa trẻ bắt đầu đi lên đồi, bà gọi với theo:
- Hãy cẩn thận nhé!
Gwyn không nghe bà dặn, vì cậu đang kể cho Eirlys nghe chuyện con nhện tuyết. Cậu nhớ ra đã mấy ngày rồi cậu không gặp Arianwen và tự hỏi nó đang ở đâu.
Khi hai đứa trẻ về đến trang trại, bà Griffiths đang ở trên lầu khâu lại đường viền trên tấm rèm phòng ngủ mới của bà. Ông Griffiths thì đang lau chùi chiếc Land Rover. Ông đã dùng nó để chở một bầy gà mái tơ từ trang trại nhà Lloyd sáng nay, chúng đã để lại một đống lộn xộn trên xe.
Gwyn bảo Eirlys chờ trong nhà bếp để cậu lên lầu mang ống tiêu bạc và con nhện xuống. Khi cậu trở lại, Eirlys đang ngồi trên chiếc ghế bành cạnh đó. Ánh sáng đã nhạt đi, nhưng một tia sáng nhỏ xíu của ánh mặt trời mùa đông đã luồn qua những nhánh lá đung đưa của cây táo và xuyên vào cửa sổ nhà bếp. Tia sáng chiếu thẳng vào cô bé đang ngồi trên ghế, và Gwyn phải ngừng lại lấy hơi trước khi thốt lên:
- Cậu là cô bé trên mạng nhện, Eirlys!
Eirlys cười:
- Mình à?
- Đúng, chắc chắn là cậu. Tớ đã biết ngay từ đầu, nhưng tớ không thể hiểu làm cách nào mà... và cũng giống chị tớ nữa. Cậu từ đâu đến vậy, Eirlys?
Cô bé chỉ tiếp tục cười một cách bí hiểm và hỏi:
- Con nhện đâu rồi?
- Tớ không biết. Tớ đã tìm trong ngăn kéo, trên tủ áo và ngay cả dưới gầm giường nhưng vẫn không thấy nó.
Eirlys lo lắng hỏi:
- Nó có thể ở đâu cơ chứ?
Gwyn nhún vai:
- Tớ không biết. Trước đây nếu nó có đi đâu, nó cũng chỉ đi có một ngày rồi về. Còn lần này tớ đã không thấy nó gần cả tuần.
Cha cậu gọi từ cửa trước:
- Đến giờ về rồi Eirlys. Cháu chuẩn bị xong chưa?
Eirlys đứng dậy và nói:
- Cậu phải tìm ra con nhện, Gwyn. Nó rất quan trọng. Cậu sẽ cần đến nó để thấy những gì cậu muốn, và khi tớ...
Gwyn hỏi:
- Khi cậu thế nào?
- Bây giờ tớ không thể nói được.
Rồi Eirlys biến mất vào trong hành lang và chạy ra khỏi nhà trước khi Gwyn kịp nghĩ ra câu hỏi nào khác.
Cậu nhìn ánh đèn của chiếc Land Rover lập lòe trên đường một lát trước khi leo lên phòng. Lần này, cậu tung các tấm rèm, mò tìm dưới tấm thảm sàn. Không tìm thấy gì, Gwyn bắt đầu lo lắng. Cậu dốc ngược mọi ngăn kéo xuống đất. Arianwen không có ở đó.
Cậu đi xuống bếp gặp mẹ và hỏi:
- Mẹ có thấy con nhện không?
Bà Griffiths đang nhồi bột trên bàn ăn. Không nhìn lên, bà trả lời:
- Mẹ thấy quá nhiều nhện.
- Nhưng mẹ có thấy con nhện đặc biệt của con không?
Mẹ cậu vẫn tiếp tục công việc, bà nói:
- Mẹ có thấy một con, có thể là nó. Nhìn nó khác với mấy con nhện khác. Hình như nó màu xám.
Gwyn sửa lời mẹ:
- Màu bạc! Mẹ thấy nó ở đâu?
- ở đây, trên tấm rèm.
- Mẹ có bắt nó lại không?
Bà Griffiths đã nhào bột xong, nhưng bà vẫn không ngước lên nhìn Gwyn khi trả lời:
- Có! Con biết là mẹ không chịu được mạng nhện mà.
- Mẹ đã làm gì với nó?
Mẹ cậu thẳng thừng nói:
- Mẽ vứt nó xuống ống thoát của bồn rửa. Nhấn nước nó!
Gwyn đứng im như trời trồng. Cậu không thể tin được điều mà mẹ cậu vừa nói. Chắc chắn bà chỉ đang nói đùa với cậu. Cậu nhìn bà, hy vọng trông thấy bà cười và chọc ghẹo cậu, nhưng bà vẫn tiếp tục xé từng miếng bột nhào và không nhìn câu tẹo nào.
Và rồi Gwyn hét lên:
- Nhấn nước? Nhấn nước? Mẹ không thể làm thế!
- Mẹ đã làm thế rồi!
Cuối cùng mẹ cũng ngước lên nhìn cậu.
- Con biết mẹ không thích nhện mà. Tại sao con lại giữ nó lâu như vậy?
Bà không thể nói với Gwyn rằng bà sợ, không phải chỉ là con nhện, mà là cô bé kỳ lạ tuy không phải là con gái bà nhưng lại rất giống nó, và là người đang dần chiếm chỗ nó.
Gwyn nói như sắp khóc:
- Mẹ không hiểu gì cả. Mẹ không biết mình đang làm gì đâu.
Cậu chạy đến bên bồn rửa.
- Mẹ đã bỏ nó xuống đây à? ống thoát này dẫn đến đâu vậy mẹ?
Mặc cảm tội lỗi làm bà Griffiths giận dữ. Bà bướng bỉnh trả lời:
- Bể chứa nước thải. Và con không thể tìm nó ở đó. không có gì có thể sống được trong đó. con nhện chết rồi.
Nhện Tuyết Nhện Tuyết - Jenny Nimmo Nhện Tuyết