Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Jenny Nimmo
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: The Snow Spider Trilogy
Dịch giả: Đảo San Hô
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1838 / 25
Cập nhật: 2016-03-01 22:25:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Con Thuyền Bạc (1)
ain đã cảnh báo rằng cậu chỉ có một mình, tuy nhiên Gwyn không thực sự hiểu điều đó có nghĩa gì. Xét cho cùng, từ khi chị Bethan biến mất, lúc nào cậu chẳng một mình cơ chứ? Tuy nhiên, Gwyn đã quên rằng vẫn còn Alun vẫn luôn bên cạnh cậu trong những chuyến leo núi hay vào rừng chơi, vẫn còn Alun để cùng đọc chung một cuốn sách hay chơi chung một trò chơi, và vẫn còn Alun để lắng nghe những tâm sự của cậu.
Đối với Alun, Gwyn cũng là một người bạn quan trọng. Gwyn là người có một căn nhà không đông người, và có một không gian yên tĩnh để suy nghĩ và chơi đùa. Và Gwyn, vốn thông minh hơn, là người giúp cậu làm bài tập về nhà. Gwyn cũng là người dạy cho Alun biết đọc. Vào những tối mùa đông, hai cậu bé ít khi nào rời nhau. Gwyn chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cậu không có Alun bên cạnh, và có lẽ nếu cậu giữ im lặng, ngày đó sẽ không bao giờ đến. Tuy nhiên, Gwyn cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Alun sẽ không tin cậu. Gwyn tin rằng chỉ cần mình tìm đúng từ để thuyết phục bạn, cho nên trên đường về nhà vào ngay trưa hôm đó, cau một lần nữa nhắc lại chuyện phù thủy.
Ngay khi mọi người xuống xe buýt, bé Iolo luôn chạy lên trước, nhưng những đứa lớn hơn lại chẳng hứng thú lắm với việc phải chạy lên dốc. Chúng la cà trên đường, sion và Gareth tiếp tục tranh cãi với nhau, trong khi các cô bé mải mê hái hoa dại và những chiếc lá đầy màu sắc. Alun và Gwyn luôn là những người đi cuối cùng.
Gwyn gợi chuyện:
- Cậu có bao giờ nghe về Math, chúa tể vùng Gwynedd chưa?
Alun trả lời:
- Dị nhiên tớ có nghe rồi. Ông ấy có trong truyền thuyết cổ xứ Wales mà. Ba tớ đã kể cho chúng tớ biết.
- Vậy còn Gwyndion?
Alun bắt đầu cảm thấy tò mò:
- Có. Ba kể ông ấy tạo ra cả một con thuyền từ miếng tảo biển.
- Tớ thì không nhớ gì. Ba chẳng bao giờ kể chuyện cho tớ. Nhưng Nain đã nhắc cho tớ nhớ. Bà có rất nhiều sách. Tớ chưa bao giờ thấy ở đâu có nhiều sách như vậy, ngoại trừ ở thư viện.
- Bà của cậu hình như hơi bị gàn phải không?
Alun luôn cảm thấy nghi ngờ đôi chút về Nain.
- Không! Bà không bị gàn. Bà biết rất nhiều chuyện. Bà biết cả về chuyện tớ là một phù thủy.
- Giờ thì tớ đã chắc chắn bà cậu bị gàn. Cả cậu nữa.
Gwyn đứng sững người lại. Khi trả lời, giọng cậu chậm rãi và đầy kiềm chế trái ngược hẳn dự định:
- Tớ không điên. Nhiều chuyện kì lạ xảy ra tối hôm qua. Tớ nghĩ chính tớ đã làm chúng xảy ra. Tớ không mơ. Tớ đã thấy chị tớ, hoặc có thể là một người giống chị tớ. Nain bảo Math và Gwyndion là tổ tiên của tớ... bà bảo tớ được thừa hưởng...
Gwyn không thể nói hết câu vì Alun cười phá lên:
- Họ chỉ có trong truyện cổ tích thôi. Họ không có thật. Cậu không thể nào được sinh ra từ một câu chuyện.
Gwyn bắt đầu lắp bắp giải thích một cách tuyệt vọng:
- Cậu không biết đâu. Tớ có thể gọi gió đến. Tớ đã thấy một hành tinh khác tối qua, và ở khoảng cách rất gần cơ. Nó màu trắng và những tòa nhà cũng màu trắng, và có cả một tòa tháp với một cái chuông bạc. Có trẻ em ở đó, và điều kỳ lạ nhất là tớ có thể nghe được tiếng của họ bằng một ái ống tiêu mà tớ có được bằng cách...
Alun hét lên:
- Cậu điên rồi! Cậu nói dối! Sao cậu lại nói dối? Không ai có thể thấy được một hành tinh khác ở khoảng cách gần. Chúng cách đây hàng triệu, triệu, triệu dặm!
Rồi Alun chạy vụt lên trước bỏ lại Gwyn đằng sau, miệng vẫn la lớn:
- Nói dối! Nói dối! Nói dối!
Gwyn kêu vọng theo:
- Cậu thì biết gì chứ, Alun Lloyd? Cậu chẳng biết gì cả. Cậu ngốc lắm! Tớ biết rõ mình biết những gì! Và tớ biết rõ mình thấy những gì!
Gwyn nhận ra mình đã nói quá lời khi Alun phóng qua cổng, chạy vọt vào trong nhà theo anh em mình và đóng sập cánh cửa lại để tỏ rõ sự không hài lòng với câu chuyện của Gwyn.
Còn lại một mình Gwyn trên đường cùng với Nerys, Nia và Kate. Quên hẳn những bó hoa, các cô bé nhìn chằm chằm vào Gwyn. Không kiếm ra lời nào để nói, Gwyn ngượng ngập đi ngang qua họ trong im lặng.
Cách đó một nửa dặm đường là nhà của Nain, người duy nhất trên thế giới tin cậu. Gwyn xộc vào nhà bà và lập tức kinh ngạc với những gì mình nhìn thấy.
Nain đã khâu lại cái áo đầm nhung màu đỏ và đang mặc nó. Đứng ngay chính giữa phòng, trông bà như một loài chim kỳ lạ, được bao quanh bởi những chậu hoa và những món đồ sặc sỡ. Trên trán Nain có một cái gì đó sáng lấp lánh, vài chiếc nhẫn to tướng trên ngón tay, và một dây chuỗi đồng bản to quấn quanh eo.
Gwyn kinh ngạc hỏi:
- Nain, bà định đi đâu thế?
Bà cậu trả lời:
- Bà sẽ ở lại đây chứ đâu. Đây là lâu đài của bà. Bà phải bảo vệ nó.
Bà lại nói những điều bí ẩn khó hiểu rồi. Gwyn quyết định đi thẳng vào vấn đề:
- Nain, cháu lại nhận được một thứ khác từ cơn gió tối qua. Một ống tiêu bạc. Có tiếng nói bên trong nó, đến từ rất xa.
Nain nói:
- A! Dù con người nói thì thầm, Math vẫn nghe được họ. Ngài có thể nghe được những tiếng động mà người thường không nghe được. Cái ông tiêu là do ngài gửi đến!
Gwyn tiếp tục kể:
- Còn một chuyện khác nữa. Trên mạng nhện của Arianwen...
Khi cậu nói, Nain tiếp tục đi lại trong phòng, nhưng Gwyn biết bà vẫn đang lắng nghe. Khi cậu nhắc về cô bé trên mạng nhện, bà dừng lại trước một cái gương lớn mạ vàng ở cuối phòng và nhẹ nhàng nói:
- Gwyndion Gwyn, cháu sẽ sớm có được điều mà trái tim cháu mong ước.
- Điều mà trái tim cháu mơ ước? Cháu tin cháu là một phù thủy, nhưng cháu vẫn chưa đủ mạnh. Cháu còn không biết những chuyện đó xảy ra với cháu vì cháu có quyền năng, hay thật sự chúng xảy ra với tất cả mọi người nữa.
- Cậu bé tội nghiệp, cháu đã quên những truyền thuyết rồi phải không? Lúc trước, bà vẫn thường kể cho cháu nghe, nhưng ba cháu đã không cho bà kể nữa từ khi Bethan biến mất. Ông ấy đã chặn lại tất cả niềm vui, tất cả hạnh phúc. Nhưng ông ấy không ngăn được cháu, đúng không? Bởi vì cháu là cháu! Bây giờ bà sẽ đọc cho cháu nghe cái này.
Mặc dù sách xếp thành chồng vương vãi trên sàn nhà, Nain vẫn luôn biết cuốn sách mà bà cần tìm nằm ở đâu. Từ bên dưới con chó bằng sứ xanh đứng chống đỡ cho một cái chụp đèn nằm nghiêng, bà rút ra một cuốn sách màu đen to đùng với lớp vỏ da bọc ngoài trầy xước theo thời gian.
- Truyền thuyết! Nain thì thầm nói, tay vuốt ve gáy sách sờn rách. Cuốn sách này nhìn huyền bí và cũ kỹ đến nỗi Gwyn ngỡ một bẫy dơi sẽ bay ào ra khi bà mở nó.
Nain xếp lớp váy áo gọn quanh chân, rồi ngồi xuống một chồng nệm và vẫy Gwyn lại bên cạnh.
Gwyn liếc nhìn bìa sách qua vai bà, phàn nàn:
- Tiếng xứ Wales cổ! Cháu có đọc được nó đâu!
- Hả?
Nain thở dài:
- À quên mất. Thôi để bà dịch cho nghe. “vào lúc bình minh, Gwyndion, thầy phù thủy vĩ đại, thức dậy, ngay trước khi con gà trống thức dậy, triệu hồi sức mạnh và ma thuật của mình, rồi ngài đi ra biển và tìm thấy tảo gium, tảo biển, ngài ôm nó lại gần và thì thầm với nó, xong ngài ném nó về phía biển, và một con thuyền kỷ diệu xuất hiện...”
Lật qua vài trang một cách vội vã, Nain cố gắng tìm kiếm những từ có thể chuyển tải cho Gwyn điều bà muốn nói.
- A đây rồi! Bà kêu lên. – “ giờ thì cháu sẽ hiểu. “rồi con trai của Gwyndion chinh phục vùng đất và trị vì nó trong hòa bình, thịnh vượng. Về sau, ngài trở thành chúa tể của vùng Gwynedd...”
Nain đóng cuốn sách lại một cách đắc thắng, Gwyn nói:
- Vậy thôi à? Cháu nghĩ cháu không hiểu gì cả.
- Chúa tể của Gwynedd ấy, ông ấy là tổ tiên của chúng ta. Vậy có nghĩa Gwyndion cũng vậy.
Bất chấp suy nghĩ của mình, Gwyn tự động lặp lại lời của Alun:
- Nhưng họ chỉ là nhân vật trong truyện mà Nain. Họ không có thật.
Nain đứng dậy khỏi ghế, cao lớn và kiêu hãnh. Bà nói:
- Không có thật? Họ là tổ tiên của chúng ta mà.
Bà liếc nhìn Gwyn và đập mạnh cuốn sách lên một chồng sách khác ở cái bàn bên cạnh.
Gwyn nhăn nhó trước một đám bụi bay xộc vào mặt cậu. Một cái bình nhỏ bên chồng sách lảo đảo lăn đi một vòng rồi dứng lại kịp thời trước khi rớt khỏi cạnh bàn.
Cậu ngập ngừng hỏi:
- Nhưng sao bà biết chắc đó là sự thật hả Nain?
- Làm sao bà biết ấy à? Nghe này!
Nain ngồi lại trên chồng nệm và kéo Gwyn xuống bên cạnh.
- Bà của bà đã kể cho bà nghe. Bà ấy một trăm tuổi và bà mười tuổi, và bà đã tin. Và giờ bà kể cho cháu nghe nhưng chuyện mà bà chưa từng kể với ai, kể cả ba cháu. Bà của bà là một phù thủy. Bà đã đưa cho bà miếng tảo biển, cái ghim sắt cùng với cái còi và dặn, “Hãy giữ nó cho người mà cháu sẽ biết là ai”. Và bà đã biết là ai.
- Còn con ngựa gỗ?
Nain chau mày, bà trầm ngâm nói:
- Bà sợ con ngữa ấy. Một lần bà đã thử đốt cháy nó nhưng không được. Nó vẫn còn nguyên ở đó khi lửa đã tắt, vẫn đen đúa và nhe răng cười với bà. Bà tin rằng nó là một thứ không tốt, và bà của bà cũng nghĩ vậy. Cho nên bà ấy đã viết “Dim hon! Không phải cái này!” để nhắc nhở chúng ta không bao giờ được sử dụng nó. Nó cần phải được giữ gìn cẩn thận và khóa chặt, thật chặt, ở một nơi an toàn. Vì nó cũ kĩ và rất xấu xa.
- Cháu sẽ trông coi nó cẩn thận. Nhưng còn cái khăn choàng thì sao? Cũng do bà của bà đưa cho à?
- Không, không phải. Bà đã tìm thấy nó vào buổi sáng sau đêm Bethan mất tích, nhưng bà không nói cho ai cả. Có nói thì cũng chẳng giúp được gì đâu. Bà đã giữ nó cho cháu.
- Tại sao?
- Cháu không đoán được sao? Bà biết rằng cháu sẽ cần đến nó.
Gwyn đánh bạo hỏi:
- Bà cũng là một phù thủy à Nain?
Nain lắc đầu đầy tiếc rẻ:
- Không. Bà không có năng lực. Bà đã thử nhưng không được.
- Vậy sao bà biết cháu có năng lực đó?
- À, bà đã biết ngay từ cháu ra đời. Đừng quên đó là ngày All Hallow Day( ngày thần thánh), ngày bắt đầu ngày lễ ăn mừng năm mới của người Celtic. Hôm đó bình minh thật sáng lạn, tất cả loài chim trên thế giới đều hít mừng. Giống như tiếng chuông, phải không? Chuông ngân vang trong không trung. Ba cháu phóng qua nhà ta và hét lên, “mẹ ơi, sắp sinh rồi”. Ông ấy đã rất lo lắng và hồi hộp. Khi chúng ta đến nơi, cháu đã sắp chào đời. Rồi khi cháu xuất hiện và ta nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của cháu, ta đã biết. À, và Bethan bé nhỏ cũng biết, dù lúc đó nó mới bốn tuổi. Nó là môt đứa bé thật kỳ lạ, thật hiểu biết nhưng cũng thật hoang dã. Đôi khi ta nghĩ hình như nó không thuộc về thế giới này. Nhưng nó rất yêu cháu. Cả ba cháu nữa, ông ấy rất tự hào về cháu. Một buổi sáng thật đặc biệt, phải không?
Gwyn lẩm bẩm:
- Nhưng giờ ba thậm chí không ưa nổi cháu.
Nain nhẹ nhàng trả lời:
- Ừ, và đó là điều chúng ta phải thay đổi, đúng không?
Gwyn vùi mặt vào lòng bàn tay:
- Cháu không biết! Cháu không biết nữa! Làm sao một con nhện và một cái ống tiêu có thể giúp cháu chứ? Và cái thế giới khác đó muốn gì với chị Bethan chứ? Cháu lại vừa gây gỗ với bạn thân nhất của mình. Cậu ấy không tin cháu.
Nain khiển trách:
- Bà đã dặn cháu không được tiết lộ bí mật của mình mà. Đừng lạm dụng sức mạnh của cháu. Cháu phải cô đơn một mình mới có thể đạt được điều mà trái tim cháu mơ ước...
Gwyn bực bội kêu lên:
- Ma thuật có ích gì nếu không ai biết về nó chứ? Và làm sao mà cháu có thể đạt được điều mà trái tim cháu mơ ước?
Nain không gợi ý gì thêm cho cậu.
- Cháu biết phải làm mà! Hãy nghĩ về cái khăn choàng. Nghĩ về việc sử dụng nó. Giờ thì cháu nên về nhà và ăn món súp đang nguội dần trên bàn ăn của mẹ cháu đi!
Không biết từ lúc nào, bóng tối đã bao hủ xuống căn phòng. Ngọn lửa trong bếp lò đã gần tắt hẳn, và những hòn than còn sót lại tỏa sáng như những viên đá quý nhỏ. Gwyn không muốn đi. Cậu vẫn còn muốn nói chuyện tiếp. Nhưng có vẻ Nain không cùng ý kiến với cậu. Bà thắp một ngọn đèn và bắt đầu đi lại trong phòng, di chuyển những món đồ và những cuốn sách không suy nghĩ, như thể bà đang cố quên hay cố nhớ một điều gì đó.
Gwyn nhấc người lên khỏi chồng nệm và đi ra cửa. Cậu chào bà:
- Chúc bà ngủ ngon, Nain!
Dáng người cao dong dỏng của Nain lập lòe trong màu đỏ và vàng của ánh đèn, thậm chí bà còn không quay nhìn về phía cậu. Nhưng khi cậu miễn cưỡng bước ra ngoài, tiếng nói vọng ra:
- Cysgwch yn dawel, Gwyndion Gwyn! Hãy ngủ yên!
Khi Gwyn về đến nhà, bàn ăn đã được dọn trống trơn. Đoán được cậu đã ở đâu, mẹ hỏi:
- Bà có cho con ăn gì chưa?
Gwyn trả lời:
- Chưa ạ. Con quên hỏi mất tiêu.
Bà Griffiths mỉm cười:
- Con thật là...
Bà đưa cậu một đĩa thịt hầm giữ nóng trên lò sưởi.
Gwyn không thể ăn hết đĩa thịt. Khẽ khàng nói với mẹ là cậu có bài tập phải làm, Gwyn rút lên lầu sớm.
Cậu không thể ngủ yên. Đó là một đêm kỳ lạ và hoang dại. Tiếng xào xạc của cây táo ngay dưới cửa sổ phòng quấy rầy cậu. Cậu mơ về Nain, mười tuổi nhưng đã khá cao, vận một chiếc đầm đỏ, mái tóc xoăn đen được buộc lại bởi một sợi ru băng đỏ tía. Bà đang lắng nghe câu chuyện của bà cố, một phù thủy với mái tóc hoa râm dài và hai bàn tay nhăn nheo đan vào nhau trong lòng. Và trên đó, một miếng tảo biển nằm im, vẫn mềm mại và sáng lấp lánh như thể nó vẫn sống trong nước chứ không phải bị mắc cạn trên đùi một bà lão già cỗi.
Gwyn thở hắt ra. Cậu bật dậy, người cứng đờ vì sợ hãi. Cậu lần mò trong bóng tối tìm cái đèn bên cạnh giường và bật nó lên.
Arianwen đang ngồi trên cái ống tiêu bạc. Gwyn nhấc cái ống lên sát mặt. Cậu nhìn chằm chằm vào cái ống và con nhện, hy vọng chúng sẽ làm gì đó. nhưng chúng không trả lời. Cậu cẩn thận đặt chúng lên cái bàn bên cạnh giường rồi rời khỏi giường.
Nhện Tuyết Nhện Tuyết - Jenny Nimmo Nhện Tuyết