Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Tác giả: Huỳnh Dị
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 432 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1599 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 04:55:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 144: Tiếng Lòng Của Nữ Quan.
ẫn Huyền Thanh vẫn hứng thú nhìn qua cửa sổ ngắm cảnh tượng náo nhiệt ở cửa quan, đến tận khi chiếc xe đi xa, nàng mới nói nhẹ nhàng:
- Nghe nói sáng nay, sau khi ngươi gặp Tịch Diêu, ngay lập tức y liền cuốn gói về phương nam, có chuyện này không?
Long Ưng gật đầu:
- Quả thực là vậy, coi như y thức thời, tự giác từ bỏ ngôi vị Đạo Tôn.
Mẫn Huyền Thanh quay đầu lại, nhìn hắn thật thâm tình rồi nói dịu dàng:
- Dù đứng ở lập trường của Đạo môn hay của cá nhân, Huyền Thanh đều rất cảm ơn ngươi.
Long Ưng ghé tới nhẹ nhàng hôn lên môi nàng rồi nói:
- Nàng nói như vậy là tiểu đệ yên tâm rồi! Sợ nhất là nàng mắng ta xấu tính!
Huyền Thanh cười, nhõng nhẽo, rồi liếc sang, chủ động hôn hắn sau đó vui vẻ nói:
- Ngươi thực sự xấu đến độ suýt nữa thì làm Huyền Thanh mất mạng. Bình thường ngươi đầy kế hoạch. Khi ở cùng người ta cũng nghĩ ra đủ trò làm kẻ địch không ứng phó nổi, cuối cùng thì chỉ đành để mặc ngươi. Thật mắc cỡ chết được!
Long Ưng thấy tiên môn đã rời xa hắn rồi. Người con gái nóng bỏng trước mắt đã chiếm toàn bộ tư duy của hắn. Hắn dồn sức vào cuộc du ngoạn tình ái với mỹ nữ này, và nói:
- Đã biết rõ tiểu đệ sẽ làm trò với Mẫn đại gia, vậy sao vẫn dẫn sói vào nhà?
Mẫn Huyền Thanh nói:
- Bởi lẽ sau khi người ta bị ngươi giở trò, đến giờ vẫn còn đầy dư âm. Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt trong cung Thần Đô không? Ngươi nhìn chằm chằm vào người ta từ xa, giống như quỷ đói vậy. Ta chưa bao giờ gặp phải ánh mắt vô lễ to gan đến vậy.
Long Ưng nói ngọt như mật:
- Nhưng lúc đó Mẫn đại gia còn vẫn còn sức lực để cổ vũ tiểu đệ, mong tiểu đệ buông tay theo đuổi nàng mà!
Mẫn Huyền Thanh lườm hắn, rồi sẵng giọng:
- Đâu có phải vậy? Thật là khoa trương! Có điều người ta thực sự không hiểu nổi đôi ma nhãn của ngươi. Nó làm cho người ta không thể kìm lòng được.
Nắm lấy cánh tay của hắn, nàng lắc lắc như một cô bé:
- Hôm qua sau khi ngươi vui vẻ với người ta xong. Người ta định sau khi tập buổi sáng xong liền đến Phúc Tụ Lâu ngay, ai ngờ vừa ngồi xuống đã đạt đến cảnh giới tọa vong, mãi tới gần trưa mới tỉnh lại. Suýt nữa thì lỡ mất tới Thượng Thanh Quan.
Long Ưng yêu mến hôn lên má nàng rồi nói:
- Tiểu đệ có phải đã lập công lớn không?
Mẫn Huyền Thanh nép vào ngực hắn, ôm chặt lấy eo hắn, rồi nói:
- Là công lao vô cùng to lớn! Bởi lẽ sáng nay ta cũng đã bước vào cảnh giới tọa vong. Dương Hỏa, Âm Thủy trong cơ thể cùng trỗi dậy, đạt tới đạo cảnh vô thượng. Huyền Thanh rất vui!
Long Ưng cúi đầu hôn lên tai nàng rồi lẩm bẩm:
- Điều quan trọng nhất là Huyền Thanh chịu để tiểu đệ vui.
Mẫn Huyền Thanh không chịu nổi sự kích thích của hắn, cả người nàng run lên, gương mặt đỏ bừng, ngay cả chiếc cổ dài như thiên nga cũng đỏ ửng lên. Nàng thở hổn hển:
- Ngươi muốn người khác nghe thấy sao?
Long Ưng khen:
- Nhìn vóc dáng của Mẫn đại gia bây giờ là rung động lòng người nhất.
Mẫn Huyền Thanh cố gắng ngồi thẳng dậy, thẹn thùng lườm hắn rồi nói:
- Có cô gái nào kháng cự được ngươi chứ?
Long Ưng trêu:
- Chẳng phải Mẫn đại gia đã nói, sợ rung động trước tiểu đệ sao?
Mẫn Huyền Thanh ôm lấy cổ hắn, rồi thì thầm bên tai hắn:
- Từ nhỏ Huyền Thanh đã nhìn thấy bản chất dối trá của lễ phép. Vào Đạo môn chỉ là để có được một vị trí, giúp ta tự quyết định được việc của chính mình, có một thân phận được xã hội chấp nhận. Thứ người ta theo đuổi, không phải là sự hoàn thiện về mặt đạo đức, mà là ý nghĩa và mục đích tồn tại của chính mình.
Hắn không ngờ Huyền Thanh đột nhiên lại thổ lộ tâm tư với mình vào lúc này. Những lời nói này, đối với hắn, vừa mới mẻ vừa dũng cảm.
Trong xã hội trọng nam khinh nữ này, từ một góc độ nào đó Mẫn Huyền Thanh giống với Võ Chiếu. Đương nhiên quá trình và quy mô của hai người hoàn toàn không giống nhau. Nhưng cả hai đều đại diện cho phụ nữ vốn không thể làm chủ chính mình, tự tìm một vùng trời tự do riêng trong thế giới nam quyền này. Võ Chiếu đã nắm được thiên hạ, nắm được phúc lợi của toàn bộ chúng sinh.
Hắn nói:
- Nàng đã tìm được thứ mình muốn chưa?
Huyền Thanh nói:
- Mặc dù Huyền Thanh chịu khó tu hành, nhưng chưa từng có hi vọng. Đối với người ta ý nghĩa lớn nhất của tồn tại chính là tồn tại. Nếu không có tồn tại, tất cả đều biến mất. Vì vậy người ta có thái độ sống tùy hứng, gặp phải những người mình thích thì lần nào cũng dốc hết tâm can. Nhưng sau khi cuộc vui đã hết, nhiệt tình lại giảm rất nhanh cho đến khi hoàn toàn vô vị. Chuyện nam nữ, giống như một ngọn lửa lóe lên trong bóng tối cuộc đời, nhưng lại tắt rất nhanh, và mất đi. Đến tận khi gặp được ngươi, ngọn lửa ấy ngày càng mạnh hơn, như muốn cháy lan ra. Thứ ta luôn tìm kiếm, có lẽ có thể tìm thấy trên người ngươi.
Long Ưng hứng thú hỏi:
- Thứ Huyền Thanh tìm được trên người ta là gì?
Mẫn Huyền Thanh nói:
- Huyền Thanh rất thích ngồi thiền. Chỉ khi ngồi thiền, mới có thể tìm được bản ngã của chính mình trong cõi trống không. Hi vọng có thể trở lại cảnh giới ban đầu của sinh mệnh, kết hợp với một thứ năng lượng thần bí vô cùng, vượt qua thế giới con người.
Long Ưng không ngờ nàng có những kiến giải cao siêu như vậy, nên không nói được gì.
Huyền Thanh ngước đầu dậy, nhìn đôi mắt hắn, rồi dịu dàng nói:
- Sáng hôm qua, chúng ta đã hết sức vui vẻ. Đó là hương vị mà Huyền Thanh chưa từng nếm trải, khiến Huyền Thanh như đến được một cảnh giới vĩnh hằng. Ta quên hết mọi thứ, sinh mệnh trở nên vô cùng vô tận. Bên dưới sự vô cùng vô tận đó lại có vô số cái vô cùng. Dưới bản ngã có càng nhiều bản ngã hơn. Một thứ gì đó ta luôn theo đuổi mập mờ xuất hiện. Ta không thể nắm bắt được nó, cũng không thể gọi tên nó ra. Khi ngươi đạt đến một cảnh giới nào đó, ngươi sẽ phát hiện ra bên dưới có nhiều tầng lớp hơn, đẩy người ta đến một cảnh giới chưa bao giờ đạt đến. Nói như vậy ngươi có hiểu không?
Long Ưng thở ra, rồi hôn lên môi nàng, nói:
- Những điều nàng đang nói là những điều không một người phàm tục nào hiểu được. Có lẽ là do ma chủng của tiểu đệ đang làm bừa. Hàaa..! Hãy để ma chủng của tiểu đệ làm bừa lần nữa nhé?
Huyền Thanh hôn hắn đắm đuối, đôi mắt rực lửa, dịu dàng nói:
- Ưng gia tưởng rằng hôm nay Huyền Thanh sẽ buông tha cho ngươi sao?
Rồi nàng lại nhìn ra cửa sổ, vui vẻ nói:
- Đến nhà rồi!
Long Ưng ra khỏi ngôi nhà của Mẫn Huyền Thanh. Tuyết rơi đầy trời, phủ dầy trên cổ thành, thuần khiết và đẹp đẽ. Trên mặt đường đầy tuyết. Chân bước lên trên lớp tuyết còn phát ra tiếng rắc rắc như nhắc người ta rằng đây là một thế giới đã bị tuyết chinh phục.
Lần ái ân này với Mẫn Huyền Thanh, cảm giác còn hay hơn lần thứ nhất. Sau khi nghe lời tâm sự của Huyền Thanh, hắn rất để ý, không hề mặc tâm hưởng thụ như lần đầu, mà toàn tâm toàn ý thưởng thức nó. Ma chủng đã thăng hoa dưới sự dẫn dắt của đạo tâm, có thể cũng khiến Mẫn Huyền Thanh càng đến gần “thứ gì đó” mơ hồ mà nàng luôn tìm kiếm.
Hắn đã có một nhận thức mới từ cô gái có thể tự lập trong xã hội bây giờ như Mẫn Huyền Thanh. Trọng nam khinh nữ là sản vật của chủ nghĩa lợi kỷ (tư tưởng ích kỷ). Nam canh tác, nữ dệt may, vốn là quan hệ bình đẳng hợp tác. Nhưng, khi thể chế nhà nước xuất hiện, đàn ông chiếm mọi quyền lực lớn nhỏ, phụ nữ trở thành người hầu của đàn ông, và không thể làm chủ chính mình.
Nhìn từ góc độ này, mới thấy hết được ý nghĩa của việc Võ Chiếu thay đổi triều đại, bước lên vị trí nữ đế. Liệu Võ Chiếu có suy nghĩ như vậy, mà hi vọng kéo dài hoàng triều Đại Chu của bà ta hay không?
Chính trong lúc này, hắn đột nhiên có một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Không có bắt đầu, cũng không có kết thúc.
Cuộc sống và thế giới chỉ là một nhà tù đóng chặt.
Cũng trong lúc này, hắn hiểu được tiên môn vẫn đang làm chủ suy nghĩ của hắn.
Khi hắn đến Phúc Tụ Lâu thì Vạn Nhận Vũ đã tới từ lâu. Gã rót trà cho hắn rồi cười nói:
- Phong công tử đi thăm Tiểu Ma Nữ của ngươi, để đón nàng đến đây. Đương nhiên là hắn nói rằng ngươi nhờ làm vậy.
Long Ưng thầm hổ thẹn, ánh mắt nhìn vào cầu Mã Dược phủ đầy tuyết bên ngoài, người qua lại thưa thớt. Hắn nói:
- Còn tưởng rằng ngươi bận đến độ không tới được.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Bận xong rồi, tiểu tử ngươi thật phong lưu, cẩn thận đại tiểu thư nhà họ Địch ghen tức đó.
Long Ưng nói:
- Việc này cũng thật kỳ lạ, lúc thì Tiểu Ma Nữ rất để ý đến việc này, lúc lại làm ngơ.
Vạn Nhận Vũ cười:
- Đúng như cái tên ngươi gọi là Ma Nữ, Quốc lão đã lĩnh giáo nhiều lần lắm rồi. Khi thì nàng trở nên điêu ngoa, thì ai cũng sợ. Nhưng lúc đáng yêu thì khiến người ta động lòng. Tính tình của nàng biến hóa vô cùng, cái tên Tiểu Ma Nữ có nguồn gốc từ đó.
Long Ưng bật cười:
- Không ngờ lại có điển cố này.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Tiểu Ma Nữ có thể trở thành Tiểu Ma Nữ, hoàn toàn nhờ vào một người cha giúp nàng. Nếu như là khuê nữ khác, ai chịu để nàng xuất đầu lộ diện tác oai tác quái chứ. Ha! Nếu nói cho đúng ra, ảnh hưởng của ngươi đối với nàng ấy có lẽ là tốt. Ít nhất từ sau khi biết ngươi, nàng ấy càng ngày càng xinh đẹp. Ngay ta và công tử đều rung động. Có điều nể mặt bạn bè, ta tha cho ngươi!
Long Ưng thở dài:
- Vạn gia thật biết nói đùa. Chỉ cần không phải là kẻ mù, đều biết rằng ngươi rất trung thành với Nhiếp đại gia, tận tâm chăm người đẹp, đâu có để tâm đến Tiểu Ma Nữ của tiểu đệ?
Vạn Nhận Vũ cười nói:
- Không tranh luận việc này với ngươi, bởi lẽ ta không thể vô liêm sỉ như ngươi.
Long Ưng ấm lòng, cảm nhận được tình huynh đệ với Vạn Nhận Vũ.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Sư phụ đã chọn kỹ ba con ngựa cường tráng nhất, giúp chúng ta thồ hành lý. Sáng mai ngài còn có sắp xếp đặc biệt, đảm bảo chúng ta có thể lên đường an toàn.
Long Ưng nói:
- Có sắp xếp gì?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Sư phụ sẽ đích thân dẫn đội, mang theo 2000 đệ tử bổn phái, canh gác trong phạm vi trăm dặm, để bảo đảm không ai theo dõi chúng ta.
Long Ưng vui vẻ nói:
- Đa tạ lệnh sư! Chuyện này thật có lợi với chúng ta.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Ta tưởng rằng ngươi sẽ coi thường.
Long Ưng nói:
- Tiểu đệ sao dám?
Hai người cười, có cảm giác tri âm tri kỷ.
Phong Quá Đình bước đến, thần thái nghiêm túc, ngồi xuống nói:
- Hôm nay ta đã tìm người dò hỏi tình hình hiện tại của Tây Vực ở khắp nơi, và đã nghe được một việc hết sức cổ quái.
Hai người vội hỏi tình hình.
Phong Quá Đình nói:
- Nghe nói Đột Kỵ Thi có nội loạn. Người đứng đầu Đột Kỵ Thi, Sa Cát bất hòa với đại tướng dưới quyền A Sử Na Trung Tiết, từng đấu với nhau nhiều trận. A Sử Na Trung Tiết không địch lại nổi, nhưng được Thổ Phiên ra quân giúp đỡ, tạm thời đã đứng vững được thế trận. Nhưng không hiểu tại sao, Đột Kỵ Thi Vương lại lây giận sang Đại Chu. Chúng giết Ngự Sử Trung Thừa Phùng Gia Tân đi sứ tại địa phương, rồi lại bảo em của y là Già Nỗ xâm phạm lãnh thổ ta. Già Nỗ thủ đoạn hung tàn, giết sạch không tha một ai. Mẹ kiếp!
Vạn Nhận Vũ chau mày:
- Ai mà biết rõ chuyện Tây Vực vậy?
Phong Quá Đình nói:
- Người nói với ta là đại quan chính nhị phẩm của Tây Đô - Tông Sở Khách. Y có mối quan hệ sâu sắc với A Sử Na Trung Tiết. Na Trung Tiết có chuyện đều tìm y thương lượng. Giờ y chuẩn bị xuất phát tới Tây Vực, xem có thể dẹp được sự tranh chấp giữa Sa Cát và A Sử Na Trung Tiết không.
Nhật Nguyệt Đương Không Nhật Nguyệt Đương Không - Huỳnh Dị