Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: Huỳnh Dị
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 432 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1599 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 04:55:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 139: Thần Hồn Điên Đảo.
oan Mộc Lăng miễn cưỡng mở mắt ra, đón nhận ánh mắt của hắn, hơi thẹn thùng nói:
- Một người như vậy, tuyệt đối sẽ không làm mưa làm gió, bởi vì hắn đã tìm được mục tiêu của kiếp luân hồi này, người được gọi là “Yến Phi”, chính là huynh. Không phải Yến Phi nói sau khi Lô Tuần luyện thành Hoàng Thiên Vô Cực, sẽ đi tìm mình sao? Hiện giờ đúng là hắn tới tìm huynh đấy! Huynh có thể xem hắn là một thứ bất hạnh phiền phức, nhưng cũng có thể xem hắn là một đối thủ tốt hiếm có cơ hội gặp gỡ, đơn thuần là tùy ở chỗ huynh nhìn với góc độ nào. Đây là số mệnh của hắn và huynh.
Long Ưng lại khẽ hôn nàng, thần hồn điên đảo nói:
- Vì sao bỗng nhiên Tiên Tử ngoan ngoãn như vậy?
Đoan Mộc Lăng khép hờ đôi mắt, nói:
- Hôm nay, lúc người ta thấy huynh, lần đầu tiên cảm ứng được Ma Chủng của huynh hoàn toàn bị đạo tâm khống chế, cho nên khi nói chuyện với huynh, ta không còn tiết chế nhiều như trước kia. Huynh hiểu chưa?
Long Ưng mừng rỡ nói:
- Thảo nào ta cảm thấy hôm nay Tiên Tử khác trước, thái độ cởi mở, thân thiết. Hừm, bình thường Tiên Tử vẫn phải một một mực khắc chế khổ sở như vậy đối với ta sao?
Đoan Mộc Lăng nhắm mắt lại, mặt càng ửng lên như ráng đỏ, thân hình mềm mại hơi run lên như một chú chim nhỏ đang hoảng sợ, khẽ nói:
- Không đến mức nghiêm trọng như huynh nói, nhưng người ta cũng không phải cỏ cây, mà chỉ là một người phàm, mặc dù do tu luyện kiếm điển mà cắt đứt thất tình lục dục, nhưng làm sao chống đỡ được Ma Chủng tương khắc, tương sinh? Điều khiến người ta khó thể chống cự nhất, đó là trong Ma Chủng của huynh ẩn chứa đạo tâm hoàn toàn trong sạch và thuần khiết, cho nên ngay từ đầu đã không muốn kháng cự lại huynh, mà kháng cự cũng không được!
Long Ưng làm sao còn kìm chế nổi, lại hôn lên đôi môi căng mọng của nàng.
Tất cả đều tan biến.
Từ tận đáy lòng Long Ưng dâng lên một niềm vui sướng khó tả, tất cả những điều khác, dường như chưa hề tồn tại, kể cả Tiên Thai và Ma Chủng. Dường như cơ thể hai người không tồn tại độc lập, mà hòa hợp thành một vật hết sức khác thường, thể xác cũng không còn tồn tại, linh hồn của hai người cũng hóa thành một lực lượng mở rộng ra bốn phương tám hướng, không ngừng sinh sôi phát triển.
Đất trời của họ tràn đầy sức sống, như một thảo nguyên bao la vô bờ bến, hoa lá thắm tươi, bầu trời đêm và ngày gắn bó với nhau, tuần hoàn sinh diệt.
Đoan Mộc Lăng dứt khoát rời khỏi bờ môi của Long Ưng, khuôn mặt tỏa ra làn ánh sáng thanh khiết, trong suốt như ngọc, dịu dàng nói:
- Đây là cách để đưa tiễn huynh một đoạn đường, được chứ? Tốt nhất là để huynh tiễn chúng tôi rời khỏi, hiểu chứ?
Trong lòng Long Ưng tràn ngập cảm xúc sâu sắc, rốt cuộc hắn đã có được nụ hôn đầu của Tiên Tử.
Hắn lại hôn nàng một cái, rồi nghe lời rời đi.
Khi Long Ưng quay lại Vọng Giang sơn trang, Vạn Nhận Vũ và hai chủ tớ Tiểu Ma Nữ đã đi dạo phố; chỉ có Phong Quá Đình ở lại hoa viên chơi đùa với chim ưng. Y đứng trên cầu đá nằm vắt ngang hồ nước lớn, đang chúm môi huýt gió, thần ưng vỗ cánh bay vút lên trời cao.
Long Ưng vừa ngẩng lên nhìn chú chim ưng đã biến thành một chấm đen, vừa nói:
- Thần ưng của huynh bay cao hơn chim ưng bình thường rất nhiều, đúng là “cao thủ” trong loài ưng.
Phong Quá Đình nói:
- Võ Du Nghi vừa ra về không lâu.
Long Ưng đi bên cạnh y, dựa vào lan can ngắm nhìn đám cá chép thong dong bơi lội trong hồ, hỏi:
- Hắn lại đến nói chuyện gì vậy?
Phong Quá Đình thản nhiên đáp:
- Hắn nhờ ta chuyển lời cho huynh, hắn đã đích thân cảnh cáo Thẩm Phụng Chân, nếu nàng ta dám tranh giành vị trí Đạo tôn, sẽ truy cứu chuyện nàng ta tham gia tấn công lên núi Thanh Thành.
Long Ưng hiểu, không còn sự ủng hộ của Pháp Minh và Tịch Diêu, Thẩm Phụng Chân không còn nơi nương dựa, cho dù ở Thượng Thanh Phái có người ủng hộ nàng. Trong tình thế như vậy, Thẩm Phụng Chân đành phải tạm dừng hành động, chờ đợi một cơ hội khác.
Long Ưng lại không có cảm giác thắng lợi, nói:
- Tịch Diêu đi rồi!
Phong Quá Đình ngạc nhiên, hỏi:
- Đi rồi? Huynh có ý gì? Huynh giết hắn rồi sao?
Long Ưng cười khổ, nói:
- Không, chẳng qua là hắn quay về phía nam, tiếp tục tu luyện.
Phong Quá Đình kinh ngạc:
- Hắn lại chịu từ bỏ địa vị Đạo tôn sao?
Long Ưng nói:
- Hắn nhận lời ta, chịu nhường địa vị Đạo tôn tạm bợ và không có ý nghĩa thực chất.
Phong Quá Đình cau mày, nói:
- Đã như vậy, huynh nên vui mừng mới phải, tại sao dửng dưng như vậy, hình như còn có lời khó nói ra?
Long Ưng biết, cảm xúc trong lòng hắn đã biểu lộ ra ngoài, khiến bạn thân nhận ra được. Tịch Diêu nói đúng, mình cũng như lão ta, đã hoàn toàn thay đổi, vĩnh viễn không thể khôi phục được nguyên trạng. Hắn nói:
- Bởi vì đêm qua hắn bại lộ hành tung, bị ta nắm điểm yếu trong tay giống như Pháp Minh, không thể không tạm tránh nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng chuyện của hắn vẫn chưa giải quyết xong. Ài! Vị trí Đạo tôn đối với hắn chỉ là dệt hoa trên gấm, chỉ riêng tầm ảnh hưởng của Thiên Sư đạo cũng đã khiến hắn có thể có đủ lực lượng để thao túng đại cục. Mối hậu hoạn như thế, huynh bảo làm sao ta cười được?
Phong Quá Đình hỏi:
- Tịch Diêu lợi hại như vậy sao?
Long Ưng nói:
- Đêm qua ta dốc hết tất cả vốn liếng ra nhưng cũng không làm gì được hắn. Ta thấy Hoàng Thiên Đại Pháp của hắn có thể sánh ngang với Bất Toái Kim Cương của Pháp Minh.
Trong lòng hắn đồng thời nghĩ đến, nếu như Tịch Diêu luyện thành Hoàng Thiên Vô Cực, sẽ bất chấp tất cả, trong một tình thế nào đó sẽ ép hắn quyết chiến một mất một còn với lão, giống như Tôn Ân và Yến Phi trước kia. Nghĩ như vậy khiến hắn thấy đau đầu.
Phong Quá Đình gật dầu, nói:
- Thảo nào Vô Cấu Tử thất bại và mất mạng trong tay lão, từ nay về sau, Đạo môn nhiều chuyện rồi.
Lúc này người hầu báo lại, Mẫn Huyền Thanh muốn gặp Long Ưng.
Phong Quá Đình vỗ vỗ vai hắn, cười nói:
- Nhiệm vụ của ta là ở đây đợi tin của huynh, bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, muốn đi dạo quanh, ngắm cảnh đẹp Trường An một chút. Huynh đi gặp Mẫn Huyền Thanh đi, chắc là chuyện có liên quan đến Thượng Thanh Phái.
Long Ưng không yên lòng, hỏi:
- Còn chưa ngắm đủ sao?
Phong Quá Đình đáp:
- Tiểu thư nhà họ Địch có lệnh, sau khi huynh về nhà, ta phải lập tức thông báo cho nàng, cho nên tốt nhất huynh và Huyền Thanh nói chuyện ngắn gọn, đừng kéo dài đến lúc nàng ấy về.
Nói xong, Phong Quá Đình mỉm cười bỏ đi.
Nội đường.
Mẫn Huyền Thanh ngồi im lặng ở một góc, nhấp chung trà thơm do tỳ nữ bưng vào, gương mặt rạng ngời, phối hợp với đạo bào và búi tóc, cổ thon dài, vẻ vui mừng từ đáy lòng khi thấy hắn khiến Long Ưng quên hết tất cả.
Mỹ nữ Đạo môn dịu dàng đứng dậy, nét mặt tươi cười như hoa, nói:
- Lần này Huyền Thanh đến, là đại diện cho Thượng Thanh Phái tỏ lòng biết ơn Ưng gia, chuyện chúng tôi không thể làm được, Ưng gia vừa đến Trường An là đã giải quyết xong. Thượng Thanh Phái vừa tiến hành hội nghị trưởng lão, quyết định mời Minh Tâm tạm thời làm phái chủ, Minh Huệ làm hộ pháp, ổn định lại Thượng Thanh Phái.
Long Ưng đưa một tay ôm nàng vào ngực, mạnh mẽ hôn đôi môi anh đào của nàng. Lúc này hắn chỉ biết đến tình yêu nam nữ, không còn nhớ gì đến chuyện “Tiên môn”.
Mẫn Huyền Thanh nồng nhiệt đáp lại.
Hai đôi môi rời nhau.
Mặt Mẫn Huyền Thanh đỏ bừng, thở hổn hển nói:
- Khi nào huynh đến Tây Vực?
Long Ưng đáp:
- Sau khi tiễn Ngẫu Tiên lên thuyền, ta và Phong Quá Đình, Vạn Nhận Vũ sẽ lập tức khởi hành. Còn Mẫn đại gia khi nào quay về Thần Đô?
Mẫn Huyền Thanh nhẹ nhàng nói:
- Ta vẫn muốn nấn ná ở Trường An thêm một thời gian ngắn. Trước khi huynh đi, có thể bớt chút thời gian đến gặp người ta được không?
Làm sao Long Ưng nhẫn tâm nói không, gật đầu đáp ứng.
Mẫn Huyền Thanh vừa cất bước rời đi, hai chủ tớ Tiểu Ma Nữ với sự tiền hô hậu ủng của Đào Hiển Dương và hơn mười cao thủ bang Hoàng Hà, rầm rộ trở về.
Chỉ nhìn vẻ mặt phấn khởi của hai chủ tớ, ngồi trên lưng ngựa châu đầu ghé tai, là biết đi chơi vui vẻ cỡ nào. Long Ưng đích thân giúp các nàng xuống ngựa.
Tiểu Ma Nữ đưa ngón tay chọc vào ngực hắn, ra vẻ điêu ngoa, nói:
- Đồ chúng tôi mua, toàn do Đào thiếu bang chủ trả thay, ngươi mau trả tiền lại cho Thiếu bang chủ.
Đào Hiển Dương đứng bên cạnh nghe vậy, cười nói:
- Tại hạ và Ưng gia là huynh đệ, tiền tài là vật ngoại thân, tính toán mà làm gì?
Trong lòng Long Ưng hết sức ngọt ngào, Tiểu Ma Nữ đã coi hắn là chồng, nếu không, sao lại bảo hắn trả tiền? Tuy nhiên hắn đã có kinh nghiệm từ sự mua sắm của Mỹ Tư Na Phù ở Dương Châu, khoản này nhất định không nhỏ. Tuy Địch Nhân Kiệt là nhân vật đứng thứ hai trong triều đình Đại Chu, nhưng là quan thanh liêm, nên không có nhiều tiền cho Tiểu Ma Nữ tiêu xài. Ở Đào Lâm, Tiểu Ma Nữ đã tiêu sạch sẽ số tiền Địch Nhân Kiệt cho, lần này hẳn là nàng khiến Đào Hiển Dương phải dốc cạn túi.
Long Ưng cười nói:
- Khó có người trọng nghĩa khinh tài như Đào huynh, sau này nếu có chuyện gì cần tiểu đệ ra mặt, chỉ cần lên tiếng là được.
Đào Hiển Dương mừng rỡ nói:
- Một câu của Ưng gia còn hơn vạn lượng kim ngân, phen này tại hạ được lợi rồi.
Tiểu Ma Nữ phì cười, nói:
- Thì ra đi vào chốn giang hồ là như thế này đây!
Nàng lại nhìn Thanh Chi đang hé miệng cười, nói:
- Chúng ta mua rất nhiều đồ ăn ngon, để bọn họ ở đây nói chuyện, chúng ta đi vào ăn no đi.
Nàng dẫn Thanh Chi, cười duyên bước đi.
Tiếng cười của nàng trong như chuông bạc, khiến cả người Long Ưng nhẹ nhõm. Hiện giờ điều hắn cần nhất là cuộc sống vui vẻ, không còn nhớ đến mọi chuyện trên thế gian này.
Sau vài câu chuyện phiếm, Đào Hiển Dương biết ý tìm cớ rời khỏi, Long Ưng lập tức đến nội đường gặp Tiểu Ma Nữ.
Tới nơi, Long Ưng thấy một mình Tiểu Ma Nữ đang ăn quà vặt mua trên đường phố Trường An, Thanh Chi không biết đã đi đâu.
Long Ưng nắm tay nàng, kéo vào phòng ngủ.
Sau khi hắn và nàng có quan hệ thể xác, vẻ đẹp của Tiểu Ma Nữ càng rạng rỡ, sức cám dỗ không hề thua kém Nhân Nhã. Mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn đều muốn kề cận thân mật, mà lần nào cũng như mới lần đầu, cảm giác vô cùng mới lạ.
Tiểu Ma Nữ bị hắn kéo, sợ hãi nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Long Ưng mỉm cười, nhìn nàng nói:
- Bây giờ là đi vào phòng làm chuyện vợ chồng, chứ không phải... đi vào chốn giang hồ!
Tiểu Ma Nữ vô cùng e thẹn, nói:
- Không được! Sao lại làm chuyện đó giữa ban ngày? Người ta chưa ăn no!
Long Ưng thấy nàng không chịu, lại bước tới một bước, ôm ngang người nàng, theo phản xạ, hai tay Tiểu Ma Nữ quấn lấy cổ hắn, sẵng giọng:
- Giữa ban ngày ban mặt, dù thế nào cũng không được!
Long Ưng ôm nàng, đá cửa phòng ra bước vào, nói:
- Ban ngày sinh hoạt vợ chồng sẽ bị chém đầu sao? Là ai đặt ra quy định?
Tiểu Ma Nữ gắng sức chống lại, không cho hắn đặt nàng lên giường, mềm yếu nói:
- Không phải chúng ta từng quy ước ba điều sao?
Long Ưng và nàng cùng ngã lên giường, hắn cười hì hì:
- Chưa từng nghe nói! Sau khi “xong việc”, ta sẽ nghe nàng giải thích ba điều quy ước đó là gì, còn bây giờ là thời điểm rất tốt để... “làm việc”!
Tiểu Ma Nữ phì cười, nói:
- Làm việc gì? Ngươi lại có thể nói ra được! Này, ta biết vì sao ban ngày không thể làm chuyện đó, bởi vì ban ngày là để làm việc, buổi tối mới là lúc ngủ. Cho nên có câu “Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì về”. Ngươi muốn làm chuyện đó thì phải đợi sau lúc mặt trời lặn, nếu không, đều là trái với lẽ tự nhiên, tội ác tày trời.
Nghe nàng vội vàng nói, lời lẽ rõ ràng, thánh thót như châu rơi khay ngọc, vô cùng dễ nghe, Long Ưng có cảm giác không còn gì buồn bã, lo lắng.
Cảm giác thân thể đụng chạm lẫn nhau, vô cùng kích thích, là da thịt, máu huyết cận kề, không cần cố gắng đã hoàn toàn cảm nhận được một cách sâu xa, không còn tâm trí để nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác.
Hắn đang định hôn đôi môi đỏ mọng, ướt át của nàng, hưởng thụ cảm giác ngọt ngào căng mọng của nó, chợt Thanh Chi chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng đó, mắc cỡ đến mức không biết chui vào đâu để tránh, cúi đầu nói:
- Cô gia! Có Pháp Minh tới tìm chàng!
Nhật Nguyệt Đương Không Nhật Nguyệt Đương Không - Huỳnh Dị