I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Tác giả: Huỳnh Dị
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 432 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1599 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 04:55:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 32: Đại Náo Thiền Viện.
ong Ưng cười hì hì:
- Thiếu chút nữa là dọa hỏng lão tử. Haha...Tiên Tử áp chế tiểu đệ không nhúc nhích được đầu ngón tay, như thế làm sao làm chính sự được?
Đoan Mộc Lăng nói:
- Nếu tiên sinh đồng ý tuân thủ nghiêm ngặt thanh quy, ta sẽ phóng thích tiên sinh.
Long Ưng mừng rỡ nói:
- Chỉ cần Tiên Tử chịu đáp ứng về sau sẽ thân mật với tiểu đệ, tuân thủ thanh quy như thế nào cũng được. Ha ha, Tiên Tử không thể áp chế ta như vậy đến hừng đông?
Đoan Mộc Lăng rời khỏi hắn, bay đến đỉnh núi. Long Ưng mắng mình ngu xuẩn, liền nhảy lên sườn núi, đuổi theo đằng sau Đoan Mộc Lăng, thẳng đến một khu rừng trúc.
Núi cao lặng lẽ không người. Bên trong viện xá mơ hồ vang vọng tiếng tụng kinh.
Đoan Mộc Lăng đến bên cạnh Long Ưng, thở nhẹ nói:
- Đi theo ta!
Rồi như một làn khói, nàng lướt ra phía sau hậu viện, lượn vài cái, sau đó vô thanh vô tức rơi vào mái hiên cách mặt đất ba trượng. Do cách một sườn núi, nên hắn không nhìn thấy nàng làm như thế nào mà leo lên được nóc nhà. Long Ưng như bóng với hình đuổi tới bên cạnh, vai của hắn nhẹ chạm vào vai nàng.
Đoan Mộc Lăng cũng không quay đầu lại, truyền âm nhập mật nói:
- Pháp Minh cho xây dựng chín tòa gác chuông bên trong thiền viện. Mỗi tòa cao chín trượng. Lại phái người canh gác ngày đêm. Chúng ta phải cẩn thận một chút.
Long Ưng thấy nàng không để ý việc vai hắn đụng vai nàng, trong nội tâm mừng thầm, đáp:
- Hết thảy đều tuân theo Tiên Tử. Cảm ứng thế nào?
Đoan Mộc Lăng nhìn xung quanh, nói:
- Không cảm ứng được. Nhưng ta biết Pháp Minh giấu nó ở chỗ nào. Nào, chúng ta đi thôi.
Long Ưng thất thanh:
- Vào rồi có khi nào tay không trở lại không? Pháp Minh giấu nó ở chỗ nào?
Đoan Mộc Lăng nhìn hắn, ôn nhu nói:
- Nguyên nhân chính vì ta không cảm ứng được, cho nên Hàn Ngọc Bản không phải giấu ở nơi khác, mà là giấu trong đồng điện phong kín bên trong. Trước quảng trường Bạch Thạch có hai mươi bốn ngọn lửa chiếu sáng như ban ngày. Lại được đám gác chuông giám sát. Càng lại gần sơn môn thì lại càng phòng vệ nghiêm mật. Do đó, có đi trực tiếp từ sơn môn vào cũng chẳng có gì khác cả.
Long Ưng thấy ánh mắt nàng sáng lên, lấp lóe bên trong màn đêm.
Mùi thơm từ cơ thể nàng xông vào mũi hắn. Cơ thể hai người va chạm qua bờ vai. Nhưng tinh thần của hắn đã hoàn toàn ở cấp độ Ma Cực, hắn lãnh đạm nói:
- Điều này chứng tỏ Pháp Minh không có ở đây. Cho nên, trước tiên, mang Hàn Ngọc Bản dời sang chỗ an toàn nhất, khiến cho Tiên Tử không thể chiếm tiện nghi, dù y không có ở đây. Phán đoán này rất quan trọng. Nếu như Pháp Minh có ở đây, chúng ta sẽ không có cơ hội. Trước mắt chính là cơ hội ngàn năm có một.
Đoan Mộc Lăng gật đầu đồng ý, ôn nhu nói:
- Pháp Minh hẳn là cảm thấy yên tâm. Nguyên nhân chính là y tin rằng nếu giấu ở điện thì sẽ không sơ hở chút nào. Tà Đế làm sao thay đổi hoàn cảnh của chúng ta đây?
Nàng vẫn gọi hắn là Tà Đế. Nhưng lại rất khâm phục trí tuệ của hắn.
Long Ưng ung dung đáp:
- Tiên Tử chỉ cần cổ vũ cho bổn đế là được. Bổn đế sẽ cung cấp cho Tiên Tử diệu kế không sơ hở chút nào.
Đoan Mộc Lăng chán nản nói:
- Lại bắt đầu nói những lời không đứng đắn rồi. Cuối cùng sẽ có một ngày tiểu nữ tử sẽ khiến cho tiên sinh sống dở chết dở.
Long Ưng đụng vào vai nàng, mừng rỡ nói:
- Cuối cùng Tiên Tử cũng chịu thừa nhận tướng mạo của tiểu đệ. Nếu không thì tại sao lại có tình huống "cuối cùng sẽ có một ngày"? Hi hi, tiểu đệ chỉ nghĩ đến việc hôn lên cặp môi thơm này, tinh thần đã run lẩy bẩy.
Đoan Mộc Lăng vẫn không ngại bị hắn đụng vào, khổ sở nói:
- Nếu người ta cho tiên sinh hôn, cái mà tiên sinh cho rằng kỳ mưu diệu kế lại thất bại khắp nơi thì có đánh tiên sinh mười bữa cũng chẳng có ích gì.
Tinh thần Long Ưng ầm ầm chấn động, từ cảnh giới Ma Cực rơi thẳng xuống, thiếu chút nữa là không tin vào lỗ tai của mình. Đoan Mộc Lăng thật sự cam tâm tình nguyện cho hắn hôn môi?
- Sau khi hôn thì như thế nào? Tiên Tử có băn khoăn không đấy?
Đoan Mộc Lăng hé miệng cười:
- Đừng vui sớm như vậy. Ta chỉ phụ họa lời tiên sinh nói thôi. Ừm, trước sau như thế nào không biết. Chuyện như thế này có được xem là giao dịch không?
Long Ưng không có nửa điểm thất vọng, mặt mày hớn hở nói:
- Có thể hoặc không thể thì có quan hệ gì? Quan trọng nhất là Tiên Tử cứ liếc mắt đưa tình với tiểu đệ là được. Để xem môi của tỷ ngọt ngào như thế nào.
Đoan Mộc Lăng tức giận nói:
- Thật sự là oan nghiệt. Không biết kiếp trước Đoan Mộc Lăng ta mắc nợ tiên sinh chuyện gì? Nếu tiên sinh còn lãng phí thời gian, ta sẽ giận tiên sinh đấy.
Long Ưng thu nhiếp tinh thần, lại nhập vào Ma Cực chí cảnh. Trong chớp nhoáng, toàn bộ tiền viện rộng lớn xuất hiện bên trong tinh thần của hắn. Sau đó hắn còn thấy Võ Chiếu ban đêm xông vào thiền viện, tịch thu binh khí.
- Chỉ cần tạo ra một cuộc đại loạn, khiến quân canh gác tại đây phải đi gọi viện binh, Tiên Tử có thể tranh thủ thời gian xông vào Đồng điện, đoạt bảo rồi ly khai. Khi trở lại thì chờ tiểu đệ ở chỗ đá định tình. Sau đó nhảy xuống, lập tức đại công cáo thành. Ha ha, còn có phương pháp nào đặc sắc thú vị hơn?
Đoan Mộc Lăng trầm ngâm một chút, ánh mắt nhìn về phía Đồng điện đèn đuốc sáng trưng, nói:
- Tiên sinh có thể tạo ra nhiễu loạn lớn gì? Nếu như không thể thực hiện được thì đừng mơ đến tiểu nữ tử.
Giọng nói của nàng đã khiến người ta phải động lòng người, huống chi lại được đụng chạm cơ thể thần tiên của nàng? Long Ưng ngạo nghễ nói:
- Nói đến quấy rối, không ai xuất sắc hơn Tà Đế ta. Tiên Tử không cần quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra. Cứ nấp ở gần Đồng điện xem kịch vui. Khi bên ngoài sơn môn truyền đến tiếng vó ngựa thì lập tức hành động. Nhớ là phải nhanh chóng rời khỏi quảng trường Bạch Thạch trước khi binh lính Đại Chu đến. Sau đó đến đá định tình chờ tiểu tử.
Đoan Mộc Lăng nhìn hắn, ánh mắt như cảnh cáo, nhưng lại không nhịn được hé miệng cười, nói:
- Thực hối hận khi qua lại với tiên sinh. Khiến cho nỗ lực tu hành của người ta coi như không. Coi chừng đó. Cái nào cũng có tiền định cả. Ngàn vạn lần chớ cậy mạnh mà miễn cưỡng.
Long Ưng thấy nàng không so đo chuyện đá định tình, vui mừng móc ra cái túi da đưa cho nàng:
- Trộm đạo thì không thiếu cái này. Mời Tiên Tử - người có địa vị cao nhường cho người có địa vị thấp. Gặp cửa mở cửa, gặp khóa mở khóa. Tên khốn Pháp Minh kia sẽ không thể đem Hàn Ngọc Bản đến Phật đàn, mà sẽ để cho Tiên Tử đáng yêu của ta mang đi.
Đoan Mộc Lăng tiếp nhận túi da, đeo vào thắt lưng, điềm nhiên như chẳng có việc gì:
- Miệng lưỡi tiên sinh quả nhiên có bôi mỡ. Tiểu nữ tử và tiên sinh chia nhau làm việc.
Long Ưng nói:
- Xong việc lại chiếm tiện nghi của Tiên Tử. Ha ha. Thú vị thật! Nhớ kỹ, sau khi đoạt được bảo, ta muốn xem trước mười lần.
Đoan Mộc Lăng liếc nhìn hắn, giống như đang nói "đến lúc đó ngươi sẽ hiểu được chuyện gì xảy ra". Khi Long Ưng đang mơ hồ có cảm giác không ổn, Đoan Mộc Lăng đã dùng hai tay leo lên nóc nhà. Sau một khắc như bão tố lao xuống, như con chim nhỏ hạ xuống mái hiên, chui vào trong sân, rồi biến mất trong màn đêm.
Sân nhỏ phía sau Tịnh Niệm Thiền Viện bỗng nhiên xảy ra hỏa hoạn.
Nói cháy lớn nhất chính là nhà kho chứa củi và những đồ vật dễ bắt lửa khác. Lửa nhanh chóng lan ra khắp nơi. Nhất thời khiến cho đám người canh gác chuông nhao nhao. Chúng tăng từ các nơi trong thiền viện chen chúc đến cứu hỏa.
Khói đặc bốc lên trời. Cung điện nhờ hướng gió núi thổi nên không bị lửa lan vào. Toàn bộ thiền viện cơ hồ bị khói đặc bao phủ, tầm mắt không rõ.
Long Ưng xuất hiện phía trước Đại Hùng bảo điện, cười nói:
- Pháp Minh đang ở đâu? Mau ra đây nhận cái chết cho ta.
Hắn quay đầu lại nhìn, hậu viện khói đặc bao trùm, không trung tràn ngập tro bụi. Ngay cả hắn là người phóng hỏa cũng không thấy rõ được tình huống.
Một tiếng hừ lạnh từ phía sau truyền đến.
Long Ưng lộn nhào trở lại, chắn ngang một gã hòa thượng cường tráng, cười ha ha nói:
- Đại sư thiền trượng đi đâu vậy?
Tay chân hắn cũng không nhàn rỗi. Thừa dịp người kia còn chưa ổn định liền đón đầu thống kích. Đối phương có thể đỡ được hai ba quyền chưởng của hắn, nhưng lại không đỡ được một cước của hắn nhằm trúng huyệt Khí Hải, liền rên lên một tiếng thê thảm, văng trúng mái hiên nhà, bất tỉnh nhân sự.
Một đám hòa thượng như lang như hổ trái phải xông đến, nhưng làm cho Long Ưng cố kỵ nhất là bảy tám tên hòa thượng xông ra từ bên kia mái hiên, đánh thẳng tới hắn. Gã hòa thượng chính giữa cao gầy, cầm trong tay chuỗi tràng hạt. Long Ưng có thể cảm nhận được sự lợi hại của y.
Ầm!
Long Ưng cứng rắn chống cự một quyền của gã hòa thượng, làm tiêu tan sức lực của đối phương, nhưng lại khiến hắn bị đau. Rồi lại dựa thế phá vỡ hai đấm của gã hòa thượng kia công tới. Cú va chạm khiến gã rơi ầm xuống mái hiên bên cạnh, không biết đã làm vỡ vụn bao nhiêu mảnh ngói của Đại Hùng bảo điện, rồi lại lăn xuống hành lang, rơi xuống mặt đất.
Long Ưng tựa như tia chớp, nắm đấm như mũi thương không một kẽ hở, đấm một gã hòa thượng tuổi còn trẻ đang tấn công hắn. Gã hòa thượng trẻ tuổi hiển nhiên là am hiểu một loại binh khí nào đó, nhưng cũng không phải có công phu quyền cước, ngăn cản không nổi ba chiêu của Long Ưng đã rơi xuống mái ngói.
Năm tên hòa thượng từ nóc điện vọt tới, nhằm vào hắn đập xuống mười chưởng, hình thành một khí thế cường đại, trấn thiên áp địa.
Gã hòa thượng võ công cao nhất đứng trên nóc điện, hai mắt phát ra quang mang ác liệt như chim ưng, hung ác nhìn chằm chằm Long Ưng, tư thế lúc nào cũng có thể gia nhập vòng chiến.
Long Ưng thầm nghĩ, nếu như đoán không sai, đây chính là người đứng đầu hộ tăng Trí Ngu. Năm gã hòa thượng kia hiển nhiên là tinh thông trận pháp. Nếu không thì không thể phối hợp không chê vào đâu được như thế này.
Hắn cười ha ha nói:
- Xin lỗi không tiếp được.
Nói xong lại móc Phi Thiên Thần Độn từ trong ngực ra giấu vào trong tay.
Hắn nhảy lên mái hiên, ma kính bộc phát, xông lên trời, bay thẳng đến mái hiên điện bên cạnh, trong nội tâm đồng thời cảm tạ Võ Chiếu.
Nếu không phải bà ta tịch thu toàn bộ binh khí, cung tiễn, hiện tại chí ít sẽ có trăm ngàn cung tên từ dưới bắn lên nhằm vào hắn.
Đang suy nghĩ, phía sau vang lên thanh âm xé gió. Long Ưng đã sớm có chuẩn bị. Thần Độn bắn ra, xuyên qua khoảng trống giữa hai ngôi đền, rồi bám lấy một cành cây của gốc cây già bên cạnh, lập tức thay đổi phương hướng, tránh khỏi hiểm họa bị tràng hạt xuyên thủng, trong lòng thầm kêu lợi hại.
Hai chân hắn đáp xuống cành cây, thu hồi Thần Độn, mượn lực bắn ra, vô kinh vô hiểm đáp xuống cung điện. Khô tăng Ngự Hư đuổi theo. Chỉ nhìn công phu khinh công của gã thì biết gã ít nhất cao hơn Mạc Vấn mấy bậc, bởi thế, hắn không dám coi thường, cách không một quyền oanh tới.
Lúc này có hơn mười gã hòa thượng nhảy lên vị trí đỉnh điện nơi hắn đứng, bốn phương tám hướng giết tới.
Ầm!
Song chưởng của khô tăng xé không trung chạm vào quyền của hắn.
Long Ưng cảm thấy chưởng kình của đối phương âm hàn tà dị, trước yếu sau mạnh, trong thô có mảnh. Ma Kình của hắn hoàn toàn không thể ngăn chặn được sự xâm lấn của đối phương. Ngực hắn như bị thiết chùy gõ một cái, lui ba bước, huyết khí bốc lên.
Trí Ngu cũng không khá hơn chút nào, toàn thân kịch chấn, miễn cưỡng lộn mèo, rơi xuống đất.
Chỉ chần chừ ở chỗ này một chút mà Long Ưng lâm vào vòng vây. May mà một làn khói đặc bỗng nhiên bay tới, Long Ưng thầm kêu trời phật phù hộ. Thừa dịp địch nhân bị che khuất tầm mắt, khó thở, hắn liền triển khai sở trường chiến đấu vô địch, dùng thân pháp quỷ mị, tinh khiết để quần địch. Nhất thời tiếng kêu thảm bên tai không dứt.
Đối phương trái rơi phải ngã, đội ngũ tan rã.
Sau một khắc, Long Ưng thoát khỏi vòng vây, thi triển bắn ra, bay trở lại đỉnh Đại Hùng Bảo Điện. Vừa điều tức, vừa quát to:
- Trí Ngu ở đâu? Có can đảm thì đơn đả độc đấu với lão tử, phân thắng bại sinh tử.
Một tiếng hừ lạnh chấn động màng nhĩ.
Nhật Nguyệt Đương Không Nhật Nguyệt Đương Không - Huỳnh Dị