How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Tác giả: Huỳnh Dị
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 432 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1599 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 04:55:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 25: Xuất Giá Tòng Phu.
ong Ưng nói:
- Thái độ của Thánh Thượng thực làm người khác phải đau đầu. Nếu không chứng tỏ có liên quan đến Võ Thừa Tự, tức là, không thể dùng lực lượng quân đội đối phó với địch nhân. Chỉ có thể do chúng ta âm thầm tiến hành.
Vạn Nhận Vũ thả lỏng nói:
- Có chuyện gì phải đau đầu? Chỉ cần viết ra một danh sách ám sát, sau đó tiêu diệt từng người. Đại Giang Liên không phải lập tức biến mất khỏi Thần Đô sao?
Long Ưng nói:
- Theo như Tống Ngôn Chí cung cấp, vị trí cao nhất thuộc về hai nhân vật cấp Đàn. Chỉ sợ làm vậy chẳng tạo nên tác dụng gì, lại còn đánh rắn động cỏ. Sau khi tiêu diệt một số tên, địch nhân sẽ biết được có nội ứng của chúng ta bên trong bọn chúng. Lúc đó chúng sẽ giết chết Tống Ngôn Chí.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Hai nhân vật cấp Đàn là gì vậy?
Long Ưng giải thích:
- Theo như Tống Ngôn Chí nói, đây là cách phân chia đẳng cấp ở Đại Giang Liên. Lãnh đạo của Đại Giang Liên dùng cấp Đàn để phân tôn ti đẳng cấp. Cao nhất là Thập Nhị Đàn. Chử Nguyên Thiên chỉ là nhân vật cấp Nhất Đàn. Còn người đánh lén người của ta ở Dịch Thiên Nam Phủ tên là Hạ Hầu Cam Trác. Tống Ngôn Chí là quân sư của ông ta, là Nhị Đàn. Tống Ngôn Chí nói, nhân vật cấp Thập Nhị Đàn chỉ có hai người. Nhưng tư cách và địa vị không rõ. Từ đó cũng có thể biết được việc giữ bí mật của Đại Giang Liên cao đến cỡ nào.
Vạn Nhận Vũ trầm ngâm nói:
- Tiểu Khả Hãn cao cao tại thượng, vậy mà lại còn nằm dưới mấy nhân vật cấp Đàn. Khoan Ngọc là quốc sư Đột Quyết, không hề nghi ngờ chính là một trong hai người đó. Còn một người khác chính là nha đầu Vạn Sĩ. Haiz, hiện tại Võ Chiếu trở nên sợ đầu sợ đuôi. Bằng ba người chúng ta thật sự là không đủ lực.
Long Ưng nói:
- Nói cho cùng, việc xác định người thừa kế ngôi vua mệt mỏi vô cùng. Một ngày chưa giải quyết được vấn đề này thì chúng ta không có cách nào đối phó với người Đột Quyết.
Vạn Nhận Vũ thở dài:
- Sợ nhất là Võ Chiếu tùy tiện mượn cớ giết chết Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử. Ta đây ngoại trừ tạo phản thì chẳng còn lựa chọn nào khác.
Long Ưng nói:
- Không phải huynh và Hoàng tôn Lý Long Cơ của Võ Chiếu rất thân sao? Sao không thám thính tin tức từ y? Xem thái độ của Võ Chiếu đối với bọn họ có chuyển biến gì hay không?
Vạn Nhận Vũ gật đầu đồng ý.
Long Ưng còn muốn nói chuyện thì một âm thanh từ xa vang đến, liền vội vàng im miệng.
Một tiểu tỳ nhẹ nhàng bước vào thiên sảnh, nói:
- Tiểu tỳ Thanh Chi. Tiểu thư ời Tiểu hỗn đãn.
Nói xong, nàng nhịn không được liền che miệng cười trộm. Sau đó đứa tỳ nữ nhẹ nhàng nói tiếp:
- Thực xin lỗi, là tiểu thư bảo tiểu tỳ truyền lời như vậy.
Long Ưng cảm thấy xấu hổ, còn Vạn Nhận Vũ thì cười đến hết hơi:
- Không thể tưởng tượng được ngươi lại bị giáng xuống làm Tiểu hỗn đãn. Cái này gọi là tự gây nghiệt. Mau cút đi gặp nàng đi.
Tiểu Ma Nữ ngồi trong đình, ánh mắt chiếu sáng nhìn hắn đi đến. Sau khi ngồi xuống bàn đá, thị tỳ rời khỏi, hậu viên lớn như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ. Phía sau bên phải là cánh cửa tròn, cũng là cái chỗ mà Tiểu Ma Nữ trúng chiêu. Tiểu Ma Nữ chọn chỗ này gặp, khiến cho sự uất ức của hắn trở nên ngọt ngào.
Long Ưng nói:
- Nàng phải bồi thường cho ta.
Tiểu Ma Nữ hào hứng nói:
- Có chuyện gì mà phải bồi thường? Gọi ngươi là Tiểu hỗn đản đã là nể mặt ngươi lắm rồi. Có thấy Bổn tiểu thư gọi Vạn Nhận Vũ là Tiểu hỗn đản hay không? Đang ở trong phúc mà không biết hưởng. Ngươi phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng.
Long Ưng lắc đầu thở dài:
- Nghe qua như thế chẳng có chút ngụy biện nào. Vốn Tiểu Ma Nữ đại tỷ nên gọi tình lang là Tiểu hỗn đản.
Tiểu Ma Nữ trợn mắt:
- Ngươi nói gì?
Vẻ mặt Long Ưng đầy sự cợt nhả, làm như hết sức vô lại:
- Không biết Đại tiểu thư gọi Tiểu hỗn đản đến, là muốn nói chuyện tình yêu thuần khiết hay là tình cảm thân mật đây?
Tiểu Ma Nữ phì cười, nhõng nhẽo nói:
- Tâm của ngươi không tốt nên tất cả hành động đều không chính đáng. Không phải hẹn ngươi mà là cho đòi ngươi tới để nghĩ kỳ mưu diệu kế, thuyết phục cha cho bổn cô nương theo ngươi xông xáo giang hồ. Người ta không đợi được nữa. Muốn đi ngay ngày mai.
Long Ưng trợn mắt. Tiểu Ma Nữ khi nói chuyện, thể hiện từng thay đổi khác nhau. Thần thái sinh động hoạt bát, phối hợp vào nội dung nàng nói không chê vào đâu được. Giống như nàng đang nói cho ngươi biết cái gì gọi là sở trường hấp dẫn. Tuy nàng nói vừa vội vừa nhanh, nhưng từng chữ rõ ràng, trầm bổng du dương. Cách làm nũng cũng xuyên tận xương tủy, có sức mê hoặc không thể kháng cự.
Tiểu Ma Nữ thấy hắn nhìn nàng không chớp mắt, liền sẵng giọng:
- Có cái gì đẹp mà nhìn? Mau động não đi.
Lần đầu tiên Long Ưng phải động não. Dĩ nhiên là không phải thật sự muốn dẫn nàng đặt chân vào giang hồ, mà là làm thế nào để nàng ngoan ngoãn không dây vào hắn nữa, liền vỗ bàn nói:
- Đã có.
Dường như Tiểu Ma Nữ quá hiểu hắn, vẻ mặt đề phòng nói:
- Không nên tùy tiện tìm đại cớ gì để gạt bổn cô nương. Ta sẽ lấy mạng của ngươi.
Long Ưng thấy nàng không bị gạt, tức giận nói:
- Với trí thông minh và sự lanh lợi của Đại tỷ mà nghĩ không ra biện pháp thì Tiểu hỗn đản làm sao nghĩ ra được chuyện gì. Biện pháp không phải là không có. Chỉ sợ Đại tỷ hiểu lầm tiểu đệ lợi dụng nàng.
Tiểu Ma nữ buồn bã nói:
- Lại là kiểu này nữa rồi.
Long Ưng cười hì hì nói:
- Kiểu này khác kiểu kia. Quốc lão không cho Đại tỷ đi xa chính là lo lắng võ công của Đại tỷ quá....
Thấy gương mặt khả ái của nàng trở nên như hung thần ác sát, hắn liền cuống quít sửa lời:
- Không, là sợ võ công của Đại tỷ quá cao, ra tay đả thương người, khiến dân chúng khắp nơi lầm than. Ha ha. Ta mạn phép có một biện pháp, khiến cho võ công của Đại tỷ kém hơn một chút. Nàng có nghe qua Dịch Cân Tẩy Tủy, Thoái Thai Hoán Cốt không?
Tiểu Ma nữ đột nhiên trở nên sinh cơ bừng bừng, lại bán tín bán nghi hỏi:
- Cũng có nghe nhiều. Thật có loại công pháp này sao? Chẳng lẽ ta có thể thực sự biến đổi thành....
Long Ưng tiếp lời:
- Người kém cỏi!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhịn không được cười phá lên. Không khí tràn ngập niềm vui.
Tiểu Ma Nữ lấy tay áo lau nước mắt, rồi lại dùng ánh mắt mê người nhìn hắn, nói:
- Nói tiếp đi, ngươi muốn lợi dụng gì ở ta đây?
Giữa hai người chẳng có gì ngăn cách khi nói đùa, khiến Long Ưng cảm thấy kích thích:
- Đương nhiên là có. Người biết không nhiều lắm. Lão tử chính là một người trong số đó. Đầu tiên lão tử sẽ dùng Vô Thượng Huyền Công, đả thông kinh mạch toàn thân của Đại tỷ.
Tiểu Ma Nữ trừng mắt nhìn hắn:
- Không nên gạt ta. Lần này, ta thật sự liều mình với ngươi.
Long Ưng nhắm mắt nói:
- Long Ưng ta đỉnh thiên lập địa, như thế nào lại lừa gạt Đại tỷ? Có điều phải điểm một số huyệt vị toàn thân của Đại tỷ. Làm như vậy sau này, ngoại trừ tiểu đệ thì Đại tỷ chẳng gả được cho ai. Mong Đại tỷ suy nghĩ lại.
Tiểu Ma Nữ tập trung tư tưởng nhìn hắn thật lâu, rồi giống như không có chuyện gì xảy ra, nói:
- Lấy chồng hay không thì có liên quan gì đến ngươi? Được rồi. Ngươi thích đụng đâu thì đụng. Nếu sau khi đụng mà chẳng có gì thay đổi thì ta sẽ tố giác ngươi với cha.
Long Ưng giơ tay đầu hàng:
- Sự tình này làm sao cam đoan được?
Tiểu Ma Nữ lấy lại trạng thái đáng yêu, lay động hai vai Long Ưng, nói:
- Long Ưng, ngươi muốn người ta hận ngươi sao?
Long Ưng quyết tâm liều mạng:
- Còn có một phương pháp. Chính là gả cho lão tử. Chồng mang vợ đi đâu thì mang. Chiêu này gọi là xuất giá tòng phu.
Tiểu Ma Nữ lập tức đỏ mặt, nhưng cũng không né tránh ánh mắt của hắn. Còn chưa kịp trả lời thì Vạn Nhận Vũ với nét mặt nghiêm túc từ cửa tròn bước qua, từ xa kêu lên:
- Có manh mối của Vạn Sĩ đấy. Mau qua đây.
Trương Giản Chi với sắc mặt nghiêm túc và trang trọng, nói:
- Ta đích thân đi tìm một thương nhân từ Nhu Nhiên đến Trung Thổ buôn bán, rốt cuộc đã tìm được một nhân chứng.
Địch Nhân Kiệt không biết từ nơi nào đi tới, lại còn nghe lời nói của Vạn Nhận Vũ và Long Ưng.
Chẳng biết tại sao Long Ưng lại cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Trương Giản Chi nói tiếp:
- Người đó nói, trong lễ mừng năm mới đã từng nghe lão tộc trưởng nhắc qua một chủng tộc thần bí ở sâu trong đại sa mạc, với một nghìn nhân khẩu. Người đứng đầu lấy Vạn Sĩ làm họ. Tộc này được Nhu Nhiên gọi là "Lan Lặc Hô Căn", ý là thần không giết người. Bọn họ kiên cường chịu đựng vất vả. Kiêu dũng thiện chiến. Lại còn tinh thông thuật giấu tung biệt tích. Bất cứ một người nào cũng là một cao thủ hết sức đáng sợ. Có người gọi tộc này là tộc Thần Bí hoặc chiến sĩ Bí Tộc.
Long Ưng nhớ tới đạo tặc hái hoa, liền hít vào một hơi thật sâu, nói:
- Ta có thể đã giết chết một chiến sĩ Bí Tộc.
Sau khi nghe Long Ưng giải thích, Vạn Nhận Vũ nhíu mày nói:
- Một tộc như thế, vì sao lại rời khỏi đại sa mạc đến Trung Thổ, trợ giúp người Đột Quyết làm mưa làm gió?
Trương Giản Chi nói:
- Tất nhiên là họ có lý do. Theo ta nghĩ, bọn họ đến Trung Nguyên cũng không nhiều, nhưng lại làm người ta phải đau đầu. Giống như đạo tặc hái hoa. Một thích khách đáng sợ như vậy, khiến người ta khó mà phòng bị. Khó trách nhiều nhân vật nổi tiếng trên giang hồ lại phải nuốt hận dưới tay bọn họ.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Có chiến sĩ Bí Tộc trong tập đoàn thích khách của Võ Thừa Tự hay không?
Long Ưng cười khổ nói:
- Trước kia thì không, nhưng rất nhanh sẽ có. Mục tiêu thứ nhất là Tam hoàng tử Lý Hiển.
Trương Giản Chi và Vạn Nhận Vũ đồng thời biến sắc.
Địch Nhân Kiệt đã trở về, ngồi xuống nói:
- Ta đã viết một bức thư, đem chuyện của Bí Tộc nói cho Hắc Xỉ Thường Chi, nhắc y đề phòng. Khoan Ngọc là chiến sĩ Bí Tộc. Chuyện này thật sự làm người ta phải lo lắng.
Ông quay sang Long Ưng nói:
- Khi nào gặp Thánh Thượng, nhớ nói chuyện này với người.
Long Ưng chấn động nói:
- Giờ thì ta đã hiểu vì sao Võ Thừa Tự lại chịu giảng hòa với ta.
Ánh mắt ba người lập tức nhìn hắn.
Long Ưng nói:
- Nguyên nhân chính là ở phương pháp y đối phó với Tam Hoàng Tử và Tứ Hoàng Tử. Cho nên sợ ta đứng cùng phe với mọi người.
Địch Nhân Kiệt đứng dậy nói:
- Về phương diện Tam Hoàng Tử, ta và Giản Chi sẽ nghĩ biện pháp. Nhận Vũ hãy đến Đông Cung tìm Lý Long Cơ, bảo bọn họ tăng cường đề phòng.
Long Ưng vội vàng đứng dậy.
Địch Nhân Kiệt nói với Long Ưng:
- Ngươi không nên đi tìm Tiên Nhi. Vừa rồi nó lại biến đâu mất.
Long Ưng cảm giác không ổn. Phản ứng của Tiểu Ma Nữ rất không thích hợp. Nhưng bởi vì chuyện của Bí Tộc đã khiến hắn phải đau đầu, nhất thời đâu rảnh rỗi quan tâm đến chuyện tư tình nhi nữ, liền gật đầu hiểu rõ.
Địch Nhân Kiệt tiễn hai người ra ngoài, nói:
- Chúng ta hoàn toàn không biết thực lực thật sự của Đại Giang Liên. Mỗi một ngày thế lực của bọn họ lại tăng thêm một chút. Nếu chúng ta không sớm dập tắt lửa ban đầu, đến khi lửa cháy lan cả đồng cỏ thì sẽ không còn sức xoay chuyển nữa.
Long Ưng nói:
- Ta sẽ hết sức thuyết phục Thánh Thượng.
Địch Nhân Kiệt nói:
- Ta quá hiểu bà ta. Bà ta một lòng muốn lập Võ Thừa Tự làm người thừa kế ngôi vị. Chuyện gì cũng không nghe lọt tai. Hiện tại chỉ cần nói cho bà ta biết chuyện của Bí Tộc, sau này đợi cơ hội khác rồi nói tiếp.
Long Ưng và Vạn Nhận Vũ cáo từ rời khỏi. Khi ra ngoài đường đã là hoàng hôn.
Long Ưng nhớ lại chuyện Mẫn Huyền Thanh đã dặn. Dù sao thì nhà của nàng cũng cách phủ Quốc lão không xa. Mặc dù đã mất đi hứng thú gặp nàng, nhưng hắn lại không muốn thất hẹn.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Trước tiên tìm một chỗ ăn gì đã. Sau đó chia nhau làm việc có được không?
Nhật Nguyệt Đương Không Nhật Nguyệt Đương Không - Huỳnh Dị