The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: Huỳnh Dị
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 432 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1599 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 04:55:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 15: Gặp Nhau Sau Bao Ngày Xa Cách (Thượng).
ời này Vạn Nhận Vũ nói thật đúng lý, sẽ không đắc tội Võ Chiếu.
Quả nhiên Võ Chiếu không hề bất mãn, gật gù đầu rồng:
- Nhận Vũ nói có lý.
Tiếp đó bà ra chuyển sang hỏi Phong Quá Đình:
- Quá Đình nhận xét thế nào về chuyện Đại Giang Liên?
Phong Quá Đình cung kính đáp:
- Quá Đình tán thành cái nhìn của Long huynh, đây chính là cuộc phân tranh giữa Đại Chu ta và người Đột Quyết. Mà Đại Giang Liên chính là đạo quân tiên phong chúng dùng để thâm nhập nội bộ ta, kẻ chủ sự sau lưng là hạng người lo xa nghĩ rộng, hùng tài đại lược. Bất kể là nữ tử họ Vạn Sĩ kia, hay là quốc sư Khoan Ngọc, cùng với bọn người Phi Dịch đều là những kẻ tài cao, bởi thế muốn tiêu diệt được Đại Giang Liên, tuyệt đối không thể chỉ dùng vũ lực, mà nhất định phải áp dụng phương sách đấu trí lẫn đấu lực mới có hy vọng thành công.
Võ Chiếu hỏi:
- Uyển Nhi ngươi có cảm nhận gì?
Thượng Quan Uyển Nhi đáp:
- Xin Thánh thượng cho phép ba vị này toàn quyền xử lý chuyện Đại Giang Liên.
Võ Chiếu thản nhiên hỏi:
- Chẳng phải ngươi vẫn thích gọi họ là đại ca sao?
Thượng Quan Uyển Nhi ửng hồng gương mặt, không dám đáp lời.
Võ Chiếu nói với Long Ưng:
- Uyển Nhi trước nay mắt cao hơn đầu, nhưng chỉ mới gặp Long Ưng ngươi hai canh giờ mà đã có gan dốc lòng đề cử ngươi gánh nhiệm vụ lớn lao, đủ thấy được sức hấp dẫn siêu phàm của ngươi đấy. Nói cho trẫm biết, có phải trong lòng ngươi đã có kế hoạch rồi hay không?
Long Ưng đáp:
- Điều khiến bệ hạ đau đầu nhất không phải là người Đột Quyết, mà là người Hán đã bị Đột Quyết hóa. Những tên này rất dễ dàng trà trộn vào trong nội bộ chúng ta, khó lòng mà phân biệt thật giả được.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Nếu ta đoán không sai thì loại người Hán giả này chắc đã thâm nhập vào chư thành phương Bắc, thành lập thế lực cứ điểm rồi.
Long Ưng thong thả nói:
- Giống như tên võ sĩ Qua Vũ bên cạnh Ngụy vương mà chúng ta mới gặp trên đường đây, rất khó nhận định hắn là người Đột Quyết Hán hóa, hay là người Hán bị Đột Quyết hóa.
Võ Chiếu nghe mà hai mắt bừng lên tia sáng kỳ dị, bà ta nhìn chằm chằm Long Ưng với vẻ không vui.
Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình và Thượng Quan Uyển Nhi đều kêu “hỏng” trong lòng. Tuy Long Ưng nói có đạo lý, nhưng lại liên quan đến Võ Thừa Tự, kẻ đang được Võ Chiếu dốc lòng nâng đỡ, thành ra đã phạm vào đại kỵ của Võ Chiếu mất rồi. Thật không hiểu vì sao Long Ưng biết rõ mà vẫn còn cố phạm, không biết giữ miệng gì cả.
Long Ưng khẽ cúi đầu đáp lại mặt rồng đang trầm xuống, nói tiếp:
- Điều này quan trọng vô cùng, nó liên lụy đến toàn bộ kế hoạch của tiểu dân. Hiện thời cục diện triều chính mặt ngoài của Đại Chu xem ra ổn định phồn vinh chưa từng có, nhưng kỳ thực lại đang gợn sóng khắp nơi, chỉ cần ném xuống một hòn đá là cả mặt nước đều động. Tiểu dân cũng muốn nói điều dễ nghe hơn lắm, nhưng lại sợ chỉ là tai hại vô ích. Dã tâm của người Đột Quyết đối với Trung Thổ sẽ không bao giờ tắt, chẳng qua lần này chúng đã biết điều hơn, chỉ toàn diện xâm lấn nên có hai loại tình huống xảy ra.
Tiếp đó hắn nhìn sang Thượng Quan Uyển Nhi, nàng đang nghe hắn nói chuyện, đôi mắt đang nhìn chăm chăm, bất ngờ không kịp đề phòng nên không kịp quay đi mà chạm thẳng với ma nhãn của hắn, tên tiểu tử này lại còn dùng mắt phải nháy nháy với nàng nữa chứ. Vì góc khuất nên người khác không nhìn thấy việc ấy, khiến mỹ nữ càng bối rối hơn, nhưng lại không dám có bất cứ biểu tình nào, sợ Võ Chiếu phát giác sự khác thường của họ. Nàng chỉ có thể mắng thầm ở trong lòng, tên tiểu tử này thật là sắc đảm ngập trời, dám làm thế ở trước mặt Võ Chiếu, lại dám khiêu khích mình trong hoàn cảnh này nữa, mà điều kỳ quái chính là mình lại hoàn toàn không hề tức giận khi hắn làm thế, có lẽ vì tên tiểu tử này rất tự nhiên, không mang lòng xảo trá.
Võ Chiếu trầm ngâm một chốc, hiển nhiên đang nghiềm ngẫm lời của Long Ưng trong lòng, sau đó sắc diện hòa hoãn lại, nói:
- Trừ phi có bằng chứng minh xác, nếu không trẫm không cho phép thảo luận thêm về vấn đề thân phận của Qua Vũ nữa. Hiện nay Ngụy vương đang kiệt lực điều đình, hy vọng người Đột Quyết sẽ có thể phái ra một sứ giả có phân lượng tới Thần Đô gặp trẫm. Đến lúc đó, trẫm sẽ làm rõ ràng ý đồ của người Đột Quyết. Trẫm không muốn vào lúc này lại phát sinh thêm nhiều chuyện nữa.
Bọn ba người Long Ưng đều cảm thấy kinh ngạc. Âm mưu xâm phạm Trung Thổ của người Đột Quyết còn chưa đủ rõ ràng sao?
Võ Chiếu nói:
- Sự tình rất rắc rối phức tạp, vượt ngoài sức tưởng tượng của các ngươi. Người Đột Quyết cũng không phải là trên dưới một lòng, nếu có thể không động can qua mà phân hóa bọn chúng, sẽ bớt rất nhiều công sức. Ai... Mối họa lớn này đã kéo dài đến cả trăm năm, cho dù với thực lực mạnh mẽ của Lý Đường khai quốc mà vẫn không thể triệt để diệt trừ chúng... Nếu không thì sao trẫm lại rảnh rỗi gặp chúng làm gì?
Thượng Quan Uyển Nhi nhắc nhở:
- Long tiên sinh vừa mới nói người Đột Quyết sẽ xâm lấn toàn diện dưới hai tình huống, xin Thánh Thượng hãy nghe suy nghĩ của Long tiên sinh trước.
Võ Chiếu lần nữa nở nụ cười, giống như cơn giông tố vừa nãy đã chỉ là quá khứ, bà dịu giọng:
- Trẫm không phải không muốn nghe ý nghĩ của Long tiên sinh, mà là nghĩ tới Long tiên sinh cách kinh thành đã lâu, hiện đang rất nóng lòng trở về Cam Thang viện để gặp ba vị ái thiếp. Trẫm vốn có ý thiết yến tẩy trần tại Trinh Quan điện cho các ngươi, nhưng vì nghĩ thế cho nên cũng hủy bỏ luôn rồi. Sáng mai Long tiên sinh còn phải đến ngự thư phòng của trẫm để tiếp tục công việc chưa hoàn thành, đến lúc đó lại nghe Long tiên sinh một thể.
Long Ưng nghĩ trong lòng, lẽ nào Võ Chiếu có điều gì đó muốn chờ đến khi chỉ có hai người rồi mới nói ra, còn bây giờ thì bất tiện?
Võ Chiếu lại tán thưởng ba người một phen, sau đó Thượng Quan Uyển Nhi đưa họ rời khỏi điện.
Rời khỏi nội đường, bốn người đều cảm thấy tâm tình trầm trọng, bởi vì phản ứng của Võ Chiếu đã nằm ngoài dự đoán của bọn họ, có một nét uể oải như đã phải trải qua một phen gian khổ mà không đạt được gì.
Sắp đến cửa chính điện, Thượng Quan Uyển Nhi giật giật ống tay áo của Long Ưng, tỏ vẻ có chuyện phải trao đổi riêng với hắn, Long Ưng đánh mắt với hai người kia, hai người lại cho rằng Thượng Quan Uyển Nhi đã bị dã tính ngông cuồng của hắn đả động, cho nên làm ra vẻ biết thời cơ mà cùng rời đi.
Thượng Quan Uyển Nhi không chút tị hiềm nắm lấy ống tay áo của Long Ưng, kéo qua một góc, nhẹ nhàng nói:
- Long đại ca kể chuyện nghe thực êm tai.
Long Ưng rất muốn trêu đùa đôi câu, nhưng vì thái độ của Võ Chiếu đã khiến hắn mất đi hứng thú, nên chỉ nói:
- Thượng Quan đại gia có chuyện gì cần chỉ giáo thế?
Thượng Quan Uyển Nhi lườm hắn một cái, ánh mắt biết nói của nàng dường như đang truyền đến thông tin trách móc hắn vì sao lại trở nên nghiêm túc quá, nàng nói:
- Lương vương mong được gặp riêng Long đại ca một lần!
Long Ưng ngẩn người, hỏi:
- Lương vương là ai?
Thượng Quan Uyển Nhi cười phì một tiếng, trách cứ:
- Lương vương chính là con trai của anh trai Thánh Thượng, Võ Tam Tư. Sao Long đại ca có thể hồ đồ như thế?
Long Ưng thấy nụ cười của nàng như là hoa tươi bừng nở, hương khí thanh tú động lòng người thì sắc tâm lại nổi lên, nói:
- Lương vương muốn gặp ta làm gì nhỉ? Ô, như vầy đi, Thượng Quan đại gia đi cùng ta đến gặp Lương vương nhé, có lẽ không phải là quá đáng đâu nhỉ?
Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười, nói:
- Nói theo lẽ uy hiếp thì không coi là quá đáng.
Long Ưng rất ngạc nhiên, nói:
- Nhưng mà nhìn dáng vẻ tươi cười của Thượng Quan đại gia, dường như rất thích bị ta uy hiếp đấy.
Thượng Quan Uyển Nhi ảo não:
- Ta cũng không phải thích cười đến vậy đâu, nhưng chẳng biết vì sao nhìn thấy bộ dạng của Long đại ca thì lại không nhịn được. Uyển Nhi chưa bao giờ có bộ dạng thế này cả, ngay cả Thánh Thượng cũng cười Uyển Nhi đấy.
Long Ưng bắt đầu có cảm giác mình đang đùa với lửa. Thượng Quan Uyển Nhi là tâm phúc tín nhiệm của Võ Chiếu, nếu mình mà có quan hệ mật thiết với nàng, nói không chừng lại làm hại nàng. Bèn vội nói:
- Ước định thời gian cùng địa điểm xong rồi thì Thượng Quan đại gia có thể phái người thông tri cho tiểu đệ.
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Biết ngài gấp về nhà như tên lên dây rồi, nào, để Uyển Nhi đưa ngài ra điện.
Hai người cùng sóng vai bước ra khỏi cửa điện, nơi quảng trường bên ngoài đã đậu một chiếc xe ngựa, Bàn công công với Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đang tụ lại nói chuyện cùng nhau, ngay đại tướng quân Lý Đa Tộ cũng tới, thần sắc đầy vẻ giận dữ, không biết đang nói chuyện gì với Bàn công công. Đối với tên đại đầu lĩnh Vũ Lâm quân này, Long Ưng có ấn tượng rất tốt.
Thượng Quan Uyển Nhi từ đằng xa thi lễ với Bàn công công, sau đó nói với Long Ưng:
- Uyển Nhi rất nhanh sẽ tới tìm Long đại ca.
Tiếp đó tặng cho hắn một nụ cười ngọt xinh, rồi uyển chuyển tiến vào trong điện.
Long Ưng bước xuống bậc thềm mà thần hồn như điên đảo, thầm nghĩ khó trách anh hùng vẫn khó qua ải mỹ nhân, mỹ nữ thật đúng là khắc tinh của nam nhân mà, mỹ nhân kế vạn lần thử là vạn lần linh, mà Võ Chiếu chính là một cái mỹ nhân kế lợi hại nhất của Ma môn.
Liệu Thượng Quan Uyển Nhi có phải là một cái mỹ nhân kế mà Võ Tam Tư dùng để lung lạc mình hay không?
Phong Quá Đình bước về phía Long Ưng, cười nói:
- Những chuyện mà Ưng gia lo lắng xảy ra lại không phát sinh một cái nào, không biết nên phải chúc mừng ngài hay là đau lòng thay cho ngài đây?
Long Ưng mạnh mẽ bài trừ hình ảnh xinh đẹp của Thượng Quan Uyển Nhi ra khỏi đầu mình, chấn chỉnh lại tinh thần, hỏi:
- Đã phát sinh chuyện gì?
Lý Đa Tộ cướp đường bước lên bắt tay chào hắn, vui vẻ nói:
- Biết Ưng gia trở về, ta đặc biệt đến chào một tiếng đây.
Long Ưng khách khí vài câu với y, sau đó chuyển ánh mắt qua Phong Quá Đình, hỏi:
- Có chuyện gì có thể làm ta đau lòng thế?
Vạn Nhận Vũ đáp thay:
- Thái Bình công chúa với Tiểu Ma Nữ đã cùng tham gia buổi săn thú do huynh đệ Trương thị khởi xướng nơi sơn dã vùng phía Đông Lạc Thủy, sau giờ Ngọ ngày mai sẽ trở về. Chuyện còn lại không cần chúng ta phải nói chứ?
Long Ưng cười nói:
- Đương nhiên là hiểu rồi. Ha ha, hảo tiểu tử.
Phong Quá Đình kinh ngạc hỏi:
- Ngươi không có bất cứ cảm giác gì sao?
Long Ưng điềm nhiên như không, nói:
- Cảm giác là phải tức khắc trở về Cam Thang viện hưởng thụ cuộc sống ngay. Ha ha, ngày mai sau giờ Ngọ mọi người tìm nơi nào tụ hội được không? Đại tướng quân cũng tới nhé!
Lý Đa Tộ nói:
- Chỉ sợ khó có thể thu xếp được, sau này lại tìm một cơ hội khác đi!
Bàn công công cười nói:
- Ngươi quên mất Mẫn Huyền Thanh rồi đấy! Ba ngày trước, nữ quan phong lưu này của chúng ta đã phải vào quan diện bích, đến đêm khuya mới có thể xuất quan, chuyện thỉnh tội với nàng có thể dời đến ngày mai, rồi nhờ Quá Đình an bài cho. Tên tiểu tử nhà ngươi thật là phong lưu.
Phong Quá Đình cười nói:
- Ta vừa mới tận mắt thấy thủ đoạn phong lưu của hắn rồi, quả đúng là không phải hư danh, Quá Đình bội phục.
Trong tiếng nói cười, Bàn công công cùng với Long Ưng lên xe ngựa, Vạn Nhận Vũ với Phong Quá Đình cũng đều có nơi để đi, lại quay về với nếp sinh hoạt thường ngày trong Thần Đô.
Xe ngựa chạy đến hướng Thượng Dương cung dưới sự hộ tống của bọn Lệnh Vũ. Mãi cho đến Cam Thang viện, Long Ưng mới nói đến tình huống nơi núi Thanh Thành, thật là muốn dừng mà không thể, hai người bèn dời tới đại sảnh tiếp tục.
Bọn ba nàng Nhân Nhã lúc này đã biết ái lang bình an trở về thì mừng như điên, vội vàng tranh nhau đến hầu hạ hai người, kẻ châm trà người rót nước, thần sắc vui vẻ tươi cười, khiến Long Ưng cảm thấy nỗi uất ức trong lòng như vơi đi, thay bằng sự ngọt ngào cùng ấm áp.
Đã ly biệt với các nàng lâu quá rồi.
Lúc này Long Ưng đang nói đến đoạn trấn Thạch Cổ, ba nữ bưng ra một chút điểm tâm, hai người vừa nói lại vừa ăn. Long Ưng thấy Bàn công công thỉnh thoảng quan sát Nhân Nhã thì vội bảo ba nữ đi ra, sau đó hỏi:
- Vì sao công công lại đặc biệt chú ý đến Nhân Nhã thế, có chỗ nào không thích hợp à?
Bàn công công không đáp, mà hỏi ngược lại:
- Ngươi rời đi đã lâu như thế, lần này trở về có cảm thấy nàng có gì khác thường không?
Long Ưng trầm ngâm, nói:
- Rõ ràng nhất là cảm thấy nàng đã xinh đẹp hơn trước kia, càng khiến người ta phải yêu mến.
Bàn công công nói:
- Cũng tức là nói sức hấp dẫn của nàng đối với ngươi đã tăng lên nhiều. Nhìn đuôi lông mày của nàng có phong tình, đôi mắt tựa như hai ngọn lửa đang thiêu đốt. Tiết Hoài Nghĩa không có nhìn lầm, nàng này quả thực là người quyến rũ trời sinh, nay lại còn bị Ma chủng của ngươi dẫn dắt nữa. Võ Chiếu chỉ định muốn ngươi nạp nàng làm thiếp là có dự kiến trước.
Long Ưng giật nẩy người lên, hỏi:
- Là thê hay là thiếp thì có gì khác biệt?
Bàn công công đáp:
- Đó chính là vấn đề chịu nổi hay chịu không nổi. Từ xưa hồng nhan bạc mệnh, hy vọng nhờ phúc duyên của ngươi mà có thể hóa giải tai kiếp cho nàng. Vì thế ta đã sớm nhắc ngươi nên bảo vệ nàng cho tốt.
Long Ưng nghe mà trong lòng kinh hãi, đang định nói thì Nhân Nhã lại bưng một mâm đồ ăn nóng hôi hổi lên.
Long Ưng chuyển sang vẻ cười, ân cần bảo:
- Sao ăn nổi nhiều như thế chứ?
Nhật Nguyệt Đương Không Nhật Nguyệt Đương Không - Huỳnh Dị