Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Thể loại: Giáo Dục
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 56 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1223 / 63
Cập nhật: 2019-01-08 18:11:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Những Khoảng Trống Còn Lại
42 Tú Xương, ngày 28-11-1995
Chiều nay mình ghé 36 Tú Xương để thăm chị Camille, một nữ tu đã vật lộn với thằng quỷ ung thư gần hai năm nay rồi mà vẫn chưa phân thắng bại. Sắc mặt và hơi thở của chị đã là mùa thu. Nhưng ánh mắt và nụ cười của chị đang là mùa xuân. Chỉ cần bấy nhiêu thôi, chị đã là kẻ chiến thắng rồi. Ánh mắt ấy và nụ cười ấy là của Đức Giêsu mà chị đã tìm gặp...
18 giờ 15 mình từ giã chị Camille. Chị đáp lại bằng nụ cười chiến thắng... Cánh cổng vừa khép lại phía sau, mình liền cảm thấy bơ vơ. Vào giờ này đường Tú Xương hơi vắng. Thành phố bắt đầu lên đèn, nhưng đèn không đủ sáng. Mình thận trọng men theo sát vỉa hè. Két!... Chiếc xe đạp dừng ngay bên hông... Một cô gái nạ dòng. Quần lửng. Áo hở nách. Cười duyên. Thơm thơm.
- Chú đi chơi không?
- Chơi cái gì?
Chừng năm giây yên lặng trôi qua, mình mới hiểu cô gái ấy là ai và cô muốn mời mình đi đâu. Đúng là chú Tư Ếch đi Sàigòn. Mình cười thầm trong bụng và rảo bước. Chiếc xe đạp cứ bám sát mình. Mời mọc. Năn nỉ... Tới số nhà 42, mình chui tọt vào cổng. Dường như có ai đang chửi sau lưng: "Đồ ngu!".
Bây giờ thì hết hồi hộp rồi, mình bèn thảo một lá thư ngỏ:
Chị Mađalêna quý mến,
Hồi nãy tôi gặp em gái của chị trên đường Tú Xương. Hú hồn! Em chị đã mời gọi tôi. Tôi đã bỏ chạy. Tôi hồi tưởng lại thời xa xưa. Chị cũng đã lang thang như thế. Chị cũng đã mời mọc như thế… Cuối cùng chị đã gặp Đức Giêsu. Thế là từ đó, chị không còn đi lang thang, không còn mời mọc nữa. Chị ngồi dưới chân Ngài. Chị đã khóc, khóc thật nhiều. Khóc vì hối hận, khóc vì tủi thân, khóc vì biết ơn, khóc vì yêu mến. Chị ơi! Đức Giêsu đã nói gì với chị, để chị thôi đi lang thang, thôi mời mọc?
Ấy là chuyện ngày xưa: chuyện của Đức Giêsu và của chị. Còn hôm nay là chuyện của tôi và của em chị. Chị ơi, tôi phải nói gì để em chị thôi không còn đi lang thang, không còn mời mọc nữa? Tôi hối tiếc vì đã chẳng nói được một lời nào với em chị như Đức Giêsu đã nói với chị ngày xưa… Hôm nay tôi không dám nói. Ngày mai tôi vẫn chưa dám nói… Thế là vẫn còn một mảnh đất hoang mênh mông mà tôi chẳng bao giờ dám bén mảng tới để gieo Tin Mừng…
Kính mến,
P.H
42 Tú Xương, ngày 29-11-1995
Sáng nay mình đi dạo trên đường Bà Huyện Thanh Quan. Ghé photo Hồng Sơn để thăm một người bà con. Cửa mở, mình bước vào. Nhà vắng te như chùa bà Đanh. Chờ hai phút, không thấy một bóng người. Mình lui gót. Ghé một quán cà phê để giết thời giờ. Ngồi thơ thẩn, nhấm nháp, chẳng có ai để nói chuyện. Bỗng có một ông Tây già đi ngang qua trước quán. Ông đi một mình. Hai tay vắt sau lưng có vẻ nhàn nhã. Chân bước thủng thỉnh, mặt bơ bơ như bất cần đời. Nhưng... có một chuỗi hột đang đánh đu sau lưng…
Hôm qua mình gặp cô điếm trên đường Tú Xương. Cô điếm mời mọc. Hôm nay mình thấy ông Tây lần hạt trên đường Bà Huyện Thanh Quan. Ông Tây lặng lẽ. Mình ngậm ngùi tự hỏi: “Có bao nhiêu người gieo lúa mì và có bao nhiêu người gieo cỏ lùng?”
Cà Mau, ngày 30-11-1995
Sáng nay mình giã từ căn hộ 42 Tú Xương bằng tô phở bò tái. Đồng bàn với mình là một ông Tây. Bất đắc dĩ gặp nhau. Chuyện rời rạc như cơm nguội. Vốn liếng pháp văn của mình đã bị chôn sâu trong dĩ vãng. Phải moi móc mãi mới tạm đủ từ ngữ để trình bày cho ông thấy rằng Tin Mừng đang nở rộ ở một số nơi. Đó là nhận định của Thông điệp "Sứ vụ Đấng Cứu độ". Đó cũng là một thực tế của giáo phận Cần Thơ. Mình khoe với ông rằng mình đang chuẩn bị để rửa tội cho hơn 300 dự tòng vào lễ Phục Sinh năm tới. Mình tưởng ông sẽ rất phấn khởi đón nhận thông tin ấy, ai ngờ mặt ông lạnh như tiền. Ông nhún vai một cái, trề môi một cái.
- Le Baptême n'est qu'un Sacrement (dựa trên giọng nói và cử chỉ của ông mình tạm dịch thế này: Rửa tội chỉ là một Bí Tích mà thôi, chẳng nhằm nhò gì đâu)
- Như vậy thì người truyền giáo phải làm gì?
- Làm công tác từ thiện là đủ rồi. Cần gì phải rửa tội. Công đồng Vaicanô II đã tuyên bố rằng: Ngoài Giáo hột vẫn có ơn cứu độ.
Mình yên lặng và miên man suy nghĩ: Làm công tác từ thiện thì tốt lắm. Nhưng nếu chỉ có thế mà không rao giảng Đức Giêsu, thì công tác truyền giáo không còn lý do tồn tại. Rỗng tuếch! Nhà truyền giáo Phêrô xác quyết rằng dưới gầm trời này chẳng hề có ơn cứu độ, nếu không có Đức Giêsu. Gioan còn khẳng định mạnh mẽ hơn nữa. Nếu không có Đức Giêsu, thì không có sáng tạo; Đức Giêsu là nguyên lý và là cứu cánh của vạn sự, là Anpha và Omêga.
Chợ Rẫy, ngày 1-3-1996
Mình đột quỵ vừa đúng một tháng. Mình nằm viện vừa được bốn ngày.
Sáng nay bác sĩ dẫn sinh viên y khoa đến đứng một vòng xung quanh mình. Bài học bắt đầu.
- Cụ đi ra cửa... Cụ đi vô... Dang tay thẳng ra. Nhắm mắt lại. Đưa ngón tay trỏ chấm lỗ mũi. Tay phải. Tai trái. Làm thật nhanh... Cụ cúi đầu xuống ngực. Ngửa ra phía sau. Gặc bên phải. Gặc bên trái. Có choáng váng không?... Được rồi. Cuối tuần tôi sẽ cho cụ về. Cụ nhớ nhẹ nhàng, chậm rãi mỗi khi đứng lên và ngồi xuống. Phải nghỉ ngơi đấy nhé.
Nghỉ ngơi là gì? Nghỉ bao lâu? Đa số bạn bè trả lời: "Nghỉ là nằm chừng ba tháng". Eo ơi! Ba tháng nằm chình ình, ăn ngon và ngủ li bì. Ba tháng! Lúa chín thì nhiều mà thợ gặt thì nằm chình ình ra đó. Chim chuột sẽ lượm hết mất!
Nhật Ký Truyền Giáo Nhật Ký Truyền Giáo - Linh Mục Piô Ngô Phúc Hậu Nhật Ký Truyền Giáo